Thiên Sứ Tử Thần

Chương 30

Sáng hôm sau, Andie vất vả vượt qua tầng tầng lớp lớp rào cản và vòng kiểm tra an ninh tại Tòa nhà Liên bang. Cô trình thẻ vào cửa và một nhân viên an ninh chỉ cho cô phải chờ ở đâu, cuối cùng cô được vào một văn phòng nhỏ. Đặc vụ Rick Cotton đứng dậy khi cô bước vào, bắt tay khi cô chìa ra. Cái bắt tay ấy vừa phải, không quá chặt cũng không hời hợt, nhưng từ cái nhìn đầu tiên cô không thấy ông ta có gì đặc biệt.

Đó là một người trung tuổi, tóc muối tiêu, nhưng vóc người vẫn gọn ghẽ, thái độ điềm đạm và hòa nhã. Từ cách người khác đối xử với ông ta, cô thấy là ông ta được yêu mến, nhưng không có tiếng điện xẹt trong không khí để chứng tỏ ông ta là người có uy quyền. Cô biết tiếng xẹt đó, bởi vì cô đã gần như chạm vào nó vào một chiều hè năm trước. Sức mạnh từ con người Simon thống trị bất cứ khoảng không gian nào gã có mặt, trong khi cô gần như không thấy gì ở Rick Cotton.

“Mời ngồi, cô Pearson,” đặc vụ Cotton chỉ vào chiếc ghế lưng thẳng trông hơi cũ và nói. “Tôi tin cô đã bảo rằng cô có tin tức về một người tên là Rafael Salinas?”

Người đàn ông này muốn cô ngửa bài ra trước, tốt thôi.

“Tên tôi không phải là Pearson,” Andie nói. “Tôi là Andrea Butts. Tôi từng dùng cái tên Drea Rousseau và sống với Rafael Salinas hai năm.”

Cô nhìn thấy vẻ sững sờ trên mặt người đặc vụ trước khi ông ta kịp điều chỉnh vẻ mặt. Ông ta chớp mắt, nhìn chằm chằm vào cô. “Khi đó tôi để tóc dài, màu vàng, uốn quăn,” cô kịp thời giải thích.

Ông ta nói, “Chờ chút,” và nhấc điện thoại lên, bấm số nội bộ. Ông ta nói vào điện thoại, “Drea Rousseau đang ở phòng tôi,” rồi gác ống nghe.

Một người đàn ông tóc hung mở cửa bước vào. “Chào cô Rousseau,” anh ta giới thiệu, “Tôi là đặc vụ Brian Hulsey; hiện tại tôi phụ trách vụ điều tra Salinas. Cô vui lòng sang văn phòng của tôi được không?”

Andie ngừng lại, đầu hơi ngả sang một bên khi quan sát anh ta. Anh ta không gõ cửa trước khi bước vào phòng đặc vụ Cotton, và có chút nhấn mạnh ở từ “hiện tại”, điều này hoàn toàn không cần thiết, trừ phi anh ta muốn chứng tỏ với người đồng sự từng chịu trách nhiệm vụ này trước đây. Mấy trò kèn cựa, cô đoán thế, xen vào với thái độ tự cao và khoe khoang quyền hành. Đặc vụ Cotton, trái lại, vẫn nhã nhặn và bình thản. Không hề ra vẻ ta đây, ông ta chẳng màng tới quyền lực.

“Không,” cô nói, nhả từng từ khi đưa ra quyết định. “Tôi sẽ nói chuyện với đặc vụ Cotton.”

Đặc vụ Hulsey nói, “Cô nhầm rồi. Đặc vụ Cotton không còn phụ trách…”

“Tôi chẳng nhầm cái gì cả,” cô trả lời, giọng lạnh tanh. “Tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của tôi nên tôi hiểu được khá nhiều từ đấy.”

Mặt gã đỏ lên. “Tôi xin lỗi. Tôi không định ám chỉ…”

“Rằng tôi ngu đần? Không sao. Rất nhiều tên đàn ông khác cũng mắc cái lỗi đó.” Cô cười mỉm, một nụ cười ngọt lừ mà nếu nhìn kỹ hơn gã sẽ đông máu lại mất. “Rafael Salinas là một trong số chúng.”

“Tôi bảo đảm với cô, cô Rousseau…”

“Butts,” cô chỉnh, nhấn nhá từng phụ âm bằng giọng sắc nhọn. “Tên thật của tôi là Andrea Butts. Tôi nghĩ anh biết điều này.”

“Tất nhiên tôi…”

“Đặc vụ Cotton,” cô nói kiên quyết, “Hoặc là không ai cả. Anh chọn đi.”

Gã phải ủy nhiệm vai trò trong vụ điều tra cho đặc vụ Cotton, hoặc là phải chịu trách nhiệm vì đánh mất đầu mối để hạ bệ Rafael Salinas một lần và mãi mãi. Lựa chọn đầu tiên là một sự sỉ nhục quá sức với địa vị của gã - mà gã là cái hạng gì chứ - nhưng lựa chọn thứ hai có thể giết chết sự nghiệp của gã.

“Tôi sẽ làm sáng tỏ với trợ lý giám đốc,” gã gầm gừ phẫn nộ, bỏ ra ngoài không thèm đóng cửa.

Andie đứng dậy khép luôn cửa lại.

“Tôi không thích anh ta.” cô thổ lộ khi về chỗ ngồi.

Đặc vụ Cotton cho phép mình hơi mỉm cười, nhưng chỉ nói một câu, “Anh ta là một đặc vụ giỏi đấy.”

“Tôi hy vọng thế, nếu không anh ta đã không được ngồi vào vị trí đó ở New York, nhưng tôi cũng có thể nhận thấy điều đó ở ông.” Các đặc vụ ganh đua với nhau để được bổ nhiệm ở những thành phố lớn, nhất là Washington và New York.

“Tôi làm việc với một số người rất tài giỏi. Mọi chuyện sẽ dễ hơn khi mọi người nhường nhịn nhau.”

Ông ta sẵn lòng thừa nhận khả năng của người khác trong khi Hulsey thì không. Andie hài lòng với quyết định của mình khi chỉ định người đặc vụ này.

“Nếu cô không phiền, tôi muốn mời một đặc vụ từng làm cộng sự với tôi khi tôi còn được giao vụ Salinas,” ông ta nói, lại nhấc điện thoại lên. “Tên anh ta là Xavier Jackson, một người tài ba xuất chúng trong công việc. Cộng tác với tôi thật là thiệt thòi cho anh ta, nhưng thi thoảng chúng tôi vẫn trò chuyện dù không còn cùng nhau theo vụ đó nữa.”

Vậy là họ không được tiếp tục vụ đó vì không tìm ra kết quả gì, nhưng Andie dám đem cả mạng sống mình ra cá rằng tay Hulsey cũng chẳng làm nên trò trống gì đâu. Chả trách Hulsey cứ khăng khăng đòi cô nói chuyện với gã chứ không phải Cotton; cô có thể là vận may của gã và cũng có thể chỉ là những gì gã cần để moi được những điểm mấu chốt của vụ án và giúp tìm ra một số bằng chứng khởi tố Rafael.

Cô và Cotton trò chuyện thoải mái trong khi chờ Thiên tài Jackson xuất hiện. Mười lăm phút sau có tiếng gõ cửa lịch sự và Cotton cất giọng, “Mời vào.”

Xavier Jackson vẫn còn trẻ, có lẽ trạc tuổi cô, mảnh khảnh và điển trai, những đường nét của anh ta như kiểu người lai, làn da màu oliu sẫm. Trông anh ta bảnh bao hơn hầu hết các nhân viên FBI cô gặp trong tòa nhà: anh ta mặc một bộ vest trang trọng cùng áo sơ mi trắng, chiếc cà vạt màu đỏ được thiết kế kiểu dáng nhỏ, khi nhìn gần hơn cô phát hiện ra trên nền cà vạt là hoa văn hình những chú ngựa được cách điệu tinh xảo màu đỏ đậm hơn. Chiếc khăn trên túi ngực không phải là màu trắng được gấp hình chữ nhật, mà là hình chóp núi cùng màu đỏ đậm tinh tế. Nhìn chung anh ta tinh tế hơn là hào nhoáng, cách đi đứng nhanh nhẹn hơn, giọng nói rất khó tả, như giọng của phát thanh viên tin tức trên truyền hình vậy. Ánh mắt anh ta kiên quyết như loài cá mập nhưng không giống Hulsey, thái độ của anh ta với đặc vụ Cotton rất mực kính trọng.

Không ai trong số họ chết sớm.

Cô biết điều đó, chớp ngay lấy niềm tin ấy như thể nó là một quả táo chín đu đưa trước mặt, nhưng cô thấy không cần thiết phải nói cho họ biết. Jackson nghĩ anh ta mình đồng da sắt, còn Cotton đang chờ nghỉ hưu để dành nhiều thời gian bên vợ hơn, và làm những việc ông ta thích. Tâm trí họ không bị vẩn đục bởi nỗi lo lắng về cái chết nên cô không việc gì phải khơi chuyện này ra.

Jackson nhìn cô ngờ vực. “Cô là Drea Rousseau thật?”

Cô cười và anh ta ngay lập tức nói, “Ồ, đúng rồi, tôi nhận ra tiếng cười đó.” Sự hiếu kỳ cháy lên trong mắt anh ta. “Tôi cứ nghĩ cô có thể đã chết rồi cơ. Cô chỉ biến mất thôi.”

“Vì một mục đích,” cô thừa nhận. “Chạy trốn vì cuộc sống của tôi.”

“Salinas muốn giết cô sao?”

“Đúng. Nhưng sau khi rời thành phố, tôi bị tai nạn xe và tin tức đưa nhầm rằng tôi đã chết, điều này thực ra đã cứu thoát tôi vì Rafael đã triệu hồi lũ chó săn của hắn.” Thực ra chỉ có một kẻ săn lùng và gã chính là người báo cho Rafael biết cô đã chết, nhưng những lời “gần gần” với sự thật còn dễ tin hơn chuyện đã xảy ra.

“Và hắn nghĩ cô đã chết,” Cotton nói. “Cô đã thoát. Tại sao cô còn quay lại thành phố, quay lại lãnh địa của hắn?”

“Bời vì nếu những gì tôi biết về Salinas có thể giúp các ông khởi tố hắn, tống hắn vào tù, thì thật sai lầm nếu tôi giữ kín chuyện này trong khi hàng tuần gã vẫn tiếp tục tuồn ma túy vào đất nước. Rafael rất tinh khôn,” cô nói. “Các ông có lẽ chẳng bao giờ thu thập đủ bằng chứng chống lại hắn, trừ phi gặp may. Biết đâu tôi là sự may mắn đó. Không biết có phải thế không, nhưng tôi sẵn lòng làm tất cả những gì có thể.”

“Cô có biết ai là kế toán của hắn không? Kẻ đứng đằng sau ấy, không phải người làm ba cái báo cáo tài chính công khai đâu?”

Andie lắc đầu. Biết kế toán viên và nơi ẩn náu của kẻ đó là biết toàn bộ mấu chốt hoạt động của Rafael. “Tôi chưa bao giờ thấy nhắc đến cái tên nào. Có một số thứ hắn rất bất cẩn.” - như mật khẩu ngân hàng chẳng hạn - “nhưng không phải việc đó. Tôi không nghĩ ai trong số tay sai của hắn biết. Bọn chúng thường nói chuyện trước mặt tôi, nhưng chưa bao giờ đề cập tới vấn đề sổ sách hay người kế toán nào.”

“Hắn ta có bao giờ biến đi đâu mất mà không mang bất kỳ thuộc hạ nào đi cùng không?” Jackson hỏi chen vào.

“Theo như tôi biết thì không, tuy vậy hắn có thể ra ngoài với vệ sỹ quen thuộc rồi bỏ mặc họ ở đâu đó. Nhưng như tôi đã nói, tôi chưa bao giờ nghe chúng nói về một chuyện gì tương tự. Rafael bị hoang tưởng về việc đi ra ngoài một mình. Hắn nghĩ rằng ngoài đường đầy rẫy kẻ thù lúc nào cũng chực giết hắn. Hắn muốn lúc nào cũng phải được lũ tay chân bảo vệ xung quanh.”

Hai người tiếp tục hỏi cô tới tấp, về bất kỳ chi tiết nào họ nghĩ tới. Họ trao đổi nhiều giờ liền, Andie kể mọi chi tiết cô nhớ ra, nhưng cô bắt đầu thất vọng vì xem ra chẳng đủ chứng cứ để tóm được hắn. Cô đã sợ điều đó, sợ rằng mình có thể phải dùng đến những phương án liều lĩnh hơn.

“Có một phương án nữa tôi thử nói xem nhé,” cuối cùng Andie nói, khi hai đặc vụ có vẻ cũng nản lòng vì cơ hội ngàn vàng để tóm Salinas có nguy cơ tan thành mây khói. “Đây không phải lỗi của Cục nhưng kế hoạch bắt Rafael đã cùng đường rồi, đúng không? Nếu hắn nhìn thấy tôi, hắn sẽ điên lên. Hắn tưởng tôi đã chết. Khi tôi bỏ đi, tôi... đã lấy một số thứ rất quan trọng với hắn.” Yeah, cô có thể nói thật rằng hai triệu đô là thứ quan trọng với hắn, nhưng với những loại như Rafael, nỗi nhục khi bị cô đánh vào lòng tự tôn cũng quan trọng không kém. Về điểm này, lòng tự tôn của hắn có khi còn quan trọng hơn. Hắn đã thuyết phục bản thân tin rằng hắn yêu Andie và cô đã ném thẳng cái tình yêu đó vào mặt hắn. “Nếu có thể, hắn sẽ khử tôi tại chỗ. Vậy các ông có thể dùng việc đó để khởi tố hắn không?”

***

“Kế đó không khả thi,” Jackson khẽ nói sau khi Drea Rousseau đi - một Drea khác hẳn, nhưng đó chắc chắn là cô ấy. “Cho dù chúng ta có thể dùng một người dân thường để làm mồi, một tội danh cố ý giết người không đủ cấu thành một bản án để hắn phải bóc lịch quá một năm hoặc hơn - đấy là nếu hắn thực sự phải lĩnh án.”

“Tôi biết,” Cotton đồng ý, giọng ông mệt mỏi. “Tôi biết. Chúng ta vẫn không thể tóm được thằng khốn đó, cho dù có sự giúp đỡ của cô ấy. Và Chúa thứ lỗi nếu chúng ta gài cô ấy như một miếng mồi và hắn sẽ bắn chết cô ấy trên đường chứ chẳng đùa. Tôi không thể tha thứ cho mình nếu chuyện đó xảy ra.”

***

Andie dừng lại ở một quán ăn để ăn trưa, chán nản nuốt từng thìa súp. Cô quá chắc chắn khi quay trở lại New York, tưởng là sẽ nhanh chóng khiến Rafael hoặc bị liên bang bắt hoặc bị giết. Cô thực lòng đã nghĩ đến một cuộc chiến kịch tính, khuất động một ngày buồn tẻ, và cuối cùng Rafael sẽ bị thủ tiêu. Giờ cô ở đây, không hiểu sao mình lại nghĩ được ra viễn cảnh ấy.

Kế hoạch của cô, nếu được gọi là một kế hoạch, rất to tát về quy mô nhưng chi tiết lại quá sơ sài. Giờ này ngồi đây, cô thấy mình thật ngu ngốc. Cô chẳng cân nhắc mọi việc kỹ lưỡng, điều này khác hẳn với cô, và cô chỉ biết lắc đầu. Cô chẳng phải can đảm gì, chẳng phải loại anh hùng nhưng lại nung nấu âm mưu khủng khiếp mà không tính tới việc sẽ triển khai nó thế nào. Chuyện quái gì đang xảy ra với cô vậy?

Trừ phi cô phải chết ở đây - trừ phi cái chết của cô khiến Rafael cuối cùng cũng bị giết chết.

Andie nhìn bất định vào con đường ngoài cửa sổ, dòng người ngược xuôi không dứt. Cô không sợ chết, nhưng cô sợ mình chưa xứng đáng để được quay lại nơi có Alban. Cô đã cố hết sức để trở thành người xứng đáng hơn, sống bằng những gì mình có, không còn dùng thân xác để đạt được những điều mình muốn, nhưng chỉ mới tám tháng trôi qua. Tám tháng, đổi cho mười lăm năm, cán cân quá lệch. Nếu bây giờ cô chết, liệu cô đã làm đủ việc tốt để thay đổi?

Có lẽ cái chết của cô, cái chết sau cùng, là thử thách thực sự. Nếu chuyện đến nước ấy và cái chết của cô có thể lật đổ Rafael thì cô nguyện chết. Không hiểu sao Andie lại thấy có dũng khí để làm điều đó.

Nhưng than ôi, cô không muốn rời xa Simon. Bất kể quá khứ của họ, những gì giữa họ vẫn còn mới mẻ và rụt rè, chỉ vừa mới chớm. Và bất chấp quá khứ của gã, bất chấp việc cô vẫn tự nhủ rằng gã là một lựa chọn chẳng ra gì để chấm dứt những lựa chọn sai lầm, cô muốn đặt tay lên quai hàm ram ráp của gã, nhìn vào đôi mắt màu opal sẫm ấy, và thấy sự âu yếm phủ kín nơi trước đây chỉ toàn là trống rỗng.

Andie muốn có thêm thời gian để hiểu gã hơn, thực sự hiểu gã. Cô muốn nhiều hơn cái hiểu biết bề ngoài qua những câu hỏi-đáp của họ ở nhà hàng IHOPs. Cô muốn kể cho gã nghe những câu chuyện đùa ngốc nghếch và khiến gã cười, muốn cùng ăn với gã, ở bên gã khi gã chuyển từ một người đàn ông tự khâu vết thương sang một anh chàng chịu để người khác săn sóc.

Gã quá cô độc. Nếu cô chết, gã sẽ thế nào đây? Gã có tiếp tục con đường đã chọn, hay lại quay về đường cũ? Cô không tin mình là người duy nhất đến mức gã chẳng thể yêu ai khác, nhưng vấn đề là gã có thử tìm không? Hay gã lại cô lập mình hơn cả trước đây? Andie biết câu trả lời, bởi vì cô đã thấy cách gã kiên quyết gạt bỏ mọi đề nghị của cô trong suốt buổi chiều bên nhau, từ chối tiết lộ cả tên mình. Gã cũng không muốn cô hôn gã; cô nhớ lúc đầu gã đã cứng đờ người, như thể định đẩy cô ra. Nhưng không; có cái gì đó bên trong gã cũng khao khát được ôm, được hôn, và khi gã bắt đầu hôn lại, cô cảm giác mình chưa bao giờ được hôn say sưa, thèm muốn đến thế.

Nếu Andie không trông thấy gã ở trạm dừng xe tải, nếu gã không tới nhà cô để trấn an cô, nếu gã không hôn cô, cô đã luôn nghĩ về gã với một niềm đau đớn và tiếc nuối khôn nguôi, nhưng cô sẽ không tơ tưởng tới gã nữa. Ý nghĩ về gã sẽ không khiến cô hối tiếc vì những gì cô biết mình nên làm.

Ăn xong chén súp, Andie rời quán và đón một chiếc xe buýt qua thành phố về khách sạn Holiday cô đang ở. Chặng đường khá gần; cô chỉ phải đi bộ qua mấy tòa nhà. Cô bước vào cái thang máy kẽo kẹt một mình và lên thẳng phòng. Một chiếc xe chứa đồ lau dọn dừng ở cuối hành lang và từ cánh cửa mở cô có thể nghe thấy tiếng o o của máy hút bụi.

Tra thẻ, cô mở cửa và sững người.

“Đừng kêu.” Simon xuất hiện lù lù trước mặt cô, thái độ rất khó hiểu.

Cô nuốt tiếng hét xuống vừa kịp lúc gã kéo cô tựa vào người, khép cửa, cài xích và khóa trái cửa. “Em làm cái gì ở cái chốn quái quỷ này?” giọng gã cực kỳ cáu gắt.

“Đây là phòng của tôi. Tôi đang định hỏi anh câu đó đấy,” Andie nói, thở hổn hển, làm rơi chiếc túi xách xuống sàn, rồi quàng tay quanh cổ gã. Nước mắt làm mắt cô nhức nhối và cô suýt òa khóc, nhưng cô chớp mắt để ngăn lại. Nếu như không phải cô vừa mới nghĩ về gã, mong được gặp gã đến thế nào, thì cô đã cố kìm nén lòng mình; nhưng niềm sung sướng khi nghe thấy tiếng gã và cảm nhận cơ thể rắn chắc của gã áp vào mình quá mãnh liệt, nỗi khát khao của cô không kìm được nữa. Không lâu nữa cô sẽ chết và cô muốn được có gã thêm một lần. Kiễng chân lên, cô áp môi mình lên môi gã, rên nhẹ trước mùi của gã và tha thiết nhớ nhung sự dịu dàng của đôi môi ấy.

Simon đã từng lưỡng lự khi cô hôn gã trước đây, nhưng lần này gã không suy nghĩ gì nữa. Đôi tay gã siết chặt lấy cô, ôm cô quay lại, vừa nhấc cô lên, vừa đẩy cô băng qua phòng tắm vào phần chính của căn phòng - chỗ chiếc giường.

Gã dứt nụ hôn để cúi xuống, túm lấy khăn trải giường giật tung nó ra, rồi hạ cô xuống giường.

Những nụ hôn của gã vẫn cuồng nhiệt, vẫn khao khát mãnh liệt như cô nhớ. Gã phủ lên cô bằng cả cơ thể, ấn cô xuống nệm và Andie quấn chân quanh gã, ôm gã giữa hai chân mình. Vừa mơn trớn gã vừa nâng người lên một chút để cởi áo của cô. “Em có chắc chắn muốn chuyện này xảy ra không,” gã thì thầm, mắt nhìn cô. “Không có đường lui đâu.”

Sự mãnh liệt trong đôi mắt gã khiến Andie rung động dữ dội, đốt cháy cô. Cô ôm khuôn mặt gã trong tay, như cô hằng tưởng tượng và chớp lấy cơ hội. “Em yêu anh, Simon.” Cô muốn nói ít nhất một lần, phòng khi không còn cơ hội nào khác. Cô muốn gã biết rằng gã được yêu, được trân quý, và không cô đơn.

Đến lượt gã choáng váng, hai cánh tay đột nhiên run run và không đỡ nổi mình. Gã tì lên người Andie, thở mạnh, trán áp vào trán cô. “Em không cần nói điều đó,” gã thì thầm, có gì đó tự ti trong giọng gã khiến trái tim cô vụn vỡ.

“Đó là sự thật. Khi anh không mang em đi cùng, em đã suy sụp. Em khóc rất nhiều giờ.” Cô nhẹ nhàng lùa tay vào tóc gã. “Em chẳng thể nghĩ được gì, em đã rất đau khổ và phải đánh lừa Rafael rằng em suy sụp vì nhận ra hắn không yêu em và không muốn chạm vào em nữa.”

Đầu gã ngẩng lên đôi chút và gã chăm chú nhìn cô, mũi chạm vào mũi cô. “Ý em là hắn tin vào những điều đó?” Gã hỏi ngờ vực.

“Tất nhiên. Nói dối là biệt tài của em mà,” cô nói, môi hơi cong lên thích thú.

“Chết tiệt. Anh biết em giỏi, nhưng việc này phải xứng tầm đẳng cấp quốc tế đấy nhỉ.”

“Cám ơn anh.” Cô cười to, nâng đầu lên để nếm lại vị ngọt của đôi môi kia lần nữa. Cô cảm thấy chúng cong lên như đang cười và tim cô bị bóp nghẹt.

Gã âu yếm nựng cằm cô, luồn tay xuống để giữ chặt đùi cô và kéo nó lên cao. “Cởi bớt quần áo ra nào. Anh rất, rất muốn ‘yêu’ em một lúc.”

“Một lúc là bao lâu?” Cô bắt đầu cởi áo, nhưng lại chuyển sang hàng cúc áo của gã, bởi cô muốn cảm nhận làn da săn chắc mạnh mẽ kia. “Anh muốn làm hết sức à?”

“Ý em là hơn bốn giờ?” Gã lắc đầu, mỉm cười. “Anh không thể. Không phải lần này. Chiến trong vòng hai mươi phút thôi.”

“Tên lười nhác này. Em biết anh có thể làm tốt hơn thế mà.” Cô chẳng cần đến hai mươi phút, cô nghĩ, hông nâng lên tìm đến gã. Năm phút là đủ. Những cơ bắp bên trong siết chặt khi đột nhiên cô nhớ lại cảm giác gã đi vào trong cô, rồi đẩy thật sâu vào như thế nào. Bây giờ cảm giác đó thế nào nhỉ, sau bao tháng trời cô đơn?

Cô bắt đầu cởi nút áo Simon và kéo nó ra khỏi lưng quần gã. Vòm ngực rộng mênh mông, tô điểm bằng những sợi lông nhạt màu nằm rải rác cám dỗ cô và cô xòe bàn tay lên đó, mặc cho những cọng lông cù vào gan bàn tay. Những ngón tay cô lần tới hai đồng xu trên ngực gã, chúng cứng lại vì được vuốt ve. Hai gò má gã đỏ lên khi cố chống đỡ trước cô, để mặc cô mơn trớn.

Vuốt ve thế đủ rồi. Cô chết mê chết mệt bộ ngực gã, nhưng thứ cô muốn nhất vẫn là thứ trong quần gã kia. Rời ngực gã, cô tấn công xuống thắt lưng, muốn xé toạc nó ra ngay. “Hãy cho em cảm nhận nó!”

“Từ từ nào. Em sẽ có nó - Chết tiệt. Chờ chút nào.”

“Không. Phải nhanh cơ.”

“Thì cũng phải cởi quần áo em ra đã chứ.”

Gã lăn sang bên, cô nóng lòng chống hai đầu gối lên, giật mạnh gần như xé rách quần áo mình và ném qua một bên.

“Em yêu anh, Simon,” cô cố ý gọi tên gã, nhấn mạnh rằng mình yêu gã, con người gã, chứ không chỉ là thú vui xác thịt. Một luồng hơi nóng biết trước siết chặt cơ bụng cô. Cô hạ dần người xuống, chỉ vừa đủ để phần đầu sưng phồng đẩy cô mở rộng hơn ra. Áp lực nặng nề thiêu rụi cô khi da thịt cô giãn ra, mở rộng hơn, bao quanh gã. Có đau, nhưng cô cóc thèm quan tâm. Cô đẩy xuống một chút nữa, khao khát muốn thêm nữa và trêu ngươi mình bằng cách lại nâng lên một chút. Một tiếng gầm từ cổ họng gã và gã chộp lấy hông cô, kéo cô xuống bằng một cú giật mạnh rồi đẩy vào trong cô hoàn toàn. Đầu gã ngửa ra sau, đôi mắt nhắm lại khi thưởng thức khoảnh khắc đó lan tỏa khắp cơ thể, rồi gã thả lỏng vòng tay quanh hông cô, và nở một nụ cười quyến rũ, “Rồi. Tiếp tục đi, em yêu. Anh là của em.”
Bình Luận (0)
Comment