Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 145

Edit: Preiya

Lập tức, mọi ánh mắt tề tụ vào nữ tử trên quảng trường.

Không có ai tin tưởng, Dạ Nhược Ly có cái thực lực thắng được Vũ Lăng đại sư kia, nữ tử này chỉ là đang trổ tài miệng lưỡi nhanh nhẹn, sau đó thất bại thì sẽ thương tích đầy mình.

Đột nhiên, bên cạnh Dạ Nhược Ly chợt nhiều ra một nam tử tuấn mỹ.

Nam tử này tóc vàng mắt vàng, toàn thân khoác trường bào màu vàng kim, giống như vương giả đứng đón gió trên quảng trường, chẳng qua là lúc ánh mắt nhìn về phía Dạ Nhược Ly, sắc mặt nhiều hơn một tia cung kính.

Đây… đây là chuyện gì xảy ra? Bên cạnh Vương Phi lại nhiều ra một người nam nhân? Mặc dù nam nhân này tuy không sánh kịp tuấn mỹ và phong hoa tuyệt đại của Vương Gia, nhưng dù sao cũng là một nam nhân, nàng không sợ Vương Gia ghen sao?

Đợi chút, đây không phải là cái tên nam nhân đập Vương gia mấy tháng trước đó sao? Hắn là người của vương phủ sao?

Mới vừa biết được, đều khiến mọi người đều sững sờ, dù sao thảm trạng Vương gia bị đập vẫn hiện kên trong đầu mọi người như cũ.

"Dùng viên đan dược này." Đầu ngón tay bắn ra, một viên đan dược nhanh chóng bắn về phía Kim Văn Hổ, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt ra lệnh.

Không chần chờ chút nào, Kim Văn Hổ tiếp được đan dược, nuốt vào bụng, trong thoáng chốc, khắp toàn thân bộc phát ra một cỗ khí tức cường hãn, khí thế kia cuốn lấy cả bầu trời, khiến cho sắc mặt của mọi người thay đổi đồng loạt.

"Đây… đây là xảy ra chuyện gì?"

"Ta cũng không rõ ràng lắm, bất quá dường như là đang lên cấp."

"Lên cấp? Mẹ kiếp, có lầm hay không, điều này sao có thể?"

Mọi người vốn là ôm lấy thái độ xem kịch vui, ai ngờ xảy ra biến cố như thế, đến nỗi tất cả mọi người đều không thể hoàn hồn, bọn họ thật sự không thể tin được một màn trước mắt vừa nhìn thấy.

"Lên cấp?"

Tại chỗ Thượng Quan gia, sắc mặt nam tử trung niên khẽ thay đổi, hai mắt khẽ híp lại, quan sát Dạ Nhược Ly thật kỹ: "Nữ tử này là Thần Phẩm Luyện Đan Sư? Hơn nữa, còn có thể luyện chế ra đan dược khiến Thần Vương tấn thăng cấp? Thiên phú của nàng, đã không thể dùng từ biến thái để hình dung, lần này Vũ gia hoàn toàn gặp nạn rồi, bất quá tiếp đó, cũng cần phải suy tính giá trị lợi dụng của Thiên Lạc vương phủ này một chút."

So sánh với Vũ gia, rõ ràng là Thiên Lạc vương phủ hiện giờ lại càng bị hắn ta nhìn trúng, chắc hẳn Tôn gia cũng có ý tưởng như vậy.

"Không, chuyện này không thể nào!" Vũ Lăng lui về phía sau hai bước, trên khuôn mặt già nua tràn đầy khiếp sợ, ông ta hung hăng lắc đầu một cái, tự lẩm bẩm nói, "Làm sao có thể? Làm sao nàng có thể luyện chế ra loại đan dược này? Đây là giả, nhất định là giả, ta không tin."

Thế nhưng nhìn thấy vẻ mặt mọi người chung quanh đều giống nhau, ông ta hiểu được, tất cả trước mắt là thật…

Trong nháy mắt, cả người Vũ Lăng đều suy sụp, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng, rốt cuộc ông ta cũng hiểu được vì sao Dạ Nhược Ly mở miệng gọi ông ta một tiếng lão phế vật.

So sánh với nàng, mình quả thật là một lão phế vật, buồn cười là ông ta còn coi lời nàng nói như tuổi trẻ ngông cuồng mà thôi.

"Viên đan dược này của ta gọi là Thần Vương Đan, Thần Vương cấp thấp dùng có thể thăng đến trung cấp, trung cấp có thể tới cao cấp, cao cấp có thể đạt đến đỉnh phong, nếu đỉnh phong dùng thì không thể lập tức đạt đến Thần Hoàng, bất quá…"

Ngừng lại một chút, Dạ Nhược Ly mới tiếp tục nói: "Có thể thu nhỏ lại hơn phân nửa thời gian, cũng liền đồng nghĩa với ít đi rất nhiều lộ trình, nếu như ngươi cách Thần Hoàng chỉ một chút nữa thì nói không chừng có thể nhờ vào đó mà đột phá Thần Hoàng."

Mọi người vốn chưa lấy lại tinh thần, nhưng những lời kế tiếp sau đó của nàng lại khiến bọn họ ngây ngẩn cả người, tức thì bộc phát ra tiếng đấu giá mãnh liệt.

"Ta ra năm ngàn Trung Phẩm tinh thạch."

Ra giá đầu tiên là một Gia chủ thế lực nhị lưu, hắn ta gắt gao nhìn chằm chằm vào đan dược trong tay Dạ Nhược Ly, bởi vì vô cùng khẩn trương, thân thể không khỏi run rẩy.

Mà giá cả bắt đầu, liền đã vượt qua giá cả của Phi Thăng Đan vừa thành giao xong.

Khuôn mặt già nua của Vũ Lăng đỏ lên, nhưng cũng hiểu được lần này bọn họ thua, hơn nữa còn thua rất thảm…

"Mười Thượng Phẩm tinh thạch."

Mười Thượng Phẩm tinh thạch, tương đương với một vạn Trung Phẩm tinh thạch, nhưng người ra giá này lại không có chút nào là không đành cả.

Thấy vậy, Dạ Nhược Ly không khỏi than thở một tiếng, quả thật không phải là Lạc Sơn Lĩnh có thể so sánh với Thiên Lạc Bình Nguyên, cho dù là Lĩnh Chủ Lạc Sơn Lĩnh, cũng không thể nào mặt không đổi sắc lấy ra mười Thượng Phẩm tinh thạch.

"Mười một Thượng Phẩm tinh thạch."

Trầm mặc một chút, nam tử trung niên Thượng Quan gia rốt cuộc mở miệng.

Thượng Quan gia bọn họ, cũng có không ít Thần Vương cường giả, trong đó có mấy người Thần Vương đỉnh phong, nếu như có thể đạt được viên đan dược này, nói không chừng không bao lâu sau, liền sớm có thêm một Thần Hoàng nữa.

"Mười lăm Thượng Phẩm tinh thạch."

Một giọng nói âm lãnh trầm thấp vang lên, trong đám người, hắc bào lão giả nhìn nam tử trung niên Thượng Quan gia, cười lạnh một tiếng: "Thượng Quan Gia chủ, đan dược này Tôn gia chúng ta cũng cần, cho nên, đừng trách ta không niệm tình nghĩa giữa hai nhà."

"Ha ha, dĩ nhiên đan dược là để người biết được, Tôn Ngô Trưởng lão xin cứ tự nhiên." Thượng Quan Tình cười khan hai tiếng, nhưng trong lòng đang chửi lão gia hỏa này, mặc kệ như thế nào, hắn ta tuyệt đối sẽ không nhường.

Chợt, ánh mắt hắn ta chuyển sang Dạ Nhược Ly, nói: "Hai mươi Thượng Phẩm tinh thạch."

Bởi vì có hai đại gia tộc này tranh phong, rõ ràng là những người còn lại chen vào chỉ bổ miệng, cho dù bọn họ táng gia bại sản, cũng không có ưu thế.

Vũ Hàng Thiên cũng nghĩ muốn gia nhập trận đấu giá này, đáng tiếc bọn họ không có tư cách này, hơn nữa cũng không muốn tiện nghi cho cái Thiên Lạc vương phủ chết tiệt này!

"Hai muơi lăm Thượng Phẩm tinh thạch." Tôn Ngô nắm quả đấm thật chặt, vẻ mặt giấu ở trong hắc bào hoàn toàn âm lãnh.

hóe môi Thượng Quan Tình câu lên, tầm mắt quét về phía Tôn Ngô, nói: "Ba mươi Thượng Phẩm tinh thạch."

Hít sâu một hơi, bên trong hắc bào lại truyền đến một giọng nói âm lãnh lần nữa: "Bốn mươi hai Thượng Phẩm tinh thạch."

"Ta ra… bốn mươi hai Thượng Phẩm tinh thạch, cộng thêm một Hạ Phẩm tinh thạch, ha ha, Tôn Ngô Trưởng lão, tinh thạch ta mang theo trên người ta chỉ có như vậy, nếu như ngươi tăng giá nữa thì ta chỉ có thể bỏ qua."

Tôn Ngô lạnh lùng nhìn lướt qua Thượng Quan Tình, cắn chặt hàm răng, cứng rắn nặn ra ba chữ: "Ngươi thắng rồi."

Hơn bốn mươi Thượng Phẩm tinh thạch, cho dù với Tôn gia mà nói thì cũng là một số lượng không nhỏ, lần này lão ta chỉ có thể buông tha, bất quá nếu như có thể trói nữ nhân này lại, để mỗi ngày nàng đều giúp lão ta luyện chế đan dược, lo gì không có Thần Vương Đan chứ?

Nghĩ đến đây, Tôn Ngô áp chế nội tâm không cam lòng, âm lãnh cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua được giấu trong hắc bào mang đầy tình thế bắt buộc.

Thế nhưng giá đan dược thành giao sau cùng này dẫn tới đám người náo động, hơn bốn mươi Thượng Phẩm tinh thạch, đây quả thực là giá trên trời, phải biết một thực lực tầm trung, dù là năm mươi năm, đều không thể kiếm được nhiều tinh thạch như vậy.

Chỉ một viên đan dược, nàng liền bán được hơn bốn mươi Thượng Phẩm tinh thạch, đây cũng là ưu việt của Thần Phẩm Luyện Đan Sư sao?

"Vương Phi, đây cũng là tinh thạch ngươi cần."

Thượng Quan Tình phất phất tay, không gian giới chỉ trên ngón tay chợt lóe sáng lên một chút, thoáng chốc trước mặt Dạ Nhược Ly nhiều ra mấy chục khối tinh thạch trong sáng thuần khiết.

Chậm rãi gật đầu, Dạ Nhược Ly khẽ vung tay lên, thu toàn bộ tinh thạch vào trong Huyền Linh giới chỉ.

"Đây là đan dược."

Đầu ngón tay bắn ra, một viên đan dược bay về phía Thượng Quan Tình, sau đó nàng chậm rãi xoay người, nhíu mày nhìn về phía sắc mặt Vũ Lăng đang trắng bệch: "Hôm nay thắng bại đã phân, có phải là ngươi nên thực hiện lời hứa rồi không."

Vũ Lăng hung hăng trợn mắt nhìn Dạ Nhược Ly, lúc ông định mở miệng nói, hai đạo khí tức cường đại một trước một sau đồng thời vụt đến, có chứa một cỗ mùi vị khô mục.

Mọi người ngẩng đầu nhìn lại, sau khi nhìn thấy hai bóng dáng một hoàng một thanh trong hư không, trong mắt đều lộ ra kinh ngạc.

"Là Vũ Đằng và Vũ Phi Vũ gia, sao bọn họ sẽ xuất hiện ở đây?"

"Bọn họ chính là hai Thần Hoàng cường giả, ha ha, lần này có trò hay để xem…"

Ánh mắt rất nhiều người đều ôm lấy thái độ xem kịch vui, bọn họ đều muốn biết, tỷ thí lần này sẽ kết thúc trong tình trạng nào, là Vũ gia nhận thua, cam chịu làm nô lệ, hay là… Thần Hoàng Vũ gia trong cơn giận dữ diệt đi Thiên Lạc vương phủ?

"Vũ Đằng đại nhân, Vũ Phi đại nhân!" Ánh mắt Vũ Lăng sáng lên, vội vàng cất bước tiến lên.

Tuy ông ta là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nhưng lại không dám có chút dáng vẻ kiêu ngạo gì với hai người này, dù sao ông ta chỉ là Thần Vương, nếu Thần Hoàng cường giả muốn diệt ông ta cũng rất dễ dàng, huống chi hai người này còn là người tâm phúc của Vũ gia.

"Chúng ta cũng đã nhìn thấy chuyện vừa rồi," Vũ Đằng gật đầu một cái, hai mắt nheo lại, quét mắt nhìn Dạ Nhược Ly, lạnh lùng nói, "Ta không thể không bội phục ngươi, còn nhỏ tuổi liền đã có thuật Luyện Đan cường hãn như vậy, bất quá, ta khuyên ngươi chuyện này vẫn là đến đây thì thôi đi, chớ có bức bách, nếu không chịu thiệt vẫn là ngươi, mặc dù thuật Luyện Đan của ngươi rất cường hãn, chẳng qua thực lực của vương phủ ngươi cũng rất thấp kém, ta là vì không để cho ngươi dẫn họa đến trên người nên mới khuyên bảo một câu."

Vào lúc này, nghiễm nhiên Vũ Đằng chính là một bộ dáng ta vì tốt cho ngươi, ngươi phải cảm tạ ta.

Đến bây giờ Dạ Nhược Ly mới biết, vì sao Vũ Lăng vô liêm sỉ như vậy, thì ra là người Vũ gia đều là bộ dáng như vậy.

"Nếu như, ta nói các ngươi nhất định phải thực hiện đánh cuộc thì sao đây?"

"Vậy thì đừng trách chúng ta không khách khí, bất kỳ kẻ nào chống lại mệnh lệnh Vũ gia ta, cũng chỉ có một kết quả, đó chính là —— chết! Cho nên, ngươi tốt nhất vẫn là suy tính thật kỹ một chút, rốt cuộc là muốn chết, hay là muốn sống!"

Khẽ ngẩng đầu lên, Vũ Đằng cười lạnh nhìn Dạ Nhược Ly, lần này dưới uy hiếp của chính mình, nàng hẳn là biết nên lựa chọn như thế nào.

"Ngươi là đang uy hiếp ta?" Lạnh lùng cười một tiếng, vẻ mặt Dạ Nhược Ly không chút thay đổi nhìn chăm chú vào Vũ Đằng, trong tròng mắt đen lóe ra bá khí mãnh liệt, "Bất quá, rất đáng tiếc là, bất luận uy hiếp nào cũng không có tác dụng với ta! Ngươi… uy hiếp nhầm người rồi, hơn nữa, ngươi cho là giữa hai nhà chúng ta còn có cơ hội giảng hòa sao? Các ngươi hoặc là thần phục, hoặc là, chết!"

Trong nháy mắt vừa rồi đó, Dạ Nhược Ly cảm nhận được sát khí của Vũ Đằng rất rõ ràng.

Nàng biết Vũ gia đã động sát ý với nàng, vô luận nàng có bằng lòng bỏ qua đánh cuộc này hay không thì Vũ gia cũng sẽ không để cho nàng rời đi, mà uy hiếp nàng tự dộng bỏ qua, chỉ là vì thỏa mãn những thứ lòng hư vinh kia của bọn họ.

Xem ra, hôm nay thật sự tránh không khỏi trận chiến này, bất quá Dạ Nhược Ly nàng cũng sẽ không sợ hãi!

"Ngươi muốn chết, ta liền thỏa mãn ngươi!"

Sắc mặt Vũ Đằng đại biến, bàn tay nắm lại trong không trung, một thanh trường kiếm liền xuất hiện trong tay của ông ta.

Trường kiếm vung lên, lập tức, một cỗ quang mang băng lam hung hăng bắn về phía Dạ Nhược Ly.

"Ầm!"

Kiếm quang bắn vào trên quảng trường làm nổi lên một trận bụi bặm, Vũ Đằng thu kiếm về tay, lạnh lùng nói: "Không chịu nổi một kích."

Nói xong lời này, ông ta định quay người rời đi, đúng lúc này, tựa hồ như cảm nhận được cái gì đó, Vũ Đằng đột nhiên xoay người lại, vì thế một đạo bóng dáng hồng sắc chiếu vào trong con ngươi của ông ta.

Hồng y như lửa, tung bay trong gió, nam tử đứng lẳng lặng, trên khuôn mặt tuấn mỹ thẩm thấu một tia âm trầm, tiếng nói âm lãnh túc sát chợt vang dội khắp quảng trường.

"Muốn giết nữ nhân của Bổn vương, thế đã hỏi qua ý kiến của Bổn vương chưa?"

"Cái gì?" Vũ Đằng đột nhiên cả kinh, khẽ nhíu mày, quan sát Cung Vô Y, nói: "Ngươi chính là Thiên Lạc Vương Gia? Ha ha, không ngờ tới, đường đường là Thiên Lạc Vương Gia, thế nhưng lại là một Thần Hoàng."

Nếu không phải là Thần Hoàng thì dưới đạo công kích mới vừa rồi của ông ta, hắn liền sẽ thân tử hồn tán.

"Thần Hoàng? Vương Gia là Thần Hoàng cường giả?"

Tin tức này làm người nghe kinh sợ, lập tức dâng lên sóng to gió lớn ở trong quần chúng.

Vốn chính là vì dung mạo của Cung Vô Y đã làm nữ tử khuynh đảo, vừa biết được chuyện này, hận không thể lập tức nhào tới, cho dù là trở thành tiểu thiếp của hắn cũng cam tâm tình nguyện.

Huống chi, nam nhân tam thê tứ thiếp vốn là bình thường, cho dù Vương Phi cường hãn hơn nữa, cũng không thể nào khiến Vương Gia chỉ theo nàng.

Rất nhiều người cũng không nhịn được bắt đầu đánh chủ ý lên Cung Vô Y, còn nghĩ muốn cướp lấy thay thế vị trí Vương Phi đó là chuyện không thể nào, vì vậy chỉ có thể nghĩ tới vị trí trắc phi và tiểu thiếp này thôi.

"Có lẽ quả thật ngươi rất thiên tài, bất quá ta lại không thể không nói một câu, ánh mắt ngươi chọn Vương Phi thật không ra gì," châm chọc cười một tiếng, trên khuôn mặt già nua của Vũ Đằng hiện lên lãnh ý, "Nữ tử này, rất dễ dàng trêu chọc thị phi, bởi vì nàng, vương phủ của ngươi sớm muộn gì cũng sẽ diệt vong, chẳng qua ta sẽ cho ngươi một cơ hội, ngươi lập tức hãy bỏ nàng đi, giao nàng cho ta, ngươi có thể đổi lấy một mạng của ngươi, hơn nữa vì để bồi thường, ta nguyện đưa nữ tử kiệt xuất nhất Vũ gia cho ngươi làm Vương Phi, như thế nào?"

Chết? Hôm nay với nữ tử này mà nói thì chết quá mức dễ dàng.

Nàng dám chống lại mệnh lệnh của mình, sẽ để cho nàng nhìn cho thật kỹ vốn là trượng phu của mình lại hoan ái triền miên với những nữ tử khác, dùng chuyện này để cho nàng đau lòng. Hơn nữa, nữ tử này còn có thể luyện chế ra Thần Vương Đan, sau đó giam cầm nàng lại, liền có thể đạt được rất nhiều Thần Vương Đan.

Theo ý ông ta, chắc chắn Vương Gia sẽ đồng ý yêu cầu của ông ta.

Dù sao không người nào nguyện ý chết vì một nữ nhân, huống chi ông ta lại còn đưa cho hắn một mỹ nữ cực phẩm. Mặc dù Vương Phi xinh đẹp tuyệt luân, thế nhưng chết vì nàng cũng quá không đáng giá.

Đối với khích bác của Vũ Đằng, Dạ Nhược Ly cũng không mở miệng ngăn cản, chỉ là giương lên nụ cười chế nhạo.

"Rầm!"

Âm lãnh cười một tiếng, Cung Vô Y chậm rãi giơ tay lên, trong tay áo rộng bắn ra một vệt hồng quang, lao thẳng tới trước mặt Vũ Đằng.

Vũ Đằng đột nhiên sững sờ, vội vàng lắc mình tránh thoát hồng quang, ông ta híp mắt lại, nói: "Vương Gia, người đây là đang làm gì? Chẳng lẽ ngươi không phải đáp ứng yêu cầu của ta?"

Mắt lạnh quét qua Vũ Đằng, trong mắt Cung Vô Y thoáng qua sát ý lạnh lẽo, giọng nói khát máu tàn nhẫn: "Vương Phi của Bổn vương, không thể thay thế, chỉ bằng một vài phế vật ngu ngốc kia của Vũ gia ngươi, há có thể so sánh với một sợi tóc của nàng? Ngươi đã vọng tưởng tổn thương nàng, như vậy rất tốt, Bổn vương sẽ để cho toàn bộ các ngươi xuống địa ngục!"

Sắc mặt hơi biến đổi, Vũ Đằng cười lạnh một tiếng: "Xem ra vương phủ các ngươi, tất cả đều là một đám ngu ngốc, như thế, ta sẽ để cho các ngươi biết, kết cục đắc tội Vũ gia ta!"

Nghe lời nói này, tất cả quần chúng đều mắt trợn trắng, theo ý bọn họ, ngu ngốc rõ ràng chính là Vũ gia, bất quá từ trước đến giờ Vũ gia bá đạo đã quen, vì vậy không người nào dám nói thế.

"Yêu nghiệt, cẩn thận."

Phía sau lưng Cung Vô Y truyền đến một tiếng nói lo lắng.

Hắn chậm rãi xoay người lại, nhìn nữ tử sau lưng, mị hoặc cười một tiếng, nói: "Tiểu Dạ Nhi, nàng cứ yên tâm đi, với thực lực của phu quân nàng, thế nào sẽ thua bởi những người này?"

Trầm mặc chốc lát, Dạ Nhược Ly khẽ ngẩng đầu lên, trong ánh mắt vẫn còn ẩn hàm một chút sầu lo.

"Yêu nghiệt, nếu vạn bất đắc dĩ, không cần che dấu nữa."

Thực lực của Cung Vô Y có thần khí nàng đưa, điều này cũng chính là nguyên nhân nàng nói lời này.

Nếu như đến tình cảnh vạn bất đắc dĩ, nàng không ngại bộc lộ ra một chút lá bài tẩy, bởi vì những thứ này đều là bị Vũ gia ép, cho dù là hủy bỏ đánh cuộc, Vũ gia cũng không thể bỏ qua cho nàng, vậy nàng cần gì phải chịu thua?

Hơn nữa, dẫu nàng có chết, tuyệt đối cũng không chịu khuất phục trước kẻ địch!

Từ đầu tới cuối, vị Thần Hoàng khác Vũ gia Vũ Phi cũng chỉ đứng yên lặng ở một bên, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm hai phe chiến đấu, trên khuôn mặt già nua xẹt qua quang mang khác thường.

"Vương Gia này cũng rất thiên tài, đáng tiếc…"

Lắc đầu một cái, Vũ Phi thở dài một hơi, ông ta cũng không cho rằng Cung Vô Y có thể chiến thắng Vũ Đằng.

"Rầm!"

"Ầm ầm!"

Trên quảng trường, bùng nổ ra tiếng vang mãnh liệt, theo cuộc chiến đấu ngày càng phát ra kịch liệt, bụi bặm tràn ngập khắp không trung.

Từng đạo kiếm quang băng hàn bổ về phía Cung Vô Y, thế nhưng mỗi lần Cung Vô Y đều có thể thoải mái dễ dàng né tránh, một đầu tóc đen không lộ vẻ lộn xộn, thành thạo điêu luyện dây dưa với Vũ Đằng.

"Không ngờ tới, ta thật đúng là xem thường tiểu tử này."

Khẽ nhíu mày, thần sắc Vũ Đằng mang theo một tia ngưng trọng, chợt ông ta cảm giác được có khí tức kéo tới từ phía, nhanh chóng xoay người lại, giơ tay lên ngăn cản chưởng phong của Cung Vô Y.

"Ầm!"

Một tiếng mãnh liệt đụng vào nhau, hai người đều lui về phía sau hai bước, Vũ Đằng ngưng lại bước chân, hai tay nắm chặt chuôi kiếm, hét lớn một tiếng, thân hình như gió nhanh chóng xông về phía Cung Vô Y.

Phất phất ống tay áo, Cung Vô Y đứng yên trên quảng trường, hồng y vũ điệu, toàn thân đều cho người ta một loại khí tức cuồng mị.

Vào thời khắc này, mọi người không khỏi lo lắng cho hắn, mắt không chớp nhìn chằm chằm chiến đấu trên quảng trường.

"Phốc xuy!"

Mũi kiếm đột nhiên đâm vào thân thể Cung Vô Y, lúc mọi người ở đây định muốn lớn tiếng thét chói tau, bóng dáng hồng sắc đó chậm rãi phai đi, giống như trận sương mù dần dần biến mất.

"Tàn ảnh, dĩ nhiên là tàn ảnh."

Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, chợt kinh ngạc nhìn về phía sau Vũ Đằng.

Nơi đó, từ từ hiện ra bóng dáng nam tử, trong tay cầm một thanh đại kiếm, hung hăng bổ xuống thân thể của Vũ Đằng.

Vào thời khắc này, hắn giống như là ác ma tới từ địa ngục, đang không chút lưu tình cắt đứt sinh mạng của nhân loại…

Vậy mà dường như sau lưng Vũ Đằng có mọc mắt, lúc đại kiếm rơi xuống, ông ta đột nhiên bước lên phía trước, hiểm hiểm tránh thoát một đạo công kích này, nhưng y phục sau lưng ông ta lại bị cắt đi một mảng lớn.

Nếu không phải là né tránh kịp thời, phỏng chừng bị cắt chính là máu thịt của ông ta.

"Vũ Phi, ngươi còn đang chờ cái gì? Cùng ta giết người nam nhân này!" Sắc mặt Vũ Đằng tái xanh, rống lớn với Vũ Phi đang xem cuộc chiến ở một bên.

Thực lực của người nam nhân này nằm ngoài dự liệu của ông ta, với lực lượng của một mình ông ta thì khó có thể giết hắn.

"Xem ra ta không xuất thủ không được."

Vũ Phi thản nhiên cười cười, hai tay chắp sau lưng, cất bước đi tới bên cạnh Vũ Đằng.

Thấy hành động của Vũ gia, tất cả mọi người rất muốn mắng to vô sỉ, hai lão gia hỏa bọn họ vây công một người, còn dám tiếp tục vô sỉ một chút nữa không? Hôm nay, thể diện của Vũ gia cũng bị bọn họ vứt sạch.

Sắc mặt trầm xuống, Cung Vô Y nhìn hai người trước mặt, ra tay trước, đại kiếm trong tay hung hăng bổ về phía Vũ Đằng.

Hai người Vũ gia đều cười lạnh một tiếng, một trước một sau bao vây Cung Vô Y lại, đồng thời ra tay, vũ khí của từng người đánh về phía thân thể Cung Vô Y.

Nắm quả đấm thật chặt, trong lòng Dạ Nhược Ly tràn đầy lo âu, hô lớn: "Yêu nghiệt!"

Đến thời khắc này rồi, không cần che giấu tiếp nữa, vì sao hắn lại không sử dụng thần khí?

Nghe được tiếng nói của Dạ Nhược Ly, Cung Vô Y hơi ngẩn ra, chợt đứng vững bước chân, ngẩng đầu ngưng mắt nhìn Vũ Lăng trước mặt, trong thân thể bộc phát ra khí thế cường hãn.

Trong chớp nhoáng này, thiên địa biến sắc, khí thế cường đại bao phủ khắp quảng trường, làm cho tâm người ta sinh ra run rẩy, những người có tu vi hơi thấp thì trực tiếp nằm xuống.

"Đây… Đây là chuyện gì xảy ra?"

Vũ Đằng và Vũ Phi đồng thời ngừng lại, kinh ngạc ngưng mắt nhìn bầu trời.

Hắc quang bao phủ khắp chân trời, mãi cho đến khi cắn nuốt toàn bộ màu lam không còn một chút nào, chẳng biết tại sao, ở trong hắc quang, Vũ Đằng và Vũ Phi lại có một loại cảm giác không cách nào địch nổi.

"Lĩnh vực? Đây chẳng lẽ là lĩnh vực Thần Tôn mới có? Không, không thể nào, hắn chỉ là Thần Hoàng, vì sao sẽ có lĩnh vực?"

Chuyện này không có ai hiểu được, dù là Dạ Nhược Ly cũng không biết chuyện gì xảy ra ở trên người Cung Vô Y.

Vì sao sau khi hắn rời khỏi cái khe hở đó, thực lực sẽ đột nhiên tăng mạnh? Còn có lĩnh vực Thần Tôn mới có thể có? Thậm chí gần đây hắn luôn có chút không bình thường, ở trong cái khe hở đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

"Oanh!"

"Ầm ầm!"

Khí thế cường hãn đánh vào trên thân thể của Vũ Đằng và Vũ Phi, căn bản ngay cả sức lực phản kháng lại bọn họ cũng không có.

Ở trong lĩnh vực, người sáng lập ra phiến lĩnh vực này là không thể địch nổi, vì vậy hai người này chỉ có chờ bị ngược đãi, hơn nữa, bọn họ thậm chí không cách nào rời khỏi phiến lĩnh vực này.

"Phốc xuy."

Hai người đồng thời phun ra một ngụm máu tươi, đột nhiên té quỵ xuống đất, cả người truyền đến một cỗ đau đớn kịch liệt, phảng phất như có một bàn tay to hung hăng nhéo lấy xương cốt của bọn họ.

Lại tiếp tục phun ra mấy ngụm máu tươi, hai người co quắp ngã xuống đất, lúc này bọn họ đã hoàn toàn mất đi lực chiến đấu, trong hai mắt tràn đầy hoảng sợ, trên khuôn mặt già nua tràn đầy hối hận.

"Không, không thể nào!" Vũ Đằng kêu lên the thé, trong giọng nói của ông ta mang theo hoảng sợ không thể át chế, "Vũ Đằng đại nhân và Vũ Phi đại nhân làm sao sẽ chiến bại, ta không tin, đây là giả, nhất định là giả…"

Những người Vũ gia còn lại cũng là bị dọa sợ cho choáng váng, kinh ngạc nhìn nam nhân giống như quỷ mị phía trước.

"Phốc xuy!"

Đột nhiên, Cung Vô Y phun ra một ngụm máu tươi, máu đỏ tươi phun vào trên hồng bào, làm tôn lên vẻ kinh diễm của hồng y này.

"Yêu nghiệt!" Sắc mặt Dạ Nhược Ly đại biến, vội vàng lắc mình đến bên cạnh Cung Vô Y, hai tay ôm lấy thân thể ngã xuống của hắn, khẽ run rẩy hỏi, "Yêu nghiệt, tại sao, tại sao chàng không sử dụng…"

Nàng muốn hỏi chính là, vì sao không chịu dùng thần khí, vậy mà còn chưa nói hết lời, liền bị tiếng nói của Cung Vô Y cắt đứt.

"Bởi vì, ta không muốn đặt nàng vào hiểm cảnh."

Bờ môi khẽ giương lên ý cười, trong giọng nói của Cung Vô Y lộ ra một chút suy yếu rất rõ ràng, trên khuôn mặt tuấn mỹ tuyệt thế cũng là trắng bệch như tờ giấy, mà trong mắt phượng lại hàm chứa một vẻ kiên định.

Nghe vậy, thân thể Dạ Nhược Ly không khỏi run lên, tay đang ôm lấy hắn khẽ siết chặt: "Ngu ngốc, ta có Thanh Minh Phủ, chưa chắc sẽ tiến vào hiểm cảnh, chàng cần gì phải bỏ ra đại giới lớn như thế?"

Mặc kệ hắn vì sao với thực lực Thần Hoàng mà thi triển ra lĩnh vực, nhưng Dạ Nhược Ly hiểu được, cái này tất nhiên cần bỏ ra đại giới lớn. Dù sao tình trạng lúc này của Cung Vô Y, đã chứng minh tất cả.

Con ngươi chăm chú nhìn nữ tử bên cạnh, Cung Vô Y cố chấp chống đỡ ngồi dậy, nói: "Nếu như Thanh Minh Phủ gặp phải kẻ địch không cách nào chống cự lại thì sao? Ta không muốn, cũng không dám mạo hiểm như vậy."

Trong lòng dâng lên một cỗ cảm động, Dạ Nhược Ly rũ mi mắt xuống, nắm chặt hai quả đấm, trong mắt hiện ra một tia hối hận.

Nếu như nàng bỏ qua tự tôn của mình, phải chăng yêu nghiệt sẽ không bị thương đúng không? Mặc dù Vũ Đằng giết, không để cho bọn họ rời đi, nàng cũng có thể thoát đi nhờ vào Thanh Minh Phủ.

Nói cho cùng, nguyên nhân của hết thảy những chuyện này đều là bởi vì nàng!

"Tiểu Dạ Nhi!" Có lẽ là nhận ra nàng áy náy, Cung Vô Y khẽ nắm lấy tay của nàng, đôi môi mỏng cong lên, "Cho dù là nàng nguyện ý bỏ qua đánh cuộc rồi rời đi, ta cũng sẽ không bằng lòng, nữ nhân của ta, vốn là nên hưởng thụ hàng vạn hàng nghìn phong quang, sao lại có thể bị những phế vật kia uy hiếp chứ? Trên con đường nàng đi, nếu người nào dám ngăn trở, ta nhất định sẽ giết người đó! Dù là vì thế bỏ ra đại giới thật lớn, ta cũng nguyện vì nàng mà diệt trừ đi tất cả những người uy hiếp nàng!"

Nói tới đây, hắn dừng lại một chút, trong mắt phượng xẹt qua hài hước, ý cười bên môi càng sâu: "Nếu Tiểu Dạ Nhi nàng thật sự cảm thấy đau lòng, liền hôn ta một cái, như thế nào?"

Vừa dứt lời, một đôi môi cực nóng áp xuống, Cung Vô Y hơi sững sờ, chợt khóe môi chậm rãi câu lên.

Nụ hôn giống như chuồn chuồn lướt nước, Dạ Nhược Ly liền rời khỏi đôi môi tái nhợt của hắn, lúc xoay người nhìn về phía Vũ Lăng và Vũ Phi đang co quắp ngã xuống đất, một cỗ sát ý bộc phát ra mãnh liệt…
Bình Luận (0)
Comment