Chương 831: Không thể trở về
Chương 831: Không thể trở vềChương 831: Không thể trở về
"Ừm, lửa mới." Tần Hà gật đầu.
"Là lửa gì vậy?"
"Tam Muội Chân Hỏa, có muốn học không?”
"Muốn."
"Biu -”...
Qua ngày hôm sau, Vương Thiết Trụ mang vẻ mặt hưng phấn và thỏa mãn đi ra động Tam Dương.
Tam Muội Chân Hỏa, Tần Hà nói truyền liên truyền, Vương Thiết Trụ như nhặt được chí bảo, vui vẻ đến mức đôi mắt đậu xanh đều híp lại thành hai đường chỉ.
Còn Tần Hà, lại có hơi buồn bực.
Phần thưởng không có khuyết điểm gì, tất cả đều rất tốt, vấn đề xuất hiện tại cái đám Thiên Tru Phủ khốn kiếp kia, bọn chúng vậy mà lại đi đến thế giới thân linh thỉnh thân kính Thiên Tru gì đó, muốn phát động Thiên Tru đánh mình.
Một loạt kịch đèn chiếu của một đám thần tướng Thiên Tru lần lượt diễn ra.
Tần Hà không muốn biết cũng khó.
Nếu phải nói đến tâm tình của Tần Hà vào giờ khắc này, thì ít nhiều là có chút bất an.
Dù sao cũng là đồ đến từ thế giới thần linh, còn làm ra hành động long trọng như vậy, chỉ mỗi việc đi đón lấy thần kính cũng phải cần bảy tám tên thân tướng.
Mà lần cuối cùng vận dụng vẫn còn là một hai ngàn năm trước.
Tuy nói tu chân không có năm tháng, trăm năm chỉ trong nháy mắt là qua, nhưng khoảng cách thời gian này cũng quá lớn rồi.
Thiên Tru Phủ gióng trống lớn mượn dùng lực lượng của thế giới thần linh tới đối phó mình như vậy.
Tần Hà dù có tự tin đi nữa, lúc này cũng phải cảm thấy e ngại.
Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất a.
Nếu cái gì cũng không quan tâm đến, như vậy thì không khác gì làm trái tinh thân cẩu đạo cả.
Hơn nữa, tiểu đội Thiên Tru Phủ đi nghênh đón thần kính đã xuất phát từ hai tháng trước, vẫn còn là vì bên phía Thần vực chi môn xảy ra một ít biến cố, mới chậm chạp chưa thể thành công, bằng không Thiên Tru đã sớm đánh xuống.
Thêm nữa, Thiên Tru đánh xuống là sát thương phạm vi lớn, cho dù Tần Hà tự tin có thể đứng vững, nhưng những người khác bên cạnh hắn thì sao?
Tiểu Điêu, Vương Thiết Trụ, Lamborgh, Ma Phi... Thậm chí còn có sinh linh của cả tòa thành Lâm An.
Dư uy Thiên Tru đánh xuống hủy diệt một tòa thành cũng không phải là chuyện không thể tưởng tượng.
Đám người Ảnh Sát tiềm phục ở cách xa thành Lâm An, ẩn núp là một mặt, sợ bị ngộ thương mới là chủ yếu nhất.
Hơn nữa đám người này hoàn toàn không có nhân tính, nhiệm vụ chính của Ảnh Sát ở đây chính là chấp hành thanh lý cuối cùng sau khi Thiên Tru đánh xuống.
Nói thẳng ra chính là, xóa thành Lâm An khỏi bản đồ.
Lúc này Tần Hà phát hiện, mình có chống đỡ nổi hay không, có sợ hãi hay không thì đều đã không quan trọng.
Điều quan trọng là, bất cứ lúc nào Thiên Tru cũng có thể đánh xuống, mình không thể trở về thành Lâm An, thậm chí không thể ở cùng đám Vương Thiết Trụ, Lamborgh, phải ở cách xa xa.
"Mẹ nó!"
Nghĩ tới đây, Tân Hà không khỏi thăm hỏi qua một lượt cả nhà Thiên Tru Phủ.
Lúc ra cửa thật tốt, vừa quay đầu, đạp ngựa không thể trở về.
Từ trước đến giờ Tần Hà vẫn luôn là muốn đi đâu thì đi tới đó, muốn ngủ ở đâu liền ngủ ở đó.
Lần đầu tiên bị người bức ép đến mức không thể về nhà, ngươi nói có thể không tức giận được sao.
"Thiết Trụ, ngươi đi về trước đi, ta phải đi xa nhà một chuyến." Tần Hà phân phó.
"A?" Vương Thiết Trụ đang vô cùng vui vẻ lập tức sửng sốt, khó hiểu hỏi: "Gia, ngài đi đâu?”
"Đi Bắc Lương Quốc một chuyến, ngươi trở về đi, xem nhà quản gia cẩn thận." Tần Hà nói, nói xong hắn liên phi tốc lao về phía bắc, để lại một mình Vương Thiết Trụ hỗn độn trong gió sớm.
Qua hồi lâu sau, Vương Thiết Trụ vỗ đùi, kêu lên: "Không tốt, gia đây là muốn một người đi va chạm trực diện với Thiên Tru Phủi” "Xảy ra chuyện lớn rồi!"
Nó lập tức nóng ruột đến xoay quanh, Thiên Tru Phủ mạnh bao nhiêu, Vương Thiết Trụ biết rõ, Tân Hà mạnh bao nhiêu, nó lại không rõ ràng cho lắm.
Nếu so về lòng tin, thì lòng tin của Vương Thiết Trụ đối với Tần Hà, còn kém hơn lòng tin của Tần Hà đối với bản thân mình.
Dù sao cũng là Thiên Tru Phủ lưng tựa thế giới thân linh, không phải trò đùa.
Gia có mạnh hơn nữa thì cũng có hạn mức cao nhất.
Sắc mặt gia vừa rồi không tốt lắm, có hơi khác lạ, nhất định là ngay cả gia cũng cảm nhận được khó khăn.
Nhìn qua phương hướng Tần Hà biến mất, Vương Thiết Trụ có lòng muốn đuổi theo, lại cảm giác thế đơn lực bạc, chỉ đi một mình nó thì cũng chẳng giúp đỡ được cái gì.
Hơn nữa sợ là nó cũng không thể đuổi kịp.
Thế là nó cắn răng giậm chân, xoay người phi nước đại về phía nam, định triệu tập toàn bộ hết mấy gia súc trong nhà, tất cả cùng đi.
Gia súc nhiều, lực lượng lớn.