Chương 990: Hung vật hình người
Chương 990: Hung vật hình ngườiChương 990: Hung vật hình người
"Ngao!"
Không bao lâu sau, một tiếng rống giận chấn thiên động địa vang lên, đất rung núi chuyển, chấn động đến đá vụn ở hai bên sơn cốc rì rào rơi xuống.
Bốn người còn đang nhìn vách núi phía trước lập tức sắc mặt kịch biến, đồng thời nhìn về phía sau núi thấp bên cạnh.
"Tình huống gì?" Hỏa Đông Minh kinh hãi.
"Động tĩnh này... Chẳng lẽ là con Giác Ma Xà kia?" Mạc Phan rùng mình run rẩy nói: "Nghe thanh âm cùng uy áp này, chắc chắn có cảnh giới Thần kiều."
Vừa dứt lời "Ngao -" một tiếng, lại là tiếng gầm giận dữ truyền đến.
Lúc này bốn người cũng nhìn thấy một cự mãng màu đen ngửa mặt lên trời, lật lên bụng lớn màu trắng, từ đầu núi thấp bên này đập về phía đầu núi thấp bên kia.
Uy áp kinh khủng chấn thiên nhiếp địa, sừng giác cao vút, giống như là một hắc long hiện thế.
"Không tốt, thực sự là Giác Ma Xà!" Điền Tử Trân hô to.
"Nó... Hình như đang bị đánh."
Lúc này,'Tần Hà" ở cách đó không xa hơi nhếch khóe miệng nói một câu, lá gan của bốn người này hơi nhỏ, đã bị dọa sợ, nếu không động viên một câu chắc chắn bọn họ sẽ bỏ chạy.
"Đúng là có chút bất thường." Phiên Cổ vừa nghe vậy vội vàng đứng lên tảng đá lớn bên cạnh, trông về xa xa. "Tiếng kêu quả thực có mấy phân đau đớn, hơn nữa cái bụng hướng lên trên, đó là nhược điểm của nó." Hỏa Đông Minh gật đầu tán đồng.
"Giác Ma Xà Thần kiều cảnh, sức chiến đấu so với tu sĩ bình thường mạnh hơn một đoạn, chẳng lẽ là kẻ thù nó giết tới cửa?" Mạc Phan hỏi.
"Nó còn có kẻ thù?" Tân Hà nhíu mày hỏi.
"Có, một con Ma Cưu."
Phiền Cổ trả lời, sau đó y lại lắc đầu, nói: "Vậy không có khả năng nha, Ma Cưu là hung vật thuộc loại phi hành, tuyệt đối không có khả năng từ bỏ ưu thế của mình, chạy xuống mặt đất chiến đấu với Giác Ma Xà.
Đang lúc mọi người nghi hoặc.
Giác Ma Xà gào thét liên tục đột nhiên xông lên đỉnh núi, nhanh chóng lao về hướng mọi người, thế đâm quàng như heo, lộ rõ vẻ chật vật.
Đây rõ ràng là đang chạy trốn.
Mọi người lập tức biến sắc, theo bản năng muốn chạy thoát thân, lại thấy trên đỉnh núi đột nhiên vọt lên một bóng đen, vung lên thứ gì đó nện lên thân Giác Ma Xà.
Song phương có hình thể hoàn toàn đối lập, nhưng kết quả lại là Giác Ma Xà "Ngao ô" hét thảm một tiếng, cái bụng hướng lên trời theo đỉnh núi ngã xuống.
"Không tốt, hung vật hình người! Đó chính là hung vật hình người!" Mạc Phan kinh hô.
"Thứ này làm sao lại chạy tới bên ngoài rồi? Không phải chỉ có ở khu vực trung tâm sao?" Hỏa Đông Minh mở to hai mắt, liên tục đặt câu hỏi.
"Con Giác Ma Xà kia không có chút sức hoàn thủ nào, quá kinh khủng." Phiền Cổ cũng là mặt mũi tràn đầy chấn động.
"Cái gì gọi là... Hung vật hình người?" Tần Hà lại hỏi, từng tâng vấn đề như vậy khiến hắn đột nhiên cảm thấy cùng những người này tiến vào Hắc Phong Sơn, quả thực rất cần thiết.
Không chỉ nhận biết bản đồ, còn nghe được rất nhiều thứ, cho dù chưa từng tận mắt nhìn thấy thì bọn họ cũng từng có nghe qua.
Mặc dù đánh lên thì chẳng có tác dụng gì, nhưng lại có thể tránh bẫy.
"Tiểu ca ngươi mới đến nên có chỗ không biết, hung vật trong Hắc Phong Sơn rất khó hoá hình, hung vật cường đại đến đâu cũng đều duy trì hình dạng bản thể, hung vật hình người là thứ bất tường nhất bên trong Hắc Phong Sơn, hoặc là thực lực mạnh đến không thể tưởng tượng nổi, hoặc là thi quỷ linh dị, đều là vô cùng hung ác." Điền Tử Trân trịnh trọng nói.
"Bọn chúng là truyền thuyết của Hắc Phong Sơn, gặp được hung vật loại này, cửu tử nhất sinh." Sắc mặt Mạc Phan đã hơi hơi trắng bệch."
"Hai năm trước có một chi đội ngũ do cường giả Thần kiều cảnh dẫn đội, nhiều đến hơn ba mươi người, gặp được hung vật hình người tại khu vực giữa, kết quả chỉ có một người trốn về được. Ngày hôm sau đã bỏ mình, bị dọa vỡ gan." Phiên Cổ sợ hãi nói.
"Chạy mau đi, nếu không chạy liền không còn kịp nữa." Hỏa Đông Minh vội vàng nói.
"Đi!" Phiền Cổ không dám nói nhiều nữa, dẫn đầu hướng phía đường tới phi nước đại, cũng không quan tâm trên đường sẽ có sát trận biến hóa vị trí hay không, chỉ muốn mau chóng thoát khỏi khu vực này.
Sát trận khiến người ta sợ hãi, hung vật hình người khiến người ta rùng mình rợn cả tóc gáy. Điều làm mọi người sợ hãi hơn là, tiếng rống đau đớn của Giác Ma Xà đã nhanh chóng trở nên nhỏ đi, rất nhanh sau đó đã không còn động tĩnh gì nữa.
Chiến đấu, đã kết thúc!
Nhanh đến mọi người hoàn toàn không có bao nhiêu thời gian đi đường.
"Mau mau mau --'
Mạc Phan không nhịn được lên tiếng thúc giục.
"Liệt tổ liệt tông Hỏa gia cùng với ông trời phù hộ, chúng ta chỉ là tôm tép, không nhìn thấy không nhìn thấy... Hỏa Đông Minh lẩm bẩm tự nói, liều mạng khẩn cầu ông trời cùng tổ tiên phù hộ.
Nhưng mà y còn vừa mới nói hết lời cầu nguyện, Phiên Cổ phía trước đột nhiên phanh gấp dừng lại.
Mạc Phan bất ngờ không kịp chuẩn bị suýt chút nữa đã bị đụng vào.
"Đi đi, sao đột nhiên không đi nữa.”
"Không thể ngừng lại!"
Mạc Phan cùng Hỏa Đông Minh vội nói, nói xong, bọn họ trông thấy Phiền Cổ mặt mũi tràn đầy hoảng sợ nhìn chằm chằm vào một nơi nào đó ở phía trước, ngay cả bờ môi cũng đang run rẩy.
Theo ánh mắt của y, hai người nhìn vê phía trước, không khỏi hít sâu một hơi, lập tức như rớt vào hâm băng.
Chỉ thấy ở giữa đường cốc cách bọn họ trăm bước về phía trước, chẳng biết từ lúc nào đã có một bóng người màu đen lẳng lặng đứng đó, đầu đội đấu bồng, trên vai còn vác một thứ gì đó đen thui.
Không ngờ... Lại là hung vật hình người kial -