Chương 994: Trạm tiếp theo, Hắc Long Đàm
Chương 994: Trạm tiếp theo, Hắc Long ĐàmChương 994: Trạm tiếp theo, Hắc Long Đàm
Đợi đến khi thi thể Giác Ma Xà đốt cháy hầu như không còn, Tần Hà nhìn về phía trên vách núi, phát hiện hướng gió vừa vặn thổi hướng phía sau núi nhỏ, thế là quyết đoán ra tay, đánh rơi mấy trái Mặc Linh Quả còn sót lại xuống.
Đồ tốt người gặp có phần, nên phân chia lợi nhuận thì vẫn phải phân chia lợi nhuận mới được. ...
"Mặc Linh Quả, Mặc Linh Quải"
"Đến rồi!"
"Cuối cùng cũng chờ đến!"
"Nhanh đón lấy!"
Tiểu đội tầm quả hưng phấn, rối rít hô to.
Đây là kỳ tích trong tuyệt vọng.
Trước đó không biết xảy ra chuyện gì, đằng sau núi nhỏ bên kia đột nhiên bốc lên khói xanh, sau đó liền thấy những trái Mặc Linh Quả đã chín kia từng nhóm từng nhóm rơi xuống vách núi biến mất.
Mắt thấy số lượng Mặc Linh Quả chín trên cành càng lúc càng ít.
Trông mong nhìn đến sau cùng, cuối cùng vận may cũng chiếu cố bọn họ.
Trọn vẹn tám điểm sáng ở dưới phong cương thổi mạnh, giống như mưa sao băng bay về phía bọn họ.
Bốn người sử dụng hết thủ đoạn bắt lấy những trái Mặc Linh Quả, giống như là "trời hạn gặp mưa rào", xem như giải trừ cơn khát. "Ha ha, tám quả, lần này đủ vốn rồi." Hai mắt Mạc Phan tỏa sáng.
"Không sai." Sắc mặt Phiên Cổ cũng lộ vẻ vui mừng, nói: "Cộng thêm ba quả trước đó là hơn mười quả rồi, vốn bỏ ra trước cùng lắm mới năm quả mà thôi."
"Nếu có thể nhặt được bảo vật gì khác nữa thì tốt quá." Lúc này Tần Hà hơi giương lên khóe miệng, nói một câu.
"Vậy phải tiến vào khu vực giữa mới có chút khả năng nhỏ, bảo vật thì thôi bỏ qua đi, đó là nơi mà cao thủ cảnh giới Thần kiều lập thành đoàn mới có thể đi đến, chúng ta không có bản lĩnh đó." Hỏa Đông Minh vừa nghe, trực tiếp lắc đầu như là trống bỏi.
"Vậy, mấy tên Thần kiêu cảnh trước đó là đi địa phương nào?" Tần Hà lại hỏi.
Phiên Cổ nói: "Nghe nói là Hắc Long Đàm, phải vượt qua bảy ngọn núi phía trước, trên đường phải đi ngang qua một vài địa phương lạ hiếm người đặt chân tới, ngay cả trên bản đồ cũng không có đánh dấu, rất nguy hiểm."
"Đã hái quả xong rồi, đợi thêm một lát chờ hung vật hình người nọ rời khỏi, chúng ta liên mau chóng trở về, luôn cảm thấy hôm nay có gì đó không đúng lắm." Mạc Phan kéo lại chủ đề trò chuyện, nghiêm mặt nói.
"Là nên trở về rồi, chỉ mong hung vật hình người kia đã rời đi." Điền Tử Trân gật đầu.
"Đợi thêm nửa canh giờ, chúng ta lại đi thử một chút."
Ba người còn lại tất cả đều đồng ý, cấp tốc quyết định chủ ý.
Ngay vào lúc bọn họ nhìn lại đường về, một bóng người toàn thân màu đen đầu đội nón lá, đột nhiên xuất hiện tại một chỗ rất xa trong tâm mắt. Bóng người kia vừa lóe lên một cái đã đi đến phía trước hơn trăm bước.
Im ắng không một tiếng động, tốc độ cực nhanh như là u linh.
Phía dưới vành mũ rộng kia thoắt ẩn thoắt hiện cảm giác ánh mắt nhìn chăm chú, khiến cho mấy người nổi gai ốc khắp toàn thân.
Sự vui sướng khi lấy được tám trái Mặc Linh Quả, trong nháy mắt đã bốc hơi đến chín tâng mây.
"Má ơi -"
"Làm sao bây giờ?”
"Nó lại qua tới rồi!"
Bốn người thoáng cái đã sợ hãi hoảng hồn.
"Bằng không chúng ta liều mạng với nó đi, năm đánh một, có phần thắng." Tần Hà không hoảng hốt không vội vàng, đề nghị.
Bốn người vừa nghe vậy trực tiếp rụt cổ lại.
Mạc Phan sợ hãi nói: "Ngụy tiểu ca nói cẩn thận, thực sự chọc giận nó, vậy thì chắc chắn là trăm tử vô sinh đó."
"Phiên ca, không thể đụng chạm trực diện với nó, tiến vào bên trong tránh đi một chút rồi nói tiếp." Hỏa Đông Minh cấp tốc sửa đổi chủ ý, vội vàng nói.
"Mở đường đi!" Phiền Cổ khẽ cắn răng, đồng ý.
Ngay sau đó Hỏa Đông Minh một lần vung ra sáu con thăằn lằn đi trước mở đường.
Dưới áp lực cực lớn, y hơi có chút mất phân tấc, lúc phía trước xuất hiện một tàn văn sát trận không lớn, lại động thời tiêu sạch sáu con thăn lằn.
"ổn định ổn định, không thể loạn." Phiền Cổ thấy thế vội vàng nhắc nhở, chuyến này họn họ chỉ mang có bốn mươi con thăn lằn, một đường đi tới đã hao phí không ít, cân nhắc đến trở về, nếu còn hao tổn như vậy nữa liên sẽ không chống đỡ nổi.
"Cần có một người chú ý nhìn hung vật, những người còn lại đều đến giúp ta một tay." Hỏa Đông Minh cưỡng ép trấn định tâm thần, vội vàng nói.
"Ta đến xem đi." Tần Hà không chút do dự giơ tay lên.
"Vậy thì giao cho tiểu ca, phải tránh đối mắt với hung vật, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích, thỉnh thoảng dùng khóe mắt liếc nhìn thoáng qua là được rồi." Phiên Cổ dặn dò.
"Hiểu rõ, yên tâm."
Kết quả là sau đó, bốn người hì hục ở phía trước mở đường, bận rộn đến chân không chạm đất.
Tần Hà đi ở phía sau, vừa thưởng thức Mặc Linh Quả vừa thảnh thơi nhàn nhã dạo bước.
Thỉnh thoảng hô một tiếng, giống như là phu xe đang chào hỏi vậy:
"Không đến không đến, chậm một chút chậm một chút, an toàn đệ nhất."
"Đến rồi, đến rồi, lại xuất hiện, mau tăng tốc một chút."
Trạm tiếp theo, Hắc Long Đàm.