Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 897 - Chương 897: Một Chiếc Xe Bò

Chương 897: Một chiếc xe bò Chương 897: Một chiếc xe bòChương 897: Một chiếc xe bò

Cũng vào lúc này, trong khu vực núi non trùng điệp giáp biên giới tây vực.

Một chiếc xe bò đang di chuyển trong rừng như giãm trên đất bằng, cẩn thận xem xét, chiếc xe này cách mặt đất ba tấc, trôi nổi ở giữa không trung.

Kéo xe là một con trâu đực tráng kiện màu đen, viên hầu già đánh xe, trên xe bò có lán, trên nóc là một con chim hoàng yến đang đứng.

Trong lán là một thanh niên mặc áo gai cùng một con chồn nước màu trắng.

Đây chính là đám Tần Hà.

Thu thập xong cục diện rối rắm của Thiên Tru Phủ, Tần Hà ở lại thêm một khoảng thời gian rồi cũng lên đường tiến về tây vực.

Cỗ xe này là Tần Hà lấy được từ Thiên Tru Phủ.

Đồ tốt, cách mặt đất ba tấc, trừ phi gặp chướng ngại cao hơn ba tấc, bằng không xe này sẽ tuyệt đối không bị xóc nảy.

Về phần chướng ngại cao trên ba tấc, trên đường có, nhưng đường mà Tần Hà đi qua, không có. Bởi vì trước xe bò, Vương Thiết Trụ mồ hôi đầm đìa đang cầm xẻng thanh lý chướng ngại vật trên đường.

Không quan tâm là tảng đá hay gò đất, phàm là vật cao hơn ba tấc thì đều bị xúc bay.

Thế là con đường đội ngũ tiến về phía tây đi qua, lại càng trở nên rộng rãi bằng phẳng.

"Gia, hay là chúng ta nghỉ ngơi chút đi, hiện tại đã là canh năm rồi." Vương Thiết Trụ lau mồ hôi trên trán, thở hổn hển nói. "Đúng vậy, đã canh năm rồi." Lamborgh vội vàng phụ họa, nó cũng đã mệt đến bốn chân run rẩy.

Hậu quả của việc hành hung đầu ngón chân cái Tần Hà rất nghiêm trọng, Tần Hà rất tức giận.

Đâu tiên là giam Lamborgh cùng Vương Thiết Trụ không cho đi đâu.

Sau khi bắt đầu lên đường, Lamborgh phụ trách kéo xe, Vương Thiết Trụ phụ trách thanh lý chướng ngại vật trên đường.

Mười dặm trăm dặm đường không có vấn đề gì, đến ngàn dặm liền ăn mệt.

Vượt qua vạn dặm, hai thú đã là không ngừng kêu khổ.

Đội sửa đường cũng không phải làm việc như vậy, nhất là khi tiến vào đường núi, các chướng ngại vật đủ loại đủ dạng nhiều vô số kể.

Vương Thiết Trụ thanh lý không được, Lamborgh liền phải dùng móng bò giẫm, đạp bể.

Bằng không nếu Tần Hà ở phía sau cảm nhận được một chút xóc nảy nào, thì sẽ để khoảng cách kéo xe của bọn chúng kéo dài thêm một ngàn dặm, Tiểu Điêu phụ trách tính toán, thiết diện vô tư.

Đây chính là trừng phạt cho việc hành hung ngón chân cái Tần Hài

Kẻ đầu sỏ thứ nhất cùng cùng thứ hai, không thể kêu than mệt mỏi, không thể phản bác, không thể trì hoãn công việc, ngày đêm không nghỉ, bằng không liền có thể bị tăng thêm một ngàn dặm bất cứ lúc nào.

"Thế nào, mệt mỏi rồi sao?"

Tần Hà bắt chéo hai chân, đặt cuốn sách xuống, liếc mắt nhìn hai thú.

"Không có, làm sao có thể mệt mỏi." Vương Thiết Trụ lập tức lắc đầu, ưỡn lưng thẳng tắp.

Trước đó đã nói, không thể kêu than mệt mỏi.

"Không mệt mỏi chút nào." Lamborgh cũng vội vàng phủ nhận, lại nói: "Chính là cảm thấy gia đã đi liên tục một ngày một đêm, sợ gia đói bụng, không bằng chúng ta dừng lại ăn uống một chút lại tiếp tục lên đường."

"Đúng đúng đúng, gia ngài cũng đã một ngày một đêm chưa ăn gì rồi." Vương Thiết Trụ đầy mặt mong chờ, lấy lòng nói.

Tần Hà híp híp mắt, cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Vậy thì nhóm lửa nấu cơm đi, đợi hừng đông rồi lên đường."

"Vâng vâng."

Vương Thiết Trụ lập tức nở hoa trong lòng, ngay lập tức phân phó Ma Phị, viên hầu già nhóm lửa nấu cơm, còn mình thì tìm tảng đá ven đường ngồi xuống.

Lamborgh thì càng trực tiếp, dứt khoát nằm sấp xuống đất, nghiêng đầu một cái, lưỡi bò cũng tê liệt trên đất, bày ra dáng vẻ như sắp chết.

Ma Phi cùng viên hầu già rất có ánh mắt, bao hết toàn bộ công việc nhóm lửa nấu cơm, còn lấy ra một đống đủ loại nguyên liệu nấu ăn khó hầm từ chái Sau Xe ra.

Điệu bộ này, đoán chừng là phải đến hừng đông mới có thể làm xong, buổi trưa mới có thể ăn xong.

Đảm bảo cho Vương Thiết Trụ cùng Lamborgh có thể nghỉ ngơi lấy lại sức rồi mới tiếp tục lên đường.

Đống lửa bùng cháy, chiếu sáng một mảnh núi rừng.

Nhưng mà đúng vào lúc này: “Nguyên Thanh thượng nhân chạy maul"

“Nguyên Thanh thượng nhân chạy maul"

“Nguyên Thanh thượng nhân chạy maul"

Từng tiếng hào lệnh vô cùng có tiết tấu từ khúc quanh rừng rậm truyên đến, vừa nhanh vừa rõ ràng, càng lúc càng phóng đại.

Sau đó "vụt" một tiếng, liền phóng qua đống lửa mà viên hầu già vừa mới nổi lên.

Lập tức tia lửa tung tóe, bắn lên cả mặt viên hầu già, làm cháy cả lông nó.

Tập trung nhìn vào, đó là một cỗ kiệu nâng.

Do hai người khiêng, phía trên là một rương gỗ, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy phía trên có trông một gốc cây gì đó.

Bốn thú hai mặt nhìn nhau, hai thú là mệt mỏi tê liệt, còn hai thú thì thực lực còn thấp.

Hoàn toàn chưa kịp phản ứng thì cỗ kiệu nâng kia đã đi qua.

Mà đây vẫn còn chưa kết thúc, ngay sau đó, lại có lấm tấm vô số ánh sáng màu đỏ từ phía trước sáng lên, đồng thời cấp tốc đến gần.

Vương Thiết Trụ vừa nhìn, lập tức bị dọa nhảy lên cao ba thước: "Gia, có quỷ nha -I"
Bình Luận (0)
Comment