Thiên Tài Ngục Phi

Chương 8

" Em trai là ngươi nói chuyện sao?" Tiêu Nguyệt ngây người nhìn bé trai phía sau lưng mình. Lại nhìn thấy phía dưới trường bào không có chân liền hét toán lên.

"A ~ Chẳng lẻ người là quỷ?" Vừa nói ra xong, Tiêu Nguyệt cảm thấy sau lưng mình ứa ra mồ hôi lạnh, tuy nàng một thời được đào tạo làm sát thủ nhưng nàng chỉ mới sống có 18 năm thôi (15 bên kia + 3 năm bên đây), nói không sợ mới là lạ.

"Ngươi mới là quỷ,... ta là linh hồn của Hỗn Độn giới chỉ. Ta gọi là Thánh Chỉ Thiên" (cái tên ~~ ơ ơ hơi troll - hiểu theo một cách nào đó )

Thánh Chỉ Thiên khinh thường liếc nhìn Tiêu Nguyệt. Thân ảnh lại hóa ra một bộ đồ ngắn khác, bất quá cũng là màu lam, một áo đơn trắng, khoác ngoài là áo lụa màu lam cộng với một cái quần ống rộng màu lam.

Nhìn Thánh Chỉ Thiên, Tiêu Nguyệt hận không thể ôm hắn lại mà hung hăng nhéo cho mấy phát. Tiêu Nguyệt trong lòng thì nghĩ chuyện không tốt lành như vậy nhưng trên mặt lại là bộ dáng của tiểu đại nhân, nhìn hỏi Thánh Chỉ Thiên.

"Vậy Hỗn Độn chỉ này từ đâu mà có?"

Thánh Chỉ Thiên ngẩn người rồi nghiêm túc suy nghĩ nhưng phun ra miệng lại làm cho Tiêu Nguyệt tức chết.

"Ta nào biết a~"

Thánh Chỉ Thiên lại từ từ rơi vào hồi ức.

"Hơn một vạn năm trước, ta được tạo ra. Hỗn Độn chỉ là một linh bảo, còn về phần nó đạt tới cấp bậc nào thì ta không không biết. Nhưng tất nhiên là nó rất cao, cao hơn thứ gọi là thần khí của các ngươi.

Nó đã có một đời chủ rồi, người đó là một người ngọc thụ phong lâm, hắn luôn luôn mạnh mẽ hơn mọi người, bất quá ta không biết làm sao, một vạn năm trước hắn lại cắt đứt liên lạc với ta rồi biến mất. Thời gian cứ trôi qua, ta nằm mãi trong một hang động tối đen, tới khoảng 5 năm trước đã có một bạch y nhân mang ta đi và rồi được tặng cho mẹ ngươi làm vật đính ước.

Ta muốn báo ơn hắn, nên luôn đi theo mẹ ngươi, nhưng ta nói gì mẹ ngươi đều không nghe thấy được, cho tới khi nàng bị đánh lén và ta bị quăng vào túi càn khôn rồi gặp ngươi."

Thánh Chỉ Thiên đau thương kể lại, gương mặt nhỏ nhắn tuy không biểu hiện bất cứ điều gì nhưng nhìn vào ánh mắt của hắn lại làm người ta cảm nhận được ưu thương sâu sắc.

Tiêu Nguyệt bên ngoài thì tỏ ra không có chuyện gì nhưng bên trong thì nàng đang rugn động tới cực đại. Nàng không ngờ rằng Thánh Chỉ Thiên lại phải trải qua sự cô trong một vạn năm, sự cô đơn đó làm sao hắn có thể chịu được?

"Vậy tại sao ngươi lại thích màu lam?"

Thánh Chỉ Thiên nhìn Tiêu Nguyệt thật sâu, không biết là có nên trả lời hay không, cuối cùng hắn cũng trả lời.

" Vì hắn luôn thích mặc màu lam."

Tiêu Nguyệt nhìn Thánh Chỉ Thiên rồi nàng lảng sang chuyện khác. "Vậy Hỗn Độn giới chỉ này có tác dụng gì?"

Thánh Chỉ Thiện bước ra khỏi hồi ức rồi bình tĩnh trả lời cho Tiêu Nguyệt. "Hỗn Độn giới chỉ chia làm 9 điện gốm: Toàn thư điện, Luyện khí điện, Luyện được điện, Thần mộc điện, Thánh thương điện, Thường thiên điện, Luyện thể điện, Tận uyển diện và Hồng Mông điện.

Toàn thư điện chứa các bí tịch, công pháp, lịch sử, luyện dược, luyện khí, bách thảo, bách khí, bách đan, bách thể,... nói chung toàn là sách.

Luyện khí điện và Luyện đan điện là hai điện dùng để luyện đan và luyện khí. Trong đó luyện đan điện là nơi hắn thích vào nhất.Thần mộc điện là một nơi tụ tập linh khí mà người có thể dùng để gieo trồng dược liệu.

Thánh thương điện thì ta không được vào, chỉ có chủ nhân của Hỗn Độn giới chỉ mới biết trong đó có gì.

Thường thiên điện là một lâu đài rộng lớn có thể dùng để ở nhưng ta chưa thấy hắn óới đó bao giờ. Nhưng hắn rất hay đến Tận uyển điện và Luyện thể điện. Tận uyển điện là nơi hắn dùng để trồng hoa, các loài thực vật mà hắn cho là đẹp, còn dùng để nuôi linh thú. Luyện thể điện là nơi có thể đáp ứng mọi nhu cầu luyện tập, công pháp, bí kỹ vân vân.

Còn Hồng Mông điện, đó vẫn là một bí ẩn, kể cả ta và hắn đều không biết đó là gì. Cánh cửa của Hồng Mông điện luôn đóng chặt, nó mang theo loại khí thế uy nghiêm của viễn cổ, không cho ai xâm phạm đến.

Còn ta là linh hồn được tạo ra nhằm cai quản mọi thứ trong Hỗn Độn giới chỉ, giúp chủ nhân của Hỗn độn giới chỉ dễ dàng sử dụng hơn."

Nghe xong tác dụng của Hỗn Độn giới chỉ thì Tiêu Nguyệt mới biết, đây là thiên đường mà tất cả linh giả đều mơ ước. Nàng cũng ý thức được rằng, nếu bí mật này lộ ra thì sẽ mang đến họa sát thân.
Bình Luận (0)
Comment