Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 113

Tiếng bước chân tới gần, Vân Khê một lần nữa nhắm lại hai mắt, giả bộ chưa tỉnh lại.

Thanh âm vừa rồi rõ ràng chính là cái tên bao tay nam nàng gặp bên dòng suối. Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là tiếng tiêu có vấn đề?

“Người tỉnh chưa?”

“Công tử, vị cô nương này vẫn chưa tỉnh lại.”

“Lui ra, không có phân phó của ta, không cho phép bất luận kẻ nào đến đây quấy rầy.”

“Dạ, công tử.”

Một trận tiếng bước chân rời đi, cửa phòng ‘cạch’ một cái đóng lại.

Vân Khê tận lực bình ổn hô hấp của mình, lại phát hiện rất khó, nghe cước bộ của hắn càng ngày càng gần, tim của nàng đập cũng gia tốc theo. Theo lời nói vừa nãy ở ngoài cửa, nàng cũng nghe ra, vị trí hiện tại vô cùng có khả năng chính là thanh lâu trong truyền thuyết. Ở địa phương hèn hạ như vậy, nàng toàn thân không thoải mái.

Nha, thật sự ra cửa bất hạnh, tự dưng lại đụng phải một con sói!

“Huyền Dực, ngươi ở đâu?”

Nàng thử cùng Huyền Dực trao đổi, nhưng lại phát hiện nó giống như cũng lâm vào ngủ say, chỉ còn nghe thanh âm có vẻ mỏi mệt của Hoàng Kim cự long sâu kín truyền vào tai nàng: “Dụ Hồn khúc của hắn quá cường đại, ngay cả Long Tộc chúng ta cũng không cách nào ngăn cản, Huyền Dực đã lâm vào ngủ say, thương thế của ta lại chưa lành, tự thân khó bảo toàn. Chủ nhân, người mau sớm nghĩ biện pháp chữa trị tinh lực của bản thân, thoát khỏi nơi đây trước rồi hãy nói.”

Nghe Hoàng Kim cự long nói, đáy lòng Vân Khê bắt đầu chần chờ, trước mắt ai cũng không đáng tin cậy, chỉ có thể dựa vào chính nàng.

“Tỉnh thì mở mắt ra đi.” Tiếng cười trầm thấp từ phía trên đỉnh đầu truyền đến.

Vân Khê cũng lười tiếp tục giả bộ, mở mắt trừng hướng hắn, vừa mở miệng đã mắng to: “NND ngươi, rốt cuộc muốn làm gì? Bắt cóc phụ nữ đàng hoàng, rất vui vẻ sao?”

Tống Hi ngồi trên mép giường lẳng lặng nhìn nàng, cười yếu ớt không nói.

“Cười cái gì mà cười? Biến thái! Ngươi có phải cho ta uống thuốc gì hay không, tại sao toàn thân ta đều không có khí lực?”

Tống Hi đột nhiên cúi người, hướng đến môi đỏ mọng đang lải nhải của nàng. Vân Khê kinh hãi, vội vàng nghiêng đầu tránh ra.

Tống Hi ngừng lại một chút rồi tiếp tục hạ thân, hôn xuống cổ sứ bóng loáng tinh tế của nàng, đầu lưỡi khẽ liếm lên da thịt, lưu luyến mà quên quay về.

Vân Khê chỉ cảm thấy xấu tính vô cùng, tay chân vô lực như vậy, nàng không cách nào ngăn trở hay chống cự được: “Ngươi mau tránh ra cho ta, không cho chạm vào ta!”

“Tại sao không thể đụng vào? Ngươi không thích ta?” Tay hắn kéo lại người của nàng, đem mặt nàng mạnh mẽ quay lại đối diện với hắn, mâu quang thâm trầm nhìn chằm chằm, mang theo vài phần chấp nhất.

“Dựa vào! Ta vì cái gì phải thích ngươi? Ngươi có chỗ nào đáng giá để ta thích? Ngươi cho rằng lừa gạt là có thể bắt được lòng một nữ nhân sao? Không khỏi quá mức trẻ con đi!” Vân Khê giễu cợt cười lạnh.

“Vậy làm thế nào nàng mới có thể thích ta, yêu ta?” Thần sắc của hắn rất chuyên chú, rất quật cường, rất kiên trì, giống như trước mắt chuyện duy nhất hắn muốn làm chính là biết được câu trả lời, còn lại, mọi thứ đều không liên quan. (TND: Đọc câu này ta bỗng thấy lâng lâng xúc động nên mới dùng ‘nàng’ nhé, những câu sau lại không còn cảm giác này nữa nên vẫn để ‘ngươi’ như cũ)

Một bụng mắng nhiếc chuẩn bị thốt ra, Vân Khê bỗng nhiên nghĩ tới nhắc nhở của Hoàng Kim Cự Long, nên kịp thời thu miệng, con ngươi chuyển động, ngữ khí chậm rãi nói: “Ngươi thật sự muốn ta thích ngươi, yêu ngươi?

Tống Hi híp mắt, lặng yên không đáp.

“Tại sao?”Vân Khê chỉ cảm thấy người nam nhân trước mắt này rất là khó hiểu, hoàn toàn không thể dùng lẽ thường tới suy đoán hắn.

“Không có nguyên nhân, ngươi chỉ cần nói cho ta biết, làm sao mới có thể khiến ngươi yêu ta?”

Vân Khê ngưng thần suy tư, nàng chỉ cần khôi phục tinh lực thì đã có thể rời đi rồi, cho nên trước đó, không ngại cùng hắn chơi đùa một phen.

“Ta là người tham của, thích thu thập đủ loại bảo vật, nhất là linh châu trân bảo. Nếu ngươi có thể đưa ta vô cùng vô tận bảo vật, ta nghĩ có lẽ ta sẽ yêu ngươi đi.”

Tống Hi lặng yên nhìn nàng, mâu quang sâu kín lưu chuyển: “Ngươi nhìn không giống người tham của.”

Vân Khê hừ lạnh: “Ai nói ta không phải? Nếu không phải người tham của, ta làm sao lại trúng kế của ngươi, bị bắt tới đây?”

Tống Hi không chớp mắt ngó chừng nàng, mâu quang không rõ ý tứ hàm xúc khẽ đảo trên ngũ quan của nàng, từng điểm từng điểm, một chút cũng không bỏ qua. Vân Khê bị hắn nhìn mà toàn thân rùng mình run sợ. Ngàn vạn lần đừng nói rằng, đây là hắn đang dùng mỹ nam kế hấp dẫn nàng a, nếu thật là như thế, nàng nhất định sẽ mỗi ngày gặp ác mộng mất.

Chăm chú nhìn nàng hồi lâu, Tống Hi rốt cục nhẹ nhếch môi, vung tay nói: “Tốt, điểm này đơn giản, còn gì nữa không?”

Hắn thật sự đáp ứng? Hắn không phải là muốn làm thật đi?

Vân Khê tâm tư phản phục, âm thầm suy đoán mưu đồ thật sự của hắn, thấy thế nào cũng không giống như là chân chính yêu nàng nha, như vậy hắn làm như thế, đến tột cùng là vì cái gì?

“Còn có, ta thích các loại dược liệu, càng trân quý càng hiếm có, ta sẽ càng thích. Một khi tâm tình ta tốt, ta xem cái gì cũng thuận mắt, có lẽ cũng sẽ quên mất những chuyện ngươi từng hại ta.”

Nàng thử dò xét, thử dò xét điểm mấu chốt của hắn, nàng không tin hắn sẽ vô duyên vô cớ mà muốn làm cho nàng yêu hắn.

“Còn gì nữa không?” Tống Hi thần sắc rất bình tĩnh, cũng không bị nàng lung tung đòi hỏi bảo vật dược liệu đầy trời mà hù dọa.

Vân Khê gặp thần sắc bình tĩnh như thế, đáy lòng ngược lại khó chịu: “Ta còn thích vàng, nhất định phải chồng chất như núi nha, ta bình thường không có yêu thích gì nhiều, chỉ là thích đếm vàng cùng ôm vàng ngủ mà thôi.”

Tống Hi đột nhiên nghiêng thân, dung nhan lạnh lùng vô hạn phóng đại trước mắt Vân Khê, hơi thở ấm áp toàn bộ phun ở trên mặt nàng, cũng làm cho Vân Khê bất giác hít mạnh một hơi, không dám vọng động. Hắn nhẹ nhàng mà cười, mang theo vài phần ý vị ác thú đùa dai, nhếch môi nói: “Tốt, những yêu cầu này ta nhất nhất sẽ thỏa mãn ngươi.

Môi mỏng nhẹ nhàng xẹt qua gương mặt Vân Khê, mang theo ý vị trêu chọc, tê tê dại dại, khiến cho Vân Khê nổi một thân da gà.

Ngàn vạn đừng nói cho nàng, đây chính là phương thức hắn theo đuổi tán tỉnh nữ hài a, thật sự khiến cho người ta lạnh lẽo.

Vẻ mặt ác hàn của Vân Khê rơi vào trong mắt Tống Hi lại trở thành chấn kinh hoan hỉ, vô tội nháy mắt a nháy mắt, thật là khả ái. Đắc ý nhếch môi cười một tiếng, hắn cũng không tin mình không hấp dẫn nổi nàng, từ trước đều là tùy ý một câu một động tác, đã có vô số nữ nhân tự động đưa tới cửa, còn không cần hắn hao hết tâm tư đi lấy lòng quyến rũ người ta đâu.

Dĩ nhiên, có ngoại lệ, đó chính là Lãnh Mi Nhi. Cũng không phải hắn thật sự thích cô ta, bất kỳ mỹ nhân nào trong mắt hắn cũng không hấp dẫn bằng quyền thế địa vị. Muốn lấy lòng cô ta chẳng qua là bởi vì Long Thiên Tuyệt, phàm là thứ Long Thiên Tuyệt vốn có hết thảy, hắn đều muốn cướp lấy!

Chỉ cần nghĩ tới từ nhỏ đến lớn, chỉ có thể đứng phía sau Long Thiên Tuyệt, tất cả hào quang cùng vinh sủng đều bị Long Thiên Tuyệt chiếm hết, trong lòng hắn liền hận!

Thực lực cùng tài hoa của mình rõ ràng không thua Long Thiên Tuyệt, nhưng vì sao tất cả đều thuộc về hắn ta, mà mình vĩnh viễn chỉ có thể đứng thứ hai? Cung chủ thích nhất là Long Thiên Tuyệt, các đệ tử Thánh cung tôn sùng ngưỡng mộ nhất cũng là Long Thiên Tuyệt, ngay cả bách tính thiên hạ ở Ngạo Thiên đại lục khen ngợi trong miệng cũng vĩnh viễn là Thiên Long tôn giả, mà không phải là hắn – Địa Long tôn giả.

Thiên Long cùng Địa Long, chỉ không giống một chữ, đã là khác biệt như trời đất!

Ý cười nơi khóe môi chợt biến mất, thay vào đó là nồng đậm lo lắng cùng hận ý.

Hắn đứng dậy, rời khỏi giường hẹp, lạnh lùng nói một câu: “Để ý Vân tiểu thư!” Trường bào vung lên, hắn cất bước rời khỏi phòng.

“Dạ, công tử.” Một thị nữ lưu tại gian phòng, cước bộ trầm ổn, vừa nhìn cũng biết là người tập võ.

Vân Khê từ từ thu hồi tầm mắt khỏi cửa, toàn thân còn đang nổi da gà. Nam nhân này thật là đáng sợ, quá xấu tính!

Nếu để cho nàng mỗi ngày đều nhìn thấy hắn, nhất định sẽ bị buồn nôn mà chết.

Lúc này, nghĩ tới Thiên Tuyệt của nàng, so sánh với nam nhân này, chợt thấy Thiên Tuyệt vẫn còn bình thường lắm. Kỹ thuật theo đuổi nữ hài, Thiên Tuyệt của nàng cũng coi như là không thể thắng được hắn......

Nàng có một vị hôn phu vừa có tiền, vừa cường đại, vừa ôn nhu, vừa lãng mạn, hơn nữa mê hoặc đến chết người không đền mạng, nàng rốt cuộc còn có cái gì chưa đủ, tại sao vô duyên vô cớ lại giận dỗi với hắn chứ?

Nàng hiện tại hối hận a, hối hận vô cùng hối hận a.

Nếu nàng không giận dỗi, làm sao lại chọc tới một nam nhân xấu tính như vậy?

“Thiên Tuyệt, mau lại đây cứu ta đi! Nếu như sau một khắc chàng không hiện ra trước mắt ta, ta lập tức gả cho ngươi!”

Sau một khắc, có phải nhanh quá không? Được rồi, nhiều hơn nữa, cho ngươi chút thời gian, liền ba ngày đi, ba ngày sau chàng nhất định phải xuất hiện ở trước mắt ta, tới cứu ta, nếu không...... nếu không ta liền gả cho nam nhân xấu tính kia, để chàng cả đời cô độc đi!”

“Phi phi phi! Nói bậy! Đời này tuyệt đối không để cô độc. Tóm lại chàng mau mau xuất hiện ở trước mặt ta là được rồi!”

“......”

Vân Khê vừa nghỉ ngơi dưỡng sức, vừa nói thầm trong miệng, lầm bẩm lầu bầu.

Thị nữ canh cửa kỳ quái nhìn nàng, thật sự không hiểu khẩu vị của tôn giả đại nhân tại sao lại cổ quái như vậy.

Bị nhắc tới trong miệng Vân Khê, Long Thiên Tuyệt giờ phút này đang triệu tập nhân mã Lăng Thiên Cung khắp nơi truy tìm người.

“Tôn chủ, chúng ta đã lục soát khắp toàn thành vẫn không tìm được tung tích phu nhân.”

“Đã tìm khắp từng góc sao?” Thanh âm Long Thiên Tuyệt có mấy phần lạnh lùng, chân mày nhíu chặt, rối loạn tâm thần. Chỉ cần vừa nghĩ tới nàng rơi vào trong tay Tống Hi, lòng lại như lửa đốt.

Tống Hi là ai nào? Từ nhỏ đã coi hắn là đối thủ một mất một còn, Tống Hi sẽ đối đãi Khê Nhi như thế nào, đưa Khê Nhi đến báo thù hắn như thế nào, hắn không cách nào tưởng tượng, cũng không dám tưởng tượng.

Trong ấn tượng, Tống Hi chính là một kẻ điên, tuyệt đốt là một kẻ điên hoàn toàn.

Từ trước tới giờ luôn phải đối địch cùng hắn, luôn muốn đoạt đi hào quang cùng vinh sủng trên người hắn, nhưng hết lần này tới lần khác lại không được như mong muốn.

Hận ý của Tống Hi đối với bản thân, lòng dạ hắn tự biết rõ.

Hiện tại Khê Nhi rơi vào trong tay Tống Hi, có thể nghĩ, hắn nhất định sẽ đem hận ý chuyển đến trên người nàng.

Uổng Long Thiên Tuyệt hắn tự cho siêu phàm, ngay cả nữ nhân của mình cũng bảo vệ không được! Long Thiên Tuyệt ảo não không dứt.

“Lục soát! tiếp tục lục soát cho Bổn Tôn! Nhất định phải đem người tìm được mới thôi!” Một quyền nện búa ở mặt bàn, một cái bàn đương tốt đẹp trong nháy mắt sụp đổ.

Các đệ tử đến bẩm báo rối rít thối lui, chỉ còn lại Vân hộ pháp một người ở bên làm bạn. Vân hộ pháp khó thấy tôn chủ lo lắng, bộ dáng thất thố như thế, không khỏi quỳ xuống khuyên nhủ:

“Tôn chủ bình tĩnh chớ nóng vội! Tống Hi nếu thật sự là hướng tới tôn chủ, hắn nhất định sẽ phái người định ngày hẹn tôn chủ. Thử nghĩ xem, nếu ngài là hắn, trong tay nắm giữ người mà đối thủ quan tâm nhất, ngài sẽ chịu bỏ qua cơ hội tốt như vậy, không cùng đối phương đàm phán thu ích lợi sao? Cho nên thuộc hạ tin tưởng, hắn tạm thời sẽ không khó xử phu nhân. Tôn chủ nên yên lặng theo dõi kỳ biến.”

Long Thiên Tuyệt hít sâu một hơi, từ từ thu liễm tâm thần, gật đầu nói: “Ngươi nói đúng, là Bổn Tôn quá quan tâm nên bị loạn, nhất thời rối tung… Hai ngày rồi, Khê Nhi mất tích hai ngày, Bổn Tôn thế nhưng không có đầu mối chút nào, cũng không biết nàng đến tột cùng có phải chịu khổ hay không…”

Vân hộ pháp an ủi: “Tôn chủ đừng lo lắng, phu nhân nàng là hiền tài, tự có thiên tướng, sẽ không có việc gì.”

Long Thiên Tuyệt khẽ day mi tâm, lại hỏi: “Tiểu Mặc ở trong cung có khỏe không? Hiện tại Khê Nhi đã xảy ra chuyện, càng phải chú ý tới Tiểu Mặc.”

Vân hộ pháp nói: “Tiểu Thiếu chủ do Nhị công tử trông nom, lường trước vô sự. Mặt khác, Băng hộ pháp cùng Viêm hộ pháp đã trừ bỏ căn cơ khắp nơi của Đoan Mộc gia tộc ở Bắc Tương quốc, ít ngày nữa sẽ trở về. Còn có thư của Phong hộ pháp cũng từ Đông Lăng quốc tới, mấy ngày nữa là có thể trở lại Lăng Thiên Cung. Đến lúc đó chúng ta nhân thủ đầy đủ, cho dù Tống Hi muốn chơi kiểu gì, ta cũng có đủ thực lực cùng hắn đấu!”

“Ừ.” Long Thiên Tuyệt liễm liễm lông mày, bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, mâu quang lóe lên, nói, “Tống Hi lần này đột nhiên tới biên thành Bắc Tương quốc, chỉ sợ có mưu đồ khác. Ngươi đi tra rõ ràng xem mấy ngày gần đây có đại nhân vật nào vào thành. Tinh tế điều tra, một cũng không thể sai sót!”

Vân hộ pháp hai mắt cũng tỏa lên, có chút hiểu được: “Dạ, tôn chủ! Thuộc hạ lập tức đi thăm dò!”

Vân Khê nhờ thu nạp huyền khí của trong linh châu, tinh lực rốt cục có chút khôi phục. Sau khi Tống Hi cho nàng ăn giải dược xong, cũng giúp nàng rốt cục có khí lực xuống đất đi lại, nhưng mà công lực trên người lại bị che giấu, chặt đứt luôn ý niệm chạy trốn trong đầu nàng.

Nơi đây chính là biệt viện Bách Hoa lâu, bình thường, mọi người không cách nào đến gần.

Tống Hi đem nàng giam lỏng tại nơi này, mỗi ngày đến đây làm bạn, vì nàng thổi tiêu khảy đàn. Không chỉ có như thế, còn đưa tới vô số trân bảo dược liệu cùng vàng thau, chỉ muốn giai nhân cười một tiếng.

Vân Khê đối với hắn không còn gì để nói. Hắn ta thật giống như quyết định chú ý, muốn cho nàng không yêu hắn là không thể, nhưng là đáy lòng nàng luôn luôn hoàn toàn không có một chút hứng thú nào với hắn. Nếu không phải để kéo dài thời gian, mau sớm khôi phục tinh lực, nàng mới lười phụng bồi ngày qua ngày trước hoa dưới trăng, cầm tiêu làm bạn a.

Đây đã là ngày thứ ba nàng tới Bách Hoa lâu.

Tống Hi vẫn như thường ngày hẹn nàng tới hoa viên uống trà, hắn hôm nay cố ý thay đổi thành một thân trường bào màu đen, hắc bào không có bất kỳ hoa văn nào, nhìn có chút quen thuộc, ngay cả vật trang sức cũng đổi, đem tóc đen tùy ý xõa trên vai, vừa thấy, Vân Khê cơ hồ cho là Long Thiên Tuyệt đã đến đây, đến khi nhìn rõ là Tống Hi, nàng không khỏi thất vọng.

Chán chết vùi đầu cắn hạt dưa, nghe hắn vỗ về chơi đùa cầm huyền, nàng không thể không nói, nam nhân xấu tính này rất có tài nghệ khảy đàn, tuyệt không dưới tầm nhạc sĩ cung đình chút nào. Hơn nữa tay hắn còn bị tàn tật, mà không chút nào không ảnh hưởng tới cầm kỹ, càng làm cho người ta sợ hãi than. Hắn lớn lên cũng không tệ lắm, ít nhất lần đầu tiên nàng nhìn hắn cũng cảm thấy có chút tốt đẹp, nếu không phải hắn bày kế nhốt người, có lẽ nàng sẽ có chút ấn tượng tốt với hắn a.

Thử suy tính nguyên nhân hắn thay đổi trang phục hôm nay, Vân Khê vừa cắn hạt dưa vừa đánh giá hắn thêm mấy lần.

Cho đến tận bây giờ, nàng vẫn không biết hắn đến tột cùng là người phương nào, họ gì tên gì nữa.

Hắn hôm nay ăn mặc rất kỳ quái, không biết có phải cảm giác của nàng hay không, tại sao cứ thấy hắn giống như đang cố ý bắt chước Long Thiên Tuyệt? Chẳng lẽ nhốt nàng, muốn nàng yêu hắn, cũng là bởi vì Long Thiên Tuyệt? Hắn và Long Thiên Tuyệt từng có quan hệ?

Nghĩ đến chỗ này, tốc độ ăn nhất thời giảm bớt, có cảm giác bừng tỉnh đại ngộ. Nàng tại sao không có nghĩ tới điều này từ trước? Sớm nên nghĩ đến mới đúng!

Tiếng đàn bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt Tống Hi thâm thúy chăm chú vào nàng, nháy một cái cũng không.

Vân Khê bị hắn nhìn có chút run rẩy trong lòng, bưng hạt dưa đưa về phía hắn: “Mệt mỏi sao? Có muốn cùng cắn hạt dưa hay không?”

Được rồi, nàng thừa nhận mình rất tục tằng, rất không hiểu rõ phong tình. Sợ rằng không có một người nào, không có một nữ nhân nào sẽ ở thời điểm mỹ nam đánh đàn mà dùng sức cắn hạt dưa, ngáp, nữ nhân bình thường hẳn là chỉ lo ẩn ý đưa tình nhìn chăm chú vào hắn, hoặc là chuẩn bị một chén trà ngon, chờ lúc hắn mệt mỏi, đưa trà dâng nước, vân vân, đại loại như thế.

Đáng tiếc, không gặp gỡ đúng người, thì quản hắn bắn ra loại nhạc khỉ gió nào đẹp như tiên. Đối với Vân Khê mà nói, đều là đàn gảy tai trâu, không có chút cảm giác.

Hắn còn đang nhìn nàng, ánh mắt không hề chớp ngó chừng.

Hắn rốt cuộc làm sao nha? Mất kiên nhẫn, muốn thay đổi sách lược sao?

Từ từ thu hồi cánh tay, Vân Khê tiếp tục phối hợp vùi đầu vào hạt dưa, lấy bất biến ứng vạn biến

Không khí trở nên có chút quỷ dị.

Lúc này, xa xa truyền đến tiếng huyên náo, phá vỡ không khí quỷ dị.

“Các ngươi để ta đi vào, ta muốn gặp Tống sư huynh!”

“Tống sư huynh, van cầu ngươi ra đây, ta muốn gặp!”

“Tống sư huynh, ta biết sai lầm rồi, trước kia ta là có mắt như mù, ta một lòng một dạ thích Tuyệt sư huynh mà cự tuyệt ngươi. Ta hiện tại hối hận, thật sự hối hận. Chỉ cần ngươi cho ta một cơ hội, ta sau này sẽ cố gắng hầu hạ ngươi, toàn tâm toàn ý làm nữ nhân của ngươi.”

“Tống sư huynh, ta biết ngươi nhất định còn yêu thích ta, lễ vật ngươi tặng ta đều cố gắng giữ gìn. Thật sự, ngươi phải tin tưởng ta!”

“Các ngươi tránh ra......”

Thanh âm càng ngày càng gần, người giống như là đã xông vào trong vườn.

Vân Khê nghe giọng nói này, trong lòng nghi ngờ càng lúc càng lớn, Tuyệt sư huynh? Chẳng lẽ là Lãnh Mi Nhi?

Nhưng nếu thật là Lãnh Mi Nhi, như vậy người trước mắt, chính là sư Đệ Long Thiên Tuyệt, Thánh cung Địa Long tôn giả, Tống Hi?

Vân Khê dù trong lòng kinh hãi, nhưng trên mặt cũng không biểu lộ ra, tốt nhất cứ để Tống Hi tiếp tục nghĩ là nàng không biết chút nào về thân phận hắn, như vậy mới an toàn.

“Hình như là tìm ngươi, ta đây đi trước.” Vân Khê đứng dậy, không muốn cùng Lãnh Mi Nhi chạm mặt để tránh vớ vẩn lại khiêu khích tới mầm tai vạ. Nàng hiện tại chỉ cần thêm mấy ngày nữa là có thể đầy đủ tinh lực thi triển Na Di thuật thoát đi, giờ này khắc này, không nên tự nhiên đâm ngang.

“Chờ một chút! Là người quen của ngươi, không muốn gặp sao” Tống Hi đưa tay giữ nàng lại, xoay người hướng bên ngoài quát lên, “Để nàng ta tiến vào!”

Vân Khê rút tay rảnh về, một lần nữa ngồi xuống, gặp thì gặp, chẳng lẽ nàng sợ sao?

“Tống sư huynh!”

Vân Khê nghe tiếng ngẩng đầu, thấy phía trước có một cô gái nhấc váy, chạy nhanh tới, trên người mặc lụa mỏng cực kỳ bại lộ, thân thể như ẩn như hiện bên trong. Đợi thấy rõ dung mạo, nàng hơi thở phào nhẹ nhỏm, thì ra không phải Lãnh Mi Nhi, chẳng qua là thanh âm tương tự thôi.

Người kia cũng nhìn thấy nàng, chân ngừng lại, một đôi thủy mâu trong nháy mắt trở nên bén nhọn vạn phần, gần như là liều mạng xông về lên, trong miệng gào thét: “Vân Khê, ngươi phá hủy dung mạo của ta, phá hủy của ta hết thảy, ta muốn giết ngươi!”

“Lãnh Mi Nhi?!”

Vân Khê mặt mày kinh ngạc, hóa ra nàng đoán không có sai, thật sự là Lãnh Mi Nhi, chỉ bất quá vì bị hủy dung cho nên mang lớp mặt nạ da người, đổi gương mặt mà thôi.

Nhìn Lãnh Mi Nhi hung hăng đánh tới, Vân Khê đung đưa ngân châm trong ống tay áo, lần trước đã cho nàng ta một đao, giờ nàng cũng không ngại bổ sung thêm một châm!

Trước mắt bóng đen thoáng một cái, Tống Hi đã ngăn trước nàng, ống tay áo khẽ vung, chưởng phong đánh ra đem Lãnh Mi Nhi ném xuống đất.

“Tống sư huynh, cả ngươi cũng che chở nàng? Ngươi cũng biết, nàng là nữ nhân của Tuyệt sư huynh, còn vì Tuyệt sư huynh sinh ra một dã chủng!” Lãnh Mi Nhi ngã nhào trên đất, khó có thể tin ngẩng đầu, phẫn hận nhìn chằm chằm Vân Khê, bản thân cô ta không hiểu, vì sao tất cả mọi người đều đứng bên Vân Khê.

“Ngươi mắng ai là dã chủng?” Vân Khê híp mắt, sát khí quanh thân nhất thời phóng xuất dữ dội.

Lãnh Mi Nhi từ trên mặt đất bò dậy, một đôi ánh mắt như phun hỏa gắt gao trừng nhìn Vân Khê: “Chính là mắng nhi tử của ngươi! Ngươi câu dẫn Tuyệt sư huynh, cùng hắn làm chuyện xấu hổ, có bản lĩnh làm ra được như vậy, chẳng lẽ ta còn không được chửi?

“Tống sư huynh, ngươi che chở nàng làm cái gì? Ngươi không phải vẫn muốn đối phó Tuyệt sư huynh sao? Chỉ cần ngươi giết nàng, ta bảo đảm Tuyệt sư huynh nhất định sẽ đau đến không muốn sống!”

Tâm địa thật độc!

Vân Khê hiện tại hối hận, ban đầu nên một kiếm giết luôn nàng ta.

” Tống sư huynh, giết nàng đi!” Lãnh Mi Nhi gần như điên cuồng gào thét.

“Câm miệng!” Tống Hi lạnh giọng quát Lãnh Mi Nhi, thần sắc âm lãnh đến đáng sợ, Lãnh Mi Nhi bị dọa đến sợ không dám nói thêm một câu nào.

“Ta xử sự thế nào còn chưa tới phiên ngươi tới quơ tay múa chân! Gặp cũng đã gặp, nói cũng đã nói xong, bây giờ ngươi có thể đi.”

Hai gã đại hán đến theo Lãnh Mi Nhi tiến lên, chuẩn bị đem cô ta lôi đi. Lãnh Mi Nhi nóng nảy, bất chấp Vân Khê mà gắt gao túm tay áo Tống Hi, khóc hô: “Tống sư huynh, đừng đem ta đưa về đó, van ngươi! Trừ bỏ tiếp khách, ngươi để ta làm cái gì, ta cũng nguyện ý!”

Tống Hi hất tay, đem cô ta quăng ra xa, từ trên cao nhìn xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi cho rằng ngươi còn có giá trị lợi dụng với ta sao? Rõ ràng thực tế đi, ngươi đã không còn là Huyền Long tôn giả ngày xưa....”

Lãnh Mi Nhi chán nản ngã trên mặt đất, cúi đầu nức nở, đúng vậy a, bản thân đã sớm không còn là Lãnh Mi Nhi trước kia, không còn hô phong hoán vũ, không còn tư cách để mà cao cao tại thượng nữa.

Hết thảy đều do người nào tạo thành?

Là Vân Khê! Là Vân Khê hại mình thành ra như vậy!

Cô ta bỗng dưng ngửng đầu, ánh mắt tràn đầy ghen ghét bắn về phía Vân Khê, thần sắc giống như muốn ăn thịt nàng.

Tống Hi sâu kín quay đầu, dắt tay Vân Khê, nhẹ giọng nhỏ nhẹ hỏi: “Muốn xử trí như thế nào? Thôi, tùy ngươi quyết định.”

Vân Khê bị lạnh không nhịn được mà rùng mình một cái, rút tay về, thật sự không có thói quen hắn “ôn nhu” với nàng như vậy: “Nàng ta là người của ngươi, xử trí như thế nào liên quan gì đến ta?”

Tống Hi lẳng lặng nhìn nàng, mâu quang lúc sáng lúc tối làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn.

Lãnh Mi Nhi nhìn hai người bên kia, trên mặt tràn đầy khó có thể tin, Tống sư huynh âm lãnh tàn nhẫn lại dùng thanh âm ôn nhu như vậy cùng tiểu tiện nhân nói chuyện, đánh chết nàng cũng không muốn tin tưởng. Song hình ảnh trước mắt nói cho nàng biết, đây là thật, xác thực chuyện thực, không thể không tin.

Thế giới này rốt cuộc là tại sao, tại sao tất cả mọi người đều vây quanh nàng ta? Lãnh Mi Nhi không cam tâm, trong ánh mắt nhìn Vân Khê, đố kị càng tăng lên.

Lúc này, từ bên ngoài có người vội vã chạy tới, tiến lên hồi bẩm nói: “Tôn giả đại nhân, khách quý đến.”

Tống Hi rốt cục dời tầm mắt, cũng làm cho Vân Khê thở phào nhẹ nhỏm, ánh mắt hắn ý tứ hàm xúc không rõ thật sự làm cho người ta áp lực, khiến nàng không thể thở nổi.

“Hầu hạ cho tốt khách quý, Bổn Tôn có lẽ sẽ suy nghĩ cho ngươi dễ dàng một chút.” Hắn lời này là nói với Lãnh Mi Nhi, giọng điệu giống như một đế vương nói với nô tỳ.

Lãnh Mi Nhi thống khổ cúi thấp cũng không dám phản đối nữa, không thể làm gì khác hơn là thưa dạ gật đầu.

Cô ta thật sự sợ hãi, biết rõ bản tính Tống đáng sợ huynh, hắn tuyệt đối không phải là con người bây giờ đang ở trước mặt Vân Khê biểu hiện ôn nhuận vô hại như vậy, hắn chân chính, giống như Tu La tới từ địa ngục, Thị Huyết mà lãnh khốc!

“Ta đi trước, lần sau sẽ trở lại thăm ngươi.” Tống Hi nâng lên tay Vân Khê, cúi đầu muốn hôn. Vân Khê trốn tránh nhưng thủy chung cũng không thoát nổi, cảm giác được môi hắn ấm ướt trên tay, toàn thân một lần nữa nổi da gà.

Tống Hi nhìn chăm chú vào nàng, mâu quang đột nhiên buồn bã, lộ ra quang mang sắc bén nguy hiểm thị huyết. Vân Khê cả kinh giật mình tại chỗ, không dám giãy dụa nữa, chỉ có thể mặc kệ nhìn hắn lại nghiêng thân nhẹ nhàng ấn một cái hôn trên gò má nàng.

Lãnh Mi Nhi nhìn cử chỉ ôn nhu của Tống Hi, cả người liền ngây ngốc, đây thật sự là Tống sư huynh mình biết sao? Tại sao, tại sao không chỉ Tuyệt sư huynh, ngay cả Tống sư huynh cũng ôn nhu như thế với tiểu tiện nhân, duy chỉ tàn nhẫn với mình, đem mình ném vào hố lửa thiêu đốt, sống không bằng chết?

Nàng ta siết chặt quả đấm, móng tay khảm sâu vào huyết nhục mà không cảm giác được một tia đau đớn.

Cho đến khi thân ảnh Tống Hi cùng Lãnh Mi Nhi hoàn toàn biến mất, Vân Khê mới thật dài thở ra. Không khí thật giống như vừa trải qua một cuộc chiến. Nàng mệt mỏi không chịu nổi, dùng sức chà lau chỗ vừa mới bị hắn hôn đến, Vân Khê chau mày, nha, nam nhân này tuyệt đối là cái đồ biến thái!

Thôi thôi, cứ coi như mình bị một con chó liếm đi.

Thừa dịp hắn đi tiếp đãi khách nhân, nàng vẫn là vội vàng trở về phòng đi, thử xem tinh lực đến tột cùng có đủ thi triển Na Di thuật hay không. Nàng nhất định phải một lần thành công luôn, nếu không bị Tống Hi phát hiện dấu vết, sợ rằng hắn sẽ hoàn toàn chế trụ võ công của nàng, kể từ đó, dù muốn chạy trốn cũng khó khăn.

Một ngôi nhà của Lăng Thiên Cung ở biên thành, Long Thiên Tuyệt mấy ngày nay đều ở đó, chưa từng trở lại Lăng Thiên Cung, chính là vì muốn biết được đầu mối trước tiên.

Hắn đã sai người đem biên thành bao vây đến nước chảy không lọt, mỗi một con đường đều do đệ tử Lăng Thiên Cung âm thầm gác, bất kỳ ai xuất nhập thành đều bị bọn họ nắm trong lòng bàn tay. Hắn tin chắc, Vân Khê cùng Tống Hi nhất định còn đang ở trong thành.

Chẳng qua là Tống Hi sẽ đem nàng giấu ở nơi nào đây?

Hắn sai người lùng sục khắp trong thành mười mấy lần, vẫn như cũ không thu được gì.

Lún phún râu trên cằm ngày càng dài, thần sắc của hắn cũng càng lúc càng mỏi mệt.


Vân hộ pháp vội vả từ ngoài cửa chạy tới, thấy thân ảnh tôn chủ ngày càng gầy, trong lòng có chút không đành lòng: “Tôn chủ, ngài đã mấy ngày mấy đêm chưa ngủ, hay là cứ đi nghỉ ngơi một chút đi. Phu nhân nếu nhìn thấy ngài tiều tụy như thế, nàng nhất định sẽ đau lòng.”

Long Thiên Tuyệt khoát tay áo, cau mày gặng hỏi: “Vân hộ pháp, ngươi cẩn thận thử nghĩ lần nữa xem, chúng ta có phải đã bỏ sót địa phương trọng yếu nào không?”

Vân hộ pháp ngẫm nghĩ, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: “Cũng có một nơi như vậy, không thể điều tra được.”

Long Thiên Tuyệt vội hỏi: “Là nơi nào?”

“Biệt viện Bách Hoa lâu.” Vân hộ pháp nói “Người của chúng ta từng đi qua nơi đó, nhưng phát hiện một ít nơi có thủ vệ cực kỳ sâm nghiêm, căn bản không cách nào thăm dò được, cho nên không thể làm gì khác hơn là thám thính tin tức xung quanh. Nghe cô nương trong Bách Hoa lâu nói, ở trong đó chính là chủ nhân giấu mặt của các nàng, mỗi ngày đều có thể nghe được tiếng cầm tiêu từ biệt viện truyền đến. Thuộc hạ nghĩ thế nào cũng cảm thấy không thể là phu nhân, cho nên không phái người đi tra xét thêm.”

“Bất kể có phải Khê Nhi hay không, Bổn Tôn cũng muốn tự mình điều tra một phen.” Long Thiên Tuyệt phút chốc đứng lên, lập tức lên đường, vừa nói liền làm.

Vân hộ pháp lại mở miệng: “Đúng rồi, tôn chủ, thuộc hạ vừa thăm dò được, Hách Liên Tử Phong cũng tới biên thành, địa phương giờ phút này đi cũng chính là Bách Hoa lâu.”

Long Thiên Tuyệt ngừng lại cước bộ, mâu quang sâu kín trầm xuống.

Không sai, khách quý Tống Hi muốn tiếp kiến, không ai khác, chính là Hách Liên Tử Phong.

Một đôi sinh tử cừu địch, những lần trước gặp mặt không phải ngươi chết chính là ta mất, giờ phút này lại ngồi cùng nhau, vui vẻ mà uống rượu, thực tại làm người ta kinh ngạc.

Hách Liên Tử Phong một thân tử y kinh diễm, tao nhã hàng vạn hàng nghìn lần, ngay cả Lãnh Mi Nhi theo hầu hạ ở một bên thấy cũng nhịn không được ngẩn ngơ một hồi. Nói cho cùng, cô ta cùng Hách Liên Tử Phong cũng chỉ gặp mặt một lần, hơn nữa còn là cục diện từng người tự chiến không kịp nhìn kỹ. Hiện nay cẩn thận quan sát, cô ta mới hiểu được vì sao thế nhân đều ngợi khen phong thái của Hách Liên Tử Phong, thật sự hơn người.

“Mi nhi, Hách Liên công tử chính là khách quý của Bổn Tôn, ngươi tốt nhất phải cố gắng hầu hạ hắn.” Tống Hi hướng Lãnh Mi Nhi còn đang ngu ngơ quăng tới một đạo ánh mắt trong trẻo lạnh lùng, hàm ý cảnh cáo.

Lãnh Mi Nhi nhận ra, vội vàng thu liễm tâm thần, không dám tùy ý ngắm loạn nữa. Cô ta bước lên phía trước, vì Hách Liên Tử Phong rót rượu: “Hách Liên công tử, mời!”

Liếc trộm Hách Liên Tử Phong nghiêng mặt đã cảm thấy thần thái hắn cùng Tuyệt sư huynh so sánh cũng không khác biệt gì nhiều, nếu tối nay phải hầu hạ hắn, bản thân cũng không cần cảm thấy thống khổ như vậy. Hơn nữa tên tuổi Hách Liên Tử Phong truyền khắp Ngạo Thiên đại lục, cơ hồ có thể cùng so với Thiên Long tôn giả nổi danh, nếu bây giờ có thể leo lên giường hắn, có lẽ bản thân mình cũng có ngày lại nổi danh, có thể Đông Sơn tái khởi. Nghĩ tới vậy, ngữ khí trở nên dịu dàng, thanh âm nhu hòa uyển chuyển, khiến người ta tê dại tận xương.

Tống Hi mâu quang chớp động, ngước mắt nhìn về phía Hách Liên Tử Phong, lại thấy thần sắc hắn ta lạnh băng như cũ, không hềthay đổi. Người người đều nói Hách Liên Tử Phong không gần nữ sắc, xem ra là thật rồi. Hắn âm thầm cười lạnh. Nhưng nếu Hách Liên Tử Phong thật là một kẻ háo sắc, cũng là không xứng trở thành đối thủ hắn khả kính.

“Hách Liên huynh, đối với an bài của tại hạ không hài lòng sao?”

Hách Liên Tử Phong thanh âm lạnh nhạt mở miệng nói: “Hôm nay tại hạ là cùng tôn giả đại nhân thương nghị chánh sự, những kẻ khác tốt nhất là không cho phép xen vào, hết thảy đều tản đi thôi.”

Tống Hi ngoắc ngoắc thần, trong lòng đã hiểu, hắn phất tay một cái, phân phó mọi người trong phòng.

Lãnh Mi Nhi một lần nữa ngắm nhìn Hách Liên Tử Phong, đáng tiếc hắn ta từ đầu đến cuối cũng chưa từng đem con mắt đến xem cô ta một cái, không cam lòng cắn cắn môi, không thể làm gì khác hơn là ảm đạm xoay người rời đi.

Không có chuyện gì, nam nhân tới Bách Hoa lâu còn không phải muốn hưởng thụ hoan ái sao? Tống sư huynh cũng nói, muốn mình hầu hạ khách quý, tin tưởng rất nhanh sẽ có cơ hội đến gần Hách Liên Tử Phong.

Một khi đã cho mình cơ hội, nhất định sẽ đem hết khả năng bắt sống tim của hắn, để hắn mang theo mình thoát khỏi bàn tay Tống sư huynh, làm cho mình chân chính lột xác hoàn sinh. Đây là cơ hội tuyệt hảo, bản thân nhất định không thể bỏ qua.

Vân Khê trở lại gian phòng sau, làm bộ nằm yên nghỉ ngơi, nhưng chân chính là âm thầm hội tụ nội lực, muốn thử một chút tinh lực có đủ để sử dụng một lần Na Di thuật trong khoảng cách dài hay không. Vì thí nghiệm, nàng đem mục tiêu của mình đặt ra trong trăm bước, khẽ niệm: “Dời!!”

Cảnh tượng trước mắt đột nhiên biến hóa trở nên đen thùi, đưa tay còn không thấy được năm ngón.

Nha, nàng đây là Na Di đến cái chỗ quái quỷ gì nha?

“Hách Liên huynh, về chuyện ta và ngươi liên minh, không biết ngươi cụ thể có đề nghị gì?”

Ách, thanh âm của nam nhân xấu tính?

Vân Khê quay đầu, nhìn về nơi phát ra giọng nói, nàng đưa tay đẩy ra trướng mành, lúc này mới phát hiện mình thế nhưng Na Di đến dưới gầm giường, hơn nữa còn là trong sương phòng nam nhân xấu tính chiêu đãi khách quý.

Có cần trùng hợp như vậy hay không?

“Chúng ta người sáng mắt không nói tiếng lóng, một tháng sau, chính là ngày ta kế nhiệm vị trí gia chủ của gia tộc Hách Liên. Hôm đó, ta sẽ hội tụ thập đại gia tộc liên minh, hơn nữa còn chọn lựa Minh Chủ, hi vọng đến lúc đó tôn giả đại nhân có thể giúp ta một tay. Nếu tôn giả đại nhân có thể giúp ta chuyện này, ta cũng có thể hứa hẹn giúp ngươi đối phó Long Thiên Tuyệt, trừ đi hiểm họa trong lòng tôn giả đại nhân!”

Hách Liên Tử Phong?!

Vân Khê nghe đến thanh âm của anh ta, đáy lòng không khỏi kinh hãi. Hai người này, một đại biểu thập đại gia tộc, một đại biểu Thánh cung, đều đang mưu đồ bí mật liên minh đối phó Long Thiên Tuyệt. Nếu hôm nay không phải nàng vô tình phát hiện bọn họ bí mật lien kết, sợ rằng đánh chết cũng không thể tin tưởng hai người kia sẽ cùng một chiến tuyến, cùng ý tưởng đen tối.

“Lấy uy tín của Hách Liên huynh ở thập đại gia tộc, muốn trở thành Minh Chủ là chuyện dễ dàng, cần gì ta hỗ trợ? Sợ rằng trong chuyện này có duyên cớ khác đi? Nếu là liên minh, hi vọng Hách Liên huynh có thể thành thật cho biết, nếu không Bổn Tôn không cách nào yên tâm cùng Hách Liên huynh bắt tay được.”

“Thực không dám giấu diếm gì, mục đích cuối cùng của tại hạ là thập đại thần khí. Về phần thập đại gia tộc sau này có tiếp tục đối địch cùng Thánh cung hay không, tại hạ không quan tâm.”

Di, Hách Liên Tử Phong đã từng nói hắn muốn thu đủ thập đại thần khí, đi gặp người mẹ từng một lần vứt bỏ hắn.

“Nghe nói tập hợp đủ thập đại thần khí là có thể mở ra con đường thông với Long Tường đại lục, phải chăng Hách Liên huynh muốn phát triển tới Long Tường đại lục?”

Long Tường đại lục? Thì ra đại lục thần bí kia kêu là Long Tường! Tộc nhân của Tiểu Bạch đang ở Long Tường đại lục, nơi đó cũng là quê hương của Long Thiên Tuyệt, có lẽ nàng cũng có thể tìm được căn nguyên của mình ở đó.

“Không sai! Đây chính là mục đích của ta, không biết như vậy đã đủ thành ý liên minh hay chưa?”

Tống Hi tựa như đang suy nghĩ, chậm chạp không đáp.

Thời gian từng chút một trôi qua, Vân Khê ẩn thân ở đáy giường, nhưng trong lòng thì lo âu bất an. Nếu hai người này thật sự liên thủ, như vậy đối với Lăng Thiên Cung mà nói chính là tai hoạ ngập đầu, nàng tuyệt không cho phép chuyện như vậy phát sinh.

“Tốt, chỉ cần ta và ngươi liên thủ trừ được Long Thiên Tuyệt, Bổn Tôn liền đáp ứng giúp ngươi đi lên vị trí minh chủ của thập đại gia tộc. Cho dù không lên nổi minh chủ, Bổn Tôn cũng hứa hẹn nhất định giúp ngươi tập hợp đủ thập đại thần khí.”

“Sảng khoái!” Thanh âm chén rượu đụng nhau leng keng rung động.

“Một lời đã định!”

“Một lời đã định!”

“Phanh!” Dưới giường đột ngột phát ra một tiếng vang rất nhỏ, vốn cũng không có gì, chẳng qua đối với hai tên võ công sâu không lường được mà nói, tiếng va chạm này dù rất nhỏ cũng có thể nghe rõ.

“Kẻ nào ở bên dưới, mau ra đây!” Tống Hi quát lên, đi cùng là thanh âm rút kiếm.

Vân Khê cắn chặt hàm răng, âm thầm ảo não, mới nãy chỉ muốn nghe xong liền rời đi, ai ngờ không thành công, ngược lại đụng đầu vào gầm giường gỗ. Mắt thấy đôi chân càng ngày càng tới gần chân giường, nàng vội vàng thầm hô mấy tiếng: “Dời a, dời a, dời!”

Tống Hi khom người nhấc màn lên, dưới giường rỗng tuếch, không một bóng người.

Hắn nghi ngờ nhíu chặt mày, trùng hợp nhìn thấy một con chuột từ dưới chui qua, khẽ cười nói: “Sợ bóng sợ gió một hồi, bất quá chỉ là con chuột thôi. Hách Liên huynh, chúng ta tiếp tục uống rượu, đừng làm mất nhã hứng chúng ta chỉ vì một con chuột.”

Về phần “chuột bự” thật sự dưới gầm giường kia, giờ phút này đã trở lại gian phòng của mình, người ngợm bình an trở về, nhưng trán lại nổi lên một khối xanh tím. Cho nên nói, Na Di thuật trăm triệu lần không thể tùy ý sử dụng, nhất là dưới tình huống tinh lực không đủ, thì hoàn toàn không đáng tin.

Làm sao bây giờ? Hách Liên Tử Phong cùng Tống Hi liên minh đối phó Long Thiên Tuyệt, tin tức kia, nàng phải mau sớm báo cho Thiên Tuyệt, nếu không đến lúc đó hắn không chút phòng bị, Lăng Thiên Cung sẽ nguy mất.

Nàng chân mày từ từ nhướng lên, nếu thật sự nghĩ không ra biện pháp truyền tin ra ngoài, như vậy cách duy nhất chính là cản trở liên minh giữa bọn họ. Chỉ cần phát sinh mâu thuẫn gay gắt, không cách nào cùng một chiến tuyến nữa, như vậy chuyện cũng là giải quyết dễ dàng.

Đúng, cứ như vậy mà làm!
Bình Luận (0)
Comment