Sở Hiên và Vân Mộng Vũ ngồi trên tiên hạc bay ra ngoài hoàng cung. Ở ngoài hoàng cung vẫn có
thể nghe được trong hoàng cung không ngừng truyền ra tiếng thét chói
tai, còn có tiếng rống giận dữ của Sở Phách Thiên. Lúc tảng đá rơi xuống tạo ra âm thanh rất lớn. Cả cung điện cứ như bị nứt ra.
Trong hoàng cung lập tức sôi trào….
Từ khi Sở Phách Thiên bị Hắc y nhân tấn công vào nơi đó, cả ngày tìm thầy
thuốc, tâm tình lại không tốt. Nhưng hôm qua tìm được một đại phu dân
gian, rốt cục thì có chút khởi sắc, cho nên tối hôm qua mới có cảm giác
ngủ an ổn một chút. Nhưng, ai biết được, lúc đang ngủ, lại bị một tiếng
“Bùm” làm cho hắn tỉnh giấc. Hắn bị dọa nên lập tức đứng lên, chạy ra
ngoài. Vừa thấy, thiếu chút nữa hắn tức hộc máy. Đây là chuyện gì chứ,
đang ngủ một giấc ở tẩm cung, lại có một tảng đá lớn rơi xuống. Lúc này
hắn thật sự không nghĩ ra là ai làm. Một người bình thường không có khả
năng lại không biết làm gì mà ôm một tảng đá lớn đi vào hoàng cung chọi
vào tẩm cung của hắn. Hơn nữa để làm được việc này phải là một cao thủ,
bằng không làm sao có thể ôm một tảng đá lớn từ không trung thả xuống
được.
Vì thế hắn chỉ có thể nghĩ vậy, lửa giận nổi
lên mắng toàn bộ cung nữ và thị vệ một trận. Vì thế trong điện cung nữ,
thái giám đều quỳ, ngoài điện thị vệ cũng quỳ, mà Sở Phách Thiên lại tức giận mắng không ngừng.
“Ngươi nói xem, các ngươi
đang làm gì vậy? Tảng đá lớn như vậy mà cũng không biết ngăn lại, để cho bọn họ quăng xuống đây. Nếu ném chết trẫm, các ngươi chắc là rất cao
hứng? Nói cho các ngươi biết, nếu trẫm chết, các ngươi cũng không có kết cục tốt, đến lúc đó tất cả các ngươi đều phải chôn theo trẫm. Thật là
một đám ngu xuẩn, không biết gì cả, chỉ là việc nhỏ cũng làm không
xong.”
Những người bị mắng trên mặt đất đều sửng
sốt, chuyện này có liên quan gì đến bọn họ chứ. Nhưng bọn họ cũng không
dám lên tiếng, bằng không sẽ bị hoàng thượng lôi ra ngoài chém đầu. Lúc
tảng đá lớn vừa rơi xuống, bọn họ lập tức nhìn lên trên, nhưng không
thấy gì cả. Trên không rỗng tuếch, lúc tảng đá rơi xuống nóc nhà tạo ra
âm thanh đến lúc bọn họ ngẩng đầu thì chỉ trong nháy mắt. Theo lý
thuyết, thì bọn họ có thể nhìn thấy. Có thể thấy được có khả năng là từ
trên trời rơi cuống. Vì thế bọn họ nhanh chóng đi vào tẩm cung vấn an
hoàng thượng, nhưng, hoàng thượng chỉ bị kinh hách, không ai bị thương
cả. Nhưng sau khi bọn họ bẩm báo với Hoàng thượng, liền bị hoàng thượng
mắng liên tục.
Bên này Sở Phách Thiên mắng không
ngừng, bên kia Thái hậu mang theo một đống cung nữ thái giám đến đây,
bên cạnh còn có Hoa Thanh Nhi đi theo mang vẻ mặt lo lắng. Từ sau khi
Hoa Thanh Nhi ra chủ ý hôn sự của A Mi cùng Vân Mộng Vũ trước mặt Thái
hậu. Sau đó, nàng ta liền rèn sắt khi còn nóng, thường xuyên ra vào điện Thái hậu, nghĩ hết mọi cách lấy lòng thái hậu. Mà Thái hậu lại bởi vì
bệnh của hoàng thượng,trong lòng cũng buồn bực không vui, may là mỗi
ngày đều có Hoa Thanh Nhi khuyên giải an ủi. Cứ như vậy, Hoa Thanh Nhi
thành tâm phúc của Thái hậu, thay thế được vị trí của Vân Mộng Vũ trước
mặt Thái hậu. ( Út: bà này giống như nhặt rác mà Vũ tỷ bỏ lại vậy đó
~~~)
Bên này Sở Phách Thiên vừa thấy Thái hậu và
Thanh phi đến đây, trên mặt mới thả lỏng một chút. Bất quá hắn cũng đã
mắng lâu rồi, nên cũng đỡ tức giận hơn. Hắn nhanh chóng đến thỉnh an
Thái hậu, dư quang nhìn về phía Hoa Thanh Nhi. Gần đây bởi vì nơi đó bị
thương, làm cho nhiều ngày nay hắn không sủng ái phi tần, trong lòng vốn đã ngứa ngáy. Gần đây tâm tình buồn bực, hắn cự tuyệt gặp phi tần, chỉ
có hoàng hậu mới có thể vào chiếu cố hắn. Mà bây giờ nhìn thấy Thanh
phi, Sở Phách Thiên đột nhiên phát hiện Thanh phi càng quyến rũ hơn
trước.
Hoa Thanh Nhi bị hắn nhìn như vậy, trong lòng vô cùng đắc ý, trên mặt lại có biểu tình thẹn thùng, làm cho Sở Phách
Thiên tâm thần nhộn nhạo.
Thái hậu nhìn hoàng thượng thỉnh an bà, ánh mắt lại ở trên người Thanh phi. Trong lòng cũng hiểu,
hoàng thượng gần đây nhẫn nhịn thật khổ. Thanh phi gần đây cũng là tâm
phúc của bà, nên cũng không nói gì.
Sở Phách Thiên
thỉnh an Thái hậu xong, Thái hậu vội vàng hỏi:“Hoàng thượng, có chuyện
gì xảy ra sao? Hoàng thượng có bị thương không?”
Nói đến chuyện này, sắc mặt Sở Phách Thiên không tốt. Ngữ khí hắn phẫn nộ lại liếc mắt nhìn một đám đang quỳ trên đất.
“Đêm nay trẫm ngủ trong tẩm cung, ai ngờ lại có một tảng đá lớn từ nóc nhà
rơi xuống, làm thủng một lỗ. Cho nên bây giờ trẫm đang giáo huấn toàn bộ thái giám, cung nữ, thị vệ một phen.”
Nghe Hoàng thượng nói, Thái hậu cũng ngây người. Từ trên trời đột nhiên rơi xuống một tảng đá lớn, đây là tình trạng gì?
Chẳng lẽ là có người ám sát hoàng thượng, muốn ném chết hoàng thượng?
Nghĩ đến khả năng này, bà vội vàng hỏi:“Hoàng thượng, hay là có người muốn ám sát hoàng thượng?”
“Không phải, bọn thị vệ đều có thể làm chứng, lúc ấy xung quanh không thấy ai
cả. Cho nên có khả năng là từ trên trời rơi xuống.” Tuy rằng trong lòng
hắn vẫn không tin, nhưng cũng không thể không thừa nhận.
Nghe Hoàng thượng giải thích, trong lòng Thái hậu vẫn cảm thấy bất an, nên
đề nghị:“Hoàng thượng, vẫn nên truyền Khâm Thiên Giam đến xem đi.”
Nghe Thái hậu nói xong, Sở Phách Thiên cũng thấy có lý, vì thế phái người đi truyền Khâm Thiên Giam.
Khâm Thiên Giam nhanh chóng chạy tới. Mang vẻ mặt sợ hãi quỳ trên mặt đất,
không biết nửa đêm hoàng thượng triệu hắn tới là vì chuyện gì. Vừa rồi
thái giám đến triệu hắn cứ không ngừng thúc giục. Cho nên, hắn không có
cơ hội hỏi, bây giờ mới mang vẻ mặt không an tâm chờ Hoàng thượng phân
phó.
“Khâm Thiên Giam, giờ tý đêm nay, đột nhiên có
một tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống tẩm cung của trẫm, ngươi mau tính xem đây là có chuyện gì?” Nhìn thấy Khâm Thiên Giam đến, Sở Phách Thiên nói tóm tắt lại chuyện này một phen.
Hắn nói xong, Khâm Thiên Giam sửng sốt một chút. Tảng đá lớn từ trên trời rơi xuống, sao hắn có thể tính được chứ?
Bình thường hắn chỉ nhìn trời, tính ngày hoàng đạo mà thôi, về phần hiện
tượng kỳ lạ của trời đất, hắn thật sự không biết tính như thế nào. Nhưng là trong lòng hắn biết nếu trực tiếp trả lời, phỏng chừng hắn sẽ tiêu
tán, như vậy phải trả lời như thế nào mới làm vừa lòng Hoàng thượng đây?
Vì thế hắn bắt đầu nghĩ đến đối sách, cuối cùng đột nhiên nhớ tới chuyện
của Hứa vương. Vì thế nổi lên lòng hung ác, quyết định nói lung tung.
“Khởi bẩm hoàng thượng, đây là thiên địa dị tượng. Tảng đá này rơi xuống, ý bảo là Sở quốc sẽ có đại họa xuất hiện.”
“Đại họa? Khâm Thiên Giam, ngươi có biết ngươi đang nói gì không? Chuyện này không thể nói lung tung.” Thái hậu vừa nghe hai chữ đại họa, nhướng
mày, mang ý tứ cảnh cáo nhìn hắn.
Sở Phách Thiên không nói gì, chỉ nhìn Khâm Thiên Giam, muốn nhìn ra manh mối trên mặt hắn, nhưng không phát hiện chuyện gì.
“Ngươi tiếp tục nói đi.” Sở Phách Thiên cân nhắc một phen, cho hắn nói tiếp.
“Vâng, hoàng thượng. Tảng đá này chính xác là ý tứ cảnh báo của ông trời. Ý
bảo quốc gia có sự cảnh báo này sẽ có đại họa, đại họa này có thể làm cả quốc gia diệt vong.” Khâm Thiên Giam mang bộ dáng suy nghĩ vì nước.
Nghe nói như thế, Sở Phách Thiên bị bốn chữ “quốc gia diệt vong” làm chấn
động, trong đầu lập tức nghĩ đến hai chữ Hứa vương. Chẳng lẽ Hứa vương
đã có hành động rồi sao?
Mà bây giờ Thái hậu cũng nghĩ tới Hứa vương, dù sao tâm tư của Hứa vương cũng rất rõ ràng.
Hoàng thượng phất phất tay, cho Khâm Thiên Giam lui xuống. Thái hậu nhìn
hoàng thượng như thế, biết hắn cần thời gian cẩn thận suy nghĩ nên xử lý chuyện này như thế nào, cho nên cũng rời khỏi.
Sở Phách Thiên một mình suy nghĩ một đêm, cuối cùng vẫn quyết định nên có sự chuẩn bị nghênh đón Hứa vương tạo phản.
Mà Thái hậu vừa về tẩm cung, vừa nói với Hoa Thanh Nhi:“Thanh phi a, ai
gia luôn cảm thấy tâm thần không yên, nói vậy thì sẽ có chuyện xảy ra.
Ai gia muốn ra ngoài chùa dâng hương, cầu phúc cho hoàng thượng, cho Sở
quốc, ngươi cũng theo ai gia đi.”
“Vâng, thái hậu.” Hoa Thanh Nhi bên cạnh đáp.
Sáng sớm ngày tiếp theo, Vân Mộng Vũ tỉnh dậy, phát hiện mình đã ở trên
giường. Nàng đứng dậy, nghĩ lại chuyện đã xảy ra hôm qua. Đầu tiên là
nàng cầm tảng đá lớn ném vào tẩm cung của Sở Phách Thiên, sau đó lại vui vẻ ngồi trên tiên hạc bay khắp nơi, cuối cùng hình như là ngủ quên mất.
Nghĩ đến mình ngủ quên, sắc mặt lập tức có chút đỏ. Nàng cúi đầu nhìn mình,
phát hiện mình chỉ mặc áo ngủ. Quần áo của nàng có phải do hắn thay hay
không? Nàng chỉ có thể thắc mắc trong lòng, nàng cũng không dám chạy đến bên cạnh hắn hỏi.
Nàng đứng dậy thay đổi xiêm y màu lam, sau đó tự mình trang điểm, nhìn mình trong gương, đuôi lông mày
khóe mắt đều mang theo ý cười nhợt nhạt.
Tuy nói
việc này đều có nha hoàn làm, nhưng nếu mặc quần áo, nàng vẫn có thói
quen tự mình làm. Mà lúc đầu nàng không biết búi tóc, mới có thể cho
Hồng Mai hỗ trợ. Mà bây giờ nàng đã thành thạo, cho nên tất cả mọi việc
nàng đều tự mình làm.
Sửa sang lại bản thân xong,
nàng liền mở cửa ra gian ngoài, vừa lúc nhìn thấy Sở Hiên cầm một phen
kiếm trở về. Xem ra, hẳn vừa đi luyện kiếm về. Nhìn trên trán hắn có một tầng mồ hôi, biết hắn nhất định là muốn tắm rửa thay quần áo. Vì thế
nàng cười nói:“Ta đi chuẩn bị đồ ăn sáng, lát nữa ngươi ra ăn nhé.”
“Được.” Sở Hiên thản nhiên trả lời. Ngữ khí tuy rằng bình thản, nhưng trong mắt lại chứa ý cười.
Vân Mộng Vũ đến nhà ăn nhìn thấy một đám nha hoàn đang chuẩn bị đồ ăn,
trong lòng nghĩ mình đã có thói quen làm thân phận thê tử của hắn. Loại
cảm giác này bắt đầu từ khi nào? Là lần đó ôm nhau trên cây hoa quế, hay là trong căn nhà bỏ hoang hôm qua, lời nói và ánh mắt ôn nhu thâm tình
của Sở Hiên.
Trong lúc nhất thời, nàng đứng đó ngây người.
Sở Hiên vừa đến nhà ăn liền nhìn thấy nàng xuất thần, trong mắt chứa sự
sủng nịch. Hắn đi qua, ngồi đối diện nàng, tay quơ quơ trước mặt nàng,
cười hỏi:“Nghĩ gì vậy? Sao lại xuất thần rồi?”
Bị
hắn làm như vậy, nàng đột nhiên hoàn hồn, thấy hành vi của nàng, trong
lúc nhất thời cảm thấy có chút xấu hổ. Vì thế nàng nói:“Không có gì, chỉ đói bụng muốn xỉu thôi.”
Nàng nói xong, mọi người
trong nhà ăn giật mình. Vương phi mới gả vào Vương phủ buổi sáng ngày
đầu tiên, đã nói đói muốn xỉu. Đây là chuyện xưa nay chưa từng có……
Sở Hiên nghe nàng nói xong cũng có chút sửng sốt, đói muốn xỉu sao. Hắn
giương mắt nhìn nàng, muốn nhìn ra gì đó trên mặt nàng, lại phát hiện
nàng đã cầm lấy chiếc đũa gắp đồ ăn.
Không có cách nào khác, hắn bất đắc dĩ cười cười, cũng cầm chiếc đũa ăn cơm.
Cơm nước xong, bọn hạ nhân thu dọn mọi thứ. Sở Hiên cho hạ nhân lui xuống,
sau khi chỉ còn hắn và Vân Mộng Vũ, đưa một tin tức cho nàng xem.
Nàng hơi nghi hoặc mở ra xem, sau khi xem xong lại nở nụ cười, vừa cười vừa
nói: “Sở Phách Thiên này quả là cực phẩm, cảnh báo của ông trời sao,
thật sự là rất vui. Vậy thì tự nhiên mâu thuẫn của hắn và Hứa vương sẽ
càng trở nên gay gắt.”
Nhìn thấy tin tức này, trong
lòng Vân Mộng Vũ nhất thời vui vẻ. Đại thần trong triều lại phản ứng rất khôi hài, có người nói là có điềm lành, vận mệnh của Sở quốc sẽ càng
ngày càng phồn vinh. Còn có người nói là trời cao bất mãn, bất mãn với
quốc sự của Sở quốc. Giống như đang ám chỉ phe phái của Hứa vương, Sở
Phách Thiên rất muốn đem những người này ra chém đầu, nhưng lại sợ sẽ
mang danh tiếng là bạo quân.
Mà Thái hậu hai ngày
sau lại muốn đi chùa cầu phúc cho Hoàng thượng và Sở quốc, nàng buồn
bực, cầu phúc là được sao. Nếu cầu phúc mà linh nghiệm, còn muốn làm
hoàng đế sao? Nếu vậy thì chỉ cần mọi người luôn ở trong nhà cầu phúc là được, không làm gì cả xem sao.
Bất quá lúc biết được Hoa Thanh Nhi cũng sẽ đi, trong mắt nàng tinh quang chợt lóe.
Sở Hiên nhìn thấy bộ dáng vui sướng khi người gặp họa của nàng, bất đắc dĩ nói:“Ngươi đó, thật sự rất nghịch ngợm. Chỉ vì một tảng đá của ngươi,
lại sinh ra nhiều vấn đề như vậy.”
Nghe hắn nói,
nàng lập tức không phục trả lời:“Đây cũng không phải là ý của ta, những
vấn đề của quốc gia sớm đã tồn tại, cũng không phải là do tảng đá của ta rơi xuống thì mới xuất hiện. Mà tảng đá của ta chỉ có tác dụng trợ giúp vấn đề của bọn họ càng nhanh bén lửa mà thôi.”
Vân Mộng Vũ dứt lời, Sở Hiên kinh ngạc ngẩng đầu nhìn nàng, trong lòng không biết nên vui hay buồn.
Hắn vẫn biết nàng không giống nữ tử bình thường, nhưng không nghĩ tới trừ
bỏ các phương diện tài nghệ xuất sắc. Chuyện chính sự, nàng cũng có cách giải thích độc đáo. Từ trong lời của nàng, hắn biết chỉ cần cho nàng đủ quyền lợi, nàng sẽ biểu hiện thật kinh diễm.
Nàng
độc nhất vô nhị, thông minh cơ trí, làm cho hắn có cảm giác lo được lo
mất. Làm cho hắn cảm thấy nàng không phải là nữ tử trong khuê phòng bình thường.
Hai ngày sau, Thái hậu đi cùng Thanh phi đến chùa cầu phúc.
Hoa Thanh Nhi vẫn đi theo Thái hậu, trên mặt vẫn là nụ cười dịu dàng, điều
này làm cho Thái hậu càng vừa lòng. Trong lòng Hoa Thanh Nhi đắc ý, bây
giờ Hoàng thượng, Thái hậu đều đã bị nàng thu phục, như vậy sau này nàng sẽ đối phó với tỷ muội kia dễ dàng hơn. Nhưng nàng lại không nghĩ đến,
lúc nàng còn chưa kịp đối phó, trước hết nàng đã bị đối phó.
Dùng xong cơm chay trong chùa, Thái hậu ở trong sương phòng của chùa nghỉ
ngơi. Bởi vì nửa canh giờ tới, bà còn phải nghe cao tăng giảng kinh
phật.
Hoa Thanh Nhi cũng được an bài trong sương
phòng, hôm nay đã đi một chặng đường dài, nàng cũng khá mệt. Vì thế nàng cũng nằm trong sương phòng nghỉ ngơi, đột nhiên ngoài cửa sổ truyền đến một tiếng vang quỷ dị, nàng lập tức bừng tỉnh.
Nàng đứng dậy, đến bên cửa sổ, gọi cung nữ bên người, nhưng nửa ngày cũng
không đáp lại. Hơn nữa bên ngoài còn truyền đến tiếng đánh nhau, trong
lúc nhất thời nàng bị không khí này làm cho khẩn trương, cảm thấy có
chuyện không hay xảy ra.
Vì thế, nàng nhanh chóng đi ra cửa lớn. Trong lòng nàng cảm thấy nếu cứ ở đây thì không tốt. Nàng
nhanh chóng đến bên cửa, tay còn chưa đụng tới cửa, cửa đã bị người đẩy
vào. Nàng chấn động, lui qua một bên, muốn kêu to. Nhưng nhìn thấy người đến nên ngừng lại. Người đến là tiểu hòa thượng bên cạnh phương trượng
của chùa.
Lúc sáng, phương trượng giảng phật pháp
cho Thái hậu, nàng cũng nghe bên cạnh bà. Cho nên, tự nhiên biết được
tiểu hòa thượng bên cạnh phương trượng.
Vì thế nàng thu hồi biểu tình bối rối, hai tay tạo thành chữ thập, cúi hỏi:“Tiểu sư phó sao lại đến
đây, bên ngoài đã xảy ra chuyện gì?”
“Là như vậy,
trong chùa vừa có đạo tặc. Thái hậu đã được đưa đến nơi an toàn. Phương
trượng cố ý phái tiểu tăng tới đón thí chủ đến nơi an toàn. Lúc nãy cũng có đạo tặc muốn đi vào, nhưng đều bị tiểu tăng và các sư huynh đệ chặn
lại. Bây giờ thí chủ mau đi cùng tiểu tăng.” Ngữ khí của tiểu hòa thượng hơi lo lắng nói.
Nghe xong, Hoa Thanh Nhi không nghi ngờ gì. Nàng là người luôn cẩn thận. Mà tiểu hòa thượng này lại là người có thể tin, vì thế nàng đi theo tiểu hòa thượng. Đi đến cạnh cửa, phát hiện cung nữ
cùng thị vệ đều nằm trên đất, còn có vài hòa thượng khác.
Nhìn cảnh tượng như vậy, Hoa Thanh Nhi nhanh chóng chạy theo tiểu hòa
thượng. Chỉ chốc lát bọn họ đi đến một rừng cây nhỏ trong chùa, tiểu hòa thượng đứng im mà không đi nữa. Lúc này, Hoa Thanh Nhi rốt cục phát
hiện không ổn, tiểu hòa thượng này sao lại đến rừng cây, không phải hắn
đưa nàng đến chỗ Thái hậu sao. Phải là một sương phòng khác, làm sao có
thể đến rừng cây nhỏ hoang vu này?
“Nơi này rất
hoang vu, tiểu sư phó sao lại đưa ta đến đây?” Hoa Thanh Nhi làm mình
tỉnh táo lại, nghĩ cách giải quyết chuyện trước mắt.
Tiểu hòa thượng ngẩng đầu lên, trên mặt không phải là dáng vóc tiều tụy, mà mang theo nụ cười dâm tà.
Hoa Thanh Nhi nhìn nụ cười kia, trong lòng lộp bộp một tiếng, thầm kêu
không tốt. Quả nhiên, lời nói của tiểu hòa thượng làm nàng sợ hãi.
“Tiểu tăng cảm thấy rất có duyên với thí chủ, nên muốn cùng thí chủ tiến thêm một bước để học hỏi phật pháp.” Tiểu hòa thượng kia nói xong, trên mặt
ại mang nụ cười đáng khinh, ánh mắt lại không thành thật nhìn chằm chằm
Hoa Thanh Nhi.
Hoa Thanh Nhi đương nhiên hiểu được ý của hắn, nhưng nàng làm sao có thể cho hắn. Nếu hôm nay nàng bị hắn làm bẩn thân, nếu bị hoàng thượng và Thái hậu biết, nàng sẽ chết không có
đất chôn.
Lúc Hoa Thanh Nhi kinh ngạc, tiểu hòa
thượng kia đi về phía nàng. Nhìn tình hình như thế, nàng việc liên tục
lui về phía sau, nhưng tiểu hòa thượng lại đột nhiên đánh tới. Nàng vội
vàng giãy dụa, cuối cùng không biết là may mắn hay sao, nàng lại giãy
dụa được. Sau khi giãy giụa, nàng chạy như điên ra bên ngoài.
Mà tiểu hòa thượng kia cũng không đuổi theo, tay hắn sờ sờ trên mặt, sau
đó lột mặt nạ ra. Trong tai nghe được động tĩnh, hắn xoay người hành lễ, đem mọi việc bẩm báo.
“Bẩm các chủ, mọi việc đã làm xong.”
“Tốt lắm, quay về lĩnh thưởng đi.”
“Hòa thượng” kia liền đi khỏi đây, chỉ còn một người mang mặt nạ con bướm ở lại, khóe miệng gợi lên nụ cười tựa tiếu phi tiếu.
Hoa Thanh Nhi, đây chỉ là bắt đầu, muốn cho tỷ tỷ gả vào hoàng cung, vậy
cũng phải bị trả giá, vừa vặn tính luôn thù mới nợ cũ. Trước hết cho
ngươi nếm thử cảm giác sợ hãi, bị nghi ngờ, mỗi ngày ngươi đều sống
trong sự sợ hãi, cuối cùng sẽ cho ngươi chết oanh liệt.
Tuyệt đối là oanh liệt, nghĩ xong, độ cong trên khóe miệng liền kéo ra.
Hoa Thanh Nhi chạy thẳng ra khỏi rừng cây nhỏ, nhanh chóng chạy đến sương
phòng của Thái hậu, nhìn thấy chỉ có một tiểu hòa thượng đang quét rác.
Nàng không dám bước lên, sợ sẽ giống như tiểu hòa thượng kia. Vì thế
nàng đứng ở tại chỗ quan sát một lúc, phát hiện tiểu hòa thượng kia cũng rất bình thường. Vì thế, nàng bước lên phía trước hỏi:“Xin hỏi tiểu sư
phó, Thái hậu đã đi đâu?”
Cái kia hòa thượng buông
chổi xuống, đáp lễ trả lời:“Thái hậu vừa rồi đợi trong sương phòng một
lúc, thấy thí chủ chưa qua, mang người đi qua sương phòng của thí chủ
xem sao.”
Nghe nói như thế, nàng chỉ cảm thấy đầu bị chấn động, đến tột cùng là chuyện gì xảy ra. Trong lúc nhất thời trong
lòng nàng vô cùng bối rối, căn bản không biết người trong tối muốn làm
gì? Nên nàng không có cách đối phó. Loại tình huống này nàng chưa từng
gặp qua, giờ phút này, bối rối, sợ hãi, tất cả cảm xúc đều nảy lên.
Nhưng dù sao nàng cũng là người trong thâm cung, thường xuyên gặp âm mưu quỷ kế, cho nên nàng nhanh chóng tỉnh táo lại.
Bây giờ việc cấp bách là phải đi gặp Thái hậu, bằng không nếu để thời gian
qua lâu, không biết sẽ còn chuyện gì xảy ra nữa? Vừa muốn đi, đột nhiên
phát hiện quần áo của mình có chút hỗn độn, trong lòng thầm hô may mắn.
Nếu bộ dáng này bị Thái hậu nhìn thấy, không biết nên giải thích như thế nào. Nàng cúi đầu đưa tay sửa lại một chút, nhưng tay nàng còn chưa
đụng tới quần áo, khóe mắt cũng nhìn thấy một đám người chạy đến.
Tay nàng ngừng giữa không trung, cho dù cách xa, nàng vẫn cảm nhận được ánh mắt như đao của Thái hậu.
Tuy rằng bị Thái hậu nhìn lạnh như băng, nhưng nàng vẫn bắt buộc mình bình
tĩnh, nhanh chóng sửa sang lại quần áo. Tuy rằng nhìn qua có chút hỗn
độn, nhưng ít nhất cũng không làm cho người ta suy nghĩ theo chiều hướng kia.
Thái hậu nhanh chóng đến cạnh nàng, nàng thỉnh an:“Tham kiến thái hậu.”
Nghe nàng thỉnh an, Thái hậu cũng không cho nàng đứng dậy. Mà mang vẻ mặt
không chút biểu cảm, ánh mắt hoài nghi quét trên người nàng. Thái hậu
nhìn thấy xiêm y hỗn loạn, giày thêu lại dính bùn đất. Đem tất cả thu
vào đáy mắt, ánh mắt thái hậu càng sắc bén, bà mở miệng hỏi:“Thanh phi
sao lại không ở trong sương phòng của mình, vừa rồi đã đi đâu?”
Nghe câu hỏi của Thái hậu, trong lòng Hoa Thanh Nhi khẩn trương, không biết
nên trả lời như thế nào. Nàng nhìn thấy thị vệ lại bình yên vô sự đứng
trước cửa, mà cung nữ bên cạnh cũng mang vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng.
Nhanh chóng phân tích mọi việc, nàng đã có chút ý thức được sự việc.
Sau khi châm chước trong lòng, nàng nghi hoặc mở miệng:“Nô tì đang ở trong
phòng nghỉ ngơi, lại đột nhiên nghe tiếng đập cửa. Mở cửa ra thì thấy,
thì ra là tiểu hòa thượng bên cạnh phương trượng mời nô tì đi nghe giảng phật pháp. Nhưng ai ngờ hắn dẫn nô tì vào rừng cây nhỏ, sau đó lại đột
nhiên biến mất. Nô tì không biết đã xảy ra chuyện gì, nên nhanh chóng
trở về. Mọi việc chính là như vậy.”
Hoa Thanh Nhi nói xong, Thái hậu nhìn kỹ vẻ mặt của nàng, trong lòng đo lường lời nói của nàng có sự tin cậy bao nhiêu.
Thái hậu nghĩ, cảm thấy lời nói của nàng cũng có thể tin. Nàng quay đầu nhìn về phía cung nữ bên người Thanh phi, thấy nàng cũng gật đầu, nên cũng
tin ba phần.
Cung nữ bên cạnh Hoa Thanh Nhi cũng đã
lâu, tự nhiên cũng biết cách xử lý vấn đề. Cho nên trong tình huống này, các nàng chỉ cảm thấy lung lay một chút, lúc hoàn hồn lại thì không
thấy nương nương. Nhưng xung quanh lại không có dấu vết đánh nhau, nên
các nàng cũng cũng chỉ có thể làm bộ như cái gì cũng không biết, muốn
đợi mọi việc sáng tỏ hoặc là nương nương trở về sẽ nghĩ cách mà nói. Cho nên các nàng nhìn Thái hậu liên tục gật đầu.
Nhưng
Thái hậu cũng không phải người bình thường, tự nhiên biết các nàng đang
nói dối, nhưng chỉ cần chuyện này không có ảnh hưởng gì, cứ chấm dứt như vậy, nàng cũng coi như không có gì xảy ra. Nhưng, trời lại không chiều
lòng người.
Đột nhiên có một tiểu hòa thượng đi tới, chắp tay nói:“Phương trượng mời Thái hậu và nương nương đi qua, nói là
có thể bắt đầu giảng kinh.”
Nghe thanh âm như thế, Hoa Thanh Nhi ngẩng đầu lên, trong ánh mắt là sự hoảng sợ.
Đúng vậy, là hắn, hắn lừa nàng ra ngoài. Nhưng bây giờ sao hắn lại ở đây?
Nàng vốn nghĩ tiểu hòa thượng chắc là chạy thoát, nhưng bây giờ sao lại ở đây?
Vậy những lời nàng vừa nói có khác gì bịa đặt cơ chứ?
Quả nhiên, ngay sau đó ánh mắt như đao của Thái hậu quét qua người nàng, chứa đầy sự bất mãn.
Lúc này Hoa Thanh Nhi cảm thấy mình bị oan, đến bây giờ nàng vẫn không rõ,
rốt cục là có chuyện gì? Mọi chuyện xảy ra sao lại quỷ dị như thế, người đứng sau muốn làm gì?
Ánh mắt sắc bén của Thái hậu
liếc nhìn Thanh phi một cái, lại đi theo tiểu hòa thượng. Lúc này bà
không muốn truy cứu, dù sao nơi đây cũng là chùa, không phải hoàng cung. Cho nên bây giờ bà cũng chỉ có thể chịu đựng, nhưng về đến hoàng cung,
bà nhất định sẽ hỏi cho rõ, bà tuyệt đối không cho phép nàng ta lừa gạt
bà.
Hoa Thanh Nhi nhìn thấy Thái hậu đi rồi, nàng
vội vàng đuổi theo. Nhưng bây giờ nàng không dám đứng cạnh Thái hậu, mà
là theo sau Thái hậu.
Vừa đi, nàng vừa âm thầm quan
sát tiểu hòa thượng kia, không phát hiện được gì. Trong lòng nàng âm
thầm nghĩ, xem ra người phía sau này, thủ đoạn rất cao minh, tiểu hòa
thượng này cho tới bây giờ không lộ ra chút sơ hở nào.
Nàng mang một bụng nghi ngờ đi theo Thái hậu tới đại điện. Lúc này phương
trượng cũng đang ngồi đợi. Thái hậu vội đến gần, chắp tay nói:“Đã để đại sư đợi lâu.”
“Không sao, chúng ta có thể bắt đầu chưa?” Đại sư mặt mũi hiền lành hỏi.
Thái hậu vốn định đồng ý, nhưng nhìn thấy Thanh phi, mở miệng hỏi:“Đại sư,
vị tiểu sư phó này vẫn luôn đi theo bên cạnh đại sự, một tấc cũng không
rời sao?”
“Đúng vậy, đây là tiểu đồ của ta,
bình thường đều ở bên cạnh ta, học tập phật pháp. Cả ngày hôm nay hắn
luôn ở cạnh ta. Chỉ có lúc nãy ta bảo hắn đi gọi thí chủ thì mới rời
khỏi ta một lúc.” Đại sư hòa ái nói.
Nghe nói như
thế, Hoa Thanh Nhi như bị sét đánh, sao có thể chứ. Vậy là tiểu hòa
thượng trong rừng cây kia là giả. Chuyện này, chờ khi trở về hoàng cung, Thái hậu chắc chắn sẽ thẩm vấn nàng. Đến lúc đó, nàng biết trả lời thế
nào?
Buổi chiều khi giảng phật pháp, Hoa Thanh Nhi
vẫn đần độn. Đến khi về đến hoàng cung, vào tẩm cung của Thái hậu, Thái
hậu lập tức sai người đóng cửa lại.
Ánh mắt sắc bén của Thái hậu nhìn nàng, cao giọng hỏi: “Thanh phi, ngươi mau giải thích cho ai gia, chiều hôm nay trong chùa cuối cùng là có chuyện gì xảy ra?”
Trên đường Hoa Thanh Nhi trở về, nghĩ ra một cách, phải đem chuyện này lôi
cả Hoàng thượng vào. Như vậy, Thái hậu sẽ không điều tra kỹ. Thái hậu
cũng chỉ hỏi sơ thì chuyện này cũng sẽ trôi qua.
Vì
thế nàng lập tức quỳ xuống, nghẹn ngào nói: “Kỳ thật hôm nay nô tì đang
ngủ trong phòng, ai ngờ lại có một tờ giấy bay vào. Nô tì nhặt lên thì
thấy có dòng chữ “Tảng đá rơi vào điện, hoàng thượng bất lợi, muốn cứu
hoàng thượng, mau mau ra đây”, lúc ấy nô tì vừa thấy, liền chấn động,
trong lòng nghĩ chẳng lẽ là cao tăng đắc đạo trong chùa biết Sở quốc gặp chuyện, muốn ra tay chỉ điểm. Vì thế nô tì đẩy cửa sổ ra thì thấy một
tiểu hòa thượng đứng ở lối nhỏ vào rừng cây. Lúc nô tì nhìn qua, tiểu
hòa thượng kia cũng nhìn lại. Nô tì nhìn thấy kia đúng là tiểu hòa
thượng bên người phương trượng, nên không hề nghi ngờ. Vì thế liền đi ra ngoài, đi theo tiểu hòa thượng vào rừng cây nhỏ. Ai ngờ sau khi vào
rừng cây nhỏ, hắn lại bắt nô tì gây bất lợi cho hoàng thượng. Nô tì
không chịu, hắn định ra tay với nô tì, nô tì phản kháng, không biết tiểu hòa thượng có phải cố ý buông tha nô tì hay không, lại để nô tì chạy
thoát. Sau đó lại thấy tiểu hòa thượng bên cạnh phương trượng. Nô tì
biết người trong rừng cây là giả. Sự tình chính là như vậy.”
Thái hậu nghe Thanh phi nói xong, trong lúc nhất thời lâm vào trầm tư, căn
bản không biết là thật hay là giả. Nhưng việc này lại có quan hệ đến
hoàng thượng và danh dự của hoàng thất, thật sự là không nên lộ ra. Hơn
nữa cũng không nên điều tra, nếu đi điều tra trong chùa, đó là bất kính
với thần linh. Cho nên, việc này, cũng chỉ có thể tạm thời như thế.
Nhưng qua việc này, trong lòng Thái hậu cũng đã giảm bớt sự tin tưởng
với Thanh phi.
Sau đó Thái hậu cũng không hỏi gì, phất phất tay, cho Thanh phi lui xuống.
Thanh phi về tới tẩm cung của mình, trong lòng suy tư về chuyện hôm nay,
nhưng cũng không nghi ngờ gì. Lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, trong lòng
cảm thấy may mắn. Người phía sau kia vô luận muốn làm cái gì, Hoa Thanh
Nhi nàng cũng không phải ngồi không. Hôm nay là do không hề phòng bị,
lần sau sẽ không như vậy nữa.
Đêm khuya, gió ngoài Hoa Thanh cung nổi lên, làm lá cây trong viện xào xạc, có cảm giác quỷ dị.
Lúc này, từ xa có hai cái bóng đen bay tới, hai người bay đến một cây to
rồi hạ xuống. “Ta canh chừng bên ngoài, ngươi đi vào làm việc đi. Tiểu
tử, quá tiện nghi cho ngươi rồi.” Một bóng đen hâm mộ nhìn một bóng đen
khác nói. “Được, đợi thị về tuần tra đến gần, ngươi kêu tiếng mèo, đến
lúc đó ta sẽ lập tức chạy ra.”Bóng đen kia dặn dò ngược lại.
Hai người nhất trí, sau đó có một bóng đen thần không biết quỷ không hay
bay vút vào trong tẩm cung. Sau khi vào bên trong, hắn cẩn thận dùng ám
khí đánh choáng váng toàn bộ cung nữ và thái giám. Sau đó tìm được
giường của Hoa Thanh Nhi. Chỉ thấy lúc này Hoa Thanh Nhi mặc một chiếc
áo mỏng, im lặng ngủ. Hắc y nhân nhìn tình huống này, bên miệng lộ ra vẻ tươi cười tà ác.
Hắc y nhân một bên dung nhan quyến rũ của nữ tử trên giường, một bên nhanh chóng cởi quần áo. Hắn cởi hết
trên người, tùy ý vứt trên mặt đất và trên giường. Sau đó tay liền vuốt
ve khuôn mặt trơn bóng của người trên giường.
Cảm thụ được phía dưới căng lên, trong mắt Hắc y nhân dục vọng dày đặc, vì thế không chút do dự đè lên người nàng.
Hoa Thanh Nhi đang ngủ đột nhiên cảm thấy trên mặt lạnh như băng. Trong
nháy mắt, nàng mở mắt sợ hãi. Nhưng nghênh đón nàng là một thân hình
cường tráng, trong nháy mắt, nàng có cảm giác bị ép đến không thở nổi.
Mắt nàng trợn to, nhìn nam tử trên người nàng. Chỉ thấy một gương mặt xa
lạ, trong lúc nhất thời không biết nên làm như thế nào. Nàng không thể
kêu, nếu kêu, binh lính tuần tra bên ngoài sẽ vào, nhìn thấy trường hợp
này. Như vậy hoàng thượng cùng thái hậu vì bảo vệ tôn nghiêm của Hoàng
thất, nhất định sẽ giết nàng.
Ánh mắt nàng lạnh như băng nhìn nam tử trên người, giọng điệu lạnh lùng hỏi: “Ngươi là ai? Ngươi muốn làm cái gì?”
Nam tử ngồi trên người nàng giờ phút này cũng là cúi đầu nở nụ cười, sau đó giật giật trên người nàng, làm Hoa Thanh Nhi sợ run. Thấy nàng như thế, hắn cười ái muội, sau đó mở miệng chế giễu: “Sao vậy, mới gặp lúc chiều mà ngươi đã quên rồi sao? Về phần ta muốn làm gì, ngươi không đoán được sao? Từ buổi chiều sau khi thấy nương nương, trong lòng của tiểu tăng
liền động, vẫn đối với nương nương nhớ mãi không quên. Nên buổi tối mới
lẻn vào cung, muốn cùng nương nương tìm hiểu phật pháp.”
Nghe hắc y nam tử nói, Hoa Thanh Nhi tức giận muốn hộc máu. Nàng không nghĩ
đến là tiểu hòa thượng giả kia. Bất qúa bây giờ lại nói như vậy, hơn nữa lại có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, nàng cũng thấy rõ cái đầu trơn kia.
Nhưng bây giờ nàng phải làm sao, nàng không thể kêu. Chẳng lẽ lại không phản kháng như vậy sao, cứ để hắn chiếm tiện nghi sao?
Đột nhiên trong đầu linh quang chợt lóe, nhớ tới ám vệ nàng an bài ở Hoa
Thanh cung, nên tay lặng lẽ chuyển xuống đầu gối. Nhưng giữa chừng lại
bị chặn lại.
Nam tử kia cầm tay nàng, khẽ hôn tay
nàng, sau đó nhìn Hoa Thanh Nhi nói: ” Nương nương có phải muốn kêu ám
vệ hay không a? Không cần kêu, bởi vì bọn họ đều bị tiểu tăng làm cho
hôn mê. Vì đêm nay có thể cùng nương nương học phật pháp, tiểu tăng đã
chuẩn bị rất kỹ. Chút nữa nương nương nên phối hợp, không nên phản
kháng, bằng không gây ra tiếng động quá lớn sẽ làm người khác đến thì
không tốt.”
Nam tử kia nói xong, sắc mặt Hoa Thanh
Nhi trắng bệch, biết đêm nay không chạy thoát. Vì thế, nàng nhẹ nhàng
nhắm hai mắt lại. Trong lòng yên lặng an ủi chính mình, không có gì,
ngày mai lập tức tìm phụ thân hỗ trợ, nhất định sẽ làm những người này
chết không có chỗ chôn, đêm nay nên nhịn một chút. Dù sao ngay cả lão
nam nhân như Sở Phách Thiên nàng đều có thể chịu được, còn người này, so với Sở Phách Thiên còn nhỏ tuổi hơn nhiều.
Nhìn nàng nhắm mắt lại, ngoan ngoãn không giãy dụa, nam tử rất hưng phấn.
Hắn lập tức không khách khí bắt đầu hành động, hai tay bắt đầu xé rách y
phục trên người Hoa Thanh Nhi. Chỉ chốc lát trong phòng liền vang lên
tiếng thở dốc và thanh âm rên rỉ.
Thật lâu sau, lâu
đến nỗi Hoa Thanh Nhi nghĩ sẽ không bao giờ ngừng, rốt cục cũng đã xong. Nam tử trên người Hoa Thanh Nhi đứng lên, ánh mắt ái muội nhìn nàng,
trong miệng lại dâm uế nói: “Khó trách Sở Phách Thiên lại sủng ái ngươi, ngươi thật đúng là dâm đãng a. Mới một buổi tối, hồn của ta đã bị ngươi lấy mất. Nương nương, tạm thời hầu hạ nương nương đến đây. Chờ thêm mấy ngày nữa, ta sẽ lại đến.”
Nam tử kia nói xong, lại mặc quần áo lại, sau đó xuống giường, nhanh rời đi.
Lúc này toàn thân Hoa Thanh Nhi đau nhức, không thể hỏi hắn rốt cục muốn làm gì.
Đột nhiên một trận binh khí lách cách vang kên, nàng giương mắt nhìn, nhìn
thấy nam tử kia gõ gõ. Đột nhiên biết rõ hắn muốn làm gì, Hoa Thanh Nhi
nhanh chóng lấy hết sức lực, sửa sang lại quần áo. Sau khi mặc xong, bên tai truyền đến một tiếng mèo kêu, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn, lại
phát hiện nam tử. Nhưng ngay sau đó, trong cửa phòng lại có nhiều người
vọt vào.
Trưởng thị vệ phụ trách tuần tra nhìn thấy
cảnh tượng hỗn loạn trong phòng, còn có hắc y phân tán trên giường,
trong lúc nhất thời lại sững sờ ở nơi đó.
Hoa Thanh Nhi cũng sửng sốt, không biết mọi việc sao lại phát sinh nhanh như vậy, nhanh đến nỗi nàng chưa kịp nghĩ ra đối sách.