Thiên Sứ Tử Thần

Chương 3

Khi rời khỏi căn hộ tầng thượng của Salinas, gã sát thủ không dùng thang máy. Gã lặng lẽ trườn vào thang bộ và đi xuống bốn tầng. Lấy chìa khóa khỏi túi quần, gã mở cửa căn hộ sang trọng mới thuê cách đây vài tháng. Gã phải có một nơi để ở; dù phải thường xuyên đi lại chỗ nọ chỗ kia, gã vẫn thích cuộc sống tiện nghi, thoải mái. Khi bắt buộc, gã có thể - và đã - chịu đựng những giai đoạn sống thiếu thốn cùng cực, nhưng lần này không phải là một trong những lần bắt buộc ấy. Hơn nữa, gã còn thấy thích thú khi sống ngay dưới mũi Salinas.

Sự vắng lặng phủ quanh gã như tấm màn đón chào. Chỉ ở một mình gã mới cảm thấy được thư giãn. Căn hộ rất sơ sài, không phải bởi gã không đủ tiền mua đồ nội thất, mà chỉ vì gã thích không gian, thích sự trống trải. Gã có một chỗ để ngủ, và một chỗ để ngồi. Gã có một chiếc tivi, một máy vi tính. Phòng bếp chỉ được trang bị vừa đủ. Gã không cần thêm bất cứ thứ gì khác.

Khi rời khỏi đây, gã sẽ lau chùi sạch sẽ mọi thứ bằng chất tẩy rửa để xóa sạch tất cả các dấu vân tay, rồi tặng hết đồ đạc cho một tổ chức từ thiện. Sau cùng, gã sẽ thuê đội ngũ vệ sinh chuyên nghiệp dọn dẹp căn hộ và nó sẽ trông như gã chưa từng bén mảng đến đây.

Gã sẽ mang một ít quần áo theo, nhưng cũng như đồ đạc, gã chỉ dùng vài lần trước khi đem tặng. Nếu một chuyên gia pháp y tài giỏi nào đó tìm ra được manh mối mà gã vô tình bỏ sót, và nếu bộ phận điều tra có may mắn thần kỳ đến mức tìm ra chỗ gã, thì cũng chẳng còn gì trong tủ quần áo của gã dính dáng đến manh mối đó.

Chiếc máy tính là gót chân Achilles của gã, nhưng gã không thể thực hiện những nghiên cứu cần thiết trước khi hành động mà không có nó, thế nên gã đã làm những việc có thể để hạn chế tối đa rủi ro, định kỳ xóa ổ cứng, khi cần thiết sẽ bỏ nó và thay một chiếc mới. Quy trình đảm bảo an toàn này khá tốn thời gian, nhưng từ lâu chúng là một phần của cuộc đời gã.

Những chuyến đi của gã nhẹ nhàng và nhanh chóng. Gã không có tình cảm ủy mị quyến luyến với bất cứ thứ gì. Với con người cũng vậy - bọn họ cũng chẳng khác gì những đồ đạc của gã: chỉ là tạm thời. Có những người mà gã quý mến, theo một cách khác hẳn, nhưng không có ai gợi cho hắn bất cứ thứ cảm xúc mạnh mẽ nào. Gã thậm chí chẳng buồn nổi giận, bởi vì gã thấy việc đó thật phí thời gian. Nếu là vấn đề nhỏ, gã sẽ bỏ đi; nếu vấn đề cần xử lý, gã sẽ giải quyết nó một cách bình tĩnh và hiệu quả, sau đó chẳng việc gì phải lo lắng nữa.

Làm sát thủ không phải việc khiến gã lo nghĩ cũng chẳng phải điều gì đáng huênh hoang; đó đơn giản là bản chất của gã. Sát thủ là một người hiểu rõ bản thân và chấp nhận điều đó. Gã không cảm thấy những gì mà người thường cảm nhận; những cảm xúc đối với gã là mềm yếu và xa xỉ. Bởi thế, không có gì chi phối được trí óc gã - gã thông minh một cách sắc sảo. Còn về mặt thể chất, gã mạnh mẽ và nhanh nhạy, với sự phối hợp giữa mắt và tay chuẩn xác một cách lạ thường, đó là tất cả những gì một thiện xạ đích thực sở hữu.

Mặc dù gã có thể không có những chuẩn mực - bởi vì những chuẩn mực dường như thường đưa đến một hệ thống đạo đức nào đó - gã vẫn có những nguyên tắc riêng. Nguyên tắc số một: không bao giờ giết cớm. Không bao giờ. Trong bất kỳ hoàn cảnh nào. Lực lượng thừa hành pháp luật sẽ trút giận toàn bộ cơn thịnh nộ lên đầu gã nhanh hơn bất cứ điều gì nếu gã ra tay với một người trong bọn họ. Nguyên tắc số hai: không bao giờ để công việc dính dáng đến những trò yêu đương lãng mạn, bởi vì đó không chỉ là một mớ bòng bong mà còn chẳng đem lại lợi lộc gì. Những mục tiêu hàng đầu của gã thường liên quan đến thế giới ngầm, hoạt động gián điệp kinh tế, hoặc chính trị. Bọn cớm không thực sự quan tâm đến cái đầu tiên, cái thứ hai lúc nào cũng được bưng bít, và gã chưa bao giờ nhận một phi vụ liên quan đến chính trị ở đất nước này. Điều đó giữ cho cuộc sống của gã sạch sẽ, không bị mắc mớ gì trong khi vẫn có thể tiếp tục hành nghề.

Gã vào phòng ngủ và cởi quần áo, thả chúng xuống cái giỏ mây trong tủ đồ, rồi trần truồng đi vào nhà tắm, cẩn thận gột sạch thứ nhựa màu da gắn trên dái tai. Gã luôn thay đổi diện mạo bằng những chiêu cải trang nho nhỏ, về lý thuyết chẳng kẻ nào cho rằng gã có thể quá cẩn thận đến thế. Bây giờ camera giám sát được gắn khắp mọi nơi, nhờ mấy thằng khốn khủng bố. Gã luôn luôn tự làm việc nhà và đặt đồ đạc vào những vị trí dễ thấy nhất, thử tưởng tượng rằng mình đang bị quay lén, và tìm hiểu các góc quay.

Gã có thể tắm ở đây thay vì dùng phòng tắm của Drea, nhưng cô ta tinh ranh hơn những gì người khác biết rất nhiều. Nếu không có chuyện cấp bách phải đi ngay, chả có mấy người bỏ qua việc tắm rửa sau bốn tiếng quan hệ - trừ khi họ biết mình sẽ sớm được tắm ở một nơi khác, giống như nơi nào đó trong chính tòa nhà này. Cô ta có thể không kết luận như thế, nhưng gã không muốn mạo hiểm. Người nào đủ ghê gớm để che mắt Salinas, gã ắt không thể xem thường.

Buổi chiều nay thật là… thỏa mãn. Cực kỳ thỏa mãn. Không chỉ bởi gã đã hiểu thêm được rất nhiều về Salinas, mà gã còn vượt qua ranh giới tự chủ của mình và trải nghiệm sự hoan lạc tuyệt vời. Gã muốn biết Salinas cần mình tới mức nào và câu trả lời quá rõ ràng: rất nhiều - đủ để Salinas đồng ý chia sẻ người đàn bà của hắn, trái ngược hoàn toàn với nền tảng tài sản, vị thế và cái tôi của hắn. Một kẻ ở địa vị của Salinas chỉ dâng tặng người đàn bà của mình khi hắn đã chán ngán cô ta, nhưng gã sát thủ chắc chắn rằng đó không phải trường hợp này.

Nạn nhân mới nhất của Salinas, một tay trùm buôn ma túy ở Mexico, đã khiến gã sát thủ tò mò. Salinas là kẻ phân phối chính nhưng tổ chức của hắn nằm ở cuối đường dây buôn lậu. Những tên trùm ma túy triền miên thanh toán lẫn nhau, nhưng việc một tên chuyên phân phối loại trừ kẻ cung cấp thì thật… khác thường. Có điều gì đó đang diễn ra, và thứ ấy có khả năng cực kỳ sinh lợi cho cái kẻ vốn lão luyện trong việc hắn làm.

Gã sát thủ đã cẩn thận suy xét tất cả các khía cạnh và khả năng, và đã tìm ra cách khám phá điều mình tò mò. Khi Salinas đồng ý chia sẻ cô bồ, vậy thì hắn sẽ sớm mượn đến gã hỗ trợ, và gã có thể ra giá cho công việc của mình. Hơn nữa, chuyện này còn mang lại cho gã thêm một phần thưởng hấp dẫn: Drea.

Là kẻ cô độc trời sinh nhưng gã không phải một thầy tu. Gã thích đàn bà và thích làm tình với họ, dù vậy gã chỉ coi họ là thứ để thỏa mãn nhu cầu tự nhiên của mình. Bình thường gã vẫn tránh xa những người đàn bà của kẻ khác, bởi vì tình cảnh đó có thể mang lại một đống bầy nhầy và gã không muốn lôi kéo sự chú ý về phía mình. Nhưng ở Drea, có điều gì đó khiến gã phải để ý ngay lần đầu tiên nhìn thấy cô ta.

Không phải vẻ ngoài của cô ta. Gã không đặc biệt ưa thích tuýp đàn bà nào, và cũng chưa bao giờ tìm tới những cô nàng mảnh mai, lẳng lơ và rỗng tuếch. Vậy mà gã cảm thấy ở cô ta một sức hút ngay tức thì và vô cùng mạnh mẽ. Có lẽ làn da được chăm chút kỹ lưỡng đã át đi tất cả những yếu tố tiêu cực và khiến gã nhìn lại lần thứ hai. Đó là lúc gã nhận ra rằng, bất chấp cô ta hành động ra sao và trông như thế nào, cô ta không đời nào là một kẻ đần độn.

Thứ tố cáo cô ta không phải bất cứ điều gì cô ta đã làm, thực sự là thế. Gã phải thừa nhận rằng diễn xuất của cô ta không chút sơ hở. Là do gã để ý cô ta kỹ hơn. Gã luôn luôn như vậy, bằng bản năng và sự luyện tập của một kẻ rình mồi lão luyện, thiên hướng của con thú ăn thịt trong gã đọc được một cách chính xác những thay đổi chớp mắt trong nét mặt, cử chỉ của người đối diện. Gã không thể xác định chính xác điều gì đã báo động với gã, chỉ biết rằng gã đột ngột nhận ra một cái đầu sắc sảo bên dưới mớ tóc ấy, rằng cô ta đang chơi đùa Salinas như chơi một chiếc đàn violon.

Khám phá ra điều đó, gã lại càng chú ý và ngưỡng mộ tài năng diễn xuất của cô ta hơn. Drea không moi tiền của Salinas, gã chắc là Salinas có dịch vụ tối ưu bảo vệ tiền của hắn, nhưng cô ta rõ ràng đang dấn thân vào nguy hiểm. Chỉ cần có chút nghi ngờ, Salinas sẽ giết cô ta không chớp mắt.

Gã sát thủ ngưỡng mộ những người sống sót, và Drea là một người như thế. Khi chớp thấy cơ hội có được cô ta, gã đã không hề do dự.

Gã đã hơi bị bất ngờ bởi phản ứng ban đầu của cô ta. Những ả đàn bà như cô ta, những người đổi thân xác để đạt được những gì họ muốn từ gã đàn ông như Salinas, thường coi tình dục như một mặt hàng. Đầu tiên gã nghĩ sự miễn cưỡng của cô ta là đang diễn trò, nhằm giữ sĩ diện cho Salinas, nhưng khi rõ ràng là cô ta thực sự sợ hãi, gã thầm nhún vai và quyết định bỏ qua. Gã đã tìm ra điều mình muốn biết, chỉ bằng phản ứng của Salinas.

Khi cô ta chạy ra ngoài ban công gã bắt đầu bỏ đi, nhưng một cơn bốc đồng bất chợt đã xui khiến gã đuổi theo cô ta. Cô ta trông sợ hãi đến mức muốn nhảy xuống ngay, và gã không muốn thế. Ra ngoài đó đã là mạo hiểm - quỷ tha ma bắt, cảnh sát liên bang hẳn phải thường xuyên theo dõi Salinas - nhưng sau cùng nó thật đáng giá. Gã chạm vào cánh tay người đàn bà và cảm nhận được sức nóng cùng âm thanh xẹt xẹt như tia lửa điện; và chỉ vài giây sau, khi vượt qua cơn kinh hoàng, cô ta đã đáp lại gã, đã trở nên nóng bỏng đủ để thiêu rụi gã. Trong cái cách đáp ứng dữ dội đó, gã đọc được rằng cô ta khát khao sự chú ý của người khác thế nào, khao khát được nhìn nhận như chính con người thực của mình thế nào, và thèm được vuốt ve nhiều đến chừng nào thay vì phải là người chủ động. Salinas hẳn là một người tình tồi, ích kỷ và lười nhác, mới để người đàn bà của mình đói khát tội nghiệp nhường này.

Dù thích thú tận hưởng buổi chiều vừa diễn ra, gã sát thủ không định lặp lại nó. Như gã đã nói với cô, một lần là đủ. Giờ gã sẽ lặn mất cho đến khi Salinas liên lạc lại với gã, và sau đó, sẽ tập trung vào việc biến những tình thế mới mẻ này trở thành lợi ích tài chính cho mình.

Bốn mươi phút sau, một người đàn ông già nua với đôi vai còng và dáng đi hơi run rẩy rời khỏi cửa trước khu nhà. Ông ta phải chống gậy để giữ thăng bằng khi đi xuống vỉa hè và đợi người bảo vệ gọi cho một chiếc taxi.

Phía tít trên cao con đường, Xavier Jackson và Rick Cotton chú ý thấy ông lão đi ra, nhưng họ đã nhìn thấy ông ta ra vào vài lần trước đó và một cuộc điều tra nhanh cho biết ông ta vốn thuê một căn hộ trong tòa nhà này, bởi vậy sự chú ý của họ đã nhanh chóng chuyển sang chỗ khác.
Bình Luận (0)
Comment