Chương 937: Linh thực bảo dược
Chương 937: Linh thực bảo dượcChương 937: Linh thực bảo dược
"Người đến người nào, dám đêm khuya xông vào Linh dược cốc!"
Đúng lúc này, một tiếng quát chói tai từ trong cốc truyền ra, mấy tên vệ sĩ huyết y từ bên trong lao ra, dẫn đầu là một tên huyết nha trung niên, khí tức ngưng luyện kéo dài, dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào hai người Tần Hà.
"Là ta - Đường chấp sự." Tân Hà đến gần, vừa cười vừa nói.
Huyết nha trung niên ngưng ánh mắt, nghi hoặc: "Là ngươi, Hắc Sào?"
"Đêm khuya thăm hỏi, quấy rây." Tân Hà ôm ồm nói.
"Hắc Sào, luật lệnh tộc ta, Linh dược cốc ban đêm không tiếp khách, còn xin mau chóng rời khỏi, có việc gì hừng đông lại đến." Giọng điệu huyết nha trung niên hòa hoãn mấy phần, nhưng vẫn là cự người ở ngoài ngàn dặm.
Trời sinh vạn vật, phi cầm tẩu thú là yêu, phù du thảo mộc là tinh, sông núi đất đá là quái.
Linh dược hấp thụ tinh hoa ánh trăng, ban đêm chính là thời gian linh dược sinh trưởng, không thể quấy nhiễu, càng là bảo dược trân quý thì càng phải tuân theo quy củ này.
"Ta tất nhiên biết rõ luật lệnh, nhưng chuyện có nguyên nhân, ta là vì Thánh tử mà đến, xin mượn một bước nói chuyện." Tần Hà tỏ vẻ nghiêm túc nói.
"Thánh tử?" Huyết nha trung niên vừa nghe vậy thì lập tức biến sắc, mấy cây lông chim dưới hàm còn chừa lại khi hóa hình cũng run rẩy mấy lần.
Tiếp đó Tần Hà liền kéo huyết nha trung niên sang một bên, thì thâm nói nhỏ vài câu.
Huyết nha trung niên chau mày hồi lâu, xoay người hạ lệnh với vệ sĩ huyết y canh giữ ở cửa: "Để hai bọn họ vào trong, chuyện này tuyệt mật, không thể truyền ra ngoài."
"Vâng."
Mấy tên vệ sĩ huyết y đáp lời, tránh ra đường vào cốc, chỉ thấy giữa không trung nổi lên gợn sóng, giống như là màn lụa được kéo lên, mở ra một khe hở.
Ngay tức thì liền có một cỗ linh khí cực kỳ nông dậm pha lẫn với dược hương linh thảo đập vào mặt.
Vừa hít một hơi liền cảm thấy toàn thân thư thái, ngay cả xương cốt cũng nhẹ đi mấy phần.
"Hai vị, xin mời đi theo ta."
Tiếp đó huyết nha trung niên tiền dẫn hai người Tần Hà vào trong cốc.
Phóng tâm mắt nhìn tới, Tân Hà lập tức cảm thấy chấn động, chỉ thấy đầy khắp núi đồi, khắp nơi đều là linh dược.
Đỏ, trắng, tím... Nở hoa, kết quả... Dây leo, cây treo... Muôn hồng nghìn tía đua nhau khoe sắc.
Chỉ bừa một gốc đều là linh dược mấy chục năm trở lên, được trồng tùy ý trên triên núi, ven đường cùng trong góc.
Hơi có vẻ như là mọc hoang, chứng minh chúng nó cũng không phải nhân vật chính của dược cốc.
Bởi vì phóng tâm mắt tới càng xa, là từng mảnh từng mảnh dược điền, có một số dược điền còn có linh trận bao trùm, vô cùng bắt mắt. Đi tới gần, cho dù là Tân Hà cũng cảm thấy rung động.
Trước nay Tần Hà chủ yếu dựa vào đan dược, bảo tài lấy được từ phần thưởng, không có nhu cầu lớn với linh thực bảo dược, thậm chí cũng rất ít luyện đan dược, mặc dù tài luyện đan của hắn vẫn tương đối tạm được, còn là luyện đan sư trung cấp.
Nhưng Tần Hà không có động lực gì để đi thu thập những thứ này, Thôn thiên ma công không quan chú trọng vào dược hiệu, chỉ chú ý đến số lượng có đủ hay không.
Theo bản chất thì nuốt ăn linh thực bảo dược là rất lãng phí.
Nhưng nói thế nào đây, lợn rừng cũng có thể ăn cám nghiền.
Đã nhìn chằm chằm ngươi, tích thế nào?
Hôi Mễ Khâu bị ăn hai bạt tai, cũng không phải ăn không.
Trước mặt, từng mảnh dược điền sắp xếp chỉnh tề, chu quả, bạch sương đẳng, thủ ô hình người, cửu diệp nhân sâm, linh chi, huyền châu thảo, khấp huyết chi... Trông thành từng hàng từng hàng, có một số loại Tân Hà cũng không biết tên.
Tuổi cũng khác biệt, có cây non mới mọc mầm, cũng có mấy chục năm, trên trăm năm.
Trong đó có một gốc thủ ô hình người càng là sinh động như thật, nói ít cũng là hơn trăm năm trở lên, chiếm cứ một nửa hàng đất, xung quanh còn bố trí pháp trận màu xanh biếc bảo vệ.
Bên cạnh cắm một cái bảng, phía trên viết một cái tên.
"Đó là thủ ô trưởng lão Vu Châu Tử dời đến trông vào một trăm năm trước, tuổi của nó đã sắp vượt qua ngàn năm." Huyết nha trung niên thấy ánh mắt Tần Hà bị nó hấp dẫn, thuận miệng giới thiệu một câu.
"Thủ ô ngàn năm?" Hôi Mễ Khâu không tự chủ liếm liếm môi.
Thủ ô là bảo dược thuộc loại thuốc bổ ôn hòa, cho dù không luyện thành đan dược cũng có thể nhai sống chỉ cần không ăn một lượng lớn trong một lần thì sẽ không có vấn đề gì, nó rất phù hợp với Hôi Mễ Khâu lúc này.
Loại bảo dược dược linh này, cho dù là ở man hoang tây vực cũng là dược liệu cao cấp, vô cùng trân quý.
Qua một lát sau, Tần Hà lại nhìn thấy một gốc dược thực toàn thân đỏ thẫm, dải thân quấn lấy nhau, ít lá, phía trên treo một quả trái cây màu đỏ máu, to chừng nắm đấm.
Thoạt nhìn giống như là một giọt máu sắp rơi xuống đất vậy, bên ngoài quanh quẩn ánh sáng màu đỏ, chiếu sáng rạng rỡ.
"Đây là long huyết quả của Hắc Vũ trưởng lão, năm trăm năm nở hoa, ba trăm năm kết quả, dược linh tám trăm năm, được cấy ghép đến đây vào năm mươi năm trước, lúc trước suýt chút nữa đã bị khô héo, phải dùng một cái giá rất lớn mới hồi phục lại, cũng đã sắp chín rồi." Huyết nha trung niên lại nói.
"Dược tính thứ này hẳn là rất mạnh nhỉ?" Tần Hà thuận miệng hỏi một câu.
"Đúng vậy, trái này mạnh như long huyết, cần đi qua quá trình luyện chế hết sức phức tạp luyện thành đan dược, mới có thể sử dụng." Huyết nha trung niên gật đầu.
"Kia lại là thứ gì?" Hôi Mễ Khâu chỉ hướng xa xa, đại khái đó là một chỗ trên sườn núi chính giữa sơn cốc.
Pháp trận phòng hộ ở nơi đó lớn hơn pháp trận bảo hộ thủ ô và long huyết quả rất nhiều, còn tỏa ra năm màu rực rỡ cùng với uy áp nhàn nhạt, cho dù cách rất xa cũng có thể cảm ứng đến.
"Cái đó là báu vật tộc ta, hỗn nguyên hoa, hoa này ngàn năm mở một lần, hoa nở trăm năm, trước không bàn luận về tác dụng của bản thể nó, chỉ là một giọt sương từ trên cánh hoa nó rơi xuống vào sáng sớm mỗi ngày, sau khi pha loãng một trăm lần, uống một ngụm nhỏ liền bằng với hơn một tháng khổ tu." Huyết nha trung niên nói với vẻ kiêu ngạo.
"Hóa ra hỗn nguyên hoa lộ chính là tới từ nơi này." Hôi Mễ Khâu rung động.
Hỗn nguyên hoa lộ chính là đặc sản Sào thành, trên phố cũng có lưu chuyển, một bình nhỏ có giá hơn mấy ngàn bí ngân tệ, hết sức sang quý.
Hôi Mễ Khâu chỉ từng thấy qua chứ chưa từng mua, dược tính của thứ này nhu hòa, là một trong những linh dược phụ trợ an toàn nhất cho tu sĩ cấp thấp.
"Được rồi, cẩm ngọc giao dùng để chữa thương mà các ngươi muốn ở trên cây này, các ngươi tranh thủ thời gian, tự mình ngắt lấy đi." Lại đi thêm một đoạn, huyết nha trung niên chỉ vào một cây đại thụ cùng loại với cây đào, nói với Tần Hà.
Tân Hà nhìn vê phía cây đại thụ kia, chỉ thấy trên cành cây nổi lên từng khối từng khối chất keo màu tím, tỏa ra ánh sáng lung linh.
"Không tồi không tồi, nơi này đúng là một mảnh bảo địa, ha ha, vậy chúng †a sẽ không khách khí."
Tần Hà mỉm cười, thong thả xoay người, sau đó lại dùng tốc độ nhanh như tia chớp điểm liên tiếp mấy lần lên trên thân huyết nha trung niên.
Cơ thể huyết nha trung niên lập tức không thể động đậy, không chỉ cơ thể không thể di chuyển, ngay cả yêu nguyên trong cơ thể cũng ngưng trệ, bị giam lại. Sắc mặt nó không khỏi đại biến, cả kinh nói: "Hắc Sào, ngươi... Ngươi đang làm cái gì?"
"Ngươi nói nha, chúng ta tự ngắt lấy." Tân Hà xoa xoa tay, nhếch miệng nở nụ cười.