Edit: Sunny Út
Beta: Sally
Trong mắt A Mi nhịn không được lộ ra thần sắc suy tư, bọn họ lại giống nhau như vậy….
Làm sao lại có thể?
Bất quá say mê trong ánh mắt lại biến đi rất nhanh, lại hóa thành ánh mắt bình tĩnh như hồ nước, làm cho người ta nhìn không ra cảm xúc gì.
Hiện tại chuyện nàng phải làm là bảo vệ Vũ nhi, tuy rằng không biết nàng đoán chính xác hay không, nhưng trực giác cho nàng biết là Vũ nhi sẽ có chuyện.
Yến kinh nay đã không còn thái bình, Vũ nhi sẽ có nguy hiểm, nàng cần phải bảo vệ nàng ấy. Trong lòng hạ quyết định, ngay sau đó, người đã biến mất mờ mịt trong bóng đêm.
Mà Yến kinh đã nhiều ngày không giống như tưởng tượng của mọi người, sẽ gió nổi mây phun, ngược lại lại biểu hiện ra một loại bình tĩnh quỷ dị.
Dân chúng nghĩ vụ việc thích khách sẽ cứ như vậy lặng yên không một tiếng động mà cho qua, nhưng rất nhiều gia tộc hoặc quan lớn đều nói, đây chính là sự yên tĩnh trước khi bão táp nổi lên, càng yên tĩnh, đợi đến khi bùng nổ sẽ càng mãnh liệt. Mà như bây giờ dưới sự bình tĩnh này lại ẩn chứa nhiều nguy cơ.
Yến kinh đầu tiên là gió êm sóng lặng vài ngày, tiếp theo lại đột nhiên bộc phát tin tức kinh thiên động địa đầu tiên.
Có người nói Lễ bộ Thượng Thư Trần Đông cùng loạn đảng thích khách cấu kết, diễm vương Sở Diễm mang theo người đến phủ điều tra quả nhiên lục soát thấy thư liên lạc của hắn và thích khách.
Đương kim hoàng đế tức giận, đem Trần Đông nhốt vào thiên lao. Nhất thời toàn bộ Yến kinh ai cũng hoảng sợ, sợ kế tiếp sẽ đến lượt mình. Ai cũng nói Trần Đông là người bên phe của Thái tử, là cánh tay phải đắc lực. Mà thuộc hạ tín nhiệm của Trần Đông là Quảng Bố cũng đã bị bắt.
Các đại thần trong triều trong lòng đều lung lay, có phải hoàng thượng sẽ phế thái tử, lập Diễm vương lên thay thế vị trí Thái tử kia.
Mà Diễm vương đầu tiên lại bắt thế lực của Thái tử, hắn là muốn lôi kéo mọi người đứng về phía hắn sao?
Lúc này Vân Mộ cũng do dự, hắn cuối cùng nên đứng bên nào đây?
Thái tử bên kia, bởi vì chuyện của Vân Mộng Vũ, hắn cùng Dạ vương đã muốn sinh hiềm khích, mà Dạ vương và Thái tử quan hệ lại vô cùng tốt. Một nữ nhi khác của hắn lại sắp phải gả cho An vương, tuy rằng An vương này vô dụng, nhưng hắn vẫn đứng về phe của Thái tử.
Phải làm sao đây?
Hắn đi đi lại lại trong thư phòng, cảm thấy căm tức, đây đều là do Vân Mộng Vũ tạo thành. Nếu không phải do nàng, hắn cũng sẽ không cùng Dạ vương sinh hiềm khích. Nếu không phải do nàng, Ngọc nhi sẽ không phải gả cho An vương, hiện tại làm cho hắn vô cùng xấu hổ.
Vốn hắn có thể ẩn núp dưới hai thế lực, bảo trì mũ quan, nhưng hiện tại lại không an toàn nữa rồi.
Lúc lòng hắn như lửa đốt, ở ngoài cửa truyền đến thanh âm ôn nhu nhàn tĩnh của Vân Dung.
“Phụ thân, Dung nhi có một số việc muốn cùng phụ thân thương lượng, Dung nhi có thể vào được không?”
Nghe được thanh âm Vân Dung, Vân Mộ điều tiết lại tâm tình của mình, cho Vân Dung đi vào.
Tuy rằng Vân Mộ đã điều chỉnh nét mặt, nhưng Vân Dung vừa vào vẫn phát hiện hắn chưa đánh tan sầu lo, trong mắt nàng hiểu rõ, trong lòng lại tự tin.
Nàng tự nhiên đến bên cạnh Vân Mộ, thỉnh an hắn.
Thỉnh an xong, Vân Dung đột nhiên đi tới Vân Mộ quỳ xuống.
Thấy một màn như vậy, Vân Mộ nhất thời có chút ngây ngẩn cả người, đây là có chuyện gì, đợi phục hồi tinh thần, rồi đi đến nâng nàng đứng lên.
Vân Dung vẫn quỳ như cũ không cho hắn nâng dậy.
Vân Dung ngẩng đầu nhìn Vân Mộ kiên định nói: “Phụ thân, Dung nhi nguyện ý gả cho Diễm vương làm sườn phi.”
Vân Mộ nhìn tình huống này trong mắt hiện lên một chút tàn khốc, hắn cũng không kiên trì đỡ Vân Dung đứng lên, mà đứng đó nghe Vân Dung nói.
“Bởi vì chỉ có như vậy mới có thể làm cho tướng phủ được yên lành.”
“Vì sao Dung nhi lại muốn làm thiếp của Diễm vương? Diễm vương đồng ý sao?”
“Bởi vì Diễm vương chung tình với nữ nhi, Diễm vương đồng ý ngày đại sự nếu thành, hắn lên làm Hoàng đế, sẽ cho nữ nhi làm Hoàng hậu.”
Nghe nói như thế, trong mắt Vân Mộ hiện lên một chút ánh sáng, nếu như lời Dung nhi nói là thật, như vậy ngày đó hữu tướng phủ quả nhiên là quyền thế ngập trời, phú quý cả nhà a.
Nhưng lập tức trong mắt Vân Mộ hiện lên một chút giãy dụa, nếu thành công thì từ nay về sau sẽ dưới một người, trên vạn người.
Nhưng nếu là thất bại, thì phải làm sao?
Nếu thất bại, như vậy hắn và cả Vân gia cũng xong luôn rồi.
Nhìn thấy trong mắt Vân Mộ có vẻ do dự cùng giãy dụa, Vân Dung nói nhanh.
“Phụ thân, bây giờ thế cục đã khác, địa vị của Thái tử không xong rồi. Hôm nay Hoàng thượng lại đem Lễ bộ Thượng Thư nhốt vào thiên lao là có thể nhìn thấy một ít manh mối. Phụ thân, hiện tại Diễm vương đang rất được lòng tin của Hoàng thượng, hơn nữa hữu tướng phủ cùng với lại bộ Thượng Thư hợp sức, đại sự sao có thể không thành?”
Nghe Vân Dung phân tích, Vân Mộ trong lòng cũng cảm thấy có lý.
Thái tử so sánh với Diễm vương thì vẫn quá mức nhân hậu, như vậy thì không đủ để Thái tử ngồi lên vị trí đế vương.
Ngược lại, Diễm vương tàn nhẫn lại càng dễ dàng trở thành đế vương.
Trong lòng phân tích một lúc, lại đồng ý lời nói của Vân Dung.
Vân Dung nhìn phụ thân gật đầu đồng ý, trong mắt tràn đầy vui sướng.
Nàng rốt cục cũng có cơ hội có thể ở cũng với hắn, nàng rốt cục có thể đến giúp hắn. Đợi sau khi thế cục xoay chuyển, nàng có thể làm chủ của Diễm vương phủ rồi.
Mà chuyện của Vân Ngọc, bọn họ cũng đặt ở trong lòng, nhưng liên quan đến thời điểm hưng suy của tướng phủ, hạnh phúc của Vân Ngọc có vẻ quá bé nhỏ không đáng kể. Hơn nữa hôn sự của Vân Ngọc đến lúc đó còn có thể nghĩ biện pháp khác, nếu thật sự không có cách nào, thì hy sinh nàng cũng không sao.
Dù sao hắn lợi dụng nữ nhi của hắn cũng không phải là lần đầu tiên.
Mà trong lòng Vân Dung tuy rằng vẫn có lo lắng, nhưng vì hạnh phúc của nàng, nàng phải hy sinh hạnh phúc của muội muội. Hơn nữa chuyện của muội muội rất khó giải quyết, nàng còn có thể nghĩ biện pháp khác.
Các nàng đều đắm chìm trong mộng đẹp của mình, bọn họ sẽ không nghĩ đến lựa chọn hôm nay của bọn họ lại mang đến tai ương ngập đầu của ngày sau. Thái tử nhân hậu trong mắt bọn họ, lại chính là người âm hiểm.