Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 116

Edit : Dực

Beta :Tieumanulk

Tiểu Ngân tạm thời bị người của lão gia phái đi âm thầm trao đổi, giờ phúc này không có ai tới cứu Diệp Vị Ương.

Giữa lúc đám lưu manh định mở cửa phòng thay đồ chỗ Diệp Vị Ương thì chỉ nghe “Phanh” một tiếng, cửa bị một cú đá từ bên ngoài bắn ngược vào trong! Có người vọt vào! Là một………cô gái!

Tên côn đồ bị cánh cửa đập phải choáng váng đầu óc chảy cả máu.

Mấy tên lưu manh khác còn tưởng là người tới cứu Diệp Vị Ương, lập tức sợ hãi nhìn về phía cửa ,Chậc chậc……….cô gái này thật nguy hiểm! Bọn lưu manh nhìn đến không chớp mắt!

Người tới chính là người nhận được điện thoại của Ảnh thiếu – Hàn Thiên Tuyết. Giờ này, toàn thân cô là trang phục màu đen, tóc dài buộc cao lên, khí chất lãnh diễm! Nhưng cũng…….vô cùng hấp dẫn!

“Ha ha, ôi ôi, vốn đang nói một mĩ nữ không đủ cho nhiều người chơi,hiện tại lại có thêm một người đẹp tới, tốt tốt, thật tốt! Mẹ nó tốt quá! Các anh em, thật có diễm phúc! Bọn bây lên cho tao!”

Hàn Thiên Tuyết nghe xong mấy lời này nở một nụ cười lạnh, mái tóc dài vung lên như roi quất lên mặt đối phương. sau đó không chút khách khí tung thêm một quyền thẳng mặt.

Một quyền này của cô là dùng hết sức, đánh cho đối phương sưng mặt sưng mũi đồng thời cũng khiến tay cô bị rách da chảy máu nhưng cô lại không hề để ý,dường như một chút cũng không cảm thấy đau.

Cô vừa nhanh nhẹn né tránh bọn háo sắc tấn công vừa trang thủ thời gian cho DIệp Vị Ương chạy trốn. Đây việc do Ảnh thiếu – bạn cô nhờ cô giúp, cô nghĩ cô phải hoàn thành việc này. Cho nên cô hướng về phía Diệp Vị Ương quát: Chạy.

“Diệp Vị Ương, cô đi nhanh một chút! Chạy ra khỏi nơi này! Tôi tin Ảnh thiếu sẽ tới nhanh thôi, cô đi tới nơi nào an toàn một chút chờ hắn, nơi này cứ giao cho tôi giải quyết.”

Cô đã từng là một cô gái yếu đuối như Diệp Vị Ương, thậm chí vẫn cho mình là trẻ mồ côi nhưng sau khi cha tìm lại được cô đưa cô tới nước Pháp,đem cô nuôi như động vật. Năm năm sống trong những đợt huấn luyện tàn nhẫn, cô cứ kiên cường như vậy rèn luyện được một thân võ nghệ. Cô không còn là cô gái ngây thơ trong sáng không mang sự đời trong mắt Dạ Phi Phàm nữa.Người trước kia cô là đại tiểu thư của tổng hội hắc bang Pha – ra – ông cao cao tại thượng – Hàn Thiên Tuyết,người sau này cô cũng chỉ là cô gái không chiếm được tình thương của cha chịu rất nhiều sự hành hạ cùng lợi dụng.

Năm năm ròng rã bị nhốt,cô và Dạ Phi Phàm bị chia cắt năm năm không thể liên lạc, trải qua thống khổ như vậy, trong lòng cô bắt đầu thay đổi.

Lần này trở về, ngoài việc cô giúp Ảnh thiếu báo thù,nguyện vọng lớn nhất chính là tìm được người mình yêu trở về. Nhưng,nếu người bạn tốt nhất Ảnh thiếu có thể đứng ra báo thù, học được cách rời bỏ người yêu,vậy khi cần cô giúp thì cô không thể chối từ.

Yêu mà không được rõ ràng là đau nhất. Cuộc đời này, Hàn Thiên Tuyết cô không nhịn được nhất chính là người yêu mà mà bị chia rẽ, mặc dù người chi phối tất cả chính là cha cô thì cô cũng dám không nghe theo.

Cô không nên tốn thời gian với bọn lưu manh này! Hiện tại chỉ có bốn chữ: Tốc chiến tốc thắng.

Thấy Hàn Thiên Tuyết,DIệp Vị Ương liền nghĩ Thanh Phong Tuấn cũng đến cùng,phỏng đoán nào đó trong lòng càng thêm khẳng định! Ảnh thiếu chính là Thanh Phong Tuấn!

Diệp Vị Ương không muốn khiến Hàn Thiên Tuyết chịu thêm bất cứ phiền phức gì nữa,nhanh chóng mặc quần áo, đại não bắt đầu suy nghĩ làm cách nào để đưa người tới trợ giúp cho Hàn Thiên Tuyết

Tuy năng lực của cô không bằng ai cũng không có võ, thế nhưng người khác vì cô mới gặp nguy hiểm,một cô gái đánh nhau với lũ vô lại khóe mạnh kia,cô sợ thời gian kéo dài thì Hàn Thiên Tuyết cũng không chịu nổi.

Cô không trốn, trong từ điển của Diệp Vị Ương cô không có bốn chữ thất tín bội nghĩa này.

Cô nhìn về phía một cái cửa, rất tốt, cửa không khóa, có thể nghĩ cách đưa người tới giúp,phân tán lực lượng của đối phương.

Diệp Vị Ương nhanh chóng suy nghĩ, trong tình huống này cô bắt buộc phải tỉnh táo lại,nếu tiểu Ngân không có ở nơi này, vậy nhất định lão gia đã xuất hiện,có lẽ phải tiến hành đàm phán,nói cách khác là kéo dài thời gian hết sức có thể,rất nhanh thì người của lão gia sẽ dạy dỗ lại đám côn đồ này!

Được,hiện tại chỉ cần dẫn đám sắc lang này tới hành hang trống trải một chút là được, như vậy âm thanh sẽ dễ dàng khuếch tán, tiểu Ngân sẽ phát hiện ra cô ở nơi này.

Đã ra quyết định,Diệp Vị Ương vừa né tránh vừa xé đai lưng trên bộ váy bình thường đứng ra nghênh chiến.

Cô biết không thể kéo dài thời gian quá lâu,mắt thấy nhiều gã đàn ông vây kín lấy cô, Hàn Thiên Tuyết biết thân mình lo không xong, lo lắng khiến cô chạy nhanh hơn mọt chút, cô gật đầu một cái, thắt lưng một lần nữa quất tới,quất mấy gã đàn ông một roi,thừa dịp mấy người kia cắn răng chịu đựng,vội vàng nghiêng mình hướng bên ngoài chạy đi.

Trong nháy mắt đám lưu manh còn chảy nước miếng nghĩ tới chút nữa phải làm thé nào để hưởng thụ khoái cảm mãnh liệt,thì Diệp Vị Ương không kịp mang giày đôi chân trần cũng cực kì tinh xảo, thật khiến cho người ta ngứa ngáy khó chịu, thật là muốn sờ một cái.

Nhưng,nháy mắt sau đó Diệp Vị Ương đã vọt ra khỏi tầm mắt của đám lưu manh,như một cơn gió nhẹ nhàng, mái tóc màu đen thật dài của cô vẫn tung bay trong không trung, cô đã nhanh một bước chạy ra ngoài.

Đám lưu manh ở cửa chỉ cảm thấy tóc Diệp Vị Ương thật dài có một mùi hướng thoảng qua như hương hoa bách hợp,còn bóng người không trông thấy nữa rồi!

Đám côn đồ kịp phản ứng trước mắng mọt câu thô tục, ngay lập tức có phần lớn người đuổi theo Diệp Vị Ương…………..

Lực lượng của đối phương đã bị chia nhỏ,Hàn Thiên Tuyết giảm bớt được không ít gánh nặng, những vẫn lo cho Diệp Vị Ương bị đám lưu manh đuổi theo, cho nên cô cũng ra ngoài chặn lại, tiếp tục chiến đấu!

DIệp Vị Ương thấy nhiều “cầm thú” đuổi theo cô như vậy,hơn nữa sắp đuổi theo tới,trong lòng cô nghĩ hôm nay thật xui xẻo, lắc mình một cái, cô hướng tới cánh cửa dẫn lên lầu dành cho khách quý không bị đám lưu manh phá hỏng chạy đi!

Nhưng Diệp Vị Ương hoàn toàn không ngờ rằng trên lầu chuyên dành cho khách quý kia……………….nguy hiểm hơn!

Nơi đó ngay cả người trong quán bar cũng không dám vào,đó chính là ……..cấm địa của lão gia.

Mát thấy Diệp Vị Ương chạy về hướng đó,Hàn Thiên Tuyết vô cùng hoảng sợ,la lên”Không! Không được tới chỗ đó!”

Nhưng, Diệp Vị Ương đã không còn đường lui, phía sau đã đuổi tới.

Cũng bởi vì Hàn Thiên Tuyết vừa phân tâm mà tên du côn còn lại lập tức kiềm chế cổ tay cô lại, thậm chí còn lớn mật vươn tay ra sờ ngực cô. Chộp tới,không sợ chết như vậy hển nhiên không biết thân phận của cô là đại tiểu thư của giới hắc đạo! Hơn nữa, lần này Hàn Thiên Tuyết tới cứu Diệp Vị Ương cũng coi như là bắt người trước mặt cha cô,coi như đối đầu với cha cô,vì thế không thể nào đưa người của giới hắc dạo tới giúp một tay được, lúc này cô chỉ có một thân một mình, mắt thấy sẽ bị người khác khi dễ….

“Buông cô ấy ra!” Một giọng nói lạnh như băng tựa như Satan địa ngục đột nhiên truyền tới.
Bình Luận (0)
Comment