Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 818 - Chương 818: Thú Tỉnh Cấp Thấp

Chương 818: Thú tỉnh cấp thấp Chương 818: Thú tỉnh cấp thấpChương 818: Thú tỉnh cấp thấp

"Gia, tâm trạng ngài đêm nay không tồi nha." Về đến phòng thiêu thị, Vương Thiết Trụ nhìn thấy ý cười trên mặt Tần Hà, liền mang vẻ mặt nịnh nọt lại gần.

"Cũng tạm được." Tân Hà nằm lên đệm chăn, vắt chéo chân, hỏi nó một câu: "Đã thanh lý xong hết chưa?"

"Bẩm gia, đều đã thanh lý qua cả rồi, ngài xem là đốt hết trong đêm nay, hay là để lại mấy bộ qua ngày mai rồi đốt tiếp?" Vương Thiết Trụ gật đầu, hỏi lại.

Đốt thi thể là chuyện tốt, nhưng đốt thi thể nhiều, Tân Hà cũng sẽ phải tiêu hao rất nhiều tỉnh lực.

Kịch đèn chiếu cũng không phải là chỉ đơn giản là cưỡi ngựa xem hoa, mà là in khắc trong đầu.

Cho nên khi nào có tương đối nhiều thi thể, Vương Thiết Trụ thường sẽ hỏi thêm một câu.

Tần Hà cảm nhận không khí vẫn còn đang khô nóng, khoát tay một cái, nói: 'Hôm nay tới đây đi, còn đốt nữa sẽ nóng không ngủ được mất."

"Vâng, gia."

"Vương Thiết Trụ gật đầu, sau đó móc ra một viên gì đó màu đỏ nhạt từ trong ngực áo, đưa đến trước mặt Tần Hà, lại nói: "Gia, đây là nội đan lấy ra được từ Huyết Dực Bức Vương, nhìn như dạng kết tinh."

Tần Hà nhìn sang, không khỏi giật mình.

Lúc này trong tay Vương Thiết Trụ là một viên tinh thể màu đỏ nhạt không theo quy tắc gì, giống như là chế phẩm từ thủy tinh, có thể phản xạ ánh sáng.

Không chỉ riêng vẻ bề ngoài không hợp quy tắc, ngay cả sự phân bố màu sắc của nó cũng không đồng đều.

Chỗ thì màu đỏ rất rõ ràng, chỗ thì nhạt đến gần như không thể nhìn thấy.

Nhưng... Không thể nghi ngờ, đây là một viên thú tinh!

Thú tỉnh chân chính!

Tần Hà lập tức ngồi dậy, yêu thú từ nhỏ yếu đến cường đại, nội đan sẽ từ một khối dịch đậm đặc chậm rãi ngưng kết lại, trở thành nội đan mềm dẻo, sau đó nội đan còn có thể tiến thêm một bước, hóa rắn kết thành tinh thể.

Trong quá trình này không chỉ là sự biến hóa về hình thể, còn là sự biến đổi từ hỗn tạp đến tinh thuần.

Nội đan ban đầu hoàn toàn không có hình thái, chỉ là một khối tinh huyết đậm đặc, bên trong chứa lượng lớn tia máu, dịch thể, cùng với yêu nguyên hỗn loạn, phần biên giới rất mơ hồ, rất khó tách nó ra khỏi máu thịt xung quanh.

Đợi đến sau đó khối tinh huyết này sẽ chậm rãi rắn chắc lại, biên giới sẽ trở nên rõ ràng hơn, tia máu giảm đi, khi đó nó được gọi là nội đan.

Nội đan tiến thêm một bước, chính là thú tinh.

Thú tinh cũng không hoàn toàn đồng bộ với thực lực yêu thú, mà chỉ là sự tương xứng đại khái.

Cùng là Đạo cung cảnh hậu kỳ, nửa bước Thần kiều cảnh, có vài yêu thú có thể kết xuất thú tinh, có một số có thể sẽ không có.

Tóm lại một câu chính là: Yêu thú cường đại không nhất định là có thú tỉnh, nhưng yêu thú có thú tinh thì nhất định không yếu. Phía trên Thần kiều, tỉ lệ thú tinh xuất hiện sẽ tăng lên rất lớn.

Đạo cung cảnh thì hiếm như lá mùa thu.

Trước đây khi thanh lý thi thể Thanh Xà Vương Đạo cung cảnh, Vương Thiết Trụ đào lên nội đan chỉ là đặc chất sơ bộ hóa rắn, so sánh với Huyết Dực Bức Vương thì hoàn toàn là khác biệt vê chất.

Đối với Tần Hà mà nói, đây chắc chắn được coi là niềm vui bất ngờ.

Tần Hà lập tức nhận lấy, cầm trong tay ước lượng.

Phát hiện mặc dù viên thú tinh này không lớn, kích thước chỉ chừng hạt óc chó, nhưng lại vô cùng có sức nặng, nếu so ra thì không khác gì quả cầu sắt cùng kích cỡ.

Nặng hơn nội đan không chỉ một chút.

Bề mặt cùng bên trong đều lóng lánh trong suốt, đưa lên mũi ngửi thử, không chỉ không có mùi tanh của nội đan, trái lại còn màng theo một mùi thơm nhàn nhạt thoang thoảng.

"Thú tinh cấp thấp." Đúng lúc này, viên hầu già vẫn luôn trầm mặc lại đột nhiên mở miệng, ánh mắt nó sáng rực nhìn chằm chằm vào viên thú tỉnh trong tay Tần Hà, trong mắt dường như có hồi ức.

Từ sau lần bị kéo lên bàn ăn ăn cay một trận, viên hầu già đã khác so với trước kia, thỉnh thoảng cũng sẽ mở miệng nói một hai câu. Mặc dù tuyệt đại đa số thời gian, nó vẫn sẽ ngồi xổm ở một góc, im lặng như một bức tượng đá giống như trước kia.

"Ngươi biết thứ này?" Vương Thiết Trụ quay đầu nhìn về phía nó.

Viên hầu già không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận, nói tiếp: "Thú tinh tích chứa đại bộ phận nguyên lực của yêu thú, nhưng cũng lưu lại ý chí rất mạnh, không có nhiều tác dụng, đa phần được sử dụng để luyện đan, tác dụng không khác biệt bao nhiêu với nội đan."

"Vậy ngươi có ý tứ là, thứ này không đáng bao nhiêu tiền?" Vương Thiết Trụ cảm thấy hơi thất vọng.

"Luyện chế thành đan dược sử dụng, có thể giữ lại một phần mười nguyên lực trong thú tinh thì đã xem như rất tốt rồi, lãng phí rất lớn, nói về thú tỉnh cấp thấp thì không có tác dụng gì lớn cả." Viên hầu già lắc đầu.

"Trực tiếp nuốt thú tinh thì sao?" Ma Phi tò mò hỏi một câu.

"Một viên thú tỉnh có thể sánh bằng một trăm viên đan dược, ta nghĩ cho dù là thần linh phương tây cũng không dám trực tiếp cắn nuốt thú tinh cấp thấp đâu, một là yêu nguyên bên trong nó vô cùng mạnh mẽ cuồng bạo, hai là phía trên nó còn chứa ý chí cầu sinh của yêu thú. Cả hai kết hợp lại chính là độc dược độc nhất trên đời, có một không hai." Viên hầu già trả lời, đêm nay khó được bị hỏi cho nên nó cũng nói thêm vài câu.

"Ghê gớm như vậy?" Ma Phi chớp chớp mắt, liêu mạng đi tưởng tượng tình cảnh đáng sợ khi nuốt thú tinh.

Đại khái chính là, nuốt xuống bụng, sau đó thần kinh thác loạn giống như điên dại, cuối cùng trực tiếp "bùm" một tiếng, vỡ tung thành một bãi nước mủ... Thực sự đúng là quá dọa người.

"Hầy, thành vô ích rồi?" Khóe miệng Vương Thiết Trụ hơi run rẩy, vừa nãy nó còn hiến cái thứ này cho Tần Hà như là hiến vật quý.

Nhưng mà nó vừa mới dứt lời, đã thấy Tần Hà thổi thổi viên thú tinh trong tay.

Sau đó trực tiếp ném vào miệng, hàm răng chắc khỏe như thép cắn xuống, rôm rốp kêu vang. Giòn!

Vừa nhai, Tần Hà còn vừa lẩm bẩm nói: "Hơi giống như là sườn non, nhưng lại chẳng có vị gì cả -"

Chúng thú thấy thế, lập tức hóa đá.

Nhất là viên hầu già, há to miệng rất lâu không thể khép lại, đồng tử co rút thành lỗ kim, vẻ mặt tràn đầy sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment