Chương 964: Ngọc Long Trì
Chương 964: Ngọc Long TrìChương 964: Ngọc Long Trì
"Đến."
Tần Hà gật đầu, nói: "Sương mù che phủ, cẩn thận long khí địa mạch, đừng đụng phải."
"Long khí địa mạch?" Hôi Mễ Khâu quan sát xung quanh một vòng, hơi nghi hoặc hỏi: "Đó là gì?"
"Lát nữa ngươi sẽ biết." Tân Hà cười cười, nói với Tiểu Điêu: "Tiểu Điêu dẫn đường.
"Phù phù -' Tiểu Điêu đáp một tiếng, mấp máy cái mũi nhỏ xác định phương hướng một chút, đi trước dẫn đường.
Tần Hà đi theo sau nó hướng về phía trước, vừa đi vừa đánh giá tinh thạch dưới chân, trước kia nơi này hẳn là có một con đường, nhưng thời gian phong cấm quá lâu, mặt đất lại mọc ra một tầng tinh thạch làm xóa nhòa đi.
Điều này khiến Tần Hà không khỏi cảm thấy hơi mong đợi, trước đó Vu Vân Xu nói nơi này đã phong cấm hai trăm năm.
Xem ra không phải giả.
“Grào! -"
Đúng lúc này, lại có một tiếng long ngâm vang lên.
Trong mông lung phía trước, một đầu rồng to lớn cao ngất không có dấu hiệu nào báo trước đột nhiên đẩy ra sương mù, xuất hiện ở trước mặt Tần Hà, nó nhắm hai mắt, dường như đang cảm nhận thứ gì.
Thân thể khổng lồ rõ ràng ngay tại trước mắt, nhưng Tần Hà lại không cảm nhận được cảm giác như là bị thần thức tỏa định, rất phân tán, không tập trung.
Đồng thời, có một cỗ lực lượng sát phạt không yếu đang từ trên long thân này phát tán ra.
Tiểu Điêu kinh hãi đến lông trắng dựng thẳng, toàn bộ tinh thần tập trung đề phòng, nó cũng cảm nhận được lực lượng sát phạt đến từ con rồng kia.
"Điêu tỷ, đừng nhúc nhích, con rồng này chưa mở mắt, không có chuyện gì, không nên va chạm với nó." Tân Hà đang muốn nhắc nhở, lại nghe Hôi Mễ Khâu mở miệng vội vàng nói.
"Ngươi còn biết cái này?" Tần Hà ngoài ý muốn nhìn Hôi Mễ Khâu.
"Gia, ta chưa từng thấy long khí địa mạch, long khí địa mạch sông núi của thế giới Đông thổ đã sớm tới gần khô kiệt, bằng không cũng sẽ không tiến vào tịch pháp. Nhưng trong cổ tịch tiên gia có nhiều ghi chép, ta đã sống gần hai trăm năm, từng đọc qua một ít." Hôi Mễ Khâu nói.
Nó còn nói tiếp: "Long khí này chính là một sợi tinh khí của long mạch nơi đây, bởi vì tinh khí thân mà ngưng kết, cũng không thực thể, nhưng trời sinh mang theo lực lượng sát phạt của long mạch, không thể va chạm, nếu không sẽ dẫn động thế cục long mạch biến hóa, hậu quả khó liệu."
"Ừm"
Tân Hà gật đầu, nói: "Vậy chuyện nhắm mắt mở mắt thì nói thế nào?”
"Cổ thoại có câu hóa rồng cần vẽ rồng điểm mắt, nếu rồng mở mắt thì long hồn đã thành, đại diện long mạch triệt để thức tỉnh, sắp hóa thành chân long, đến lúc đó khí thế cùng sát phạt hoàn toàn không phải cấp bậc hiện tại, đó là chân long, thân thú cổ xưa." Hôi Mễ Khâu nói.
"Xem ra ngươi thực sự biết không ít.' Tân Hà cười nói. Chuột tinh đáng thương, sống hơn trăm năm ở Đông thổ cũng vẫn chỉ là tỉnh.
Đặt ở thế giới Thâm Uyên này, ít nhất cũng phải là Đạo cung a.
Chênh lệch quá lớn quá lớn.
Nghiêm chỉnh mà nói, nó lúc này đã đến tuổi già, nếu Tần Hà không gặp được nó ở Sào thành thì nó không đột tử, cũng phải chết già.
Nó sẽ trở thành kẻ đầu tiên hao hết thọ nguyên mà chết trong nhóm bên cạnh Tần Hà.
"Nó đến rồi, mau tránh."
Trong lúc nói chuyện, con rồng hư ảo dừng lại kia lại thẳng hướng Tần Hà vọt tới, tốc độ cực nhanh.
Hôi Mễ Khâu ôm đầu trực tiếp trốn ra sau một khối tinh thạch, dưới chân Tần Hà lóe lên, vọt qua một bên.
Tiểu Điêu thì ngẩng đầu lên tò mò dò xét, vóc dáng nó quá nhỏ, hoàn toàn không cần né tránh.
"Vù vù _"
Con rồng hư ảo bơi qua, thân thể khổng lồ giống như một con sông lớn đột nhiên từ bên cạnh cuộn trào mãnh liệt mà qua, khí thế kinh người.
Đây nếu là chân long, sợ là phải tại chỗ phá giới phi thăng.
Chốc lát sau, đợi thân rồng hư ảo đi qua, một đi không trở lại, một người hai thú tiếp tục đi tới.
Ước chừng một nén nhang sau, phía trước sương mù thoáng đãng rộng mở. Chỉ thấy "rừng cây" tinh thạch phía trước đột nhiên hõm xuống, hình thành một vùng trũng.
Trung tâm vùng trũng kia là một đầm nước sáng lấp lánh đập vào tâm mắt.
Bên trong thất thải hào quang dày đặc, chiếu sáng rạng rỡ, hòa hợp với ánh hào quang mịt mờ bên trong, có hư ảnh rồng đang không ngừng lượn quanh, làm cho một mảnh sương mù nơi này đều bị xua tan đi.
"Ngọc Long Trì, đây chính là Ngọc Long Trì!" Hôi Mễ Khâu kích động kêu lên.
Tần Hà trông về phía xa, cũng là ánh mắt sáng lên, dị tượng rồng lượn quanh, riêng cảnh tượng bề ngoài đã là vô cùng bất phàm.
Một người hai thú bước nhanh chạy vội tới gần, quan sát cẩn thận.
Ngọc Long Trì này rộng chừng một trượng, có hình bán nguyệt, trời tạo địa lập, cũng không hề ngay ngắn.
Dịch trì như tương, óng ánh trong suốt giống như ngọc, tinh khí mênh mông tràn ra, thổi bay quần áo Tần Hà, giống như là cơn gió nhẹ nhàng ấm áp vào mùa xuân.
Cái gì gọi là tinh khí như rồng, đây chính là.