Thiên Tài Khí Phi

Chương 141

Nửa tháng kế tiếp, Vân Y đều sống nhàn nhã ở Bích Thủy trong sơn trang.

Ở trong này đã lâu, Vân Y cũng thích thú với sự yên tĩnh nơi đây. Thật sự là Bích Thủy rất đẹp, phong thanh mà thanh nhã. Mà Tư Cảnh Hiên mấy ngày nay hình như rất bận, cũng không nhìn thấy hắn. Chuyện này cũng làm cho Vân Y thoải mái một chút. Từ lần trước hắn hôn nàng, nàng cũng sợ gặp mặt hắn. Có cảm giác hai người sẽ có quan hệ tốt hơn. Mà Vân Y cũng không nghĩ tới, Tư Cảnh Hiên cứu Vân Y nhiều lần, Vân Y thật sự không muốn dây dưa với hắn. Nhưng là nếu đi đến bước kia, như vậy Vân Y cũng sẽ không vì ơn cứu mạng mà trao tình yêu cho hắn.

Bởi vậy, hai người cứ như bây giờ thì tốt, không thấy mặt, không nói lời nào.

Có lẽ, ý nghĩ như vậy thực ích kỷ. Nhưng Tư Cảnh Hiên cũng cho nàng một cảm giác an toàn, loại cảm giác này, Vân Y không muốn mất đi. Từ khi rời khỏi Sở Hiên, nàng sợ sự cô đơn

Nếu, bọn họ là cùng một người, như vậy tất cả sẽ tốt đẹp.

Chỉ là chuyện này, nàng không dám đi nghiệm chứng, nếu kết quả không như nàng nghĩ. Như vậy, nàng nên làm gì?

Tình chi một chữ, nhất gian nan.

Vân Y cười khổ, không biết nên mở miệng nói như thế nào.

Lúc này, một mình Vân Y ngồi bên hồ, một chân nhẹ nhàng nghịch nước.

Nghĩ nghĩ, trong đầu không tự giác nhớ tới khi ở Sở quốc. Nhớ tới lúc dưới ánh trăng múa kiếm cùng hắn, nhớ đôi tay ôn nhu của hắn. Nhớ tới sự ấm áp của hai người khi ngồi trên đôi tiên hạc. Nhớ tới sự rung động của nàng. Nhớ ở trong rừng cây, khi mình đối mặt với cái chết, lại được hắn ôm mình thoát khỏi.

Nhớ rất nhiều, rất tốt đẹp, giờ phút này đã trở thành nỗi đau ở trong lòng mình. Đó cũng chính là sự an ủi cho nàng.

Chỉ là, mỗi khi nhớ lại, ngực cũng rất đau. Nhớ đôi mắt ôn nhu của hắn, nhớ cử chỉ của hắn, nhớ hơi thở của hắn.

Đôi mắt nàng đã có chút ươn ướt, Vân Y mạnh mẽ đưa tay, cầm cành liễu ném vào hồ nước, nhìn nó yên lặng trôi nổi trên mặt nước.

Vân Y ngẩng đầu, nhìn lên trời, không cho nước mắt chảy ra.

Không thể khóc, không thể khóc, phải kiên cường. Chỉ cần kiên trì, nỗ lực, hết thảy đều thành công. Vân Y tự vỗ về mình, không cho mình có cơ hội yếu đuối.

Lúc cúi mặt xuống, lại trở về một mảnh trong trẻo nhưng lạnh lùng.

Mà lúc này, một hắc y nam tử cách đó không xa nhìn mọi chuyện bên này, ngón tay khẽ nắm chặt. Không biết nghĩ cái gì, xoay người lại, dùng khinh công nhanh chóng rời khỏi đây.

Nửa tháng sau, cuộc thi khoa cử ở Bắc thành sớm đã tấp nập người.

Nhìn biển người, Vân Y có cảm giác như thi vào trường cao đẳng. Ở đây quả nhiên là oanh động, có tộc trưởng, có xe ngựa, có người, cái gì cũng có.

Những người đi một mình quả thật rất ít, cơ hồ là không có.Vốn Hồng Mai muốn đi cùng nàng, nhưng nàng cự tuyệt. Nơi này rất loạn, Hồng Mai lại là mỹ nhân, nếu cho Hồng Mai đi theo, nếu có chuyện gì xảy ra, vậy mình sẽ phát điên lên mất.

Vân Y một thân áo trắng, nhìn dòng người trước mặt, trong mắt có tia hưng phấn. Nghe nói cuộc thi khoa cử ở Bắc quốc khác với nước khác. Ở đây, không đơn giản chỉ là trong sách vở. Còn kèm theo sự phân tích về chính sự, ngay cả buôn bán, giao tế cũng có trong đề thi. Nên, Vân Y đối với chính trị của Bắc quốc rất có hứng thú, cuộc thi như vậy, chỉ cần không có tham ô gì đó, vậy người được tuyển chọn sẽ là người rất bất phàm. Như vậy, quan viên ở Bắc quốc chắc chắn sẽ không như ở Sở quốc.

Cuộc thi này phân làm ba ngày, gồm quân sự, chính trị, văn hóa, buôn bán, giao tế lễ nghi, kiến thức cơ bản. Như vậy cuộc thi sẽ không lựa chọn người chỉ biết đọc sách. Nói đến cuộc thi, Vân Y không khỏi nhớ tới Mộc phủ tam thiếu gia Mộc Văn. Không biết cả ngày hắn đọc sách trong phòng, cuối cùng sẽ có kết quả gì? Nói đến Mộc Văn, Vân Y thật sự có chút nghi ngờ.

Lúc ấy, nàng tận mắt nhìn thấy, Mộc Văn thiếu chút nữa làm bẩn Hồng Mai cùng Lục Bình. Tuy rằng nhìn qua, Mộc Văn chắc là bị người khác hạ dược. Nhưng vô luận thế nào, thiếu chút nữa hắn làm thương tổn hai muội muội của nàng. Nhưng ở phương diện khác, hắn cũng là người bị hại mà thôi, nếu tính sổ với hắn thì không công bằng cho lắm.

Hơn nữa sau đó hắn cũng bị người khác ám sát. Bằng không, nàng cũng không thể tham gia cuộc thi này.

Lúc nghĩ tới chuyện của Mộc Vắn, bên tai lại truyền đến thanh âm khó nghe. Vừa nghe thanh âm này, Vân Y thầm than, lại gặp người quen, có trò hay a.

“Nha, không phải Vân Y đây sao? Sao lại không trốn đi, lúc trước truy nã, không phải không tìm thấy người sao? Nói xem, ngươi trốn trong ổ chuột nào? Sao không trốn cả đời luôn? Bây giờ lệnh truy nã bị huỷ bỏ, ngươi lại đi quyến rũ người? Đây. Mọi người xem xem, Vân Y tuy rằng tâm tư ác độc, nhưng bộ dáng lại rất được, nếu ai thích, chỉ cần ra tiền, đều có thể lĩnh về nhà.”

Mộc Vũ đắc ý nói, sau đó kiêu ngạo cười to.

Mà đi cùng Mộc Vũ có vài công tử hoa lệ, một đám có bộ dáng lỗ mãng a. Thật đúng là vật họp theo loài. Bằng hữu của Mộc Vũ cũng giống hắn, một đám người bên cạnh cười phụ họa. Có mấy người lại cười đến dâm đãng, ánh mắt dâm tà không ngừng nhìn nàng. Nhìn ánh mắt bọn họ, Vân Y cảm thấy buồn nôn. Trong lòng buồn bực, những người này chẳng lẽ không biết lời họ nói rất ghê tởm sao?

Nên ở trong nhà chứ sao lại ra ngoài làm loạn thế này

Bởi vì Vân Y đang nghĩ chuyện của Mộc Văn, nên cúi đầu.

Mà khi họ đến, Vân Y cũng không ngẩng đầu. Những người đó thấy Vân Y như thế, đều nghĩ Vân Y sợ hãi.

Bọn họ không biết ánh mắt của họ làm Vân Y ghê tởm. Tuy rằng không ngẩng đầu, nhưng khóe mắt nàng vẫn thấy một chút. Vân Y vẫn không ngẩng đầu, muốn khinh thường bọn họ.

Mà những người đó không thấy Vân Y nói chuyện, có người không bình tĩnh.

“Ngươi bị sao vậy? Ta đang nói chuyện với ngươi, sao lại không trả lời?”

“Đúng vậy, không phải là bị dọa rồi chứ?”

“Xem ra ngươi có uy danh nha, ngươi làm hắn sợ nên không dám ngẩng đầu.”

Nghe thanh âm náo động bên tai, khóe miệng Vân Y mang nụ cười châm chọc.

Sau đó, Vân Y ngẩng đầu lên, mang nụ cười đẹp đẽ, ngọt ngào hỏi:“Các ngươi đang nói chuyện với ta sao?”

Lúc Vân Y ngẩng đầu, nhưng người ở đây đều thất thần. Nụ cười kia sáng lạn như hoa, làm các công tử ở đây si mê.

Trong lúc nhất thời mọi người đều bị lạc trong nụ cười của Vân Y, không ai chú ý tới ý tứ trong lời nói của hắn.

Mà Vân Y nhìn bọn họ như vậy, nụ cười châm chọc càng sâu. Sau đó xoay người bước đi. Vừa đi vừa quay lại vẫy tay, tư thái tùy ý, mang một cỗ tiêu sái.

Đợi Vân Y đi rồi, đám kia người kia mới phản ứng lại. Nhất thời các phản ứng đều có, nhưng đa phần là mắng to.

“Sao hắn lại như vậy, hắn không để chúng ta vào mắt.”

“Hơi quá đáng, lần sau thấy hắn, nhất định phải cho hắn đẹp mặt.”

“Bất quá, bộ dáng hắn rất đẹp, so với nữ nhân còn đẹp hơn.”

Mọi người bàn tán, cái gì cũng có. Mà Mộc Vũ lại lóe ra tia sáng. Hắn nhớ tới chuyện hắn bị Vân Y trêu đùa, bây giờ nhớ lại, có lẽ độc của mình là do hắn giở trò. Sau đó, hắn làm bộ y thuật cao minh, làm cho hắn thống khổ. Nhớ đến chuyện này, hắn hận đến nghiến răng.

Mộc Vũ hung hăng nhìn hướng Vân Y vừa đi, trong lòng âm thầm tính toán, về sau nhất định phải tìm một cơ hội bắt hắn. Sau đó đùa bỡn một phen trước, rồi giết chết hắn. Đây là kết cục hắn đắc tội mình, bất quá những người đó nói đúng, Vân Y này có gương mặt rất hoàn mỹ, không chút tỳ vết.

Mà Vân Y cũng không để ý chuyện ở đây, nàng đi một mình đến nơi, đột nhiên có người vỗ vai nàng. Bị chạm vào ngừoi, Vân Y căm tức. Trong lòng thầm mắng, rốt cuộc có cho nàng yên hay không. Chẳng lẽ bây giờ ai cũng rảnh hết sao? Gây phiền toái cho người khác, con hổ không phát uy, bọn họ còn tưởng rằng mình chỉ là con mèo nhỏ. Lần này phải làm cho bọn họ biết tay

Vân Y quay đầu lại, lại thấy một khuôn mặt thanh nhã.

Mộc Bách Nhiên!

Nam tử như ngọc như tùng kia.

Lúc nhìn thấy Mộc Bách Nhiên, Vân Y thay đổi sang thần sắc ôn hòa.

Mặc kệ như thế nào, Mộc Bách Nhiên nói đỡ cho nàng trong lúc nguy cấp, hơn nữa nàng không chán ghét hắn. Bởi vậy, đối mặt hắn, Vân Y không đạm mạc.

“Vân Y, ngươi cũng đến thi.”

Thanh âm thanh nhã của Mộc Bách Nhiên vang lên, chứa một tia lo lắng.

“Đúng vậy, muốn đền đáp quốc gia, kiến công lập nghiệp.”

Vân Y mang theo ý cười nhợt nhạt, ôn hòa nói.

Nói xong, Vân Y tự cảm thấy buồn cười.

Nghe Vân Y nói, thần sắc của Mộc Bách Nhiên vẫn chân thành, không thay đổi. Nam tử như vậy, Vân Y nghĩ, trên thế giới này hẳn là không có nữ tử nhẫn tâm làm cho hắn đau thương.

Lúc Vân Y xuất thần, bên tai lại vang lên thanh âm quen thuộc mà xa lạ.

“Đại ca, sao ngươi lại ở đây? Nha, đây không phải là Vân Y sao?”

Vân Y kinh ngạc chuyển mắt, nhìn về nơi phát ra thanh âm. Lúc nhìn thấy hắn, Vân Y thấy tức giận. Nàng muốn đấm vào mặt hắn.

Vân Y mang sắc mặt không tốt, ánh mắt như đao nhìn Mộc Văn, như muốn lăng trì hắn bằng ánh mắt.

Mà Mộc Văn bị Vân Y dùng ánh mắt lãnh liệt này nhìn chăm chú, cũng không có cảm giác gì. Mộc Văn vẫn mang vẻ mặt vô tội cười, ý cười trong suốt nhìn Vân Y, làm Vân Y nghiến răng.

Vân Y nghiến răng nghiến lợi nói:“Tam công tử không phải bị ám sát sao? Sao bây giờ lại ở đây?”

Nghe nói như thế, Mộc Văn xấu hổ sờ sờ cái mũi của mình, ngượng ngùng nói:“Thật ngượng quá, tại hạ phúc lớn mạng lớn, gần một tháng điều dưỡng, thân thể đã tốt hơn, làm Vân Y công tử thất vọng rồi.”

Lúc Mộc Văn nói chuyện, nụ cười trên mặt vô cùng sáng lạn. Vân Y hung tợn nhìn Mộc Văn, trong lòng muốn giết chết hắn. Quả nhiên là tai họa ngàn năm. Vân Y tức giận nghĩ, không chú ý tới đáy mắt của Mộc Văn có thiện ý cùng giảo hoạt.

Mộc Bách Nhiên ở bên cạnh nhìn sắc mặt của Vân Y, cùng với biểu tình của Mộc Văn, nhẹ nhàng nói:“Ta thấy cuộc thi sắp bắt đầu, chúng ta đi xếp hàng đi.”

Mộc Bách Nhiên dứt lời, Vân Y cùng Mộc Văn đều gật đầu đồng ý. Mộc Bách Nhiên nói vậy, thì mọi người cũng phải cho hắn mặt mũi.

Vì thế ba người đi đến phía trước, sau khi họ nhập hàng, nghe được tiếng chuông vang lên.

Ba tiếng chuông vang lên, mọi người theo thứ tự tiến vào trường thi.

Ngồi ở trường thi, Vân Y có cảm giác như trước đây. Tình cảnh này, bầu không khí này giống như khi đi thi ở trường cao đẳng. Lúc đó, cha mẹ đều ở ngoài chờ mình thi xong. Bây giờ, khi thi xong, bên ngoài có hình ảnh ôn nhu như vậy không.

Lúc Vân Y suy nghĩ, giám khảo đã bắt đầu phát giấy.

Trận đầu, thi quân sự.

Nhìn đề thi, Vân Y có chút bất đắc dĩ, trong lòng âm thầm nghĩ mình có nên cúi mình một chút, trả lời sai một chút. Nhưng cuối cùng vẫn quyết định nên làm người thành thực.

Vì thế, Vân Y cầm bút lông, bắt đầu viết. Không đến một khắc, Vân Y cũng đã trả lời xong.

Vân Y trả lời có thể nói là hành văn liền mạch lưu loát.

Không có biện pháp, vì mình có ông ngoại say mê quân sự và kì nghệ, làm mình mưa dầm thấm lâu, coi như là tinh thông. Bởi vậy ở hiện đại, ba mươi sáu kế nghe nhiều nên đã thuộc, hơn nữa có đọc được binh pháp Tôn Tử, trả lời bàu thi này, chỉ là dễ như trở bàn tay.

Vì thế, khóe miệng Vân Y khẽ cong lên, sau đó thổi cho khô mực. Vân Y nghĩ có phải mình trả lời quá nhanh không.

Làm xong mọi việc, Vân Y đưa mắt nhìn bốn phía, tìm giám khảo.

Chỉ chốc lát, một bóng dáng xinh đẹp đập vào mí mắt của Vân Y. Nhìn giám khảo này, Vân Y có cảm giác bị sét đánh a.

Chẳng lẽ đây là giám khảo? Thật sự nàng rất bất ngờ

Mà người ngồi trên kia, Kim Lãng đang bắt chéo chân thảnh thơi thưởng trà. Nhưng đột nhiên cảm thấy một ánh mắt mãnh liệt. Vì thế, hắn tò mò quay đầu, nhìn về chỗ kia.

Đôi mắt liễm diễm vô song của Kim Lãng nhìn thấy đôi mắt trong như hồ nước kia.

Trong phút chốc, Kim Lãng chỉ cảm thấy mình như lâm vào một hồ nước xinh đẹp, từ từ bị cuốn vào trong đó, không thể kềm chế.

Mà Vân Y cũng sửng sốt, không nghĩ sẽ thấy một đôi mắt đẹp nhue vậy. Nghĩ lại, liền biết hắn là ai.

Kim Lãng, con trai độc nhất của Nhiếp chính vương Kim Dịch, làm người thô bỉ, hắn may mắn có đôi mắt đẹp làm mê say lòng người. Bề ngoài xuất sắc, gia thế tốt, làm cho hắn trở thành đối tượng được nhiều gia đình muốn kết thân. Nhưng vì hắn rất hoang đường, cho nên không phải là mẫu người trong lòng các cô gái. Chỉ có nam tử giống như Mộc Bách Nhiên, mới là tình nhân trong mộng của các cô gái.

Nghe đồn Kim Lãng làm việc không để ý hậu quả, làm việc tâm tình bất định, chuyện gì cũng gây ra được.

Bây giờ nhìn lại, quả là thế, Kim Lãng này lại làm giám khảo. Qủa thực là mang đến tai họa. Hắn xinh đẹp như vậy còn ngồi ở phía trên, nhìn thật phong tình vạn chủng. Nếu thí sinh không đủ định lực có thể ý loạn tình mê, sao thi được nữa.

Vân Y nhìn quanh, thấy mọi người chăm chú làm bài, không nhìn Kim Lãng.

Vân Y nghĩ lại, đã biết nguyên nhân. Kim Lãng này là người cực kỳ tàn bạo, có người từng nhìn hắn, liền bị hắn móc mắt. Bởi vậy, mọi người đều biết không thể nhìn hắn.

Không thể nhìn?

Vân Y run rẩy khóe miệng, vừa rồi mình giống như theo dõi hắn. Hắn có muốn móc mắt nàng không?

Vân Y khẩn trương nhìn Kim Lãng, phát hiện hắn cười với mình, còn cười đến không rõ ý tử. Vân Y hô to trong lòng, ngài có thể đừng cười được không, nụ cười này thật sự quỷ dị a. Nhưng ông trời không nghe nàng cầu nguyện, Kim Lãng vẫn mang ý cười nồng đậm nhìn Vân Y.

Vân Y bị hắn nhìn làm sợ hãi, thật sự là chịu không nổi. Vì thế, nàng đứng dậy, quyết định bất cứ giá nào.

Nàng đứng dậy, hành lễ với hắn, dùng khẩu hình nói nộp bài thi, sau đó không đợi hắn phản ứng mà bước ra khỏi trường thi.

Nhìn bóng dáng của Vân Y, Kim Lãng hơi nheo mắt lại.

Trong ánh mắt ám lãng mãnh liệt, nhìn nàng không chớp.

Vân Y từ từ ra khỏi trường thi, nhất thời cảm thấy nhẹ nhõm.

Nhìn nhiều người chờ bên ngoài, trong lòng nàng có chút mất mát. Lúc trước, bên ngoài có người thân của nàng chờ đợi. Nhưng bây giờ, tại đây, nàng tự làm tự chịu.

Loại cảm giác này, ê ẩm, mang theo một chút phiền muộn.

Nhẹ nhàng đưa tay, che khuất ánh sáng, thuận tiện che dấu cảm xúc mất mát trong lòng.

Tiếp theo, lại đi thi, nghỉ ngơi, rồi lại thi.

Ba ngày đã qua trong nháy mắt, ba tiếng chuông vang lên đã xong.

Mà người gác thi ba ngày này cũng là Kim Lãng.

Đối với chuyện này, Vân Y buồn bực tới cực điểm. Không phải nói giám khảo sẽ thay đổi sao? Vì sao lại cứ là Kim Lãng.

Lúc đầu, bởi vì không chú ý tới hắn, cho nên không bị ảnh hưởng. Nhưng sau đó lại khác, Kim Lãng kia không biết bị cái gì kích thích, mỗi lần thi, luôn đem ánh mắt cố ý quét về phía nàng. Khiến cho nàng đều đứng ngồi không yên.

Làm hại nàng mỗi lần đều lấy tốc độ nhanh nhất, tốc chiến tốc thắng. Cũng làm cho Vân Y tạo thành một trận oanh động. Kỳ thật, nàng thật sự không muốn vậy, nhưng không có cách khác a. Đều tại Kim Lãng kia làm hại, không phải là do nàng nhìn hắn. Hắn mới như vậy sao?

Mặc kệ trong lòng Vân Y khó chịu, nàng vẫn bị dày vò trong ba ngày.

Bất quá may mắn, ba ngày cũng trôi qua.

Bây giờ phải đợi ba ngày sau yết bảng, đối với chuyện này, Vân Y không lo lắng. Ai bảo nàng biết mọi thứ, lại có cầm nghệ cao. Nghĩ như vậy không phải là trạng nguyên thì không được a.

Vì thế ba ngày này, khi những người khác ở nhà lo lắng chờ đợi kết quả, Vân Y chỉ ở trong Bích Thủy trong sơn trang thảnh thơi uống trà, nhìn sách giải trí, vô cùng tiêu dao.

Vân Y đợi đến lúc có kết quả, triều đình sẽ nhanh chóng ban thưởng. Đến lúc đó, có chức quan, nàng cũng có việc. Cho nên bây giờ phải quý trọng thời gian này.

Ba ngày sau, lớp lớp người vây quanh bảng kết quả.

Vân Y nhìn tầng người kia, chỉ bình tĩnh đến quán trà bên cạnh ngồi uống, một lúc sau, số người cũng ít dần. Vì thế Vân Y vui vẻ đứng đó, tinh tế nhìn.

Thứ tự từ cao đến thấp, từ trái qua phải.

Đứng nhất, bên trái, Vân Y.

Quả nhiên giống như dự đoán, Vân Y trong lòng khẽ ngượng. Mình ỷ mình là người hiện đại, như vậy mới thoải mái thắng bọn họ. Khiêm tốn, Vân Y hiểu. Dù sao trí tuệ của người cổ đại không thể gạt bỏ, không được khinh thường.

Trong lòng vui vẻ một chút, Vân Y tiếp tục xem.

Thứ hai, Mộc Bách Nhiên.

Thứ ba, Mộc Văn.

Nàng không nhìn bên dưới, Vân Y chỉ nhìn bên trên.

Xem ra Mộc Bách Nhiên thật là trạng nguyên, điều kiện tiên quyết là không có Vân Y tham gia. Nhưng thật đáng tiếc, cuộc thi này có Vân Y tham gia. Mà Mộc Văn kia, cũng làm cho nàng ngoài ý muốn. Thật sự không tin được, Mộc Văn này, còn tưởng là con mọt sách, kết quả lại như vậy.

Xem kết quả xong, ngày mai sẽ tiến cung. Sẽ là quan gì nhỉ? Vân Y rất chờ mong.

Bình thường tân khoa trạng nguyên chắc là làm quan ngũ phẩm.

Ngũ phẩm, là cái gì?

Bất quá không sao, cho dù là ngũ phẩm, Vân Y cũng có thể làm nên chuyện.

Hơn nữa, nàng tin tưởng, nhất định có thể từ ngũ phẩm lên nhất phẩm. Nàng muốn cảm thụ cảm giác uy phong của thần tướng.

Vân Y mang theo nụ cười nhẹ, khí chất như gió.

Một bóng dáng màu trắng ở xa nhìn Vân Y, nhất thời có chút thất thần.

Một bóng dáng màu đỏ trên cao cũng nhìn bên này. Cặp mắt đẹp như hoa đào kia nhìn nam tử dưới ánh mặt trời nở nụ cười thuần túy.

Trong lúc nhất thời, cảm thấy tim đập nhanh, hô hấp cũng dồn dập.

Loại cảm giác này thực xa lạ, hai mươi mấy năm qua Kim Lãng chưa bao giờ cảm nhận được. Loại cảm giác này, làm cho hắn vui sướng, làm cho hắn sợ hãi. Kim Lãng đưa mắt nhìn bóng dáng kia, trong lòng chờ mong. Có lẽ, sau này cuộc sống của hắn không còn vô vị nữa.

Ba người, ba tâm tư khác nhau.

Hai người, hai tầm mắt khác nhau.

Ba người cùng xuất hiện, sẽ tạo nên kết quả gì đây. Ngày nào đó trong tương lại, sẽ như thế nào.

Vân Y không biết nụ cười của nàng làm ảnh hưởng tâm tư của hai người. Lúc này nàng chỉ chờ mong phong thưởng, nghênh đón tranh đấu.

Đi bước một, lo lắng.

Đi bước một, thận trọng.

Ngày tiếp theo, Vân Y mặc triều phục được đưa ở khách điếm vào cung. Bởi vì tránh bị phiền toái, Vân Y nhìn xong kết quả, ở lại một khách điếm trong Bắc thành.

Sáng sớm, mặt trời chưa lên, Vân Y mặc một thân quan phục, ngồi kiệu đến hoàng cung.

Nhìn quan phục màu đỏ trên người, Vân Y cảm thấy có chút không đúng, nhưng không rõ không đúng chỗ nào.

Nhất thời nghĩ không ra, Vân Y đành phải bỏ qua này nọ.

Đi thẳng đến hoàng cung Bắc quốc.

Nơi đây khác với Sở quốc, hoàng cung của Sở quốc có một ít tinh xảo. Hòang cung Bắc quốc mang theo không khí trang nghiêm.

Nhìn hoàng cung, lại cảm thấy nó không giống như quốc gia mới thành lập. Như là một quốc gia có lịch sử đã lâu, khắp nơi lộ ra vẻ thần bí.

Vân Y không biết, mình lại có ngày ở một nơi khác. Không lâu về sau, sẽ để lại lịch sử nơi đây.

Đi theo thái giám truyền thánh chỉ tới cửa đại điện, Vân Y dừng lại, đợi thái giám vào bẩm báo.

Chỉ chốc lát, có thái giám ở bên trong cao giọng tuyên nàng đi vàp.

Vân Y cúi đầu, từng bước một vào điện, bước chân từ tốn, tự mang một cỗ khí chất tao nhã.

“Thảo dân Vân Y tham kiến hoàng thượng, Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.”

Đến giữa đại điện, Vân Y nhấc vạt áo lên, quỳ trên mặt đất.

Khóe mắt Vân Y thấy có rất nhiều đại thần đứng hai bên, một bên chắc là quan văn, một bên chắc là quan võ. Mà ngồi trên quan văn là một người anh tuấn đầy sức quyến rũ chắc là Nhiếp chính vương Kim Dịch. Mà ngồi trên quan võ là ai?

Nha, không phải là lão già kia sao?

Đây không phải là lão già lải nhải về Bắc Ngạo Thế khi nàng vừa đến Bắc quốc sao? Hắn sao lại ở đây? Như vậy hắn là Thổ gia gia Trụ Thổ Hùng.

Thật sự là không nghĩ tới a, một lão già dài dòng như vậy mà lại có thân phận lớn a. Thổ gia nắm giữ một phần ba quân quyền ở Bắc quốc, người này rất quan trọng.

Vân Y đang nghĩ đến thông tin về Thổ gia gia, phân tích một chút. Ngay lúc này, bên tai vang lên thanh âm đạm mạc của Bắc Dương.

“Hiện Vân Y là tân khoa trạng nguyên, theo lý nên phong làm quan ngũ phẩm. Nhưng trong khi thi Vân Y biểu hiện xuất sắc, kinh tài tuyệt diễm ai cũng khen ngợi. Bởi vậy, bây giờ sẽ được nâng lên một bậc. Đặc phong Vân Y làm quan tứ phẩm Bắc thành Phủ Doãn, khâm thử.”

Nghe kết quả như vậy, Vân Y sửng sốt. Trong lòng thầm nghĩ, đây đúng là chuyện tốt. Bây giờ Vân Y cũng rốt cục biết vì sao quan phục trên người thật quái lạ, đó là bởi vì quan phục trên người không phải ngũ phẩm mà là tứ phẩm.

Bắc thành Phủ Doãn, đây là chức quan quan trọng. Nếu làm tốt, tất nhiên sẽ thăng quan rất nhanh. Nhưng nếu làm không tốt, lại dễ dàng bị xét nhà diệt tộc.

Nhưng Vân Y rất hưng phấn a, nàng thực thích chuyện này.

Mà Mộc Bách Nhiên cùng Mộc Văn đều được phong ở chức võ tướng, đó cũng là chức vị có tiền đồ.

Bất quá đây là sự khác nhau giữa có bối cảnh cùng không có bối cảnh......

Tuy rằng trong lòng oán thầm, nhưng trên mặt lại bày bộ dáng kính cẩn.

Hôm nay lâm triều, Vân Y cũng chứng kiến lời Bắc Dương nói không có trọng lượng. Đây là lâm triều sao, quả thực là một mình Kim Dịch độc chiếm. Trên cơ bản hắn ở đó quyết định, những người khác không có cơ hội lên tiếng. Mà trong lúc này, thái độ của Thổ gia gia trụ như đang nghiền ngẫm. Hắn từ đầu tới cuối, tựa hồ không ở trong trạng thái bình thường, bày ra bộ dáng buồn ngủ.

Bất quá này đó, tạm thời Vân Y không quan tâm. Bây giờ Vân Y cần phải về khách điếm nghỉ ngơi, chuyện khác, từ từ sẽ biết.

Vân Y vui vẻ trở về khách điếm nghỉ ngơi, chuẩn bị ba ngày sau nhận chức.

Ba ngày nay, Vân Y cũng không nhàn rỗi, nàng để ý từng chút về chính trị ở Bắc thành.

Trước mắt, Kim gia, Mộc gia, Thủy gia đều có quan hệ thông gia. Mà Đồng gia đã muốn rời khỏi chính trị của Bắc quốc, Thổ gia coi như là phe trung lập. Nhưng nghe đồn, Mộc Vũ sẽ cưới cháu gái của Thổ gia gia Thổ Cũng Linh.

Như vậy, nhìn qua, quyền lợi của Nhiếp chính vương Kim Dịch càng bành trướng. Mà sự thật cũng không sai chút nào, đương kim hoàng thượng Bắc Dương trên cơ bản không có quyền lực gì, trên cơ bản hắn đều mất quyền lực.

Chỉ còn mỗi cái xác hoàng đế mà thôi.

Như vậy, Vân Y phải giúp hắn đoạt lại quyền lực, đoạt lại tình cảm chân thành, phải từng bước lấy lại quyền lực của Kim Dịch. Đây là chuyện lớn, cần cẩn thận bố trí, tinh tế bày mưu, cuối cùng mới tiêu diệt Kim gia.

Suy nghĩ ba ngày, cũng không có gì rõ ràng, nên xem thủ đoạn của đối phương trước. Dù sao mình vừa nhậm chức, chắc chắn sẽ có người đến mượn sức, như vậy nàng sẽ coi đây là bước đột phá, từng bước một thực hiện kế hoạch của nàng, cuối cùng đạt mục đích.

Ba ngày sau, Vân Y chính thức nhậm chức.

Nàng bị kích động nha, mới sáng sớm, phải dậy sớm chuẩn bị rồi ngồi thưởng trà. Nhưng không có chuyện gì xảy ra, Vân Y buồn bực, Bắc thành này thật sự thái bình như vậy sao? Sao lại không có chuyện gì? Tốt xấu cũng phải xảy ra chút chuyện, như vậy nàng sẽ không chán ngán. Nàng thật sự nhàm chán sắp mốc meo.

Có lẽ Vân Y cầu nguyện có tác dụng, bên ngoài vang lên một hồi trống. Vừa nghe thanh âm này, Vân Y lập tức vui vẻ cho thăng đường.

Chỉ là sau khi thăng đường, nàng biết thế nào là miệng quạ đen. Từ đó về sau, nàng không hy vọng có ai tìm nàng đến xử lý mọi chuyện nữa, nàng tình nguyện mốc meo......
Bình Luận (0)
Comment