Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 864 - Chương 864: Bao Vây Đợi Đánh Viện Binh

Chương 864: Bao vây đợi đánh viện binh Chương 864: Bao vây đợi đánh viện binhChương 864: Bao vây đợi đánh viện binh

Thâm Uyên giới, vũ trụ phân lục lợp, địa phân bát hoang.

Đông Thăng Thần Châu, Nam Thiệm Bộ Châu, Tê Hạc Ngưu Châu, Bắc Cụ Lô Châu phân biệt thuộc về tứ phương Thâm Uyên.

Nhưng tứ châu chỉ địa lại xa không phải là toàn bộ địa vực, mà chỉ vẻn vẹn là trung tâm văn minh.

Bên ngoài văn minh là man hoang rộng lớn vô tận, có diện tích lớn hơn không biết bao nhiêu lần.

Như phía tây Nam Thiệm bộ châu có thập vạn đại sơn cùng vạn dặm đầm lầy, truyền ngôn cho dù là thần linh, cũng phải đi bảy ngày bảy đêm mới có thể đến Nam cực chỉ địa.

Phía đông Nam Thiệm bộ châu là Vô cực chi hải, ngay cả thần linh cũng khó vượt qua.

Phía tây, bắc Nam Thiệm bộ châu có băng nguyên, biển cát, sa mạc mênh mông.

Có truyền văn, diện tích bốn châu tính cả Vô cực chi hải ở trung tâm, chính là bồn địa Thâm Uyên. Bốn phía bồn địa là núi Bất Chu Thiên kéo dài ức vạn dặm, vây lấy toàn bộ bồn địa Thâm Uyên.

Thiên Sơn cao không thể chạm tới, thẳng đến chín tầng trời, thiên bằng khó vượt, từ thang trời nối liền.

Lại có truyền văn, thang trời chính là lối đi duy nhất ra vào Thâm Uyên, do thân linh trấn thủ, lại xưng "Thần vực chỉ môn".

Núi Bất Chu Thiên, xa xưa, tuyên cổ, thần bí. Tuyết trắng mênh mang phủ đầy sườn núi, cao vút trong mây không thể nhìn thấy đỉnh, một cây cầu dọc theo núi mà lên, đen huyền, lạnh lẽo, giống như là dây sắt trong ngục giam Trấn ma tỉ.

Giờ phút này ở phía trên thang trời, một vệt kim quang theo bậc thang đi xuống, chỉ qua thời gian mấy hơi đã đi tới chân Thiên Sơn.

Nơi này, có một loạt cung đình lâu vũ, thân hà diễm diễm, tiên cầm vờn quanh, tựa như cung điện trên trời.

"Cung nghênh thiên thân!" Trên trăm thân môn trông coi quỳ xuống đất hô lớn.

Kim quang chậm rãi thu lại, hiện ra một nam tử mặc cẩm bào lá sen, trên hông đeo giác đái có họa tiết hình thú, mỗi sợi tóc đều đen óng như mực, phong thần như ngọc, đôi mắt đen giống như nước dưới vực sâu, thần bí khó lường.

Quanh thân y tỏa ra ánh vàng, đó là thân tính tụ hợp từ niệm lực cùng công đức của sinh linh.

Chỉ cần liếc nhìn một cái, liền có một xúc động khiến người ta quỳ bái.

Đây là thiên thần, thiên thân vượt lên trên chúng sinh, cao cao tại thượng.

"Các ngươi trông coi Thiên thê chỉ môn, càng vất vả công lao càng lớn, hôm nay thiên thần hạ giới, là vì diệt trừ Ngụy thần nam bộ Đam Châu mà đến, không cần đón đưa, mỗi người quản lý chức vụ của mình." Thiên thần mặc cẩm bào mở miệng, tiếng nói không lớn, nhưng lại chứa ma lực khiến người khác không tự giác mà nghe theo.

"RõI"

"Khởi bẩm thiên thần, có người thuộc Thiên Tru Phủ nam bộ Đam Châu đang kính cẩn chờ đợi ở đây, nhưng có cần gặp mặt?" "Không cần, chỉ là Ngụy thần mà thôi, bóp chết là được, không cần phí nhiều miệng lưỡi." Thiên thân mặc cẩm bào phất ống tay áo, nói xong lại hóa thành kim quang, cực tốc tiến vê phương hướng Nam Thiệm bộ châu.

Nhanh chóng xuất hiện, nhanh chóng rời đi, một khắc cũng không hề dừng lại. ...

"Gia, ngài cảm thấy thế nào rồi?" Trong phòng thiêu thi, đám Vương Thiết Trụ vây quanh Tần Hà vừa mới thức dậy sau giấc ngủ, hỏi han ân cần.

Dáng vẻ hiện tại so với kiểu đầu sư tử, làn da cháy đen trước đó thì đã tốt hơn nhiều, ít nhất thì lúc há miệng không còn phả ra khói đen nữa, nhưng nói đến thì tốt hơn cũng chẳng bao nhiêu.

Làn da còn chưa hoàn toàn lột xác, có vài chỗ đen, có vài chỗ trắng, trông vô cùng quái dị.

Bụng đã nhỏ hơn một chút, song cũng có hạn, kiểu tóc sư tử vẫn là kiểu tóc sư tử như cũ, thỉnh thoảng còn có thể trông thấy một hai tia sấm sét từ trên thân hắn lóe lên, giống như là con sâu vọt loạn khắp nơi vậy.

Đám Vương Thiết Trụ cẩn thận từng ly từng tí, rất sợ bị đụng trúng.

Đây chính là thần lôi Thiên Tru đánh xuống, gia chống đỡ được không có nghĩa là chúng nó cũng có thể chống đỡ được.

"Khụ khụ, còn tốt, mang nước tới đây, cổ họng hơi khô.' Tân Hà hắng giọng một tiếng.

"Có ngay!" Vương Thiết Trụ vội vàng bưng một thùng nước tới.

Tần Hà nhận lấy, ừng ực ừng ực, uống cạn sạch một thùng nước tràn đầy, trong lúc này còn nhai thêm mấy viên thánh dược chữa thương như kim sang hoàn, kim tủy đan, ... Uống xong, hắn lắc lắc mình một chút, làn da tróc ra rì rào rơi xuống.

Cuối cùng, cũng là có gương mặt người rồi.

"Gia, Thiên Tru Phủ đã bị chúng ta vây lại, bọn họ dựa vào địa thế ngoan cố chống cự, làm rùa đen rụt đầu." Lamborgh báo công.

Vương Thiết Trụ vừa nghe vậy, lập tức bất mãn, quay đầu trừng Lamborgh một cái, trên mặt dường như viết lên chữ: Ngươi cmn tranh công, còn mắng †a đúng không?

"Ta nói chính là rùa đen, ngươi là rùa đen à?" Lamborgh có lý chẳng sợ giải thích một câu.

"Cái mai rùa đen kia vô cùng lợi hại, còn biết phản kích." Ma Phi không tim không phổi lại bổ thêm một đao.

Vì để chấn nhiếp Thiên Tru Phủ tốt hơn, chúng nó đem phòng thiêu thi cả nhà cả người đều đưa đến trước đại môn Thiên Tru Phủ.

Cũng từng thử thăm dò pháp trận phòng ngự của Thiên Tru Phủ, kết quả phát hiện, bất kể dùng uy lực bậc nào để công kích pháp trận, pháp trận cũng sẽ bắn ngược công kích có uy lực tương đương, hết sức nguy hiểm.

"Gia, chi bằng hôm nay chúng ta liền phá cái mai rùa đen này đi?"

Vương Thiết Trụ đề nghị, nói xong nó rất nhânh đã phản ứng lại, vội vàng sửa lời: 'Ách... Ta nói chính là pháp trận."

Tần Hà trâm ngâm một lát, lắc đầu,'Không vội, Thiên Tru Phủ dựa vào địa thế ngoan cố chống cự, rõ ràng chính là còn có viện binh ở phía sau, bằng không bọn chúng không thể giằng co đến tận bây giờ."

"Viện binh?" Chúng thú biến sắc, rất nhanh đã phản ứng lại.

Viên hầu già nói ra suy nghĩ của chúng thú: "Thiên thân?” "Ừm"" Tần Hà gật đầu, nhưng trên mặt hắn lại không có bất kỳ một vẻ gì gọi là nóng ruột hay ngưng trọng cả, trái lại còn nhếch miệng cười cười: "Đây mới là món ăn chính, chúng ta cứ bao vây đợi đánh viện binh, ôm cây đợi thỏ đi."

"Shhh...' Vương Thiết Trụ không khỏi khẽ hít sâu một hơi.

Nhắc đến thiên thần, nói không căng thẳng thì nhất định là giả, nhưng thấy gia vẫn mang vẻ hờ hững thản nhiên, rõ ràng là có nắm chắc, nó lại cảm giác an tâm hơn mấy phần.

"Như vậy, gia, chúng ta có cần chuẩn bị gì không?" Ma Phi hỏi.

"Đừng quấy râầy ta là được rồi, ta còn phải ngủ thêm một giấc." Tần Hà ngáp một cái, nói xong hắn vươn vai rồi lại nằm xuống ngủ tiếp.
Bình Luận (0)
Comment