Thiên Tài Ngục Phi

Chương 19

Tiêu Nguyệt đi ra khỏi tửu lâu, nhìn trên đường lớn các tiểu thương đang rao hàng cùng với dòng người hối hả, mấy năm nay toàn ở một mình làm nàng trân trọng cảm giác được hòa vào đám đông, cảnh tượng náo nhiệt làm cho nàng cảm thấy hoài niệm.

Đi vào một cửa hàng quần áo, chủ cửa hàng là một trung niên phụ nhân chừng bốn mươi tuổi. Lúc nhìn thấy Tiêu Nguyệt thì nàng hơi khinh thường, ăn mặc dơ bẩn, cơ bản bây giờ có là nông dân thì cũng tươm tất hơn nàng.

Nhìn vào thì biết là người không có tiền, cần gì phải tiếp đón cho mất thời gian. Nhưng dung mạo kia, là một tiểu cô nương khả ái, ẩn ẩn một khí thế cao quý, căn bản không phải là người nghèo nên có.

“Tiểu cô nương muốn mua gì?”

Bà chủ nhìn Tiêu Nguyệt mỉm cười nói, bà cảm thấy khá mâu thuẫn khi tiếp vị khách này nhưng cũng niềm nỡ chào đón. Tiêu Nguyệt thấy vậy cũng mỉm cười đáp lại, giọng nói ngọt ngào làm cho bà chủ xuýt nữa muốn nhào vào ôm chặt lấy nàng.

“Vâng, đại nương, ngài có thể chờ ta xem một tý được không ạ?”

Nói xong nàng nhìn xung quanh tiệm, có rất nhiều người đang chọn y phục ở đó, nàng đi về phía y phục dành cho thiếu nữ, đập vào mắt nàng là một bộ xiêm y đỏ rực. Không biết tại sao nàng lại thấy thích nó.

Màu đỏ quyến rũ ấy cứ đâm thẳng vào mắt của nàng. Nàng vô thức đưa tay lên cầm lấy, nhưng bất ngờ rằng nàng chưa kịp chạm tay vào thì một bàn tay khác lại gạt ra.

Nàng nhìn lại thì thấy một thiếu niên cao hơn nàng rất nhiều hắn tầm mười lam mười sáu tuổi, cả người một màu đen huyền từ y phục đến mái tóc dài thả xuống lưng.

“Này, nha đầu ngươi không hợp với màu này đâu, này xem bộ y phục làm bằng lụa trắng này mà xem.”

Thiếu niên nhìn nàng mỉm cười, tay đưa qua bộ xiêm y làm bằng lụa trắng kia. Bất chợt một giọng nói lanh lãnh phía sau vọng tới.

“Thần ca, người này không đủ tư cách để mặc quần áo huynh chọn đâu.”

Nghe thấy giọng nói đó, Tiêu Nguyệt nâng mắt nhìn lại, cô gái trước mặt ước chừng mười ba mười bốn, đứng trong đám người khá nổi bật. Bộ váy màu đen ôm sát người tôn lên đường cong của thiếu nữ đang trưởng thành. Mái tóc màu hạt dẻ xoắn thành lọn thả xuống hai vai.

Là một tiểu mỹ nữ điển hình bất quá bộ dáng cao ngạo làm người ta nhìn vào là biết bộ đại tiểu thư kiêu căng được nuông chiều từ nhỏ. Nàng ta đưa tay giật lấy bộ xiêm y từ tay của thiếu niên được gọi là Thần ca ca. Rồi quay sang khinh bỉ nói chuyện với Tiêu Nguyệt.

“Ngươi không xứng, dã nha đầu.”

Vẻ mặt vênh váo nhìn về phía Tiêu Nguyệt làm Tiêu Nguyệt cau mày, tuy nàng không thích bộ xiêm y đó nhưng nàng ghét bản mặt vênh váo của nàng ta.

Nàng ngoảnh mặt làm ngơ tay với về phía bộ xiêm y màu đỏ, nàng cầm lấy ngắm nghía.

Thấy Tiêu Nguyệt không để ý nàng ta, nàng ta lại khó chịu la lối.

“Dã nha đầu đúng là dã nha đầu, không biết thưởng thức, chỉ có dã nha đầu mới xứng với màu đỏ lẳng lơ đó mà thôi.”

Tiêu Nguyệt nhìn nàng ta đầy chăm chọc, nàng ta rướt họa rồi. Đúng vậy, cạnh bên nàng có một nữ nhân cũng chọn màu đỏ, không cần nhìn cũng cảm giác được nữ nhân này không tầm thường. Bị nói là màu đỏ lẳng lơ nên đang tức giận quay lại.

Ánh mắt nữ nhân đó đầy sát khí, nghe vậy liền bỏ đi. Trước khi đi còn lưu lại một câu: “Tốt nhất đừng để ta nghe lần nữa!” rồi bước đi về phía bà chủ tính tiền, bỏ đi.

Thương Tuyết Lăng nghe vậy càng thêm tức, nàng kia đã đi rồi thì chỉ còn Tiêu Nguyệt để nàng ta trút giận.

“Khất cái, ngươi mua nổi bộ quần áo này sao, có cần ta trả tiền giùm ngươi không?”

Tiêu Nguyệt không thèm đáp lại, đi thẳng về phía bà chủ tiệm.

“Đại nương, ngài có thể cung cấp cho ta một chỗ tắm rửa không ạ? Ta sẽ trả thù lao cho ngài.”

Chủ tiệm thấy vậy cũng mỉm cười, nhờ một tiểu cô nương dẫn Tiêu Nguyệt đi tắm rửa. Tiêu Nguyệt khoát lên bộ xiêm y màu đỏ trông không phải là lẳng lơ như Thương Tuyết Lăng nghĩ mà lại toát lên nét ngây thơ và mạnh mẽ.

Tiêu Nguyệt chỉ mới mười tuổi nhưng ngũ quan tinh xảo, mắt phượng mày ngài. Nhìn vào làm người ta không thể dứt ra được, một sự hấp dẫn ngây thơ, một nét thu hút tự nhiên, nét đẹp của Tiêu Nguyệt trấn áp cả Thương Tuyết Lăng làm nàng ta cứng họng.

Lăng Lãnh Thần nhìn Tiêu Nguyệt cũng ngây người, Tiêu Nguyệt nhìn rất quen mắt, hắn đã gặp nàng ở đâu?

Cảm giác quen thuộc tràn ngập nhưng dù hắn vắt kiệt não bộ cũng không thể nhớ được đã gặp nàng ở đâu. Tất nhiên là không thể bởi vì nàng và hắn chưa từng gặp mặt. Chính lúc này, định mệnh của Lăng Lãnh Thần đã rẽ theo một hướng khác, một hướng mà hắn hoàn toàn không ngờ tới.
Bình Luận (0)
Comment