Thiên Tài Bảo Bối: Tổng Tài Không Được Đụng Mẹ Ta

Chương 123

Edit+Beta:Tieumanulk

Lúc xoay người đi Thanh Phong Tuấn đã cười. . . . . .

Nếu như một tổ chức khổng lồ vì một câu nói đã dễ dàng giải tán thì không gọi tổ chức.Huống chi tổ chức Ám Ảnh do một tay Thanh Phong Tuấn thành lập !

Cho nên hắn cố ý cau mày giả bộ dáng vẻ bị buộc đồng ý với ông lão Đông Phương Liệt Diễm giải tán tổ chức Ám Ảnh,trước mắt chỉ kế hoãn binh thoát khỏi nơi đây.

Còn tổ chức Ám Ảnh do hắn dùng năm năm tâm huyết âm thầm tìm nhân tài trên khắp thế giới,những nhân tài ưu tú này hoặc cửa nát nhà tan,hoặc đã cùng đường,hoặc hắn có ân với đối phương,nói giải tán liền giải tán bộ dễ vậy sao? Ha ha,đây là một lực lượng kiên cố không thể bẽ gãy!

Nói cách khác. . . . . . Lần này Đông Phương Liệt Diễm bị hắn Thanh Phong Tuấn đùa bỡn rồi!

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Thanh Phong tuấn ôm Diệp Vị Ương,tiểu Ngân ôm Tâm nha đầu,bốn người bọn họ vừa rời đi ông cụ Đông Phương Liệt Diễm đã nổi trận lôi đình dạy dỗ cả đám thủ hạ,nói bọn họ thất trách không kịp tới giải cứu nên phải chịu trừng phạt.

Sau khi những người liên can chảy máu cũng đã chảy,Đông Phương Liệt Diễm dường như lại nghĩ tới chuyện gì,tàn ác căn dặn: “Bất kể tiểu thư ở nơi nào cũng lập tức bắt con bé đó trở lại gặp ta!Mặc kệ các người dùng cách gì cũng phải nhanh chóng dẫn con bé đến trước mặt ta.Hừ,giám giúp người ngoài đối phó ta,xem ra bình thường ta đã quá dễ dãi với nó rồi!”

Bí mật đến thành A ban bố lệnh truy nã Hàn Thiên Tuyết cho khắp bang hội ở đó.

. . . . . . . . . . . . . . . . . .

Bên trong biệt thự tư nhân Thanh Phong Tuấn

Hai người đàn ông đi qua đi lại trên trán đã mất đi bình tĩnh và nhẹ nhỏm thường này,thay vào đó là khuôn mặt buồn bực nóng nảy.

Thanh Phong tuấn đã mời hai bác sĩ tốt nhất thành phố A đến,nhưng mà. . . . . .

Một bác sĩ sau khi kiểm tra toàn cho Tâm nha đầu rồi lắc đầu.

Một bác sĩ xử lý vết thương cho Diệp Vị Ương đã ngất không khỏi than thở.

Tâm nha đầu được trị liệu ở phòng khách,tiểu Ngân mỗi phút mỗi giây đều ở bên cạnh,Thanh Phong Tuấn cũng không có vào xem qua.

Diệp Vị Ương được xử lý khâu lại vết thương ở phòng ngủ Thanh Phong Tuấn,bác sĩ là một cô gái chuyên gia y học,Diệp Vị Ương toàn thân trần trụi cả quá trình đều có Thanh Phong Tuấn bên cạnh,hoàn toàn không cho người đàn ông thứ hai vào đương nhiên bao gồm cả Tiểu Ngân.Đây là độc chiếm và ích kỷ của phái nam, chẳng qua giờ phút này Thanh Phong Tuấn lo lắng nên không chú ý tới.

“Bác sĩ,cô ấy rột cuộc có bị nặng không? Tôi muốn cô bảo đảm không để lại bất kỳ vết sẹo trên người cô ấy!” Thanh Phong Tuấn giọng có chút khàn khàn,lông mày nhíu chặt một khắc cũng không buông lỏng,sâu trong mắt nghiêm túc có lo lắng,đối mặt Diệp Vị Ương bị thương quả thật còn khẩn trương hơn khi giao đấu với bọn người hắc đạo.

Vị nữ bác sĩ thẩm mỹ trời sanh tính tình chậm chạp,đã hơn 40 tuổi sớm qua cái tuổi say mê nhưng lần đầu tiên nhìn thấy Thanh Phong Tuấn lại có chút ngượng ngùng,hô hấp cũng dừng lại vài giây.

Thấy Thanh Phong Tuấn khẩn trương lo lắng vết thương của Diệp Vị Ương,vị nữ bác sĩ trung niên mặc dù có chút hâm mộ xen lẫn ghen ghét nhưng sợ Thanh Phong Tuấn anh tuấn như thiên thần không thể xâm phạm sẽ trút giận lên bà,cho nên trong cả quá trình kiểm tra bà luôn chuyên tâm cẩn thận.

Nhưng tận tâm tận lực là một chuyện,bất lực lại là một chuyện khác.

Vì vậy bà chỉ có thể lần nữa thở dài.

Thanh Phong Tuấn nghe được bà ta lại than thở,lần đầu tiên trong lòng có xung động phiền não,thật sự muốn bóp chết vị bác sĩ chậm chạp,hắn không nhịn được lạnh lùng hỏi:”Nói! Cô ấy rốt cuộc thế nào?”

“Thật xin lỗi,vết thương quá nhiều lại rất sâu,nhiều nơi đã bị roi quất đến hoàn toàn thay đổi,với lại nằm ở trên mặt đất dơ bẩn đụng phải gỉ sắt,lại không được kịp thời dùng rượu cồn trừ độc,khiến cho vết thương nhanh chóng thối rữa,cho dù tôi đã khâu lại khá hơn nhưng chắc chắn sẽ để lại thẹo,theo tôi thấy cho dù anh có tiền mời bác sĩ giỏi nhất nước cũng không được,thân thể cô ấy chỉ sợ không thể khôi phục mềm mại bóng loáng như trước cho cô ấy.Ngoại trừ phải làm giải phẩu cấy da ở phương diện lớn hoặc chỉ có phương thuốc bí truyền trong truyền thuyết mới có thể xóa vết sẹo trên người cô ấy,may ra có thể giúp làn da cô ấy mềm mại trở lại.Dĩ nhiên,đây cũng chỉ là truyền thuyết mà thôi,chứ chưa có ai thấy được bà lão ấy,đây là truyền thuyết mười năm trước,cũng không biết người này bây giờ còn sống hay không,chỉ biết là bà dường như là người dân của nước Z thần bí .” Bác sĩ thẩm mỹ ấp a ấp úng nói.

Vừa nghe muốn trị lành Diệp Vị Ương nhất định tiến hành giải phẫu da phương diện lớn đau đớn vô cùng,hơn nữa cần thêm phương thuốc trong truyền thuyết,cho dù tìm được người ở nước Z thần bí thì thế nào,trong tay bà ta có bí truyền cũng không nắm chắc trăm phần trăm có thể chửa trị khỏi sẹo trên người Diệp Vị Ương, Thanh Phong Tuấn nổi giận,không nhịn nổi nhìn bác sĩ thẩm mỹ gào thét: “Cút!”

Đây là lần đầu Thanh Phong Tuấn giận giữ đến thế,bác sĩ thẩm mỹ bị dọa sợ,lập tức có bao xa thì chạy bao xa,tông cửa chạy.

Diệp Vị Ương mặc dù toàn thân đều là vết thương,nhưng trên mặt trừ nước mắt ra không có bất kỳ vết sẹo.Giờ phút này cô ngủ mê như một khối ngọc lạnh. Trầm tĩnh,bình thản.Hoàn toàn không biết người đàn ông bên cạnh lo lắng,sốt ruột cùng với băng khoăng.

Thanh Phong Tuấn vươn ra bàn tay sờ lên vầng trán nóng,do dự một hồi mới quét qua bờ môi cô. . . . . .

Cô gái hôn mê nhạy cảm tựa như nửa mê nửa tỉnh lại tựa như rơi vào mộng cảnh,trong mộng có người dịu dàng vuốt mi tâm của cô,giống nhau loại ấm áp mà cô hằng mong ước khi còn bé,cảm giác đó. . . . . . Thật tốt.

“. . . . . . Mẹ,Vị Ương về sau sẽ không khóc,Vị Ương sẽ nghe lời mẹ nói. . . . . . đi thi người mẫu,mẹ. . . . . .” Cô gái nhẹ nhàng nỉ non,dần dần mang theo đau đớn khóc nức: “Đừng rời khỏi Vị Ương. . . . . . đừng ghét con. . . . . . Có được không. . . . . . Có được không. . . . . . Mẹ. . . . . .”

Thanh Phong Tuấn cau mày,ngón tay của hắn khẽ run như có một nắm bùn trong ao thoáng cái bao trùm lại hắn,trong lòng rơi vào thương tiếc. . . . . .

Cô gái đau đớn hôn mê đã hoàn toàn bị vây trong cô đơn,cô ấy rốt cuộc đã trải qua chuyện gì? Hắn đột nhiên rất muốn hiểu rõ cô.

Hắn ngồi ở mép giường,cúi người chăm chú nhìn Diệp Vị Ương bởi vì vết thương nhiễm trùng cùng với sốt cao mà khuôn mặt đỏ bừng,hắn theo bản năng hôn lên đôi môi khô nứt.

Trên môi giống như có lông vũ mềm mại xoa lên,tiếp theo mơn trớn khóe miệng Diệp Vị Ương,hơi hơi ngứa nhưng rất ấm áp.Có phải……..mẹ không?

Thanh Phong Tuấn nghe được cô mơ hồ lẩm bẩm: “. . . . . . yêu,con yêu mẹ,mẹ. . . . . đừng không quan tâm con. . . . . . con không biết ba là ai. . . . . . con. . . . . . con chỉ có mẹ . . . . . . Mẹ,mẹ đừng ghét con . . . . .”

Cô ấy rốt cuộc mơ thấy ác mộng gì?

Cô xem hắn như mẹ cô sao?
Bình Luận (0)
Comment