Chương 834: Thay đổi tốc độ
Chương 834: Thay đổi tốc độChương 834: Thay đổi tốc độ
Cứ như vậy, bữa tiệc lớn của Tần Hà cuồn cuộn mà đến, nhưng sau khi thả một cái rắm, lại im ắng mà đi.
Ngay cả một áng mây màu cũng không mang theo.
Một bữa tiệc lớn nhưng ngay cả mùi vị cũng không được ngửi.
Tần Hà lập tức cảm thấy mình bị thua thiệt lớn, thua thiệt đến chảy máu.
Suy cho cùng thì dưới cái nhìn của hắn, không có chính là thua thiệt.
Nhưng mặc kệ Tần Hà tức giận đến cỡ nào, tình huống vẫn bày ra trước mắt.
Có ân cần thăm hỏi cái đám âm hiểm chuyên núp lùm kia thì cũng không khiến bọn chúng mất cọng lông nào cả.
Sau khi tỉnh táo lại, trâm tư chốc lát, Tân Hà cảm thấy không thể bỏ qua cái lôi kiếp này.
Phải khiến nó đánh xuống mới được.
Tần Hà vẫn chưa rõ cụ thể là xảy ra vấn đề gì, có lẽ là cái đám âm hiểm chuyên núp lùm kia tập thể trở về nhà bắt gian, cũng có lẽ là đột nhiên quỳ hoa bảo điển phát tác.
Tóm lại, đi tiểu được một nửa thì tịt.
Chuyến này, là không thể vội vã lên đường nữa.
Phải chậm rãi mà đi.
Chờ đợi một chút, có lẽ cái đám âm hiểm chuyên núp lùm sẽ đánh xuống một lần nữa. Sau khi chờ đến, lại tận diệt bọn chúng sau.
Sóng lôi kiếp này, nói thế nào cũng không thể thực sự để thua thiệt ra ngoài.
Thế là Tần Hà rời khỏi sơn dã, đi lên con đường thông thương, một bên chờ đợi, một bên ung dung chậm rãi đi vê phía Bắc Lương Quốc. ...
Tâm mắt trở lại đến đại sảnh thần dụ.
Bên trong đại sảnh thần dụ vào giờ khắc này, bầu không khí ngưng trọng.
Thần kính Thiên Tru dựa vào thiên cơ khóa chặt Ngụy thần, tác dụng của việc hiến tế tín đồ chính là để khóa chặt vị trí của Ngụy thần.
Kết quả vạn sự sẵn sàng, chỉ thiếu bước khẽ run rẩy sau cùng.
Ngụy thần Lâm An lại bị thiên cơ che đậy.
Điều này khiến cho trong lòng tất cả mọi người ở đây không khỏi lướt qua một luồng hơi lạnh.
Nguy thần, vậy mà đã đạt tới trình độ chạm đến thiên cơ?
Phàm là liên quan đến thiên cơ, thì không có gì là đơn giản, đằng sau đều có nhân quả cực lớn, thậm chí có thể có một "mối quan hệ" rất lớn.
Từ tất cả thông tin mà Thiên Tru Phủ có được đến hiện tại, càng lúc càng có khuynh hướng.
Ngụy thần Lâm An, không phải là người thuộc nam bộ Đam Châu, mà là đến từ nơi khác.
Chẳng hạn như, thế giới thần linhI
Thế giới thần linh tự có quy củ, nhưng không thể bài trừ việc một thân linh nào đó ngớ ngẩn chạy xuống hạ giới chơi đùa. Nếu thực sự là tình huống này thì vô cùng khó giải quyết.
Mà thiên cơ bị che đậy, dường như càng thêm ứng chứng một điểm này.
Thế là tất cả mọi người nhìn về phía Phủ tôn ở giữa nhất, chuyện can hệ trọng đại, nên xử trí như thế nào, tự có hắn làm chủ.
Phủ tôn Thiên Tru Phủ trâm ngâm trong phút chốc, nói: "Không có tên trong danh sách tức là Ngụy thần, đã là Ngụy thần, trời tru đất diệt, thử lại đi!"
"Rõ. Mọi người đáp lời. ...
"Mau - mau - mau -"
Cũng vào lúc này, tại một mảnh rừng sâu nào đó, một trận gió lốc điên cuồng cuốn qua, làm cho cỏ cây ào ào đổ rạp, núi đá thi nhau lăn xuống.
Đợi đến khi cỏ cây bật lại thì chỉ có thể loáng thoáng trông thấy hình bóng ở phương xa, đó là bóng của một con trâu đen to lớn.
Bốn vó đạp đất, tia lửa văng tung tóe khắp nơi, nhẹ nhàng nhảy lên một cái, núi rừng liền có thể vỡ nát thành một mảnh.
Thình lình đó lại là Lamborgh.
Giờ phút này trên thân nó, treo rất nhiều linh kiện.
Vương Thiết Trụ cưỡi trên lưng, Tiểu Điêu ôm sừng, viên hầu già bám chặt vào quần áo Vương Thiết Trụ, còn Ma Phi thì trực tiếp ôm lấy đuôi.
Một bò năm thú, chạy phải gọi là núi sập đất lở.
Vừa so sánh, liền thấy rõ thực lực năm thú.
Vuốt màng của Tiểu Điêu chỉ là vin lên sừng bò, liền có thể nằm yên vững như bàn thạch theo cú nhảy của Lamborgh, bộ lông tuyết trắng tung bay trong gió, ung dung tự tại. Vương Thiết Trụ ngồi trên lưng bò, thẳng lưng đón gió, mặc dù miệng bị gió thổi lệch ra, nhưng cũng không tính là chật vật.
Viên hầu già thì không ổn cho lắm, mặc dù nó cũng đã ra sức đuổi theo tiết tấu của Lamborgh, nhưng thực lực quá kém, chung quy là vẫn phí sức.
Mà Ma Phi lại là kẻ bất đắc dĩ nhất trong đó.
Có hai cánh có thể bay, nhưng lại chẳng thể đuổi kịp Lamborgh.
Có lược ảnh cực tốc, nhưng lại không chịu nổi nguyên lực tiêu hao.
Cuối cùng chỉ có thể ôm lấy cái đuôi Lamborgh, lắc lư như chị Thạch Lựu vừa mới ra khỏi kho củi.
"Mau mau mau... Chậm nữa là không kịp ăn khuya đâu đấy -" Vương Thiết Trụ lớn tiếng thúc giục.