Chương 899: Lâm Vân
Chương 899: Lâm VânChương 899: Lâm Vân
'Khi nào Thanh Ngưu tiên nhân tới?
Đây không phải là một câu nói mà là một dòng chữ.
Giấy trắng mực đen viết rõ ràng trên một trang giấy, gần như sắp dán lên mặt Ngụy Vũ.
Sắc mặt Ngụy Vũ ít nhiều là có chút hơi lúng túng, chậm rãi cầm bút viết lên trên mặt giấy: 'Nhanh, sắp tới rồi. '
Ngay sau đó, tờ giấy bị lấy về, qua một lát sau lại được đưa đến.
Phía trên có thêm một câu: "Buổi sáng ngươi cũng nói như vậy, buổi trưa cũng thế"
Sắc mặt Ngụy Vũ lập tức càng trở nên lúng túng hơn, thậm chí còn có xúc động muốn tự tát cho mình một cái, nếu biết trước sẽ xuất hiện tình huống như vậy, lúc kêu gọi Tần Hà đã không mạnh miệng rồi.
Tình huống hiện tại, không ổn cho lắm.
Sinh vật linh dị đuổi theo đôi thi khôi khiêng kiệu rời đi.
Kết quả ngươi đoán thế nào?
Nó đã trở lại!
Chuyện kia vẫn có thể diễn lại!
Đây là việc mà cả Ngụy Vũ và Thần Ngự Trụ đều không ngờ tới.
Linh dị lại lần nữa bao phủ doanh địa, sinh vật linh dị bồi hồi tại bên ngoài ánh lửa, chờ đợi thu hoạch sau "ngôn xuất pháp tùy".
Diễn lại cũng thôi đi, theo lý thuyết tất cả mọi người đều sợ hãi, chống cự qua khoảng thời gian đêm tối sắp kết thúc này.
Đợi đến khi trời sáng, chư tà tránh lui, liền có thể an toàn.
Ít nhất thì, có thể nghĩ một vài biện pháp nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Đánh không lại thì chạy còn không được sao.
Kết quả hay rồi, dưới linh dị bao phủ, bầu trời hoàn toàn không có ý định sáng lên!
Canh năm đã trôi qua trọn vẹn hai canh giờ, nhưng sắc trời quả thực là không có một chút biến hóa nào.
Cả khu doanh địa lớn như vậy trở nên tĩnh lặng giống như chết, đừng nói đến mở miệng nói chuyện, ngay cả hô hấp cũng bị đè nén.
Thần Ngự Trụ bất đắc dĩ nhưng cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể dẫn theo mấy tên tâm phúc, tiến vào lều Ngụy Vũ, viết chữ đối thoại".
Nói chuyện là không dám nói chuyện, chỉ có thể viết chữ.
"Tiên nhân sẽ đến, mọi người cần cố gắng giữ vững. ' Ngụy Vũ chỉ có thể tránh đi vấn đề được hỏi tới.
Hiển nhiên Thần Ngự Trụ không hài lòng với câu trả lời này, nhưng y cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể chống chịu nguy cơ cực lớn tiếp tục chờ đợi.
Thứ nguy hiểm nhất vào giờ phút này, không phải là sinh vật linh dị, mà là người một nhà.
Trước áp lực cường đại như vậy, trước "cơ hội" tốt như vậy, ai cũng không biết bên trong hơn một ngàn người này, có kẻ nào sẽ làm ra chuyện gì đó hay không. Người ta nói sợ điều gì sẽ gặp điều đó.
Cách đó mười cái lều vải, một cặp mắt gắt gao khóa chặt vào lều vải Ngụy Vũ, trong ánh mắt nổi lên đầy tơ máu, có vẻ như đang do dự chuyện gì đó.
Đó là một nam tử trung niên đen gầy, hai bàn tay nắm chặt, hô hấp hơi có vẻ dồn dập.
Người này, tên là Lâm Vân.
Thiên binh giáp thứ bảy của Thiên Tru Phủ, vốn dĩ, y là thân tướng dự bị, cũng là người cạnh tranh với Thần Ngự Trụ vào năm đó.
Thiên Tru Phủ khảo hạch, Lâm Vân thua thảm dưới một chiêu của Thần Ngự Trụ, trọng thương gần như sắp chết.
Vốn dĩ coi như thua thì cùng lắm là mất đi tư cách làm thần tướng dự bị, nhưng chỗ mấu chết là lúc chiến đấu hai người đã xuất ra chân hỏa, Lâm Vân bị thương nặng.
Từ sau lần đó, Thần Ngự Trụ giành chiến thắng, dưới bối cảnh gia tộc gia trì đã một bước lên trời, được Phủ tôn ưu ái, từng bước đi đến vị trí thần tướng đệ nhị.
Mà Lâm Vân thì dừng bước tại thiên binh khó đứng dậy, thậm chí ngay cả thân phận thiên binh cũng khó giữ vững được, Thiên Tru Phủ không chỉ một lần xóa tên y ra khỏi danh sách.
Thần Ngự Trụ thẹn vì năm đó ra tay thất thủ, ra mặt can thiệp, mới khiến y giữ lại được thân phận thiên binh.
Nhưng mà việc này dưới cái nhìn của Lâm Vân, lại là chà đạp danh dự, là bố thí, là làm nhục y!
Uất ức nén nhịn trong thời gian dài khiến y dân dần chết lặng, sa ngã, nhưng mầm mống báo thù vẫn cắm rễ dưới đáy lòng y, ẩn nhẫn chịu đựng, kiêm chế.
Y không chấp nhận mình thua, Thần Ngự Trụ chẳng qua là ỷ vào tài nguyên gia tộc cường đại gia trì mới có thể đánh bại mình, nếu như trao đổi xuất thân, Thần Ngự Trụ liền chính là người qua đường Giáp, có xách giày cho mình cũng không xứng.
Hiện tại thì khác, cơ hội báo thù, chưa bao giờ gần y đến vậy, gần như là vừa vươn tay liên có thể chạm tới.
Linh dị bao trùm, ngôn xuất pháp tùy, chỉ cần một câu nói, y liền có thể báo được đại thù.
Thời cơ mất đi sẽ không trở lại!
Một khi thoát khỏi cảnh ngộ linh dị này, lại muốn báo thù, chính là khó khăn muôn vàn.
Đây cũng là một trong những mục đích Lâm Vân theo đuôi Thần Ngự Trụ đi về phía tây.
Cho dù, Thần Ngự Trụ sớm đã gần như quên mất sự tôn tại của y, một kẻ hèn mọn, nhỏ bé, ngay cả dũng khí đối mắt với kẻ thù cũng không có.
Lúc này điều duy nhất Lâm Vân phải cân nhắc là, sau khi xử lý Thân Ngự Trụ, làm sao để thoát thân.
Nguy hiểm có hai, một là thoát thân, hai là phải ứng đối với đám thủ hạ tâm phúc của Thần Ngự Trụ truy sát như thế nào.
Hai việc này đều xách riêng ra giải quyết thì rất khó, thậm chí có thể nói là vô giải, nhưng nếu hợp chung một chỗ, lại rất đơn giản.
Chỉ xem y có hung ác hạ quyết tâm được hay không! Chẳng hạn như, xử lý" hết tất cả mọi người, biến họ họ thành cỏ, mượn bàn tay sinh vật linh dị xử lý Thần Ngự Trụ, cũng xử lý luôn tâm phúc của Thần Ngự Trụ.
Về phần những người khác, tự nhiên là đồng thời xử lý một lượt, gọn gàng dứt khoát.
Chỉ có người chết mới có thể giữ bí mật.
Về phần thoát thân, sau khi sinh vật linh dị thu hoạch được nhiều "cỏ dại" như vậy, có lẽ sẽ mất đi hứng thú với con tép nhỏ lọt lưới như mình?
Cá lọt lưới, lấy được đường sống trong chỗ chết?
Đây chính là điêu mà Lâm Vân do dự, bởi vì y không xác định chuyện này có thể trót lọt được hay không.
Chỉ cần sơ sẩy một chút, bản thân y cũng sẽ phải chết ở đây.
Dưới các loại cảm xúc chấp nhất báo thù, sợ hãi, chân chừ do dự, cùng với một tia "không đành lòng" lôi kéo, tơ máu dần dần bò đầy con mắt Lâm Vân.
Giờ phút này, trông y hệt như là một con ác quỷ.
"Ò ó o- "
Nhưng mà vào đúng lúc này, một tiếng gà gáy vang đột nhiên từ chỗ không xa truyền đến.
Lâm Vân lập tức kinh hãi, y không rõ tiếng gà gáy này từ đâu mà đến.
Nhưng y hiểu rõ, gà gáy, chính là tảng sáng!
Tảng sáng, chính là bình minh lên.
Đêm dài đi qua, đất trời phục dương, chư tà tránh lui. Ngẩng đầu nhìn trời, quả nhiên bầu trời vốn dĩ đen kịt vào giờ khắc này đang sáng dần lên với tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.
Lâm Vân thấy thế,vụt" đứng bật dậy.
Trời gân sáng! Cơ hội cuối cùng!
Mất rồi sẽ không trở lại!
Ngay sau đó, y dùng hết toàn lực, hướng về phía chỗ Thần Ngự Trụ hô lớn: "Các ngươi đều là cỏ dại, đều là cỏ dại, cỏ dạil!!"