Thiên Tài Độc Phi Không Dễ Trêu Đùa

Chương 385



Nàng ta quay người, sự tươi cười trên mặt cũng đột nhiên biến mất, sự thù hận muốn chiếm lấy hiện rõ trên khuôn mặt.

Bây giờ Vương Phi đang từ từ cướp đi sự sủng ái của Vương gia, xem ra, kế hoạch của nàng ta cần phải nhanh chóng thực hiện thôi.

Màn đêm buông xuống, trong Phi Nguyệt Các vô cùng náo nhiệt.

Đám Thu Nhi thắp rất nhiều đèn lồng trong viện, còn bật bếp lò, vì vậy cả viện đèn đuốc sáng trưng, vô cùng lộng lẫy.

Ở giữa hai bếp lò, đặt hai nồi lẩu uyên ương.


Lúc này, than chỉ bạc trên bếp lò cháy rừng rực, trong nồi lẩu uyên ương có biết bao nhiêu loại đồ ăn, chỉ một lát sau, nồi lẩu sôi sùng sục, hương vị thơm ngon nồng đậm của nồi lẩu truyền tới.

Đến ba người Mạch Liên, Mạch Lan và Phong Khánh Dương từ quân doanh trở về, ngửi thấy hương thơm này, vội vàng tìm đến.

Khi bọn họ đến nhìn thấy Vương gia và Vương Phi đang ngồi trước bếp lò, chuẩn bị ăn lẩu, nước miếng của ba người đều chảy xuống.

“Vương gia, ngài và Vương phi ăn một mình không gọi chúng ta, ngài thật quá đáng.

” Phong Khánh Dương phe phây chiếc quạt giấy nhỏ của hắn, đi tới với khuôn mặt thèm chảy dãi.

Mạch Liên và Mạch Lan cũng liếm môi, nuốt nước miếng, mở to mắt, nhìn chăm chăm vào hai nồi lẩu, dáng vẻ đói như ma quỷ đầu thai.

Vân Nhược Linh thấy thế, vội vàng nói: “Thu Nhi, nhanh đi lấy thêm bếp lò ra, nấu thêm nồi lẩu, để ba người Mạch Liên, Mạch Lan và Phong quân sư cùng ăn.


“Vâng, nương nương.

” Thu Nhi vui vẻ nói.


Hai người Tửu Nhi, Hạ Nhi cũng đi giúp, chỉ một lát sau, cả viện đều trở nên náo nhiệt.

Trong viện có tất cả ba nồi lẩu, Vân Nhược Linh và Sở Diệp Hàn hai người ngồi một bàn, Thu Nhi và bốn nha đầu ngồi một bàn, Mạch Liên, Mạch Lan và Phong Khánh Dương ba người ngồi một bàn.

Mọi người đều ngồi xuống, Phong Khánh Dương nhân tiện nói: “Vương Phi, xin hỏi loại lẩu này, ăn như thế nào?”
Bởi vì hắn thấy bàn đá trước mắt, bày những đĩa thức ăn tinh tế.

Những thức ăn này mỗi loại đều có rất nhiều phần nhỏ, bên dưới cái đĩa có lót vài miếng rau xà lách, hơn nữa còn lót rất nhiều khối đá nhỏ, phía trên khối đá trải lá lách bò, ruột ngỗng, ruột vịt tươi ngon, còn có mấy miếng thịt được cuộn lại, phía trên thịt rải mấy khối đá, sương khói từ từ bốc lên, nhìn như lọt vào trong sương mù, vô cùng đặc biệt, còn có rất nhiều thứ mà bọn họ chưa từng nhìn thấy, ngay lập tức bọn họ cảm thấy vô cùng tò mò.

Vân Nhược Linh thấy mọi người đều không biết đến lẩu thời hiện đại, lên tiếng, giọng nói trong veo, giới thiệu: “Đây gọi là lẩu Trùng Khánh, đây là lẩu uyên ương một nửa là không cay, một nửa là cay.

Trong đây phối dầu vừng và nước chấm, mọi người muốn ăn gì, chỉ cần nhúng thứ đó vào trong lẩu, khi chín rồi, có thể chấm với dầu vừng ăn, rất ngon.


“Thật sao? Vậy bọn ta thử xem.

” Phong Khánh Dương nói xong, vén tay áo, vội vã nếm thử.


Mạch Liên và Mạch Lan hai người đàn ông đói bụng nguyên một ngày trời, sớm đã ăn như vũ bão rồi.

Bọn họ không tuân theo quy tắc ăn lẩu, cho toàn bộ đồ ăn mình thích vào trong nồi, nấu một cách tùy ý, gắp lên, giả bộ chấm vào đĩa dầu vừng, ăn vội vàng.

“Hừ, nóng quá, nóng chết ta rồi.

” Mạch Liên vừa ăn vừa kêu.

“A, đây là thịt miếng gì thế, ngon quá, vừa mềm mềm, vừa thơm lại còn béo ngậy, ta từ trước đến giờ chưa từng ăn qua thịt miếng nào ngon như thế cả.

” Mạch Lan kẹp miếng thịt bò cuốn, kinh ngạc nói.

“Đây là thịt bò cuộn, phần dùng là bộ phận tươi ngon nhất trên con bò, nó được làm từ bò tuyết, còn có thịt dê cuộn, mọi người cùng thử xem.




Bình Luận (0)
Comment