Thiên Sư Hạ Sơn

Chương 11


Lưu Minh căn bản không ngờ chiếc xe đó lại lao về phía mình, đợi đến khi anh kịp phản ứng lại thì chiếc xe đã xuất hiện ngay trước mắt, trong tình huống này dù anh có phản ứng nhanh thế nào cũng không kịp né tránh.

Chỉ nghe thấy rầm một tiếng, Lưu Minh theo quán tính bị hất văng ra xa bảy tám mét, cả người và xe lăn mấy vòng mới dừng lại.

“Mẹ kiếp, đây là mưu sát mà”.

Loại tốc độ này, ngay cả Lưu Minh sau khi bị đâm trúng cũng cảm thấy sôi máu sùng sục trong người.

Còn chiếc xe tội nghiệp của anh đã bị hất tung lên cả rồi.

“Trời đất, đâm chết người rồi, mau báo cảnh sát đi”.

“Đúng, nhất định phải báo cảnh sát bắt hết lớn nhỏ nhà họ Hậu lại, anh ta chính là tai họa của xã hội”.

“Ông thôi đi, có nhớ năm ngoái Hậu Tông Dư đâm chết một người nhưng hiện giờ không phải người ta vẫn nhởn nhơ sống đó sao? Đám người có tiền có quyền kia không phải là người mà dân thường như chúng ta có thể động đến đâu”.

“Con mẹ nó, đau chết ông đây rồi”.

Lưu Minh toàn thân đau nhức, từ trên đất bò dậy.

Những người đứng cạnh cũng ngẩn người hồi lâu, bị một chiếc xe chạy nhanh như vậy tông vào mà vẫn như thể không có chuyện gì từ dưới đất đứng dậy.


Chẳng lẽ thanh niên này là quái vật sao?
“Hôm nay tao không phá nát xe của mày, mày lại nghĩ tao thích giỡn mặt nhỉ?”
Lưu Minh căn bản không để ý đến mọi người xung quanh đang trợn tròn mắt há hốc miệng mà lập tức đi về phía con ác điểu màu đỏ rực kia.

“Người anh em, vẫn nên đi báo cảnh sát thì hơn, nhờ cảnh sát giúp đỡ, đó là người nhà họ Hậu, anh ta là ác bá đấy, tốt nhẫn đừng động vào”.

Một người đeo kính mập mạp chạy nhanh tới giữ chặt Lưu Minh, tốt bụng khuyên ngăn.

“Không sao, không sao, cảm ơn đã nhắc nhở, tôi chỉ qua đó nói đạo lý với anh ta chút thôi, con người tôi giỏi nhất là nói đạo lý với người khác, lấy đức thu phục lòng người, trong chốc lát chắc chắn khiến anh ta xấu hổ mà khóc lóc quỳ xuống nhận sai”.

Lưu Minh nhếch khóe miệng lên, vỗ vỗ bả vai người mập mạp kia rồi nói.

Nói xong, anh lại tiến về phía chiếc xe thể thao.

“Thằng khốn này, không ngờ tông xe vậy mà mày vẫn không sao, quả thật là ngoài dự kiến của tao”.

Cửa xe mở ra, Hậu Tông Dư có chút nữ tính từ trên xe bước xuống.

Anh ta thản nhiên liếc nhìn Lưu Minh một cái, không nhanh không chậm rút một điếu thuốc lá từ trong túi áo ra, châm lửa hút thuốc, như thể không buồn bận tâm đến vụ va chạm vừa rồi.

“Mẹ nó, đâm phải ông rồi, mày có mắt không vậy? Tao thấy mày đúng thật vênh váo tự đắc không biết mình là ai nhỉ?”
Lưu Minh nheo mắt lại, khóe miệng nở nụ cười lạnh, đột nhiên từ trong ba lô lấy ra một viên gạch, trực tiếp đáp nó lên đầu Hậu Tông Dư.

“Mày… thằng khốn này, sao mày dám đánh tao?”
Vết máu chảy dọc từ trên trán Hậu Tông Dư xuống, anh ta trừng to mắt nhìn, như thể không tin nổi tên oắt con trước mặt lại dám ra tay với mình.

Không chỉ Hậu Tông Dư không ngờ tới, mà ngay cả những người đang xem náo nhiệt cũng phải há hốc miệng kinh ngạc, không phải nói giảng đạo lý thu phục lòng người sao lại đột nhiên ra tay đánh người thế này? Người mà anh đánh còn là một trong những tên ác bá nổi tiếng Đường Hải, thanh niên này cũng to gan quá rồi.

Cùng một nền giáo dục bắt buộc chín năm, dựa vào đâu anh lại ưu tú bạo gan đến vậy? Anh đã lén đến lò luyện thi sao?
“Đánh mày thì sao, người mày nạm vàng hay nạm kinh cương mà không cho người khác đánh?”
Nói xong, Lưu Minh lại một cước đá Hậu Tông Dư ngã xuống đất.

“Thằng khốn này, dám ra tay với tao, tao nhất định phải giết mày”.

Hậu Tông Dư nhìn chằm chằm Lưu Minh, cố gắng vùng vẫy đứng dậy, nhưng Lưu Minh đã một chân đè anh ta xuống đất.


“Mày có biết gương trong nhà vệ sinh của trường học dùng để làm gì không?”
Lưu Minh từ trên cao nhìn xuống hỏi.

“Làm gì?”
Hậu Tông Dư ngây ngẩn người, căn bản không hiểu tại sao Lưu Minh lại hỏi một câu như vậy.

“Ngu xuẩn, đương nhiên là để nói cho mày biết, đã là người xấu thì tốt nhất nên đọc nhiều sách chút, mày chỉ là sâu bọ nhỏ nhoi thì cả ngày đừng nghĩ chuyện không đâu nữa”.

Nói xong, Lưu Minh bồi thêm một cước lên mặt Hậu Tông Dư.

“Aaa, tao phải giết mày”.

“Hửm?”
“Con mẹ nó tao chính là Hậu…”.

“Đang ở nơi đông người thế này mày hô hào cái gì hả, mày thử kêu lên một tiếng nữa xem tao có vả vỡ miệng mày không?”
Lưu Minh lại đá thêm mấy cái, lần này Hậu Tông Dư đã ngoan hơn, giống như lợn chết quỳ rạp dưới đất.

“Kẻ thức thời là trang tuần kiệt”, Lưu Minh vừa lòng gật đầu.

“Mẹ kiếp, mày dám lái xe đâm ông đây thì ông sẽ phá nát cái xe của mày”.

Viên gạch trong tay Lưu Minh trực tiếp đập vào kính xe của Raptor, chỉ nghe một tiếng răng rắc, kính xe trực tiếp bị đánh vỡ, còn có vài mảnh thủy tinh bắn ra.

Lúc này người ta mới thấy rõ trên viên gạch có khắc một chữ “đức” lớn.

Lúc này người qua đường mới hiểu được, vốn cái gọi là lấy “đức” thu phục lòng người là có ý gì.


Lưu Minh nhìn những vết nứt trên kính không khỏi nhíu mày.

Nhưng bàn tay không dừng lại, viên gạch đập xuống vài lần đã trực tiếp đập vỡ tất cả các cửa sổ của Raptor.

“Không ngờ đập cái xe này vất vả thế, đau hết cả tay ông rồi”.

“Này, thiếu gia Hậu gia, chi bằng mày cũng đập thử đi, tuy hơi mất sức nhưng cảm giác không tệ nha”.

Lưu Minh ngồi chồm hổm dưới đất, cười xảo quyệt nhìn Hậu Tông Dư.

“Mày…mày đừng khinh người quá đáng”.

Hậu Tông Dư lau máu trên miệng, trợn to mắt hung dữ nhìn Lưu Minh.

“Đừng dùng đôi mắt chảy đầm đìa máu của mày nhìn tao như vậy, tao sợ tối mất ngủ lắm!”, Lưu Minh tiến lên hai bước, ngồi xổm xuống cạnh Hậu Tông Dư, vỗ vỗ vai anh ta như những người bạn thân thiết mà nói: “Đi nào, Hậu thiếu gia, ông đây cho mày xem một thứ bảo bối”.

Sau khi nói xong, Lưu Minh nhẹ nhàng búng tay một cái, ngay sau đó một khuôn mặt dữ tợn hiện ra trước mắt Hậu Tông Dư, anh ta lập tức bị dọa đến ngây ngẩn cả người.

Đó là gương mặt như thế nào?.

Bình Luận (0)
Comment