Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 81 - Chương 81 - Người Bịt Mặt

Chương 81 - Người bịt mặt
Chương 81 - Người bịt mặt

Dưới màn đêm bao phủ, kinh thành rộng lớn giống như một con cự thú nằm ở đại địa vô biên đang muốn cắn nuốt người.

“Ục ục.”

Tiếng kêu của cú đêm vang vọng lại khiến cho lòng người cảm thấy bất an.

“Cộc! Cộc! Cộc! Trời hanh vật khô, cẩn thận củi lửa.”

“Canh ba đến, phòng trộm phòng cướp, đóng cửa chính, cửa sổ.”

Lão bang tử phu canh thành tây canh tuần bên đường, âm thanh vẫn bằng phẳng đầy vẻ lười nhác như cũ, cũng không khác gì so với lúc bình thường, nhưng nếu có người đi theo sau ông ta, sẽ phát hiện ra ông ta đi rất vội vàng

Hiện tại, trong tay lão bang tử, mõ trúc tổ truyền đang hơi hơi nóng lên trong làn gió lạnh.

“Đêm nay sẽ có chuyện xảy ra.” Lão bang tử gần như đã xác định.

Bốn đời nhà họ Trần làm gõ mõ cầm canh, chưa từng có người nào bị đột tử, bất kể là rơi vào hiểm cảnh như thế nào, cũng đều có thể gặp dữ hóa lành, chính là dựa vào sự nhạy cảm này.

Đáng tiếc là lão bang tử không có văn hóa gì, bằng không cũng có thể soạn sách truyền lại, chỉ dựa vào năng lực này của nhà họ Trần, mỗi một lời ông ta nói đều sẽ thành khuôn vàng thước ngọc cho những người gõ mõ cầm canh.

Lão bang tử bước nhanh hơn, muốn nhanh chóng kết thúc chuyến canh tuần hôm nay.

Trăng khuyết treo cao, mây đen gió lớn.

Có câu nói, trăng tối là đêm giết người, gió lớn là lúc phóng hỏa.

Trong không khí, khí tức nguy hiểm đang ngưng kết lại.

Đi hết con ngõ này tiến vào đường lớn sẽ có thể an toàn hơn rất nhiều.

Nhưng đúng lúc này, một tiếng động nhỏ vang lên, một vật đen thùi lùi không biết là từ đâu đột nhiên xuất hiện, đứng ngay trong ngõ nhỏ chặn đường lão bang tử, mơ hồ có thể thấy nó mặc một bộ trang phục màu đỏ, không cao, tựa như là một ông lão lưng gù.

Lão bang tử dừng bước, lông tơ toàn thân lập tức dựng đứng lên.

Trong tay, mõ trúc vốn đang chỉ là hơi nóng lập tức đã nóng bỏng đến không thể cầm nắm được.

“Này! Yêu ma quỷ quái phương nào, dám ngăn trở đường tuần tra đêm của ta, mau chóng tránh ra, bằng không đừng trách lão phu không khách khí với ngươi!” Lão bang tử hít một hơi thật sâu, chỉ vào vật kia, tiếng như chuông lớn, cực kỳ trung khí.

Đây là kinh dạ chi pháp tổ truyền, gõ mõ cầm canh tuần tra ban đêm, khó tránh khỏi sẽ gặp phải những thứ không thể tả rõ cũng không thể nói rõ được.

Tục ngữ nói, người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần.

Không e sợ việc giao đấu, trước tiên ngươi đã thắng được một nửa, chưa giao đấu mà ngươi đã e sợ, ngươi đã thua mất một nửa trước rồi.

Không quan tâm trước mặt là thứ gì, thét to một tiếng, thường thường có thể giải quyết bảy phần phiền phức, ba phần còn lại, thì xem số mệnh cùng thực lực.

Nhưng rất rõ ràng, thứ đối diện ông ta bây giờ không phải là một câu thét đơn giản như vậy là đã có thể hù dọa.

Cái màu đỏ sậm như vậy dân chúng không thường dùng, nhà cao cửa rộng cũng không vui, chỉ có một nơi người ta thường dùng – áo liệm.

Thật ra thì ngay từ cái nhìn đầu tiên lão bang tử đã xác định, thứ này đại hung, trước khi ông ta đi tuần tra ban đêm, Binh mã ty thành tây còn cố ý nhắc nhở, nói có một bộ hung thi mặc áo liệm chui vào kinh thành, nhất định phải chú ý.

Chính là thứ trước mắt này, giờ đã bị ông ta đụng phải.

Kinh dạ chi pháp chỉ là lấy ngựa chết làm ngựa sống.

Quả nhiên, thứ kia không hề tránh lui mà ngược lại, nó vọt nhanh về phía lão bang tử.

Lão bang tử thấy thế, quay người nhanh chân chạy đi.

Tiếng hét thê lương vang vọng lại trong gió đêm.

“Cứu mạng a!!”

Hô to một tiếng, không biết đã kinh động đến bao nhiêu sinh vật du tẩu bên ngoài ánh lửa tuần đêm.

Quan sát từ không trung, ít nhất có ba bóng đen đang nhanh chóng tiến về nơi đó.

Người thứ nhất đến chính là một nam tử bịt mặt mặc y phục dạ hành, thân thủ cực kỳ mạnh mẽ, đưa tay khẽ chụp lên đầu tường nhảy vượt qua, đã tạo thành một dấu tay ngay trên đó.

“Cứu mạng, cứu mạng!”

Lão bang tử thấy được, vội vàng lớn tiếng kêu cứu.

Nam tử che mặt hóa thành một đạo tàn ảnh lướt qua lão bang tử, hai tay mở ra, đã có một cái túi vải màu vàng xuất hiện.

Miệng hắn ta cấp tốc niệm chú ngữ, cái túi màu vàng đón gió tăng trưởng rồi chụp về phía bộ thi thể mặc áo liệm.

Bộ thi thể mặc áo liệm thấy vậy, hú lên một tiếng quái dị rồi quay người chạy, trông có vẻ như nó cực kỳ sợ hãi cái túi vải vàng kia.

Nhưng mà cái túi màu vàng kia mở miệng ra, chính là cuồng phong cuốn ngược, bộ thi thể mặc áo liệm không tiến được, ngược lại thụt lùi, loáng một cái đã bị hút vào trong túi.

Chuyện càng thêm thần kỳ còn ở đằng sau, sau khi túi vải vàng hút bộ thi thể mặc áo liệm vào, vậy mà lại nhanh chóng thu nhỏ lại, người bịt mặt đưa tay nhận lấy rồi khoác lên vai, giống như nửa túi bột gạo, rút nhỏ gấp mấy lần.

Lão bang tử nhìn đến ngẩn cả người, đây chắc chắn là một kỳ nhân a.

Thấy người bịt mặt đi tới, ông ta vội vàng chắp tay: “Cảm tạ ân cứu mạng của tráng sĩ, tiểu lão nhân.....”

Nhưng ông ta còn chưa nói hết đã phát hiện ra, không biết từ lúc nào, trong tay người bịt mặt đã có thêm một thanh đao sáng lấp lánh.

Lão bang tử còn chưa kịp thở ra đã phải hít ngược trở lại.

“Cứu mạng a!”

Trong gió đêm lại vang lên tiếng hô to thê lương của lão bang tử lần nữa.

Lão bang tử xoay người chạy.

Đây là ác nhân!

Nhưng tốc độ ông ta làm sao đọ lại được với người bịt mặt kia, người bịt mặt điểm nhẹ mấy bước đã đi đến sau lưng lão bang tử, một đao bổ về gáy ông ta.

Nếu là lão bang tử chạy ngay lúc ấy, thì đã không có chuyện này xảy ra.

Ông ta tuyệt đối không nên dừng lại, trên đời này chỉ có một loại người có thể giữ bí mật kín kẽ nhất, đó chính là người chết, mà như vậy còn không phải là hoàn toàn tuyệt đối.

Nhưng mà, mạng ông ta vẫn chưa đến tuyệt lộ, đúng lúc này, đột nhiên có dị biến phát sinh.

“Sưu” một tiếng, một thứ gì đó đen sì đột nhiên đập về phía người bịt mặt.

Ánh mắt người bịt mặt đại biến, nhanh như chớp vứt đao đi, lùi lại.

“Bành!”

Một tiếng nổ lớn, chỉ thấy lưỡi đao lập lòe hàn quang kia trong nháy mắt hóa thành mảnh vụn, bao phủ phóng ngược lại phía người bịt mặt.

Người bịt mặt không kịp chuẩn bị căn bản là không kịp tránh né, cánh tay bị trúng một mảnh, máu tươi lập tức bắn ra, túi vải vàng cũng rơi trên mặt đất.

“Người phương nào đến?” Người bịt mặt ôm lấy cánh tay, vẻ mặt ngưng trọng.

Bởi vì đến hiện tại hắn ta mới phát hiện ra, trong bóng tối ở dưới chân tường phía đối diện có một cái bóng rất nhạt, rất nhạt, chỉ có thể lờ mờ nhận ra hình người.

Trên tay cầm một cái vũ khí đen sì, ngay cả ánh sáng cũng không phản quang, không nhìn rõ được là thứ gì.

“Lão tử quan thiêu thi Phi Ngư Vệ Nguỵ Vũ, ngươi là ai?” Bóng người bước ra khỏi bóng tối nơi chân tường, ở dưới ánh trăng yếu ớt chiếu rọi hiện ra chân thân, lại là một nam tử thanh niên mặc áo gai vải thô.

“Thiêu thi đường Phi Ngư Vệ?”

Trong mắt người bịt mặt lóe lên tia nghi hoặc.

Nhưng hắn ta cũng không dây dưa thêm, nhanh như chớp, hắn ta đưa tay chụp lấy túi vải vàng trên đất chuẩn bị chạy trốn.

Người tới thực lực mạnh lại quỷ dị, không nên giao phong.

Nhưng sau một khắc, một việc vô cùng ly kỳ đã xảy ra, hắn ta chỉ cảm thấy hơi hoa mắt, vậy mà đã thấy mình đứng ở dưới chân tường.

Đối diện, thanh niên mặc áo gai nhếch miệng nở nụ cười, khom lưng nhặt lên túi vải vàng.

“Di... Di hình hoán ảnh?”

Ngay lập tức, trong ánh mắt người bịt mặt đã tràn đầy sự kinh hãi.

Thuật di hình hoán ảnh, bắt nguồn từ bí thuật Gia Cát Thần Cơ hơn hai ngàn năm trước, sớm đã thất truyền gần ngàn năm.

Vậy mà hôm nay lại xuất hiện trên thế gian?

“Ngươi rốt cuộc là ai?” Gần như là người bịt mặt đã kinh hô lên.

“Làm sao lại hỏi lại rồi, lão tử thiêu thi đường Nguỵ Vũ, đi không đổi tên ngồi không đổi họ, nhớ kỹ.” Thanh niên áo gai khoác cái túi vải vàng lên vai, ánh mắt quan sát người bịt mặt từ trên xuống dưới, dường như là đang đánh giá cái gì đó.

Người bịt mặt lập tức cảm thấy như là có gai ở sau lưng, không chần chừ chút nào, xoay người nhảy sang viện tử bên cạnh, biến mất không còn bóng dáng.

Hiển nhiên là chạy đi.

Thanh niên áo gai thấy thế, bĩu môi mắng một câu: “Hôm nay bỏ qua cho ngươi trước, lần sau gặp lại sẽ cho ngươi nằm một cách thể diện.”

Nhưng mà đúng lúc này, trong gió đêm bỗng nhiên lại vang lên một câu chú ngữ: “Càn khôn mất linh, chư pháp tịnh diệt, phá!”

Chỉ thấy cái túi vải vàng kia “ầm” một tiếng, bộ thi thể mặc áo liệm từ trong túi rơi ra, thuận gió nhanh chân chạy.

Thanh niên áo gai thấy vậy, ánh mắt hơi ngưng lại.

“Ái phi chạy đi đâu!”

Bình Luận (0)
Comment