Chương 779: Ba lô càn khôn
Chương 779: Ba lô càn khônChương 779: Ba lô càn khôn
"Đây là... Phất trần châu?”
Chốc lát sau, phòng thiêu thi.
Tần Hà nhận lấy hạt châu màu tím nhạt từ trong lòng Tiểu Điêu, vẻ mặt kinh ngạc.
Hiệu quả của thứ này, tương đương với phiên bản tăng cường của thuật chúc phúc + tĩnh tâm hoàn + đốn ngộ.
Chỗ tốt quả thực vô cùng rõ ràng.
Có thể giúp một người trở nên mạnh mẽ, có thể chấn hưng một môn, chỉ có thể ngộ mà không thể cầu.
Thủ pháp luyện chế ra nó cực kỳ bí ẩn, chỉ tồn tại trong truyền thuyết.
Cho dù là Tần Hà cũng chỉ là nghe nói qua, chưa từng thấy bao giờ.
Đáng vui mừng là phất trần châu lại nhận Tiểu Điêu làm chủ, đây là sự công nhận đối với "linh căn thông thấu" của Tiểu Điêu, ngược lại là quá biết chọn chủ.
"Từ đâu tới?" Tần Hà thuận miệng.
"Chính là... Nhặt ở bên trong phế tích." Vương Thiết Trụ theo bản năng tránh nặng tìm nhẹ.
"Nhặt?" Tần Hà không tin tưởng cho lắm, liền nhìn về phía Tiểu Điêu ở trước mặt, hỏi: "Phải không?"
Tiểu Điêu đầu tiên là lắc đầu, sau đó móng vuết liên tục khua múa, khoa tay múa chân biểu đạt có hai hình người, một thẳng, một vòng tròn. Tần Hà xem xong thì gật đầu, sau đó lại nhìn vê phía Vương Thiết Trụ: "Tiểu Điêu nói là cướp, rốt cục là cướp hay là nhặt?"
Vương Thiết Trụ: "..."
"A, Thiết Trụ, ngươi còn dám nói láo gia à?" Lamborgh lập tức bỏ đá xuống giếng.
Bên trong xảy ra chuyện gì, nó không đi đến nên hoàn toàn không rõ ràng, nó cũng đã thử chui vào lỗ hổng, kết quả đầu bò bị kẹt ở bên trong, rút thế nào cũng không thể rút ra được.
Sau đó phải nhờ Tiểu Điêu vỗ một móng mới miễn cưỡng thoát ra được, đến hiện tại nó vẫn còn đầu váng mắt hoa đây này.
Tất cả những chuyện này... Đều do Vương Thiết Trụ không trượng nghĩa.
Bỏ lại mình nó không thèm quan tâm.
Ngộ nhỡ có con thủy yêu nào đó tập kích mình từ phía sau, lúc đó sau lưng nó hoàn toàn không có phòng bị, vừa nghĩ đến chuyện này nó liền theo bản năng kẹp chặt cái đuôi bò.
"Không không không, không phải -"
Vương Thiết Trụ khóc không ra nước mắt, vốn nó định bán Tiểu Điêu một ân tình, kết quả hay lắm, Tiểu Điêu căn bản là không cần, trái lại còn khiến mình không phải, thế là nó sốt ruột vội vàng giải thích: "Gia, là nhặt, nhưng nếu nói là Tiểu Điêu cướp đoạt thì cũng không sai."
Sau đó, nó liền kể đại khái chuyện đã xảy ra một lượt.
Nói xa nói gần bao gồm hai ý.
Thứ nhất, ta cho rằng đây không tính là cướp đoạt.
Thứ hai, nếu ngươi muốn cho rằng đây là cướp đoạt, vậy ngươi phê bình Tiểu Điêu đi, không liên quan gì tới ta.
"Ngô Đức cùng Pháp Hải cũng là một thành viên của môn đồ Thanh ngưu, cùng chúng ta đi đến thế giới Thâm Uyên, còn phất trần châu lại là đồ của Đạo môn, cướp đi ngay trước mặt bọn họ như vậy, ít nhiều cũng có chút không thích hợp, không nể mặt sư thì cũng nên nể mặt phật mà."
Tần Hà nghe xong thì vuốt vuốt đầu nhỏ của Tiểu Điêu, lời nói thấm thía: "Ngươi xem một chút, thứ này cầm trong tay, ngay cả một chỗ để cũng không có, quá bất tiện rồi, nhỡ rớt mất thì làm sao bây giờ?"
Nói xong Tần Hà mò tay vào dưới nách, móc ra một cái túi nhỏ màu vàng đất từ bên trong, nói: "Đến, đeo cái này lên lưng, về sau cướp được thứ gì cũng có nơi để."
Vương Thiết Trụ vừa thấy, đôi mắt đậu xanh lập tức trợn tròn, triệt để rối loạn.
Câu đầu tiên của gia rõ ràng là phê bình, thế nào đến câu thứ hai thì lại thành có tiện bỏ đồ vật hay không? Còn rơi đồ?
Đây rốt cuộc là muốn cướp, hay là không nên cướp đây?
Câu trước câu sau không khớp nhau đấy!
Quá đáng hơn là, còn lấy cả túi càn khôn raI!
Thật! Sự! Rất! Quá! Đáng!
Vương Thiết Trụ nhớ thương túi càn khôn, nhớ thương đã rất lâu rồi.
Trước đó vài ngày, Tần Hà lấy ra thứ này, Vương Thiết Trụ đã để mắt tới nó.
Bây giờ lại nhìn, không biết khi nào Tân Hà đã khâu hai cái dây đeo lên túi càn khôn, làm thành một cái ba lô nhỏ. Nói xong, Tần Hà bỏ phất trần châu vào túi càn khôn, lại đeo túi càn khôn lên trên lưng Tiểu Điêu.
Ba lô nhỏ nhắn tinh xảo, vác trên lưng Tiểu Điêu không ảnh hưởng đến hành động chút nào, tất cả vừa vặn.
Tiểu Điêu quay đầu đánh giá túi càn khôn trên lưng, vô cùng phấn khích, còn chạy đến bên cạnh vạc nước soi bóng mình.
Vuốt màng vừa đưa, phất trần châu liền xuất hiện.
Vuốt màng đưa một cái, phất trân châu lại biến mất.
Tiểu Điêu lập tức hưng phấn kêu to, lại nhảy lên trên người Tần Hà, cọ cọ đầu, cọ cọ mặt.
Vương Thiết Trụ tan nát cõi lòng, cũng là lăn lộn trong phòng thiêu thị, tại sao đãi ngộ lại khác biệt lớn đến vậy?
Đùa giỡn một hồi, Tần Hà nhìn về phía Vương Thiết Trụ, nói: "Về sau nói chuyện có một thì cứ nói một, không được nói lấp liếm che che giấu giấu.
"Vâng -H1
Vương Thiết Trụ cúi đầu, thậm chí còn có suy nghĩ muốn chết, nghĩ thâm, ta mẹ nó là đắc tội với người nào chứ?
"Hàng ma xử đâu?" Tần Hà lại hỏi.
"Gia, ở chỗ này đây." Lamborgh ngay lập tức đưa Hàng ma xử tới.
Tần Hà nhận lấy, nói: 'Hàng ma xử là binh khí của Pháp Hải, lập tức trả lại, phất trần châu đã nhận chủ, vậy thì đên bù thứ khác đi."