Chương 802: Thương vàng hay thương bạc
Chương 802: Thương vàng hay thương bạcChương 802: Thương vàng hay thương bạc
"Lớn mật!"
Tướng quân kim giáp tức giận quát lớn, tay niết mạnh một cái khiến đoản thương lập tức vỡ nát trở thành bột mịn trong nháy mắt, nghiến răng thét: "Ra đây!"
Cú đánh trả không chút lưu tình này khiến y cảm nhận được sự uy hiếp, phần nhiều là cảm thấy bị sỉ nhục.
Y vừa dứt lời, mặt nước đột nhiên cuộn trào, ngay sau đó có một người dần dần trồi lên.
Đó là một lão giả cao tuổi, lưng còng, áo gai vải thô, chân đứng trên một vật như là rùa đen, cẩn cẩn thận xem xét, lại cảm thấy chẳng ra ngô ra khoai gì, ngược lại là giống như loài tạp giao giữa vương bát và rùa đen.
Lão giả nhìn thấy tướng quân kim giáp, nhếch miệng cười, nói: "Quý khách từ phương xa tới, không nên tức giận, ta là thần sông nơi đây, ta có thể giúp đỡ ngươi nha."
"Xin hỏi, thứ ngươi vừa đánh rơi vừa nãy, là thương vàng này sao?"
"Hay là cây thương bạc này?”
"Hay là cái thương sắt vừa bị ngươi bóp nát kia?"
Vừa nói, lão giả vừa như là làm ảo thuật, lần lượt lấy ra một cây thương vàng cùng một cây thương bạc từ dưới nách ra, cuối cùng lại chỉ chỉ vào những mảnh vỡ thương sắt đang trôi nổi trên mặt nước, cười ha hả nói.
Tướng quân kim giáp: ”...'
Mười một tên tùy tùng của y. "Ngươi là yêu nghiệt phương nào?" Sắc mặt tướng quân kim giáp âm trầm, nếu không có một kích mới vừa rồi kia, thì giờ khắc này y đã xông lên đánh giết ông ta rồi.
"Ta nói, ta là thần sông." Lão giả giang tay ra.
"Ở trước mặt Thiên Tru Phủ lại dám xưng thần, làm càn!" Sau hông tướng quân kim giáp, một tên thân binh giận dữ quát lên.
"Người trẻ tuổi, ngươi nói chuyện với gia gia như vậy, thì sẽ phải ăn thiệt nha." Lão giả nói với vẻ mặt nghiêm túc.
Vừa dứt lời, rào rào rào - -"
Chỉ thấy mặt nước trong nháy mắt đã bị phá vỡ, mười một tên tùy tùng cả người lẫn lân mã đều bị ngã vào trong nước, nhất thời cả một mảnh nước tung trào.
Theo bản năng bọn họ muốn thi triển pháp lực thoát khỏi mặt nước, nhưng lại phát hiện có một lực đè ép cực kỳ cường đại nhấn bọn họ xuống nước.
Kinh khủng hơn là, chân nguyên trong cơ thể của bọn họ cũng bị nhận lấy áp chế, tốc độ lưu chuyển chậm hơn không chỉ một nửa, cảm giác suy yếu tràn ngập toàn thân, tựa như là vừa mới đại chiến ba trăm hiệp vậy.
Kẻ duy nhất còn đứng trên mặt nước, cũng chỉ còn lại có tướng quân kim giáp.
Ngay cả Giác lân mã vương dưới tọa hạ y, cũng đã rơi vào trong nước.
Nhìn đám nhân mã giấy giụa dưới nước, đại vương bát nhếch miệng cười, nói khẽ: "Khát nước ba ngày, lông hồng không nổi... Vịt cạn Bắc Lương, còn dám tới nơi này, hừ hừ hừ”" "Ngươi chính là Thanh ngưu ngụy tiên?" Tướng quân kim giáp híp híp mắt, sắt ý trong mắt lạnh lẽo như đao sắc, đã hóa thành thực chất.
"Đậu xanh, sao ngươi không chịu phối hợp vậy." Lão giả buồn bực gãi gãi đầu, nói xong, thân hình hắn nhanh chóng đứng thẳng lên, ngũ quan cùng da dẻ cũng cấp tốc biến hóa, rất nhanh đã từ một ông già cao tuổi biến thành một thanh niên, dáng người thon dài, chính là Tân Hà.
Hắn xòe tay nói: "Được rồi, ta ngả bài, ta chính là Thanh Ngưu Đại Tiên."
"Xem như ngươi còn có mấy phần nhân tính, chọn chiến trường ở nơi này mà không phải trong thành." Khóe miệng tướng quân kim giáp giương lên một tia cười lạnh, lại nói tiếp: "Có điều chẳng có tác dụng gì, làm trái pháp chỉ thiên thần, thành Lâm An nhất định phải bị trừng phạt, người trong toàn thành này... đều sẽ phải chết vì ngươi."
Thanh ngưu hơi sửng sốt, ngạc nhiên hỏi nói: "Không phải chứ, các ngươi trực tiếp như vậy, không thèm giả bộ chút nào à? Kiểu như thương xót muôn dân, thay trời hành đạo chẳng hạn?"
Sự thẳng thắn của tướng quân kim giáp làm cho Tần Hà cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Không quan tâm là thần gì thì đều cần tạo lập hình tượng, ngụy trang, hiện tại lại thẳng thắn đến mức trần trụi, trực tiếp phán quyết tử hình cho cả một tòa thành như vậy, quả thực là ngoài ý muốn.
"Bớt nói nhiều lời, chịu chết đi." Tướng kim giáp vươn tay ra, lập tức trong tay y lại có một cây kim thương xuất hiện, tiếp đó nhanh như tia chớp đâm thẳng đến mặt Tần Hà.
Một kích này mang theo sát khí càng khủng bố, tựa như hàn băng dưới địa ngục. Nếu là Đạo cung cảnh phổ thông ở nơi này, đừng nói là phản kháng, có thể tránh thoát được sát khí cùng sự sát phạt này, cũng đã được xem là rất cường hãn.
Nhưng Tần Hà chỉ là nhấc tay bắn một cái lên kim thương, liền thấy cây kim thương kinh khủng kia đột nhiên cong lên một đường cong kinh người, sau đó bắn ngược về phía tướng quân kim giáp.
Tướng quân kim giáp biến sắc, lập tức chặn lại kim thương.
Thế bắn của kim thương liền dừng lại, nhưng cũng đẩy tướng quân kim giáp trượt ra sau mấy bước.
"Tốt, tốt!"
Tướng quân kim giáp đứng vững thân mình, trên mặt hiện lên vẻ nghiêm túc trước nay chưa từng có: "Không hổ là ngụy tiên dám tư tụ công đức, quả nhiên có mấy phần bản lĩnh."
"Hôm nay Kim mỗ sẽ cẩn thận lĩnh giáo, hy vọng ngươi sẽ không khiến bản tướng thất vọng!"