Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 845 - Chương 845: Viên Hâu Già Trọc Rồi

Chương 845: Viên hâu già trọc rồi Chương 845: Viên hâu già trọc rồiChương 845: Viên hâu già trọc rồi

"Râm!"

"AI"

"Thùng!"

"Ngaol!"

Ngay sau đó, trong phòng thiêu thi liền vang lên tiếng chúng thú kêu gào đánh giết.

Thời gian ước chừng mười mấy hơi thở sau, lại nghe Ma Phi lên tiếng:

"Xem một kích cuối cùng của tal"

"Đùng!"

"Ngã rồi, ha ha hai”

Trong gian phòng, Tiểu Điêu và Lamborgh hơi hơi thở gấp nhìn Ma Phi khoa tay múa chân cùng với người ngã trên đất, không khỏi trợn trắng mắt.

Từ đầu đến cuối, cái con chim tiện này ngoại trừ kêu la om sòm kêu chúng nó lên đánh, thì chẳng ra chút sức lực nào.

Mãi cho đến khi Ngao Tổ Linh bị Tiểu Điêu đập một móng choáng váng quỳ xuống đất, nó mới xông lên đánh một ghế.

Sau đó liền gọi đó là một kích cuối cùng, căn bản là không thiếu một kích này có được hay không?

Có điều bất kể là Tiểu Điêu hay Lamborgh, thì đều không muốn cãi nhau với nó. Cái con chim tiện này chính là như vậy, bất cứ lúc nào cũng muốn làm người ta muốn quất nó.

Về phần viên hầu già, trong lòng nó lúc này vẫn còn sợ hãi, cho nên càng không có lòng dạ nào mà bận tâm đến con chim chết tiệt kia.

Trong bốn thú nó là kẻ yếu nhất, lúc chiến đấu Ngao Tổ Linh liều ra chút dư uy cuối cùng của Đạo cung cảnh, suýt nữa đã nạo luôn đầu nó, may mắn là nó đã kịp rụt cổ lại.

Dù như vậy, da đầu nó vẫn bị trọc một khoảng.

"Kếo kẹt -"

Đúng lúc này, cửa lớn phòng thiêu thi mở ra, Vương Thiết Trụ lo lắng không yên chạy vọt vào, thấy Ngao Tổ Linh đã ngã xuống đất, trên mặt không khỏi vui mừng: 'A... Chiến đấu kết thúc rồi?"

Nói xong nó nhìn về phía chúng thú, hỏi: "Đều không sao chứ?"

"Suýt chút nữa là đã có việc rồi."

Lamborgh 'Bành' một tiếng thả hồ lô tử kim xuống, chỉ vào khoảng da đầu nhẫn bóng trên đầu viên hầu già, nói: "Kìa, viên hầu suýt chút nữa đã thấp hơn một khúc rồi."

Dù sao cũng là cường giả Đạo cung cảnh, liều chết giãy giụa thì không khác gì heo trước năm mới, rất khó bắt.

Hơn nữa ngươi cũng không thể thực sự đánh chết y giống như Ma Phi kêu gào.

Bắt tên gia hỏa này, không phải vì lấy thân... à, thi thể y, mà là vì lấy tin tức về gia.

"Một kích cuối cùng, là ta đánh đó." Ma Phi lại tới, nó giơ ghế nhỏ hưng phấn nói.

"Ngươi không đánh thì y cũng đổ rồi." Lamborgh trừng mắt bò với nó một cái, giáo huấn: "Chỉ la hét không ra lực, còn không biết xấu hổ nói ra."

"Cái này...

Ma Phi bị đâm thủng, lòng lập tức không yên, vội vàng giải thích: "Không phải là do thực thực ta quá yếu sao, hơn nữa ngươi nhìn đi... Ta cũng không có binh khí."

"Yếu?" Lamborgh chỉ viên hầu già, nói: "Ngươi xem viên hầu người ta đi, còn yếu hơn cả ngươi, không phải nó cũng đi lên vung gậy mấy lần sao."

Ma Phi nhất thời không dám nói thêm câu nào nữa, gia không ở đây, nó không thể chống đối con bò này, nếu nó cứng đầu lên thì không có ai có thể bảo vệ lẽ phải cả.

"Viên hầu già trọc rồi?"

Vương Thiết Trụ vội vàng đi đến bên cạnh viên hầu già, giơ tay sờ sờ khoảng da đầu trọc lốc của nó, khen: "Tay nghề không tồi nha, ôi, cạo rất sạch."

Nội tâm viên hầu già: "@# tạp YY% vương bát @# giao #.. "

"Không sao, qua một thời gian ngắn nữa là sẽ lại mọc ra thôi, cũng không phải là triệt lông mà, thực sự không được nữa thì bôi lên chút nước tiểu đồng tử, nghe nói cái thứ kia kích thích mọc lông." Vương Thiết Trụ lại vỗ vỗ đầu của viên hầu già, đề nghị.

Viên hầu già hơi trợn trắng mắt: "Nơi này... có đồng tử à?"

"Gia chính là." Ma Phi nhanh mồm nhanh miệng.

Viên hầu già: ".. “ Vương Thiết Trụ: ".. "

Lamborgh:”...'

"A ha ha, ta đùa thôi." Ma Phi thấy chúng thú im lặng, trái tim hơi giật thót lên một cái, vội vàng cười ha hả giảng hòa.

"Có ngươi nói nhiều." Vương Thiết Trụ trừng Ma Phi một cái: "Còn không mau lấy khốn tiên thằng ra, lát nữa người tỉnh là cho ngươi lên nhấn đấy."

"Ách... Được rồi." Ma Phi vội vàng chạy đi lấy dây. ....

Gần nửa canh giờ sau.

Một gáo nước lạnh băng hắt lên trên người Ngao Tổ Linh đang bị trói ngũ hoa trên giá chữ thập.

Không có phản ứng gì, thế là Ma Phi lại đi lên vả cho y hai cái bạt tai.

Ngao Tổ Linh lúc này mới dân dần tỉnh lại.

Một vuốt màng của Tiểu Điêu mạnh mẽ vững vàng, đánh y đến mức não chấn động.

Bỏ qua quá trình Ngao Tổ Linh không chịu tiếp nhận sự thật, miệng đầy chửi rủa uy hiếp... Bị đánh... Lại uy hiếp chửi rủa... Lại bị đánh... Lại chửi rủa uy hiếp không đề cập tới.

Tóm lại, đợi đến khi Vương Thiết Trụ nhóm lửa hồ lô thiêu thi ngay trước mặt Ngao Tổ Linh.

Ngao Tổ Linh rốt cục mềm nhũn.
Bình Luận (0)
Comment