Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 847 - Chương 847: Đột Phá Tại Chỗ

Chương 847: Đột phá tại chỗ Chương 847: Đột phá tại chỗChương 847: Đột phá tại chỗ

Sau khi tiến vào địa phận Bắc Lương Quốc, Tần Hà lắc lư đợi ở chỗ này hai ngày, bắt đầu cảm thấy có chút không kiên nhẫn được nữa.

Cái đám âm hiểm chuyên núp lùm Thiên Tru Phủ mà hắn nhắm tới kia, lực chấp hành chẳng ra sao cả, xả phân xả có một nửa.

Thiên Tru đánh xuống lọt được cái đầu, liền không có tiếp theo.

Tần Hà dứt khoát lần lượt nhai hết số thú tinh có trong tay, dự định đột phá ngay tại chỗ.

Lần này, không phải là dùng một viên thú tinh đột phá từ Chân nguyên cảnh trung kỳ đến hậu kỳ giống như lần trước nữa, mà là trọn vẹn ba mươi sáu viên. ...

"Âm ầm..."

Trong cơ thể Tần Hà, phía trên hỗn độn, vòng xoáy phân giải của Thôn thiên ma công giống như lỗ đen, thú tỉnh bị nghiền nát, phân giải thành nguyên lực thuần túy nhất, nguyên thủy nhất, sau đó rót vào không gian đan điền.

Không gian đan điền vào giờ khắc này, đã biến thành một vùng thế giới sấm chớp cuộn trào mãnh liệt.

Điện xà tráng kiện như rồng đang điên cuồng lấp lóe, đan dệt ra những hình ảnh vô cùng dữ tợn và cuồng bạo, tựa như diệt thế.

Vô số dòng suối dâng cao với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, từ dòng suối biến thành dòng sông, không ngừng hội tụ lại với nhau.

Sau cùng hội tụ thành chín con sông lớn, âm ầm chảy xiết. Cảnh tượng này, quá mức chân thực, nếu như trên mặt đất có thêm cỏ cây sông núi, vậy thì quả thực không khác gì với thế giới thật cả, nó khiến Tần Hà không khỏi trở nên hoảng hốt.

Phương thế giới đan điền này, vì sao càng ngày càng giống thực?

Chẳng lẽ, thế giới thực cũng là một phương đan điền?

Nếu là như vậy thì quả thực là không dám tưởng tượng, quá khủng bố.

Tất nhiên, đây chỉ là suy đoán.

Đại Đạo là đơn giản nhất, đơn giản thì tương đồng, cho nên không thể coi là giống nhau.

Khẽ thở dài một hơi, Tần Hà bình tĩnh tâm thần, dốc hết toàn lực vận chuyển Thôn thiên ma công, duy trì lực lượng dòng sông chân nguyên, cọ rửa mảnh hỗn độn, khai phá nội hải.

Có chín dòng sông lớn rót vào, biên giới mảnh "hồ nhỏ' nội hải của Tần Hà không ngừng sụp đổ, giống như là cát khô bên bờ bị dòng sông quét qua, trở thành một phần của nội hải.

Nếu không phải sấm chớp quá mức đỉnh tai nhức óc, giờ phút này còn có thể nghe thấy âm thanh từng mảng lớn từng mảng lớn hỗn độn đổ sụp.

Đi cùng với nó, là "hô nhỏ" đang mở rộng ra với tốc độ cực nhanh.

Qua thời gian một ngày, kích thước của "hồ nhỏ”, đã tăng lên bảy tám lần.

Qua thời gian hai ngày, kích thước của "hồ nhỏ' đã tăng lên mười mấy lần.

Sau thời gian ba ngày, hồ nhỏ" đã không thể gọi là hồ nhỏ nữa, từ đôi bờ xa xa nhìn về phía nhau, đã là một vùng nước mênh mông.

Lúc này gọi nó một tiếng "biển", cũng là miễn cưỡng có thể tính. Nhưng giờ khắc này, Tần Hà lại không hề cảm thấy vui vẻ.

Dù đã sử dụng vô số đan dược có tính phục hồi, lại thêm thuật tự lành cùng các loại trạng thái chúc phúc gia trì, gánh chịu cảm giác đau nhức sinh ra khi bị lượng chân nguyên vô cùng khổng lồ cọ rửa kinh mạch đến tình trạng này.

Vậy mà vẫn chưa đột phá đến Dũng tuyền cảnh!

Cái này mẹ nó, khuếch đại cũng cần phải có mức độ chứ.

Người ta mở nội hải chỉ lớn hơn đầm nước một chút đã xưng là "luân hải”, là Luân hải cảnh chân chính.

Đến mình thì từ đôi bờ xa xa nhìn lẫn nhau đã là một vùng nước mênh mông, vẫn còn chưa tới Dũng tuyền?

Chênh lệch một đại cảnh giới, mẹ nó nên cùng với ai giảng đạo lý đây.

Luân hải luân hải, đừng thật sự lấy "biển" ra tới!

Cách chơi như thế, dù mình có nuốt toàn bộ Nam Đam bộ châu, cũng không lên được thánh mất.

Có điều cái kia còn quá xa, vấn đề càng nan giải trước mắt là: Hơn ba mươi viên thú tinh này, xem chừng là còn chưa đủ!

Trước đó tuy nói là tích lũy lâu dài rồi mới bộc phát, nhưng cũng là dùng một viên thú tinh cấp thấp đã có thể đột phá từ Chân nguyên cảnh trung kỳ đến hậu kỳ, hiện tại có hơn ba mươi viên, lại vẫn không thể phá quan.

Đã gấp mười lần còn nhân thêm ba.

Tần Hà không khỏi nghiến răng nghiến lợi.

Tuy rằng càng mạnh càng tốt, nhưng mọi việc đều phải có mức độ chứ, nếu không phải Thôn thiên ma công quá trâu bò, nếu không phải thú tinh ẩn chứa yêu nguyên hết sức mênh mông.

Mình muốn đột phá, thì quả thực chính là kẻ ngốc nói mơ, Phàm thể cảnh chính là trân nhà.

Đó đại khái chính là thể vô dụng tuyệt thế trong truyên thuyết.

Chính là cái loại mà ngay cả Cật tiên công cũng không thể cứu vãn được.

Lần đầu tiên Tân Hà cảm thấy, thế giới nội hải quá lớn cũng không phải là chuyện tốt gì, bớt đi được một chút thì tốt vô cùng.

Nỗ lực lắng lại tâm tình, đè ép gợn sóng nổi lên, Tân Hà thở ra một hơi thật dài, sau đó cắn răng, ném luôn ba viên thú tinh cuối cùng vào trong miệng.

Ba viên cuối cùng, thử thêm một lần.

Thú tinh cấp trung không hổ là cấp trung, số lượng yêu nguyên chứa trong mỗi một viên, đều gấp mấy lần cấp thấp.

Rất nhanh sau đó, bụng của Tần Hà đã phồng lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được, đến cuối cùng ngay cả tròng mắt cũng lồi cả ra.

Thao tác mãnh liệt!

Tần Hà thầm hô chủ quan rồi, trạng thái như vậy, ngộ nhỡ bị cường giả Đạo cung cảnh đánh lén, e rằng mình cũng chỉ có nước bỏ chạy.

Cái này... Thật mất thể diện.

Lần sau phải rút kinh nghiệm, an toàn đệ nhất.

Tích lũy thế nào cũng phải vừa đột phá vừa đánh thắng được mười tên cường giả Đạo cung cảnh mới được. Tục ngữ có câu, luôn tâm tâm niệm niệm, tất sẽ có đáp lại.

Con người, thường là sợ cái gì thì sẽ gặp cái đó.

Cũng không phải là có người đến đánh lén hắn, mà là trong óc Tần Hà lại đột nhiên trở nên mông lung, một màn sân khấu xám trắng chậm rãi rủ xuống, tiếng mõ vang lên xuyên qua ánh đèn ảm đạm.

Rối bóng biểu diễn, như ảo như thật...

Tần Hà xem một chút, lập tức bật thốt ra một tiếng "Đậu đen"!

Thật biết chọn thời điểm quái
Bình Luận (0)
Comment