Thiên Tài Khí Phi

Chương 136

Không vào hang cọp, làm sao bắt được cọp con, nên xoay người nhảy, chuẩn bị vào.

Nhưng chưa kịp nhảy lên, cánh tay bị kéo lại.

Đang chuẩn bị nhảy lên, lại bị kéo lại, Vân Y thuận theo hướng lực đạo mà ngã đi. Trong nháy mắt, lại rơi vào một lồng ngực lớn, độ phù hợp này, làm cho nàng hoảng hốt, tựa hồ đây là nơi an toàn nhất.

Mùi hoa cỏ quanh quẩn chóp mũi, thần sắc Tư Cảnh Hiên có chút mê ly.

Dưới bóng đêm, hai người đều mặc y phục đen, làm người ta có cảm giác hài hòa. Tư Cảnh Hiên đưa mắt nhìn xuống, nhìn nữ nhân đang giả trang nam tựa vào lồng ngực hắn.

Trong ánh mắt ẩn sâu cảm xúc nào đó, lúc này lại như có lửa bên trong, bộc phát tình cảm. Mà sau đó, Vân Y cũng ngẩng đầu, lúc nhìn vào mắt hắn, tựa hồ có một dòng điện xẹt qua.

Trong con người của hai người đều có bóng dáng của đối phương.

Lúc ánh mắt hai người giao nhau, có sự ái muội đang quanh quẩn.

Ánh mắt khẽ động, Tư Cảnh Hiên nhìn ánh mắt mà hắn đã chôn sâu vào đáy lòng thật lâu. Ngay sau đó, khát vọng bao trùm lý trí. Tư Cảnh Hiên kìm lòng không được, đôi môi từ từ hướng đến cánh môi như hoa của Vân Y.

Lúc môi khẽ chạm nhau, ánh mắt Tư Cảnh Hiên càng nóng rực. Ngay sau đó, Tư Cảnh Hiên như đã hóa thân thành con sói hoang khao khát có được nàng.

Tư Cảnh Hiên vòng tay ra sau, một tay gắt gao ôm thắt lưng Vân Y, một tay đỡ đầu Vân Y. Làm nụ hôn này thật sâu sắc.

Lúc Vân Y bị hắn hôn, đầu Vân Y cũng đã ngừng suy nghĩ. Trong cảm giác ướt át và nóng rực đến cực hạn, nàng cảm thấy hô hấp của mình cũng khó khăn, chỉ có thể bị động để hắn hôn nàng.

Đôi mắt nàng mở thật lớn.

Đáng tiếc, Vân Y bây giờ sớm đã bị Tư Cảnh Hiên hôn rối tinh rối mù, không để ý chuyện khác.

Đầu trống rỗng, ánh mắt mê ly, hơi nước sương mù.

Ngay sau đó, lại thấy cả người mình bị ôm vào.

Nàng chưa kịp mở miệng, miệng cũng đã bị chặn lại.

Tư Cảnh Hiên gắt gao ôm Vân Y, giống như phải dung nhập nàng vào mình. Một bàn tay vòng đến cái ót của nàng, cố định đầu nàng.

Nụ hôn triền miên kịch liệt, làm cho Vân Y chỉ cảm thấy toàn thân không ngừng chìm nổi, thủy mâu trung không có một tia chống cự.

Tư Cảnh Hiên lúc này trong lòng như có lửa, bây giờ hắn không nghĩ gì cả, thầm nghĩ muốn đem tiểu nữ nhân này nhập vào cơ thể mình, muốn hôn nàng đến suốt đời.

Bóng đêm bao phủ, môi gắn bó với nhau, kích tình bắt đầu khởi động.

“Sở Hiên, quan hệ hôn nhân của chúng ta chấm dứt đi, coi như là kết cục tốt đẹp.”

“Vì sao?”

“Bởi vì chúng ta không thích hợp, ta muốn sống cuộc sống yên ổn, đơn giản. Ta biết ngươi chắc chắn có thân thế phức tạp, thù hận cũng rất phức tạp. Mà ta, chỉ là một nữ tử bình thường, không muốn cuốn vào vòng xoáy đó.”

Tư Cảnh Hiên lại nhớ đến lời của nàng nói ở căn nhà gỗ, từng chữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, như một thanh đao sắc lạnh đâm vào lòng hắn.

Không thích hợp?

Vì sao không thích hợp?

Ba chữ đó lúc nào cũng quanh quẩn trong lòng hắn, trở thành nỗi đau của hắn. Đau đến khắc cốt ghi tâm.

Muốn dùng một lý do như thế để chấm dứt quan hệ?

Tốt, vậy hắn dùng một nụ hôn nóng bỏng để dây dưa với nàng.

Nhớ tới nữ tử tuyệt tình, Tư Cảnh Hiên hôn bắt đầu thô bạo, tựa hồ chỉ cần như vậy, mới có thể làm cho nàng nhớ nụ hôn này.

Đôi khi, Tư Cảnh Hiên sợ hãi, sợ hãi có một ngày, nữ tử này sẽ quên hắn. Nếu có ngày đó, Sở Hiên hắn sẽ vĩnh viễn rời khỏi nàng.

Nếu có ngày đó, như vậy hắn nhất định sẽ chìm trong bi thương mà chết.

Trong lòng nhớ tới lời nàng nói, nụ hôn càng ngày càng chua sót.

“Phải không? Như vậy thì tốt, ngươi nhất định sẽ trường mệnh trăm tuổi. Còn nữa, chúc ngươi sớm ngày khỏe mạnh, càng có thể báo thù sớm.”

“Vũ nhi, chúng ta, chúng ta,......”

“Chúng ta, chúng ta là bằng hữu.”

“Được, là bằng hữu.”

Từng lời nói này, hắn không thể quên. Luyến tiếc, đau xót, khắc sâu như vậy, lại có một loại hạnh phúc đau thương.

Dần dần, hơi thở bắt đầu hỗn loạn, cuối cùng hai người đều hít thở không thông. Vân Y cảm nhận được tâm tình của hắn, đau xót, tuyệt vọng.

Run run mở to mắt, đôi mắt Vân Y đã rõ ràng.

Hoảng hốt, vừa rồi cảm nhận được đôi mắt quen thuộc, Vân Y nhớ kỹ.

“Hiên, là ngươi sao?”

Nhưng lúc nhìn vào đôi mắt kia, trong lòng chỉ là trống rỗng cùng bi thương.

Đôi mắt này rất đẹp, không thua đôi mắt của hắn, âm trầm giống nhau, nhưng chung quy không phải ánh mắt trong lòng nàng.

Bởi vì trong lòng Tư Cảnh Hiên bi thương, trong mắt cũng đã ướt. Cỗ tuyệt vọng trong lòng như bị hòa tan, chỉ còn lại sự đau thương.

Không chiếm được đáp án trong lòng, cảm nhận được hai gò má nàng lạnh như băng, trong lòng Vân Y sinh ra một cỗ bi thương.

Sự bi thương này trong bóng đêm càng có vẻ chân thật mà tinh tế.

Nàng đến nơi đây ngay từ đầu chỉ là ngoài ý muốn, không nghĩ tới sẽ có nhân duyên tốt đẹp, nếu có thì cũng chỉ là thỏa hiệp mà thôi. Đúng vậy, thỏa hiệp, thỏa hiệp ở thời không xa lạ này. Thỏa hiệp dưới ánh mắt kia. Nàng cam tâm tình nguyện trả giá.

Nhưng đôi khi, cho dù không tin thế giới này có vận mệnh. Nhưng trong lòng nàng vẫn thầm oán vận mệnh tàn nhẫn. Nếu gặp nhau hiểu nhau yêu nhau, vì sao cuối cùng lại có kết quả này.

Trong lòng có cảm giác không cam lòng, càng ngày càng khắc sâu. Vô luận như thế nào, nàng cũng không dễ dàng nhận thua. Không đến cuối cùng, nàng cũng không buông tay.

Trong ánh mắt hiện lên tia kiên cường, ngay sau đó, có khí lực. Vân Y mạnh mẽ đẩy Tư Cảnh Hiên ra, mà hắn cũng không nghĩ nàng có hành động như vậy.

Bất ngờ không kịp phòng bị, người cũng đã tách ra, chỉ còn gió đêm thổi qua.

Ánh mắt của hắn còn sự ôn nhu vẫn chưa tiêu tan.

Tựa hồ, có cố gắng như thế nào cũng không được......

Cho dù dùng hết ôn nhu của mình, vẫn không được nàng đáp lại. Nhưng cho dù trong lòng cảm thấy nàng lạnh lùng như thế, mình vẫn cứ lún sâu.

Nàng, là số kiếp cả đời của mình.

Vân Y nhìn Tư Cảnh Hiên, ánh mắt trong trẻo nhưng lạnh lùng, không biết là vì trong lòng bất an hay là vì cái khác. Nhưng nàng biết mình cùng Tư Cảnh Hiên tuyệt đối không có gì, tuyệt đối không liên quan đến hắn.

Bởi vậy, nàng lạnh lùng. Vô cùng lạnh lẽo.

Nhìn Vân Y như vậy, trong mắt Tư Cảnh Hiên hiện lên tia đau kịch liệt, cuối cùng hóa thành sự ảm đạm.

Như vậy, cũng tốt.

Chỉ cần nàng cảm thấy vui, là tốt rồi.

Tư Cảnh Hiên cúi mặt, Vân Y lạnh lùng nhìn. Trong không khí vờn quanh một tầng bất đắc dĩ cùng thê lương, chỉ có bóng đêm.

“Ta muốn tìm Lục Bình.”

Âm thanh lạnh lùng thản nhiên của Vân Y truyền đến, trong thanh âm mang theo sự lạnh lùng, xâm nhập vào nội tâm của Tư Cảnh Hiên.

Lòng Tư Cảnh Hiên cũng đã nguội lạnh, nhưng vẫn không đành lòng khi nhìn đến nàng.

“Thực xin lỗi, vừa rồi ta luống cuống. Chỉ là ngươi cùng thê tử của ta giống nhau, cho nên mới kìm lòng không được.”

Thanh âm trầm thấp của Tư Cảnh Hiên vang lên, thanh thanh lạnh bạc, nghe vào tai làm người khác cảm thấy hoang vắng.

Nghe thanh âm Tư Cảnh Hiên, trong lòng Vân Y đột nhiên xẹt qua nhè nhẹ đau đớn. Sự đau đớn này khắc thật sâu vào lòng nàng. (Sally: cho ta chen một câu, tác giả cho tình tiết này rất cẩu huyết ak)

Vân Y đột nhiên đứng lên, quen thuộc, đau đớn. Cuối cùng, cỗ đau đớn này vẫn chôn sâu trong đáy lòng.

Nhẹ nhàng giấu đi cảm xúc của mình, nhẹ nhàng đem chúng xem như hạt bụi.

Đôi mắt nàng vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như mặt hồ.

“Không có việc gì, vừa rồi chỉ là hiểu lầm mà thôi. Ta còn muốn đi tìm Lục Bình, Tư trang chủ?”

Vân Y dù sao cũng là người hiện đại, tất nhiên sẽ không đặt nặng nụ hôn này. Nay, cho dù trong lòng rung động, nhưng Lục Bình và Sở Hiên quan trọng hơn, nàng chỉ có thể vùi lấp mọi chuyện.

Hiện tại, việc cấp bách là tìm Lục Bình, nếu được Tư Cảnh Hiên giúp, như vậy sẽ có cơ hội thành công. Bởi vậy, trong lòng không thể không giấu đi sự xấu hổ, hiện tại quan trọng nhất là cứu Lục Bình, chuyện khác nàng không nghĩ nữa.

Vân Y lẳng lặng nhìn Tư Cảnh Hiên, đợi hắn trả lời.
Bình Luận (0)
Comment