Thiên Sứ Tử Thần

Chương 8

Rafael cố chỉ tỏ ra tức giận, hắn không muốn bất kỳ tên thuộc hạ nào nghĩ Drea thực sự quan trọng với hắn. Tuy nhiên, tức giận chỉ là một tí ti so với những gì hắn cảm thấy được lúc này. Trên hết là nỗi sợ, nỗi sợ cồn cào ruột gan mà hắn không thể nào rũ bỏ được. Trước khi Amado đưa cho hắn cái ví của Drea được một đứa nhóc tìm thấy đằng sau thùng rác ngoài thư viện, Rafael vẫn nghĩ rằng có lẽ Drea đang cố dạy cho hắn một bài học, dù việc đó quá xa lạ với những gì hắn biết về cô. Nhưng giờ thì hắn không thể an ủi mình với cái lý thuyết đấy, cái ví của cô là chứng cứ rành rành, mất sạch tiền mặt và chứng minh thư, nhưng tất cả thẻ tín dụng thì vẫn còn nguyên. Một thằng ăn cắp ngu độn sẽ lấy cả tiền mặt lẫn thẻ tín dụng đi tiêu xài xả láng để rồi tự mời cảnh sát đến chỗ nó. Một thằng tỉnh đòn sẽ chỉ lấy tiền mặt và để lại thẻ. Cả bằng lái xe của cô cũng mất. Trộm cắp được thông tin cá nhân là một miếng mồi béo bở, vì bằng lái xe hợp pháp cũng là một món đồ có giá. Khi hắn kết nối sự biến mất của Drea với việc mấy cái thẻ tín dụng còn nguyên, thì viễn cảnh lại càng trở nên tăm tối.

Rafael có nhiều kẻ thù, nhiều là đằng khác. Nếu một trong số chúng đã tóm Drea thì cô chết chắc. Bọn chúng có thể cho cô sống một thời gian để làm vũ khí chống lại hắn, nhưng cuối cùng kiểu gì cô cũng bị tan thây. Trong thế giới của hắn, bạo lực là chuyện rất bình thường: những thứ có giá trị duy nhất là tiền và sự sống còn. Đó chính là thế giới nơi hắn làm bá chủ, kiểu làm ăn mà hắn thông thạo nhất. Nhưng giờ nó khiến hắn buồn nôn khi nghĩ đến cảnh nàng Drea ngọt ngào, ngốc nghếch đang bị hãm hiếp và tra tấn dã man.

Tất cả người của Rafael đang tập trung trong căn hộ tầng thượng, nơi mà hắn chắc chắn cuộc nói chuyện giữa bọn chúng không bị nghe trộm. “Phải có người nhìn thấy cái gì đó chứ? Có máy quay lắp ở mọi lối ra vào, đúng không?” Hắn hỏi Orlando.

“Chắc là có. Nhưng ai mà biết được họ dùng loại camera an ninh nào? Mà kẻ nào lại đột nhập vào thư viện? Tôi sẽ xem xem chúng ta tìm được gì.”

Xin lệnh khám xét là điều không thể - thậm chí không một tên nào dám gợi ý cái điều ngu xuẩn đấy. Gọi cho cảnh sát? Thật là nực cười. Lũ cớm sẽ nhũng nhiễu với những luật lệ chết tiệt của bọn chúng - đây là trường hợp chúng động tay giúp đỡ. Rafael chẳng hơi đâu mà tốn thời gian với chuyện ấy; hắn sẽ làm theo cách của mình. Hắn sẽ tìm ra kẻ nào đã bắt Drea và đập thằng chó chết ấy bằng bất cứ thứ gì hắn có.

“Có thể cô ấy phát hiện ra đánh rơi mất ví và vẫn đang đi tìm nó.” Hector gợi ý.

“Đồ ngu!” Amado gầm lên. “Thế tại sao cô ấy lại không nghe máy?”

“Thế thì có kẻ nào đó đã lấy mất túi xách của cô ấy, và cô ấy đuổi theo rồi bị lạc.” Hector cố vớt vát, vẻ buồn bã trong đôi mắt sẫm màu chứng tỏ hắn hiểu chuyện, nhưng vẫn cố nghĩ đến những tình huống tích cực thay cho những thứ họ biết chắc là đã xảy ra.

“Cô ấy chả làm thế đâu,” Amado nói, “Cô ấy đã bị trật mắt cá chân lúc lên xe và phải đi tập tễnh. Giờ cô ấy chẳng thể đuổi theo ai được. Hơn nữa, nếu bị ai đó giật mất túi xách, cô ấy sẽ kêu thất thanh đến ông bà ông vải cũng nghe thấy và mọi người trong thư viện đều biết hết.”

“Cho dù kẻ nào lấy túi xách của Drea thì kẻ đó cũng rất ranh ma,” Orlando nói. “Hắn chỉ chờ cô ấy đi ra rồi vòng một tay quanh người cô ấy như một người bạn, tay còn lại dí súng vào sườn cô ấy. Drea sẽ phải đi cùng hắn mà không dám hé nửa lời.”

Nếu chuyện đó mà xảy ra bên ngoài thì camera ở thư viện sẽ không thể ghi được bất cứ thứ gì. Rafael nghĩ, rồi hắn nhận ra điều đó chẳng quan trọng. Cho dù là ai bắt Drea, nhất định kẻ đó sẽ cho hắn biết, bởi vì chúng bắt cô là có lý do. Chúng sẽ sớm liên lạc với hắn ngay thôi, để tống tiền, hoặc đòi thứ gì khác. Hắn điên tiết nghĩ, không biết liệu có phải kẻ nào đó đã biết mục đích thuê sát thủ của hắn và đã tìm ra ai đứng đằng sau vụ này. Hắn khá chắc chắn là không đời nào như thế. Và thậm chí nếu ai đó biết, và giết Drea để trả thù cho những gì hắn đã gây ra, thì kẻ đó cũng sẽ lộ diện.

“Không cần phải kiểm tra camera ở thư viện nữa.” Hắn nặng nề nói. “Bất kỳ kẻ nào bắt cóc cô ấy rồi sẽ gọi”. Cách này hay cách khác, dù Drea còn sống hay đã chết, chúng sẽ gọi. Cho đến khi đó Rafael chỉ còn cách chờ đợi.

Không thể đứng trước mặt bọn đàn em thêm phút nào nữa, Rafael đột ngột xoay người rời khỏi phòng, đi dọc hành lang đến phòng ngủ của cô. Đẩy cửa ra, hắn mới chỉ bước một bước vào trong, rồi sững lại như thể va vào một bức tường vô hình. Sự hiện diện của cô quá mạnh mẽ đến mức hắn gần như có thể chạm vào được. Mùi nước hoa của cô phảng phất trong không khí. Ti vi vẫn đang bật như mọi khi, giọng phát thanh viên trên kênh mua sắm đang vang lên đầy vui vẻ nhắc hắn nhớ về những con chim líu lo. Laptop vẫn mở, vì cô chẳng bao giờ đóng, và mặc dù màn hình đang tối thui nhưng đèn nguồn nhấp nháy sáng cho hắn biết nó đang ở chế độ chờ và sẽ vụt sáng khi chạm vào bàn phím. Cửa phòng thay đồ khép hờ, đèn bên trong bật sáng soi rõ đống quần áo luộm thuộm của cô. Phụ kiện trang sức rải đầy trên nóc tủ.

Drea giống như chim ác là, thường bị thu hút bởi những thứ lấp lánh và nhiều màu sắc. Cô bừa bộn, cẩu thả và lúc nào cũng hồ hởi như trẻ con. Cô xứng đáng được đối xử tử tế hơn là bị giết một cách tàn bạo trong tay những thằng đàn ông coi cô chẳng có nghĩa lý gì.

Mắt Rafael mờ đi và trong lúc suy sụp, hắn nhận ra mình sắp khóc. Không thể để ai nhìn thấy hắn như thế này, hắn buộc phải đi sâu vào trong phòng, nhìn vào phòng tắm của cô, với bàn trang điểm bừa bãi mỹ phẩm. Ở trong này mùi hương của cô còn nồng nàn hơn, một sự pha trộn nữ tính giữa mùi thơm của sữa tắm, nến thơm, dầu dưỡng và hương xịt phòng. Drea vốn yêu từng chút một việc được là phụ nữ.

Có một thứ gì đó thật nặng nề đè lên ngực hắn và một sự trống trải từ trong sâu thẳm. Rafael gần như nghẹt thở dưới áp lực ấy, thậm chí nhịp tim hắn cũng như trở nên nặng nề và chậm chạp. Hắn chưa bao giờ cảm thấy đau đớn như vậy, như thể hắn sẽ không bao giờ thoát ra được. Cô đã ra đi. Thật không công bằng: hắn nhận ra hắn yêu cô để rồi mất cô ngay ngày hôm sau. Hắn phẫn nộ với cô vì hôm qua đã khiến hắn rối bời, đã bắt hắn phải thực sự hiểu cô, đã khiến hắn trở nên yếu đuối, và rồi cô biến mất. Chết tiệt cô đi - và chết tiệt cả chính hắn nữa, vì đã biến thành thằng ngốc thế này.

***

Drea bừng tỉnh giữa đêm, thở hổn hển, vật lộn với cái chăn như thể nó là sợi thừng siết quanh người cô. Cô ngồi phắt dậy, hoang mang nhìn khắp phòng. Ánh sáng ngoài đường hắt vào qua tấm rèm giúp căn phòng không bị tối om, nếu không chắc cô sẽ lên cơn đau tim mất. Nhưng rõ ràng cô không hề thấy ai ở đây. Chỉ có mình cô.

Cô mơ thấy tên sát thủ tìm thấy cô trong nhà nghỉ này và vào được trong phòng; lần này sau khi đã quan hệ với cô, gã thực sự sắp giết cô. Cô không nhìn thấy gã, nhưng cô cảm nhận được gã ngay tại đây trong bóng tối, đang nhìn cô. Trong những cơn mơ kỳ lạ, Drea biết rõ chừng nào cô còn thức gã sẽ không thể làm gì, nhưng mặc cho có cố gắng thế nào, cô vẫn lịm dần đến khi không thể cưỡng lại được và thiếp đi - đúng là chuyện cô chưa từng gặp trước đây: mơ về việc cố tỉnh táo, thay vào đó lại ngủ quên mất - chỉ tỉnh lại khi gã đang ở trên người, đang ở sâu trong cô, và hai tay đang siết chặt cổ cô.

Đó là lúc cô bừng tỉnh thực sự, chiến đấu với ảo ảnh ma quái ấy, lạnh toát người bởi sự kinh hoảng đã nhốt chặt cô trong cái lồng giá buốt.

Kể cả trong cơn mơ, kể cả khi biết gã sắp giết mình, thì cảm giác về sự xâm nhập của gã vẫn quá thực đến mức Drea gần như lên đỉnh. Giờ này thì đã hoàn toàn tỉnh táo, cô thấy tức giận và nhục nhã. Rời khỏi giường, cô bước tới bồn rửa và uống một ngụm nước.

Cô bật công tắc đèn rồi nhìn chằm chằm vào mình trong ánh sáng chói lòa của bóng đèn huỳnh quang. Cô đang trần truồng, vì chẳng có bộ quần áo nào ngoài bộ đã khoác lên người. Cô đã giặt đồ lót bằng tay và phơi nó lên cho khô.

Thường thì cô vẫn mặc pyjama. Phải chăng đột nhiên ngủ không có quần áo đã gây ra ác mộng? Những điều đã xảy ra chính là một cơn ác mộng. Cho dù biết mình đang ở một mình, Drea vẫn nhìn qua gương phía sau lưng, như thể sợ gã sẽ xuất hiện ở đó.

Cách bố trí trong phòng giống với những nhà nghỉ thông thường, với bồn rửa và bàn trang điểm nằm ở một hốc sau phòng, còn toa lét cùng nhà tắm đều ở trong một cái buồng bé tí. Cô phát hiện ra là không có cửa sau; nếu bị bắt ở đây, cô sẽ chẳng có đường nào mà thoát. Biết vậy Drea lập tức muốn chạy trốn, nhưng lí trí đã giữ cô lại. Cô tương đối an toàn khi ở đây. Thậm chí nếu đen đủi thay Rafael phát hiện ra tài khoản ngân hàng của hắn sớm đến thế, và bằng cách nào đó hắn có trong tay băng video an ninh của thư viện nên đã biết diện mạo mới của cô, thì cô cũng đã đổi taxi liên tục, và đi bộ zic zắc xuyên qua thành phố. Hắn sẽ mất kha khá thời gian để kết nối mọi thứ lại và lần theo dấu vết của cô.

Cô còn đủ thời gian cho đến lúc lấy được tiền, rồi cắt và nhuộm tóc, sau đó mua thêm quần áo với một cái xe cũ. Cô không được để mình hoảng loạn. Giấc mơ đó đã làm cô sợ, nhưng chỉ thế thôi.

Dù đã tắt đèn, Drea vẫn không thể ngủ tiếp. Cô không muốn lại mơ về gã, không muốn gã đến gần, kể cả trong tiềm thức. Nằm thao thức trong đêm, cô đếm ngược từng phút chậm chạp trôi đi, mong cho trời mau sáng và cuộc đời mới của mình đến gần hơn, gần hơn nữa. Nghĩ về quá khứ chẳng ích gì; vì thế cô tập trung vào những dự tính trước mắt. Giờ đã là triệu phú; có lẽ cô sẽ mua một ngôi nhà, ngôi nhà thực sự của riêng mình. Trước đây cô chưa bao giờ được sở hữu một ngôi nhà. Cũng chưa có nơi nào cô coi là nhà, nơi cô có thể nương náu thật lâu.

Bình minh lên, Drea mạo hiểm ra ngoài tìm gì đó để ăn. Cô đang đói ngấu nghiến vì tối qua chỉ ăn bánh quy và khoai tây sấy mua ở một máy bán tự động cạnh cầu thang. Cô tìm thấy một quán ăn nhỏ đông nghịt khách tới mức phải đứng chờ ở quầy chứ không được ngồi bàn riêng. Cuối cùng cô cũng có chỗ ngồi, bị lèn giữa hai gã vai u thịt bắp trông giống công nhân xây dựng hoặc dân lái xe tải. Cô không hề nhìn họ, và họ cũng chẳng nói gì, chỉ cắm đầu chén sạch đĩa thức ăn.

Cô gọi xúc xích, trứng và bánh mì nướng, một bữa ăn cô chắc chắn sẽ không bao giờ dám đụng đến nếu còn ở với Rafael, vì sợ mình sẽ tăng lên vài lạng. Ngay từ miếng đầu tiên, Drea quên trời quên đất luôn, chỉ đắm mình vào thứ có lẽ là bữa ăn thực sự đầu tiên của cô trong… cô chẳng nhớ là bao lâu nữa. Từ trước khi cô gặp Rafael… nhiều năm rồi. Bao nhiêu năm rồi cô không ăn một bữa đầy đủ đúng nghĩa.

Vứt mẹ lũ đàn ông đi. Giờ cô chẳng cần gã đàn ông nào nữa. Cô giàu rồi, và cô sẽ ăn bất cứ cái gì mình thích.

Sau cùng, với cảm giác mãn nguyện không chỉ vì no nê, Drea đi bộ về nhà nghỉ. Đã gần đến giờ ngân hàng mở cửa. Ngồi trong căn phòng tồi tàn bé nhỏ, cô đợi đến đúng 9 giờ 15 phút rồi bật chiếc Blackberry lên. Lập tức có chuông báo tin nhắn, cô lờ nó đi và đăng nhập tài khoản của mình. Chẳng có gì. Chắc là giao dịch vẫn chưa được chuyển đi. Lẽ ra người ta phải thực hiện giao dịch trước tiên chứ. Kiểm tra tài khoản ở Kansas cũng chẳng ích gì bởi Kansas nằm ở múi giờ trung tâm, và sẽ mất một tiếng nữa trước khi cô có thể thực sự mong đợi điều gì đó.

Có gì không ổn ư? Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng Drea. Về mặt pháp luật thì Rafael không thể nào ngăn chặn được giao dịch này, nhưng cần gì đến luật… đúng, dí một khẩu súng vào đầu ông giám đốc ngân hàng là xong, mà có khi hắn làm thế rồi cũng nên, nếu hắn phát hiện ra ngay tức thì.

Thông thường hắn không viết séc khi thanh toán những gì muốn mua mà dùng thẻ tín dụng. Orlando bảo hắn không nên dùng loại thẻ ghi nợ, nhỡ không may có kẻ lấy được mã số và nẫng hết tiền của hắn. Vậy nên Rafael vẫn trả các hóa đơn theo cách truyền thống, nhưng thực ra hắn chẳng phải động tay vào. Hắn có một kế toán hợp pháp để làm việc này.

Không, cô gần như chắc chắn Rafael vẫn chưa phát hiện ra chuyện gì.

Mười phút sau, cô thử lại lần nữa. Lần này, tài khoản của cô đã hiện ra số dư một trăm ngàn đô.

Nhẹ cả người, Drea ngả lưng xuống giường, ôm chiếc Blackberry vào ngực. Cô nhìn những con số một lần nữa, rồi cười vang. Chúng đã ở đây, và chúng là của cô, từng đồng xu này đều thuộc về cô.

Và cô sẽ muộn cuộc hẹn ở salon tóc nếu cô không nhanh lên. Vội nhảy khỏi giường, Drea gọi taxi, bỏ lại chìa khóa phòng cùng vài đồng đô-la lên chiếc bàn cạnh giường trước khi ra ngoài đợi xe.

Mọi chuyện bắt đầu rắc rối khi cô đến ngân hàng và đóng tài khoản của mình. Sau khi cung cấp thông tin cá nhân và thông tin cho các loại thủ tục giấy tờ, cô yêu cầu rút một trăm nghìn đô tiền mặt. Kế toán trưởng, một người phụ nữ trung niên có mái tóc màu rượu vang, dừng lại và nhìn chằm chằm Drea, vẻ bối rối. “Tôi không biết liệu chúng tôi có thể làm thế được không, ít nhất là với tất cả số tiền đó,” bà ta nói vẻ rất lấy làm tiếc. “Thường thì chúng tôi đưa cho khách hàng một tờ séc bảo đảm khi họ đóng tài khoản. Chúng tôi không dự trữ một lượng tiền mặt quá lớn tại đây. Nếu cô thông báo trước thì chúng tôi đã có thể chuẩn bị thêm vào khoản có sẵn, nhưng… để tôi trao đổi với giám đốc. Tôi sẽ xem xem có thể làm gì.”

Drea kìm lại những lời chửi rủa. Một ngân hàng không dự trữ nhiều tiền mặt? Ngân hàng kiểu quái gì mà lại không có tiền mặt? Gây hấn với bà ta cũng chẳng ích lợi gì, có khi bà ta còn khiến cô ra khỏi đây mà chẳng có đồng cắc nào cũng nên, thế nên cô nói, “Tôi xin lỗi. Mọi thứ xảy ra quá nhanh… Tôi chẳng kịp nghĩ gì.”

Cô chẳng cần nói rõ cái gì diễn ra quá nhanh, những lời xin lỗi xem ra có tác dụng bởi người phụ nữ nọ liền nói, “Có lẽ chúng tôi có thể giúp cô. Tôi sẽ quay lại ngay.”

Bà ta vừa đi vào một phòng khác, Drea liền điên tiết rủa thầm. Cô làm được cái quái gì với một tấm séc bảo đảm một trăm ngàn đây? Tất cả những gì có thể làm với nó là mở một tài khoản khác. Cô cần tiền mặt, cô không muốn để lại dấu vết gì hết.

Liếc nhìn đồng hồ, Drea thấy sắp hết giờ hẹn cắt tóc. Cô có thể hủy hẹn, cắt tóc trên đường đi sau, nhưng cô muốn thay đổi bề ngoài trước khi mua xe. Có lẽ nếu cô cho ngân hàng chút thời gian, và quay lại sau khi ở salon về, cô sẽ rút được nhiều tiền mặt hơn. Nhưng làm thế bà kế toán kia sẽ biết kiểu tóc mới của cô, và Rafael sẽ dễ dàng lần ra cô hơn.

Cách này không ổn. Cô phải điều chỉnh kế hoach. Được rồi, cô sẽ cho ngân hàng thêm chút thời gian gom tiền, thậm chí có thể thêm hẳn một ngày. Nhưng Lạy Chúa, có biết bao chuyện hiểm nguy có thể xảy ra với cô nếu ở lại Elizabeth thêm ngày nữa! Đó là một sự mạo hiểm không thể chấp nhận được. Cô cần phải đi ngay hôm nay.

Nhưng Drea không còn nhiều tiền mặt, vậy nên cô cần phải lấy một ít ngay bây giờ. Không nhất thiết phải lấy cả một trăm ngàn; hai mươi ngàn là được rồi, và số còn lại dưới dạng séc bảo đảm. Mười ngàn có thể mua một chiếc xe kha khá để đi đến Kansas, số còn lại dư sức trả tiền nhà nghỉ và đồ ăn. Nhưng mất bao lâu để đến Kansas? Hai ngày? Hay ba? Cô cần dự trữ một khoản lớn.

Bà kế toán trưởng xuất hiện ở văn phòng. Nhìn bà ta nhíu mày là Drea biết chẳng thể nào lấy được toàn bộ tiền mặt. “Tôi xin lỗi,” bà ta mở lời, nhưng Drea lắc đầu.

“Được rồi. Vậy hai mươi ngàn tiền mặt, hoặc mười lăm ngàn cũng được, và số còn lại bằng séc bảo đảm thì sao? Thế cũng là quá nhiều rồi. Hẳn là tôi không nên du lịch với nhiều tiền mặt như thế trong ví.”

Khuôn mặt bà ta giãn hẳn ra. “Tôi chắc là chúng tôi có thể chi cho cô mười lăm ngàn tiền mặt, nhưng để tôi kiểm tra xem hai mươi ngàn thì sao…”

Thời gian còn quá ít. “Tôi đã làm mất nhiều thời gian của bà rồi,” Drea nói. “Mười lăm ngàn với tôi là tốt rồi.”

“Cô có chắc không? Không tới mất một phút để kiểm tra đâu…”

“Cảm ơn bà, nhưng không cần mất công thế đâu.”

Cuối cùng cô cũng lấy được mười lăm ngàn tiền mặt, bằng tờ 100 đô và 500 đô, và số còn lại là séc bảo đảm. Đống tiền ấy nhiều khủng khiếp, may mà cô không thể rút hết tiền - cô chắc phải mua một cái va li nhỏ để đựng tiền mất, như thế sẽ gây chú ý. Ít nhất thì mười lăm ngàn cũng bỏ vừa vào túi cô.

Drea phải ký một số giấy tờ, rồi cuối cùng việc rút tiền cũng xong. “Cảm ơn bà rất nhiều,” cô nói, lại nhìn đồng hồ và hối hả rời ngân hàng.

Cô đến salon muộn gần hai mươi phút, và người thợ cắt tóc khá bực mình, nhưng rồi anh ta sáng mắt lên khi cô chỉ vào mái tóc dài uốn lọn bồng bềnh và nói, “Anh hãy cắt ngắn đi, duỗi thẳng và nhuộm tối màu hơn nhé.” Như hầu hết các thợ làm tóc khác, thích cắt những mái tóc dài và tạo ra một sự thay đổi đột phá.

Một tiếng rưỡi sau, một phụ nữ tóc nâu bước ra khỏi salon, tóc cô bây giờ bờm xờm và trên đỉnh hơi lởm chởm. Trông rất phong cách và cô thích nó. Toàn bộ gương mặt cô trông khác hẳn, mạnh mẽ hơn, sắc nét hơn. Giờ cô không còn là Dre Rousseau nữa. Cô đã trở thành một người khác, một phụ nữ không còn phải chịu những thứ tào lao từ bất cứ kẻ nào.

Cô phải nghĩ ra một cái tên mới, một cái tên phù hợp với mình bây giờ. Cô cũng phải kiếm một cái bằng lái xe mới đâu đó trên đường đi, nhưng chuyện ấy tính sau. Ngay lúc này, cô cần phương tiện đi lại.

Hơn năm tiếng sau, cô lái xe qua Pennsylvania, tiến về hướng Tây. Xe của cô là một em Camry màu mận, hơi xấu gái với vài vết gỉ, một loạt những vết lõm và tiếng lọc xọc ở phần chắn bùn, nhưng lốp vẫn ngon và máy còn chạy tốt.

Sớm thôi, cô thầm nghĩ, mình sẽ lái một con Cadilac. Hay cũng có thể là Mercedes. Vài ngày nữa cô sẽ đến Kansas, và từ nơi đó có trời mới biết được. Cô có thể chọn đến bất cứ đâu và Salinas chỉ có nước chạy theo cô mà cầu xin.
Bình Luận (0)
Comment