Chương 931: Vu Nhàn
Chương 931: Vu NhànChương 931: Vu Nhàn
Huyết nha đầu lĩnh cũng không xoắn xuýt, không chất vấn thêm gì, gật đầu tiếp tục bay về phía sào huyệt.
Đám huyết nha còn lại ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, trên mặt hơi lộ vẻ kinh ngạc.
Bản năng chúng nó cảm thấy, tên Vu Nhàn trước mắt này, tựa như có gì đó không thích hợp, nhưng cụ thể là gì thì không thể nói ra được.
Đội ngũ phi hành, Tần Hà cố ý bay ở phía sau cùng, tránh lộ ra sơ hở gì đó.
Dù sao cũng là sắm vai yêu tộc, khác với nhân tộc, thay đổi giống loài rất dễ lộ ra sơ hở.
Kết quả, nghĩ đến điều gì liền gặp điều đó.
Lúc này, một tên huyết nha nhìn sang Tần Hà, đôi mắt lập tức trừng lớn, giảm tốc độ sóng vai với Tần Hà, ngạc nhiên hỏi: "Sao ngươi vỗ cánh lộn xộn như vậy?"
Lông mày Tần Hà hơi hơi nhướng lên, thâm nghĩ nhanh như vậy đã bị tiểu lâu la phát hiện ra sơ hở rồi.
Đối với tộc quần có cánh mà nói, đập cánh bay chính là một loại bản năng.
Nhưng đối với hắn thì có thể bắt chước nhưng lại không thể tự nhiên, cánh của Tần Hà là do bách biến thần y trên người biến thành, cũng không phải là cánh thật.
Hắn vẫn là dựa vào đẳng vân giá vũ để bay, nếu cẩn thận xem xét liền có thể phát hiện, dưới chân Tần Hà có từng tia từng sợi mây mù cực kỳ mờ nhạt.
Cho nên vỗ cánh hơi có dáng vẻ đại khái cho có.
Bản thân hắn không cảm thấy có vấn đề gì lớn, nhưng thân làm yêu tộc có cánh chim, vừa liếc mắt một cái liền phát hiện ra điểm không đúng.
"Loạn thế nào?" Tần Hà nhìn hai bên một chút, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi lúc thì hướng phía sau, lúc thì hướng xuống dưới, lúc lại hướng lên trên... Thật sự rất hỗn loạn." Huyết nha quan sát Tần Hà, vẻ mặt hỗn độn.
"Vậy phải vỗ như thế nào?" Tần Hà không ngại học hỏi kẻ dưới.
"Chính là như vậy, áp hướng gió tiếp đó..."
Huyết nha biểu diễn làm mẫu, sau đó đột nhiên sững người, trợn tròn mắt kêu lên: "Không đúng, ngươi vỗ cánh hỗn loạn như vậy, căn bản là bay không nổi, ngươi ngươi ngươi... Không thích hợp."
Vừa kêu lên, nó vừa vỗ cánh tránh xa Tần Hà, vọt đến bên cạnh huyết nha đầu lĩnh, nhỏ giọng nói vài câu gì đó.
Tần Hà vội vàng điều chỉnh cánh, giả bộ ra dáng vẻ dửng dưng không để ý.
Rất nhanh, ánh mắt của huyết nha đầu lĩnh liền quét qua trên người Tần Hà, rồi sau đó, nó nhấc tay "bốp bốp" vả cho tên huyết nha kia hai cái bạt tai, mắng: "Có cái gì không thích hợp chứ, nó vẫn chỉ là một đứa bé."
Tên huyết nha kia "ai nha" một tiếng, bụm mặt, sắc mặt oan ức, muốn nói gì đó, nhưng lại cắn răng kìm nén.
Nó oán hận nhìn chằm chằm vào Tần Hà, từ từ giảm tốc độ bay về phía sau, con mắt thỉnh thoảng quét qua Tần Hà một cái.
Hiển nhiên, nó cũng không cam lòng. Tần Hà thấy vậy thì vui vẻ, thấy những huyết nha khác thu lại ánh mắt, nhếch miệng nở nụ cười.
Dứt khoát hợp cánh lại, không diễn nữa.
Cơ thể... Vẫn như cũ là thẳng tắp bay về phía trước.
Tên huyết nha kia trông thấy, cả người lập tức cứng đờ, giống như là gặp quỷ, tại chỗ liên chỉ vào Tần Hà hô to: "Nó nó... Không đập cánh cũng có thể bay."
Tiếng hô này vừa vang lên, lại lần nữa thu hút ánh mắt của huyết nha đầu lĩnh và những tên huyết nha còn lại nhìn đến.
Tần Hà thì vào khoảnh khắc nó vừa mở miệng hô đã tiếp tục vỗ cánh, sau đó bày ra vẻ mặt vô tội nhìn nó, lại nhìn qua những huyết nha khác, trong vẻ mờ mịt mang theo một vệt không biết làm sao.
"Sưu"
Ngay sau đó, huyết nha đầu lĩnh liền vọt tới, một cái tát đánh bay tên huyết nha còn chưa kịp hạ tay xuống kia, mắng: "Nhất kinh nhất sạ, muốn ăn đánh hả!"
*( Nhất kinh nhất sạ: Phản ứng thái quá, làm ầm lên khiến người khác giật mình hoảng hốt)*
Nhưng lần này mắng xong, huyết nha đầu lĩnh vẫn chuyển hướng Tần Hà, quan sát toàn thể hai lượt, hỏi: "Vu Nhàn, ngươi có chuyện gì vậy?"
"Ta... Không biết a." Tần Hà gãi đầu, vẫn bày ra vẻ mặt "mờ mịt chẳng hiểu chuyện gì”.
Trong mắt huyết nha đầu lĩnh lóe lên một tia ngờ vực.
Dừng một chút, nó ra lệnh: "Ngươi bay lên phía trước đi." "Được". Tần Hà "ngơ ngác" gật đầu, không chần chờ, gia tốc bay lên phía trước.
Bay đến phía trước nhất, Tân Hà thông qua Thính phong biện vị để "nhìn", trong quá trình mình bay lên phía trước, tên huyết nha kia bụm mặt, lại nhỏ giọng nói gì đó bên cạnh huyết nha đầu lĩnh.
Lần này, nó cuối cùng cũng không bị đánh nữa.
Tần Hà không để ý, nghi ngờ cũng chẳng sao, không nghi ngờ cũng vẫn vậy, chẳng phải chuyện lớn gì.
Sào huyệt huyết nha càng dần càng lớn, càng lúc càng đồ sộ tráng lệ.
Một nén nhang sau, hiện ra ở trước mặt Tần Hà, là một sào huyệt siêu khổng lồ vượt ngang toàn bộ sơn mạch, ma khí mờ mịt, khí thế cường đại trước nay chưa từng thấy.
Giữa dãy núi có một cánh cửa ánh sáng cao lớn, thủ vệ nghiêm ngặt.
Từng đội từng đội huyết nha nối đuôi nhau ra vào đó, mỗi một tên đi qua, cánh cửa ánh sáng sẽ lấp lóe một chút, rõ ràng là có tác dụng "phân biệt".
Lúc này, huyết nha đầu lĩnh đi tới sau lưng Tần Hà, thả ra sát cơ nhàn nhạt, ra lệnh: "Ngươi vào đầu tiên."