Chương 939: Long huyết quả
Chương 939: Long huyết quảChương 939: Long huyết quả
Tần Hà cũng không có nhàn rỗi, thuận tay nhổ lên một gốc thủ ô chừng hai trăm năm, lại lấy dao ra "xoạt xoạt xoạt" gọt sạch vỏ.
Cắn xuống một cái, lập tức một cỗ nguyên lực tinh thuần liền theo cổ họng thẳng vào nội hải trong đan điền.
Cảm giác này, giống như là đói bụng ba ngày giữa trời đông giá rét băng tuyết ngập trời, được uống một ngụm canh thịt đậm đà nóng ấm vậy, toàn thân thư thái.
Khuyết điểm duy nhất, chính là cảm giác mùi vị có hơi khô, cằn, còn hơi sáp, tóm lại là không có dính dáng gì tới hai chữ mỹ vị.
Không có cách, ăn sống chính là có điểm này không tốt, linh dược nên là vị gì vẫn là vị đó.
Đây cũng là một trong những nguyên nhân khiến nhân tộc thịnh hành luyện chế đan dược, thể chất yêu tộc cường hãn, có thể nhai nuốt sống, nhân tộc thì kém hơn một chút.
Tất nhiên, đan dược là các loại linh dược sung hợp, lại có rất nhiều hiệu quả không tưởng tượng được, có thể phát huy ưu điểm loại bỏ khuyết điểm tới mức độ cao nhất, đây cũng là nguyên nhân trọng yếu.
Tiếp đó Tần Hà lại chuyển hướng sang trái long huyết quả.
Cái thứ này đỏ rực mọng nước, trông vô cùng ngon miệng.
Thân là một kẻ thích ăn uống, trực giác của Tần Hà vẫn luôn rất chính xác.
Đi đến phụ cận long huyết quả, Tần Hà lại dò xét lân nữa, long huyết quả không hổ là bảo dược có chủ, còn được pháp trận bảo vệ, nhìn bê ngoài đã thấy không tầm thường.
Phần thân gốc đỏ thắm, cành quấn quýt với nhau như là giao long quấn lấy nhau, lá cây không nhiều, mảnh như lá tùng, dưới lá treo một quả trái cây đỏ rực to chừng nắm tay trẻ con, trông tựa như giọt máu.
Sau khi tán thưởng xong, Tần Hà lại đưa mắt nhìn sang pháp trận bảo vệ nó.
Cẩn thận quan sát kỹ càng, phát hiện pháp trận này có hai tầng.
Tầng một chính là tụ linh hợp thành tinh hoa, giúp đỡ linh dược hấp thụ linh khí cùng tinh túy ánh trăng.
Tầng hai chính là cảnh báo, phòng ngự vô cùng dày đặc vững chắc, phía dưới Thần kiều gần như không có khả năng một kích phá mở.
Lại hao tốn một chút thời gian xác định, khóe miệng Tần Hà hơi giương lên.
Pháp trận này, lỗ thủng rất rõ ràng.
Nếu như có thể đánh một kích phá vỡ pháp trận, nó sẽ không kịp phát ra cảnh báo.
Điêu duy nhất cần phải chú ý chính là tổn thương đi kèm, chỉ dùng lực phá vỡ là không được, còn phải đảm bảo không tổn thương đến linh dược yếu ớt bên trong, bằng không một kích đánh xuống, dư uy liên dễ dàng xoắn nát linh dược, đó gọi là mở vô ích, sẽ bị sét đánh.
Có điều chuyện này đối với Tân Hà mà nói, quả thực chính là "đo thân mà làm.
Thanh Ngưu Đại Tiên ta cái khác không được nhưng thân bản lĩnh này vẫn rất được. Không nói hai lời, Tân Hà thầm vận nguyên lực, lập tức nội hải trong đan điền liền âm ï vang trời, hơn tám mươi trụ Dũng tuyên giống như trụ ngọc chống trời, phóng thẳng đến bầu trời hỗn độn, nhất thời sấm chớp rền vang, gió cuốn như rồng.
Ngay sau đó, Tần Hà vỗ một chưởng lên pháp trận.
Trong lòng bàn tay hắn, một phương Phật quốc hiển hóa, chiếu sáng rạng rỡ.
"Bành!"
Một tiếng vang nhỏ vang lên, trận pháp cũng theo tiếng mà vỡ nát, liền giống như là tảng băng bị một gậy đánh vỡ, hóa thành mưa ánh sáng.
Uy lực một chưởng đánh xuống khiến cho người ta kinh hãi, mà kinh khủng hơn là, một chưởng này hết sức ngưng tụ, không hề cuốn lên gợn sóng nguyên lực phạm vi lớn ở thế giới bên ngoài.
Long huyết quả chỉ là bị chấn cành lá lay động mấy hơi, liền khôi phục yên ả.
Cách đó không xa, Hôi Mễ Khâu đang ôm thủ ô miệng gặm đầy nước nghe được động tĩnh, vừa quay đầu lại nhìn lập tức chấn động đến đơ người, trong lòng run sợ nhìn về phía đại pháp trận bao phủ trên đỉnh đầu.
Lo sợ bứt dây động rừng dẫn phát đại pháp trận có biến hóa gì.
Trái xem phải xét cũng không phát hiện cái gì dị thường, lúc này mới an tâm tiếp tục cúi đầu gặm ăn.
Tần Hà cũng quan sát xung quanh một chút, thấy không có dị thường, cười cười hài lòng.
Yêu tộc thật nhiều bảo bối, nhưng pháp trận này, cũng quá cẩu thả. Nhưng theo lý luận mà nói thì cũng đã đủ dùng, suy cho cùng thì cường giả Thần kiêu cảnh hiếm như lá mùa thu, mọi thứ đều có một mức độ giới hạn mà phải không.
Nhẹ nhàng hái long huyết quả xuống, Tần Hà đặt dưới mũi ngửi thử, lập tức cảm thấy hương thơm xông vào mũi, mùi trái cây tỏa ra bốn phía.
Cắn xuống một miếng, vị thơm ngọt cực hạn liền từ đầu lưỡi lan ra khắp toàn thân, toàn bộ lông tơ toàn thân đều dựng đứng cả lên.
Từng tia từng giọt chất lỏng từ vết cắn tràn ra, rạng ngời rực rỡ giống như thần dịch.
Trái cây này vô cùng mọng nước!
Mỹ vị tuyệt thế.
Nhưng vạn sự vạn vật, ít có song toàn.
Làm bạn với mỹ vị cực hạn của long huyết quả, chính là tinh nguyên cuồng bạo của nó.
Giống như là uống một ngụm máu chân long vậy, một lượng tinh nguyên vô cùng khổng lồ gào thét phóng tới nội hải trong đan điền Tần Hà.
Đôi mắt Tần Hà hơi mở lớn, không kịp tỉ mỉ nhấm nháp vị ngon ngọt của trái cây này hai ba miếng nuốt hết hoàn bộ long huyết quả xuống bụng, tiếp đó vội vàng định tọa tại chỗ.
Bởi vì hắn cảm giác được, bình cảnh Luân hải của mình, lại đang buông lỏng.