Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 121

“Tiểu Tả, từ nay về sau ngươi kêu Tiểu Tả đi.”

“Chủ nhân, thực lực của ngài thật yếu! Với tình trạng hiện tại của ngài bây giờ, mỗi một lần sử dụng ta, thì phải tĩnh dưỡng một ngày, nếu không, vô cùng có khả năng sẽ mất máu mà chết.”

“Ngạch...”

Cư nhiên bị thần khí khí linh xem thường.

Vân Khê tỉnh lại trong mông lung, mơ hồ cảm giác chính mình cùng thần khí tiến hành trao đổi một hồi, cuối cùng kết quả chính là, nàng bị xem thường.

“Phụ thân mau nhìn! Lông mi mẫu thân động kìa.” Là giọng nói của con trai nàng!

Vân Khê từ từ mở mắt, đập vào mắt nàng đầu tiên là hai khuôn mặt gần sát mặt nàng, một lớn một nhỏ, ngũ quan như một khuôn mẫu khắc ra, một cái phong thần tuấn lãng, tựa như thiên thần, một cái tinh khiết đáng yêu, như tiên đồng hạ phàm. Mở mắt ra liền nhìn thấy người thân nhất của nàng cùng người yêu thương nhất, như có dòng nước ấm len lỏi khắp tứ chi, khóe môi nàng nhẹ nhàng nhếch lên, nở ra một nụ cười nhợt nhạt.

“Thật tốt quá, mẫu thân rốt cục cũng tỉnh.” Vân Tiểu Mặc nguyên bản là ghé vào bên cạnh thân thể của nàng, thấy nàng tỉnh lại, cái tay nhỏ bé ôm cổ của nàng, tươi cười ngọt ngào.

Tay Vân Khê rút từ trong ổ chăn ra, nhẹ nhàng vuốt ve thân hình nhỏ bé của nhi tử, tầm mắt lướt qua hắn, nhìn về Long Thiên Tuyệt đứng phía sau hắn đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn nàng.

Ánh mắt hắn chớp động, có một loại tình cảm không nói lên lời đang bùng nổ.

Cổ hắn cao thấp chuyển động.

Ngay sau đó, hắn đem hai mẹ con kéo vào lồng ngực rộng lớn của mình.

Gắt gao ôm lấy, sợ đột nhiên họ sẽ biến mất không thấy.

“Khê Nhi ”

“Ân.” Không cẩn thận khẽ động miệng vết thương, Vân Khê nhịn không được nhẹ ngâm một tiếng.

“Làm sao vậy?” Long Thiên Tuyệt buông lỏng nàng ra, khẩn trương nhìn nàng.

“Không có việc gì!” Vân Khê lắc đầu, tham luyến cái ôm ấp ấm áp cùng mạnh mẽ của hắn, nàng chịu đựng đau, cong môi nói, “Ôm ta! Chúng ta người một nhà cứ như vậy gắt gao ôm một chỗ, ai cũng không rời khỏi ai.”

Long Thiên Tuyệt lại hãm chặt hai tay, đem hai mẹ con ôm vào trong lòng không có một kẻ hở, người một nhà ai cũng không rời khỏi ai! Chỉ cần có hai mẫu tử nàng, hết thảy đều trở nên không quan trọng, hai mẫu tử nàng mới là hạnh phúc của hắn.

“Phụ thân, con không thở nổi ah.” Bị kẹp ở giữa, giọng nhỏ bé của Vân Tiểu Mặc vang lên, đánh vỡ tình huống hiếm khi ấm áp như bây giờ.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người nhìn nhau cười, Long Thiên Tuyệt lập tức đem nhi tử từ giữa hai người xách ra ngoài, ném đến một bên, sau đó tiếp tục ôm người yêu, chân chính hưởng thụ thế giới của hai người.

“Phụ thân bất công!” Vân Tiểu Mặc chu một cái cái miệng nhỏ nhắn, tỏ vẻ kháng nghị.

Hai người không nhìn, tiếp tục vành tai và tóc mai chạm vào nhau, tình chàng ý thiếp.

“Mẫu thân cũng bất công!” Vân Tiểu Mặc thấy mình vẫn không được quan tâm, tiếp tục kháng nghị.

Hai người tiếp tục không nhìn.

“Ô ô…, Tiểu Mặc nhất định không phải là con ruột của hai người, hai người đều không quan tâm Tiểu Mặc, không thương Tiểu Mặc.” Tiểu Mặc cải biến chính sách, hai tay nhỏ bé xoa xoa đôi mắt, bắt đầu giả khóc làm nũng.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt hai người không nói gì nhìn nhau liếc mắt một cái, đây là nhi tử ai sinh ah, đúng là đứa con không lương tâm, cư nhiên hoài nghi bọn họ không phải là cha mẹ ruột của mình?

“Chàng sinh nhi tử thật tốt ah.” Vân Khê ném cho Long Thiên Tuyệt một ánh mắt xem thường.

Long Thiên Tuyệt cười tủm tỉm nói “Là công lao của phu nhân, vi phu không dám kể công ”

Vân Khê cười rạng rỡ, nói với hắn một câu: “Vậy công lao tiếp theo, liền chia cho nam nhân khác đi.”

Long Thiên Tuyệt khóe miệng nhếch lên, trả lời một cách vô sỉ: “Điều này làm sao được? Phu nhân là người cống hiến sức lực, nên vi phu có vượt lửa băng sông, cũng không chối từ.”

“Tiểu Mặc cũng có thể vì mẫu thân vượt lửa băng sông, không chối từ.” Vân Tiểu Mặc buông xuống đôi tay nhỏ, khuôn mặt tươi cười tiến về phía hai người.

Long Thiên Tuyệt hí mắt nhìn xuống, quát lớn nói: “Chờ một bên đi! Đây là chuyện của đại nhân, con xem náo nhiệt cái gì?”

Vân Tiểu Mặc vẫn kiên trì, không phục nói: “Con sốt ruột ah. Đã lâu như vậy rồi, phụ thân còn không có tạo ra cho con một đệ đệ, muội muội ah, phụ thân, người rốt cuộc có ‘được’ hay không?”

Phanh

Long Thiên Tuyệt nhất thời giống như bị cái gì đánh mạnh vào đầu, tâm can run rẩy run rẩy, chịu đả kích rất lớn.

Hắn cư nhiên bị nhi tử hoài nghi không ‘được’, chuyện này quả thực là vô cùng nhục nhã!

“Phốc!” Vân Khê nghe vậy cực kỳ đắc ý, nhi tử thật sự là tài tình, làm nàng cười đến nỗi động miệng vết thương, những vẫn khó có thể ức chế được tiếng cười.

Ai ngờ nhi tử lại thêm câu: “Nếu như thật sự là không được, vậy để cho Tiểu Mặc làm đi.”

Vân Khê cười đến càng thêm vui vẻ, thẳng đến miệng vết thương thật sự là đau đến không chịu nỗi, nàng mới thoáng giảm xuống.

“Tiểu Mặc, phụ thân con cũng có khó khăn, con cho phụ thân thêm thời gian đi.”

“Nếu mẫu thân đã nói như vậy, cũng chỉ có thể như vậy thôi. Nhanh lên một chút nha, tại sao mà chậm như vậy.”

Từ trên nhìn xuống thấy vẻ mặt nhi tử không tình nguyện, sắc mặt Long Thiên Tuyệt đen như đáy nồi, muốn mở miệng nói cái gì lại ngậm lại, rồi lại định nói, thế nhưng cũng không biết nói như thế nào để phản kích cùng cãi lại.

“Tôn chủ, Đoan Mộc Hùng lão tiền bối cầu kiến.”

Thanh âm bẩm báo của đệ tử, quấy nhiễu một nhà ba người.

“Đoan Mộc Hùng? Người của Đoan Mộc gia như thế nào còn dám tới nơi này?” Vân Khê đối với người của Đoan Mộc gia có chút mẫn cảm, nàng vừa giết năm tên Thái thượng trưởng lão của Đoan Mộc gia, lúc trước cũng giết không ít cao thủ của bọn hắn, đối phương chẳng lẽ là tìm đến đây để trả thù?

Long Thiên Tuyệt khôi phục thần sắc nghiêm nghị, cúi đầu nói với Vân Khê: “Đoan Mộc Hùng là lão gia chủ của Đoan Mộc gia tộc, cũng là gia gia ruột của Tiểu Tĩnh, hắn cùng với những người khác của Đoan Mộc gia tộc bất đồng, mục đích chủ yếu của hắn đến đây là đón Tiểu Tĩnh, để cho hai tổ tôn bọn hắn đoàn tụ.”

“Hắn có thể tin sao?” Vân Khê có chút lo lắng, cho dù là thân gia gia thì sao, ai có thể cam đoan mục đích chân chính của hắn là thân tình với tổ tôn, hay là vì lợi dụng Đoan Mộc Tĩnh để mở ra thần khí.

Long Thiên Tuyệt nói: “Ta tin tưởng chính mình phán đoán, hắn tuyệt không phải người có thể lợi dụng cháu gái của chính mình.”

Vân Khê nhìn chằm chằm Long Thiên Tuyệt, cũng biết hắn chưa bao giờ nói linh tinh, nếu hắn tin tưởng, như vậy nàng cũng nguyện ý tin tưởng.

“Mời hắn vào đi.”

Một lúc sau, thấy Đoan Mộc Hùng cầm tay nhỏ bé của cháu gái, đi thong thả vào phòng. Đoan Mộc Hùng mặc một thân y phục trường bào, hai mắt sáng có thần, sắc mặt hồng nhuận, nhìn đã thấy một cỗ phong phạm không thuộc về một người già. Hắn đi lại vững vàng, hơi thở nội liễm, vài sợi tóc bạc dài trước ngực tự động bay trong gió.

“Vân di” Đoan Mộc Tĩnh rút bàn tay nhỏ bé ra, cất bước chạy tới bên giường.

“Vân di, còn đau sao? Tiểu Tĩnh rất lo lắng cho dì.” Lúc hôn mê, con mắt thứ ba trên trán Đoan Mộc tĩnh liền biến mất, hiện tại Đoan Mộc Tĩnh lại lần nữa khôi phục trạng thái bình thường.

Vân Khê cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, lắc đầu nói: “Vân di không có việc gì, Tiểu Tĩnh gặp gia gia rồi, vui vẻ không?” Tầm mắt của nàng thản nhiên hướng về phía Đoan Mộc Hùng, bất động thanh sắc đánh giá đối phương, ở trong lòng so đo một hồi. Nàng không thể tùy tiện đem Tiểu Tĩnh phó thác cho người khác, trên đời này lòng người khó dò, ai có thể cam đoan gia gia ruột của Tiểu Tĩnh sẽ không có ý đồ khác đối với cô bé chứ?

“Vui vẻ! Tiểu Tĩnh đã lâu không nhìn thấy gia gia, còn tưởng rằng cuộc đời này sẽ không gặp được gia gia nữa.”

“Đa tạ Vân tiểu thư lâu nay đã chiếu cố Tiểu Tĩnh, Tiểu Tĩnh mới vừa rồi có nói cùng lão phu, nàng rất thích một nhà các ngươi, muốn theo các ngươi sinh hoạt cùng nhau. Lão phu không thể tưởng được trong nhà lại gặp đại biến, Tiểu Tĩnh cũng lưu lạc giang hồ, suýt nữa đã chết. May mắn là Vân tiểu thư cùng Long tôn chủ đã ra tay cứu trợ, giúp lão phu có thể cùng Tiểu Tĩnh một lần nữa gặp nhau, lão phu vô cùng cảm kích.” Thanh âm Đoan Mộc Hùng sang sảng, mười phần trung khí.

“Tiền bối không cần khách khí, chúng ta thật lòng thích Tiểu Tĩnh, cho nên mới giữ nàng lại.” Vân Khê có ấn tượng khá tốt với hắn, nên ngữ khí cũng trở nên khách khí hơn.

“Nghe nói Tiểu Tĩnh đã nhận Vân tiểu thư làm nghĩa mẫu?” Đoan Mộc Hùng nhìn như tùy ý hỏi, nhưng đáy mắt lại xẹt qua một tia tinh quang.

“Không sai.” Vân Khê không nghĩ nhiều mà trả lời.

Đoan Mộc Hùng sang sảng cười nói: “Ha ha, vậy thật tốt quá! Nếu đã như thế, vậy sau này chính là người một nhà, lão phu dưới gối chỉ có một nhi tử, bất hạnh sớm thệ, hiện tại lại thêm một nghĩa nữ, lão phu thật là vui mừng.”

“Nghĩa nữ?” Vân Khê có chút theo không kịp ý nghĩ của hắn, nàng như thế nào mà trở thành nghĩa nữ của hắn rồi?

“Ha ha, lão phu gần đây du lịch bên ngoài, thu nạp không ít vật quý, hôm nay liền mang đến đây đưa cho nữ nhi tốt, xem như lễ gặp mặt.”

Dưới cái nhìn chăm chú của Vân Khê cùng mấy người Long Thiên Tuyệt, Đoan Mộc Hùng mở ra nhẫn trữ vật (nhẫn chứa đồ) trên tay hắn ra, đem từng cái bảo bối từ trong giới chỉ lấy ra, nào là đông châu siêu lớn, san hô dưới đáy biển, Huyền Linh quả…, cái gì cần có đều có, quả thực cùng với bày quán không có gì khác nhau, chẳng qua lão nhân gia hắn bán là xa xỉ phẩm.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt nhìn nhau liếc mắt một cái, chậm rãi lĩnh hội tình huống hiện tại, hắn biết rõ thần khí của Đoan Mộc gia không có khả năng trở về, vì thế nghĩ đến dùng chính sách dụ dỗ, mượn cơ hội để nhờ sức của bọn hắn, làm cho bọn hắn trở thành chỗ dựa của Đoan Mộc gia. Kể từ đó, tương lai Đoan Mộc gia nếu xảy ra chuyện gì, cũng có cường viện để dựa dẫm, không đến mức gặp tình trạng diệt tộc.

Đoan Mộc Hùng quả nhiên đa mưu túc trí, hơn nữa có cái nhìn lâu dài, không câu nệ tiểu tiết, cố gắng thể hiện phong phạm của một thế hệ gia chủ, đây mới là sự quyết đoán cùng mưu trí của đương gia của thập đại gia tộc.

Chỉ là, muốn dùng bảo vật để thu mua nàng, không khỏi quá coi thường nàng, Vân Khê hơi hơi ngoéo môi một cái, tựa tiếu phi tiếu.

Đoan Mộc Hùng âm thầm quan sát đến thần sắc của nàng, biết nàng đối đó bảo vật căn bản không có hứng thú, cũng đúng ah, Lăng Thiên cung chiếm hết phong thủy bảo địa, thiên tài địa bảo, nhiều đếm không xuể, cái dạng gì bảo vật mà không có?

Bất quá hắn cũng không gấp, ổn định tâm trạng, nói: “Đây là bảo vật cho Tiểu Mặc, cấp nữ nhi lễ gặp mặt là …” Hắn ra vẻ thần bí dừng một chút, từ trong giữa giới chỉ chậm rãi lấy ra một chiếc vật cái gì.

Xôn xao

Ngọn lửa xanh đậm đột nhiên bốc lên, mang theo ánh sáng quỷ dị âm u, yêu dã nhảy lên.

Đó là...

Đôi mắt Vân Khê bừng sáng.

Đoan Mộc Hùng nhìn thấy trong lòng mừng rỡ, hắn quả nhiên đã đoán trúng ý nàng: “Lão phu nghe nói nữ nhi am hiểu luyện đan, trước đây ở đại hội luyện đan tại Mộ Tinh thành mà trở nên nổi tiếng, lão phu tin tưởng nữ nhi nhất định sẽ thích Yêu Hỏa Thú Diễm này. Yêu Hỏa Thú Diễm là trong lúc vô tình lão phu có được, nó đứng hàng thứ bảy trong bảng thập đại dị hỏa, tuy rằng không phải trân quý nhất, nhưng cũng là hiếm có, hy vọng nữ nhi không cần ghét bỏ.”

Yêu Hỏa Thú Diễm!

Cư nhiên là mồi lửa đứng hàng thứ bảy trong bảng thập đại dị hỏa – Yêu Hỏa Thú Diễm!

Không thể không nói, nàng có chút tâm động.

Trên thực tế, nếu nàng thật sự nhận thức Đoan Mộc Hùng làm nghĩa phụ, đối với nàng mà nói có lợi mà vô hại. Thứ nhất, ân oán giữa nàng cùng Đoan Mộc gia tộc sẽ được giải quyết dễ dàng. Thứ hai, nàng cũng không cần phải trả lại thần khí, bởi vì trở thành nghĩa nữ của Đoan Mộc Hùng, cũng là trở thành nửa người của Đoan Mộc gia, chỉ cần thần khí còn ở trong tay Đoan Mộc gia, như vậy Đoan Mộc gia tộc liền có thể giữ được cuộc đời vô ưu. Thứ ba, Hách Liên Tử Phong kế nhiệm chức gia chủ của Hách Liên gia tộc sẽ tổ chức đại hội để cao thủ của mười đại gia tộc tề tựu, và sẽ đề cử minh chủ của liên minh thập đại gia tộc, nàng có thể dùng thân phận này của Đoan Mộc gia tộc, để tham gia tụ hội, thừa thời cơ đục nước béo cò…, tóm lại, nhận thức Đoan Mộc Hùng làm nghĩa phụ, ưu việt nhiều hơn.

Chỉ là, nếu hiện tại đồng ý, hắn chẳng phải sẽ xem nàng là tiểu nhân hám lợi, cho rằng nàng vì ham hỏa chủng của hắn mà nhận thức hắn? (vô sỉ quá)

Như thế, không ổn

“Việc này…” Vân Khê sóng mắt lưu chuyển, ánh mắt đảo về phía ngoài cửa có bóng dáng một vật màu trắng đang vội vàng chạy tới, nàng lắc lắc đầu, nói, “Vô công không chịu lộc (ko có công ko thể nhận quà), Yêu Hỏa Thú Diễm ta không nhận!”

“Này… Vậy nữ nhi nghĩ muốn cái gì? Chỉ cần lão phu có thể làm được, lão phu nhất định đem hết khả năng có thể” Đoan Mộc Hùng nhíu nhíu mày, đang suy nghĩ nên thế nào thuyết phục nàng, mắt liếc thấy một đạo bóng trắng vụt sáng, hắn âm thầm cảnh giác, vừa di chuyển, trong tay đột nhiên thấy nhẹ, hỏa diễm trong lòng bàn tay đột nhiên không thấy.

“A!” Hắn kinh hô một tiếng, rất là giật mình, chăm chú nhìn lên, đã thấy trên giường có một quả cầu nhung màu trắng, lại còn là một động vật màu trắng hình cầu.

“Này, đây là…” Đoan Mộc Hùng nhìn đến quả cầu màu trắng kia không chỉ có động, hơn nữa miệng còn đang phun khói, hai mắt hắn dần dần mở lớn, lộ ra thần sắc cực kỳ bất ngờ…

“Nó cư nhiên cắn nuốt Yêu Hỏa Thú Diễm?” Nhưng lại bình yên vô sự?

Đoan Mộc Hùng xoa xoa chính đôi mắt mình, tưởng trước mắt mình là ảo giác.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đã sớm nhìn quen mắt, vừa mới nhìn đến ngoài cửa có một luồng khói trắng bay tới, liền dự đoán được là có người ngửi được mùi mỹ thực, liền tiến đến đây để kiếm ăn.

“Tiền bối, thật ngại quá, người xem việc này…” Vân Khê ra vẻ thập phần thật có lỗi.

Đoan Mộc Hùng khóe miệng hơi nhếch nhếch, hỏa chủng của hắn xem như bánh bao thịt để uy cẩu, một đi không trở về. Hắn rất nhanh ổn định tâm trạng, hàm chứ ý cười nói: ” Không sao không sao, nếu mà tiểu thú này thay thế nữ nhi tiếp được lễ vật, lão phu cũng an tâm.”

Gừng, quả nhiên càng già càng cay!

Vân Khê không thể không bội phục.

Hắn một ngụm một tiếng nữ nhi, xem như đã nhận nàng, cho dù nàng không muốn nhận thức hắn làm nghĩa phụ, chỉ sợ hắn cũng sẽ không chịu để yên.

Cũng được, Tiểu Bạch đã muốn thu lễ vật của hắn, cũng coi như là nàng thu lễ gặp mặt của hắn, nhưng lại không mang danh là tiểu nhân tham tài. Kết quả như vậy, vẹn toàn đôi bên. Vân Khê xem như cam chịu quan hệ phụ nữ này (cha và con gái).

“Tiền bối nếu đã đến Lăng Thiên cung, thì tạm thời ở lại mấy ngày, chớ vội vàng rời khỏi, bản tôn còn muốn cũng tiền bối thương lượng chút công việc.”

Nghe được Long Thiên Tuyệt muốn giữ lại mình, trong lòng Đoan Mộc Hùng vui sướng, như vậy bọn hắn đã chấp nhận quan hệ cùng Đoan Mộc gia, nên liền cười đáp nói: “Vậy cung kính không bằng tuân mệnh.”

Đoan Mộc Hùng dẫn Đoan Mộc Tĩnh rời khỏi, Vân Tiểu Mặc thì ôm Tiểu Bạch vẫn không ngừng phun khói, thỉnh thoảng trêu đùa.

Vân Khê nhìn Tiểu Bạch một bộ dạng ăn hàng, buồn cười: ” Trong cơ thể Tiểu Bạch đã cắn nuốt bảy loại hỏa diễm, nếu có thể đem ba loại hỏa diễm còn lại trong bảng thập đại dị hỏa toàn bộ cắn nuốt, không biết hiệu quả sẽ như thế nào?”

Long Thiên Tuyệt đem nàng ôm trong ngực của mình, nhẹ vuốt ve mái tóc của nàng, nói: “Ai biết được. Ba loại hỏa chủng còn lại, trong đó một loại hiện tại ở Lam gia, về phần hai loại hỏa chủng đứng đầu, ai cũng chưa từng gặp qua, thậm chí đều không biết đến tột cùng có tồn tại trên thế gian này hay không, nói dễ hơn làm?”

Vân Khê thở dài nói: “Thuận theo tự nhiên đi, hôm nay có thể có được Yêu Hỏa Thú Diễm đã là rất may mắn ah.”

“Vậy nàng thật sự tính nhận thức Đoan Mộc Hùng làm nghĩa phụ sao? Đoan Mộc Hùng người này cũng được cho là quang minh chính đại, so sánh với những người tỏ ra đạo mạo của thập đại gia tộc, hắn cũng được xem là quân tử. Hơn nữa thực lực của hắn cũng không thể khinh thường, ta mặc dù chưa cùng hắn chính thức giao thủ, nhưng có thể cảm giác ra, thực lực của hắn không dưới ta. Hắn chắc chắn từ hôm qua biết thần khí phát uy, nhìn ra một chút manh mối, cho nên mới quyết định nhận thức nàng làm nghĩa nữ.” Long Thiên Tuyệt tinh tế phân tích các sự việc.

“Vậy chàng cảm thấy ta nên nhận thức hắn làm nghĩa phụ sao?”

“Điều này cũng tốt!”

“Vậy nghe lời chàng.”

Hai người nhìn nhau cười, đã sớm đem nhi tử cùng Tiểu Bạch ném ở một bên xem như không tồn tại.

“Bẩm báo tôn chủ, một nhà của Vân lão tướng quân đã muốn đến Lăng Thiên cung.” Ngoài cửa đột nhiên có thanh âm đệ tử bẩm báo.

Vân Khê kinh ngạc nói: “Gia gia bọn họ như thế nào lại đến đây? Không phải trong nhà đã xảy ra chuyện gì chứ?”

“Không có việc gì, là ta thỉnh bọn hắn đến Lăng Thiên cung làm khách.” Long Thiên Tuyệt trấn an nàng, cười đến thần bí, “Nàng trước tiên cứ ở trong này nghỉ ngơi, ta tự mình đi nghênh đón bọn họ.”

“Tiểu Mặc, chiếu cố mẫu thân của con thật tốt. Nhớ kỹ, thương thế mẫu thân của con còn không có tốt, trăm ngàn lần đừng cho nàng tùy ý xuất môn?” Trước khi đi, hắn còn không quên giao việc cho nhi tử, ánh mắt thâm thúy, u quang trong mắt chớp động, chứa một chút sắc thái giảo hoạt cùng thần bí.

Vân Tiểu Mặc tiếp thu lời của phụ thân, cũng nháy mắt mấy cái với hắn, ngọt ngào cười nói: “Phụ yên tâm, ta nhất định sẽ chiếu cố mẫu thân thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cho mẫu thân bước ra cửa phòng nửa bước.”

Hai phụ tử nói chuyện bí hiểm, Vân Khê nghe cũng không hiểu gì, trước sau đều cảm thấy nơi này có chút kỳ quái. Đang êm đẹp, hắn vì sao lại mời người trong nhà đến làm khách? Còn có, hai phụ tử cố ý cường điệu, không cho nàng bước ra khỏi cửa phòng nửa bước, bọn hắn đến tột cùng là đang làm cái quỷ gì?

Chờ Long Thiên Tuyệt rời đi, Vân Khê tinh tế khảo vấn nhi tử: “Tiểu Mặc, rốt cuộc phát sinh chuyện gì? Con cùng phụ thân con đến tột cùng đang âm mưu chuyện gì?”

“Làm sao có âm mưu gì ah?” Vân Tiểu Mặc vẻ mặt oán giận, giọng điệu khẳng khái nói, “Mẫu thân, sao ngài có thể nghi ngờ như vậy? Ngài có thể không tin phụ thân, nhưng không thể không tin tưởng Tiểu Mặc! Hừ, Tiểu Mặc rất tức giận!”

“Ách…” Hắn kích động như vậy làm gì? Nàng cũng không nói cái gì a?

“Tiểu Mặc” ngón tay chọc chọc cái má phúng phính của hắn.

Vân Tiểu Mặc quay đầu, không thèm quan tâm.

“Nhi tử” ngón tay lại gãi gãi nách hắn.

Vân Tiểu Mặc vẫn không quan tâm.

Hai mẹ con giằng co một lúc, một cái làm lành, một cái không quan tâm.

Không biết qua bao lâu, Vân Khê xốc lên ổ chăn, làm bộ như sắp bước xuống, ánh mắt liếc liếc khuôn mặt nhỏ nhắn của hắn: “Haiz, thật là buồn chết ah, ta đi ra tản bộ một tí.”

Quả nhiên, hắn lập tức quay đầu lại, cái tay nhỏ bé phụ giúp nàng, đem nàng một lần nữa ấn ngã xuống giường.

Nàng thân mình trống rỗng vô lực, bị cáu tay nhỏ bé của con trai đẩy một cái, liền dễ dàng gục trở về trên giường.

“Mẫu thân, ngài đừng lộn xộn! Người nếu cảm thấy buồn, vậy Tiểu Mặc kể chuyện xưa cho ngườii nha.” Trên khuôn mặt nhỏ nhắn bỗng đáng yêu làm sao, đâu còn có dấu hiệu tức giận, mà chứa đựng toàn tươi cười, tựa như ánh sáng nở rộ rực rỡ trong đêm tối, đẹp không sao tả xiết.

Nhóc con, nhất định là có cổ quái!

“Hôm nay không muốn nghe chuyện xưa, khiêu vũ cho mẫu thân xem đi.”

Vân Tiểu Mặc mím cái miệng nhỏ nhắn lại, đầu đầy hắc tuyến: “Mẫu thân, ta là nam tử hán, sẽ không khiêu vũ.”

Vân Khê không chấp nhận nói: “Khiêu vũ làm sao phân biệt nam nữ? Ở cố hương của mẫu thân, khiêu vũ là cực phẩm, thường thường đều là mỹ nam. Tiểu hài tử sao lại tư tưởng cổ hủ như thế? Liền vũ cũng không biết nhảy, thật ném hết mặt mũi của mẫu thân. Tiểu Bạch, ngươi nói đúng không đúng?”

Tiểu Bạch ôm đầu, vẻ mặt mê mang, kỳ thật, nó cũng muốn nhìn Tiểu Mặc Mặc khiêu vũ.

Vân Tiểu Mặc con ngươi vừa chuyển nói: “Mẫu thân, vậy ngài như thế nào không để cho phụ thân khiêu vũ cho người xem? Đều nói thiên phú là di truyền, nếu phụ thân biết nhảy, vậy Tiểu Mặc khẳng định cũng sẽ nhảy.”

“Phụ thân con sao…” Trong đầu liền xuất hiện hình ảnh Long Thiên Tuyệt khiêu vũ, Vân Khê phốc xuy cười nói, “Sớm muộn gì chuyện đó cũng xảy ra, mẫu thân nhất định sẽ làm cho phụ thân con khiêu vũ, con hãy chờ đến lúc đó đi!”

Vân Tiểu Mặc nâng tay, dùng sức đem mồ hôi lạnh lau đi, mẫu thân tươi cười rất tà ác! May mắn là có phụ thân để đẩy ra trước.

Phụ thân, ngài nhất định phải cố chống đỡ!

“Cái gì khiêu vũ?” Long Thiên Tuyệt dẫn già trẻ Vân gia đến, xa xa đã nghe thấy hai mẫu tử đối thoại, hắn sải chân cất bước mà vào, cùng nhi tử ngầm trao đổi ánh mắt, xác nhận nàng không có ra khỏi cửa phòng, cũng liền buông tâm.

“Khê Nhi, nàng xem gia gia bọn họ đều đến đây.”

Vân Khê không hề bỏ sót việc hai phụ tử trao đổi ánh mắt, nên chỉ cười một tiếng, cũng lười đi vạch trần họ, quay đầu nhìn về phía cửa đang tiến vào là vợ chồng Vân Mông, vợ chồng Vân Dật, còn có Vân Thanh vẫn ngồi ở trên ghế lăn như trước.

“Gia gia, bà nội, cha, mẹ, Thanh ca ca, các ngài đều đến đây.” Vân Khê trong lòng vui sướng, lộ ra một chút tươi cười ấm áp.

Vân Tiểu Mặc cũng vui mừng kêu lên, chạy về phía Vân gia già trẻ, vui mừng cười đến toe tóe với một nhà của Vân lão gia tử.

“Khê Nhi, nghe nói con bị thương, hiện tại đã đỡ chưa? Mẫu thân vừa mới nghe nói việc này, đều lo lắng đến hỏng rồi.” Vân phu nhân thong thả bước đến bên giường, tinh tế nhìn Vân Khê, trên khuôn mặt dịu dàng tràn đầy lo lắng.

Vân Khê mỉm cười: “Mẫu thân, con không sao, vết thương nhỏ mà thôi.”

Long Thiên Tuyệt cung kính hướng tới Vân phu nhân vái chào, tự trách nói: “Nhạc mẫu đại nhân, là ta không tốt, không bảo vệ tốt Khê Nhi, xin ngài trách phạt.”

Vân Khê đưa mắt nhìn về phía hắn, hắn vẫn lễ độ với người nhà của nàng, còn buông ngạo khí của bản thân xuống, thỉnh tội với người nhà của nàng, riêng phân này tình nghĩa, đã khiến cho nàng cảm động.

“Thiên Tuyệt, chàng đừng tự trách, ta bây giờ không phải không có việc gì sao?”

Vân phu nhân nhìn xem hai người, cười đến ôn hòa, vui mừng nói: “Nếu ngươi như thật sự tự trách, vậy về sau liền càng thêm tận tâm tận lực bảo hộ mẹ con Khê Nhi.”

Long Thiên Tuyệt vui vẻ nói: “Tiểu tế nhất định cẩn tuân ý chỉ của nhạc mẫu đại nhân, cũng đa tạ nhạc mẫu đại nhân đồng ý yên tâm đem nữ nhi giao cho ta.”

Vân phu nhân vừa lòng gật đầu, vỗ vỗ mu bàn tay Vân Khê, trong ánh mắt tràn đấy từ ái: “Khê Nhi, mẹ chúc phúc cho con.”

Vân Khê sửng sốt một chút, có chút mơ hồ.

“Khê Nhi, nhất định phải hạnh phúc.”

“Khê Nhi, Thiên Tuyệt đứa nhỏ này không tệ, phảo cố gắng quý trọng nhé.”

“Khê Nhi, sớm sinh quý tử, bạch đầu giai lão.”

“….”

Vân gia già trẻ ngươi một lời ta một câu, đem Vân Khê oanh tạc không hiểu chuyện gì, ai có thể nói với nàng, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?

“Tôn chủ, phu nhân, Mộ đại sư, Mộ thành chủ, Mộ tiểu thư, còn có Lam công tử đến.”

“Tiểu Hiên Tử bọn hắn?” Vân Khê nghi hoặc nhìn phía Long Thiên Tuyệt, hỏi, “Thiên Tuyệt, rốt cuộc phát sinh chuyện gì, vì sao tất cả mọi người đều đến đây?”

Long Thiên Tuyệt nắm tay nàng, trên khuôn mặt tuấn mỹ chứa ý cười trong suốt, mị hoặc lan tràn: “Không có gì, là ta mời bọn hắn tới nơi này làm khách, là bằng hữu tốt với nhau, thì phải qua lại nhiều một chút.”

Vân Khê nhíu mày không tin, tầm mắt đảo qua từng khuôn mặt già trẻ Vân gia, nàng phát hiện mỗi người đều cười đến thập phần quỷ dị. Tầm mắt của nàng cuối cùng dừng ở người luôn ngồi trên ghế, trầm mặc ít lời Vân Thanh: “Thanh ca ca, có phải các ngươi có việc gạt ta hay không?

Vân Thanh nhợt nhạt cười, thanh nhã tuấn lãng: “Khê Nhi, ngươi suy nghĩ nhiều, chúng ta chính là nhớ ngươi, cho nên đến xem ngươi.”

Vân Khê nhấp mím môi, quyết định vẫn không hỏi, bọn họ đều là thân nhân cùng người yêu của nàng, chắc chắn sẽ không thương tổn nàng.

“Thanh ca ca, chân của ca thế nào? Mỗi ngày có dựa theo biện pháp ta dạy luyện tập không?”

“Đỡ hơn nhiều, đáng tiếc là vẫn không có khả năng chính mình đi lại.” Đáy mắt hắn hiện lên một chút ảm đạm.

Vân Khê an ủi nói: “Đừng có gấp, tiến độ của ca ca đã muốn rất nhanh”

Lúc này, lại có mấy người lục tục đi vào trong phòng, xa xa liền nghe đến Mộ lão to tiếng cười: “Không sai, không sai, rất tốt lại rất tốt!”

“Sư phụ, chúc mừng!” Một bóng người mặc y phục màu lam, bước nhanh xông đến bên giường, Lam Mộ Hiên nhìn từ trên xuống dưới Vân Khê, trên mặt tươi cười nhất thời biến mất, biến thần sắc lo lắng, “Sư phụ, ngài như thế nào bị thương? Hiện tại cảm giác thế nào? Có đau lắm không?”

Đứng phía sau hắn, huynh muội Mộ Vãn Tình cũng đi tới.

“Vân tiểu thư, thương thế đã tốt chứ?”

“Vân tiểu thư, ngươi không sao chứ? Sắc mặt thoạt nhìn không tốt lắm.”

“Nha đầu, ngươi như thế nào bị thương? Là ai bị thương ngươi?”

Vân Khê nhìn mấy người đã lâu rồi không gặp, nghe giọng nói thân quen của bọn họ, trong lòng có dòng nước ấm chảy xuôi, lắc đầu khẽ cười nói: “Ta không sao, các người đừng lo lắng. Đổi lại các người, từ xa xôi tới, mệt mỏi không? Bất quá như thế nào lần này đều tới đây, tâm lý của ta chưa có chuẩn bị gì ah…”

“Ân?” Mộ lão bốn người nghi hoặc nhìn về phía Long Thiên Tuyệt, lại nhìn thấy ánh mắt mờ ám của hắn nháy với mọi người, một đám nhất thời lĩnh ngộ, xem ra hắn chưa nói cho Vân Khê ah.

“Sư phụ, ngài cố gắng nghỉ ngơi đi, chúng ta sẽ không quấy rầy. Chờ thân thể ngài khỏe hơn, chúng ta sẽ tâm sự ah.”

“Đúng, Vân tiểu thư cố gắng dưỡng thân mình, dù sao chúng ta sẽ ở lại đây mấy ngày.”

“Ha ha, đúng, đúng! Không vội, đem thân mình dưỡng tốt quan trọng hơn, ngươi là nhân vật trọng yếu, tuyệt không có thể vắng mặt. Ha ha...”

Vân Khê nhìn thần sắc cổ cổ quái quái của mọi người trong phòng, trong lời nói cũng kỳ kỳ quái quái, nàng rất là ngu ngơ, vì sao đột nhiên có loại cảm giác bị người bán chứ? Nghĩ vậy sau gáy cũng thấy lạnh lẽo.

Thật vất vả đợi cho mọi người rời khỏi phòng, Vân Khê bắt lấy Long Thiên Tuyệt, chất vấn: “Chàng thành thật nói cho ta biết, đến tột cùng phát sinh chuyện gì? Bọn họ rốt cuộc là chúc mừng chúc phúc ta cái gì?”

“Đúng vậy, thực tò mò nha.” Long Thiên Tuyệt phụ họa với nàng, cũng bày ra vẻ mặt mê mang.

Vân Khê nghiêng mắt liếc hắn, càng nhìn hắn càng thấy khả nghi, ngón tay chọc trước ngực hắn, nói: “Chàng đừng giả bộ! Chàng khẳng định biết chuyện gì xảy ra!”

“Ai nha, nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân tới, ta làm con rể tương lai của người ta phải hảo hảo chiêu đãi một chút.” Long Thiên Tuyệt bắt lấy tay nàng, bày ra một bộ vẻ mặt đứng đắn, ho nhẹ nói, “Khê Nhi, ta bây giờ không ở cùng nàng được, buổi tối tiếp tục tới chăm sóc nói chuyện với nàng, không cần rất nhớ ta nga.”

“Đi, ai nhớ chàng a!” Một tiếng, hai tiếng nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân, mệt hắn kêu có thứ tự như vậy, bọn họ còn chưa chính thức thành thân ah! Nghĩ đến thành thân, Vân Khê đáy lòng khe khẽ thở dài, tuy rằng không phải quá để ý như vậy, nhưng trong tâm vẫn có chút chờ mong, nữ nhân nào mà không nghĩ có một buổi hôn lễ ấm áp lãng mạn cùng chính người mình thích, thề thốt với nhau, cùng nhau hứa hẹn, sau đó dắt tay đi hết cuộc đời, vô luận bần cùng tật bệnh, không chia tay không vứt bỏ.

“Vậy ta đi trước, nàng hảo hảo nghỉ ngơi.” Long Thiên Tuyệt cúi đầu, hôn nhẹ một cái trên trán Vân Khê, lưu luyến không muốn rời đi.

Nâng tay vỗ về vết hôn, khóe môi Vân Khê cong lên, trong lòng đầy sự ngọt ngào, nàng phát hiện chính mình hôm nay toàn là cười, tâm tình sung sướng. Không biết bởi vì do người thân thân bằng hữu tốt đã đến, hay do trong dự cảm thấy có chuyện tốt sắp tới...

Trọng thương chưa lành, tình tạng thân thể kém nhiều so với ngày thường, Vân Khê rất nhanh lại nặng nề ngủ.

Cũng không biết ngủ bao lâu, trong mơ mơ màng màng, cảm giác có người dịu dàng vuốt ve mặt của nàng, nhẹ nhàng ôn nhu, còn có thanh âm nói nhỏ ở bên tai.

“Ta có phải hẳn nên buông tay hay không? Ta không thể không thừa nhận, hắn yêu nàng, nhiều hơn ta. Hắn có thể liều lĩnh vì nàng, mà ta lại không thể, ta làm gì cũng nhìn trước ngó sau, đúng hơn là ta vì chính mình. Bởi vì ta ích kỷ, suýt chút nữa hại nàng chết đi.”

“Khê Nhi, nàng biết hay không, khi ta nghĩ đến lúc nàng đã chết, trong lòng ta rất hối hận? Ta thật hận tại sao người chết đó không phải là ta!”

“Nếu như sáu năm trước, lần đầu tiên gặp được nàng, ta mở rộng lòng với nàng, có phải mọi việc sẽ không giống bây giờ không?”

“Nàng quan tâm ta, băng bó miệng vết thương cho ta, cho ta vui vẻ, nàng cũng có cảm tình với ta đúng không?”

“Là ta tự tay đem nàng đẩy đi, đem nàng cự ở ngoài cửa, tình huống như hiện nay, đều là ta tự mình tạo thành.”

“Nếu một lần nữa cho ta cơ hội, thêm một lần… Ha ha, việc này không có khả năng, không phải sao?”

“Ta phải đi! Lúc này đây, ta buông tay.”

Tay hắn chậm rãi rời khỏi má nàng, tiếng bước chân càng ngày càng xa, Vân Khê từ từ mở mắt, thời khắc hắn sắp rời khỏi cửa phòng, nàng cúi đầu lên tiếng: “Hách Liên đại ca ”

Hách Liên Tử Phong cước bộ ngừng lại, đứng ở cửa phòng, một chân bước ra khỏi cửa, một chân khác vẫn lưu tại trong nhà. Đây là lần đầu tiên nàng kêu hắn “Đại ca”, vô cùng thân thiết lại xưng hô mới lạ, trong lòng hắn thấy rất trống rỗng.

“Hách Liên đại ca, trong năm năm ở chung, ta thật lòng xem ngươi làm bằng hữu của ta. Có lẽ là ta đã làm không tốt, bởi vì nguyên nhân nào đó, dần dần bất hòa với ngươi. Kỳ thật chúng ta đồng bệnh tương liên (có cùng cảnh ngộ), sau khi trên lưng đeo rất nhiều phản bội cùng thương tổn, nên không muốn đi tin tưởng người khác. Ta từng nghĩ tới muốn giết ngươi, bởi vì ngươi là cừu địch của Thiên Tuyệt, nhưng mà cuối cùng ta không xuống tay được, ngươi là bằng hữu của ta, ta sẽ không xuống tay với bằng hữu.”

Hách Liên Tử Phong thủy chung vẫn đưa lưng về phía nàng, thân hình hơi dao động, thâm trầm trong mắt dần dần thâm thúy.

Bằng hữu, đây là sợi dây gắn bó cuối cùng giữa hai người bọn họ sao?

Cũng thế, bằng hữu, so với cừu địch tốt hơn.

“Hách Liên đại ca, chỉ cần ngày sau ngươi không đối địch với Thiên Tuyệt, ngươi sẽ vĩnh viễn là bằng hữu của ta. Ta nói rồi, ta chưa bao giờ xuống tay với bằng hữu, chỉ cần ngươi có lời, ta nguyện ý vì bằng hữu vượt lửa qua sông.”

“Về thần khí cùng với việc đi đến Long Tường đại lục, ta sẽ đem hết toàn lực ra, nếu như ngươi cần sự giúp đỡ, ta cũng sẽ giúp ngươi tìm được mẫu thân của ngươi. Nàng nhẫn tâm vứt bỏ ngươi như thế, nếu ngươi không đành lòng mắng nàng, ta giúp ngươi mắng nàng ‘ ”

“Bằng hữu chân chính là, giúp bạn quên cả mạng sống, không có đường lui! Ngươi nguyện ý cùng ta trở thành bằng hữu sao? Không có tình cảm nam nữ, chỉ có hữu tình?”

Bằng hữu chân chính…, nghĩa vô phản cố...

Hách Liên Tử Phong đáy lòng hơi hơi rung động, nàng nhẹ nhàng nói ra những lời đó với hắn, nhận nó, thì hắn từ nay về sau liền thêm một bằng hữu thật lòng, không tiếp thu, như vậy hắn chẳng phải sẽ vĩnh viễn mất đi sự ấm áp duy nhất còn sót lại tên thế gian sao?

“Ngươi nguyện ý sao?” Vân Khê mong mỏi trước bóng dáng hắn, biết hắn đang do dự, nhưng mà nàng có tin tưởng, hắn nhất định sẽ nhận. Bởi vì hắn khát vọng ấm áp như vậy, khát vọng yêu thương, tựa như nàng lúc trước không gặp Long Thiên Tuyệt cùng Vân gia, nàng chắc chắn biết người như hắn cần là cái gì. Có lẽ nàng không thể cho hắn tình yêu nam nữ, nhưng nàng có thể cho hắn sự chân thành hữu tình của bằng hữu.

Vân Khê thật lâu nhìn hắn, thời gian hắn do dự suy tư không khỏi quá dài, nàng giảo hoạt ngoéo một cái môi, bĩu môi nói: “Ngươi không muốn, thì quên đi, liền coi như ta không có phúc khí trèo cao đi.”

Bóng dáng cao lớn của hắn đột nhiên cứng đờ, đang muốn quay đầu, lại nghe nàng nói: “Đúng rồi, nếu phải đi, nhớ rõ đóng cửa. Nếu muốn ở lại, cũng nhớ rõ đóng cửa.”

Vân Khê từ từ thu hồi tầm mắt, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.

Rất lâu, cửa phòng “Phanh” khép lại.

Nàng nhắm chặt hai mắt, tâm tình phức tạp, không biết hắn đến tột cùng là đi hay là ở lại.

Đã đi rồi đi? Bằng không vì sao một chút động tĩnh đều không có?

Hắn là một người kiêu ngạo như vậy, có lẽ căn bản là không tiếc tý tình bằng hữu không đáng kể đến từ nàng, hắn nếu muốn bằng hữu, người muốn kết giao cùng hắn trong mười đại gia tộc còn nhiều, hắn làm gì chấp nhất kết giao cùng nàng – một nữ nhân.

“Đi thì đi đi! Ta còn không hiếm lạ kết giao với ngươi!” Nàng chua chát hừ hừ.

“Ta Hách Liên Tử Phong cho tới bây giờ không cùng nữ nhân làm bằng hữu, bất quá hôm nay phá lệ, xem là vinh hạnh cho ngươi.” Trên đỉnh đầu, truyền đến tiếng nói trầm thấp, hàm chứa ý tứ hơi trêu chọc.

Vân Khê bỗng dưng mở mắt, phát hiện hắn cũng không có rời khỏi, hắn liền đứng yên ở bên cạnh giường, chứa một chút ý cười không dễ nhận ra, mong mỏi nhìn nàng, hình dáng điêu khắc, đường cong cũng trở nên nhu hòa.

Vân Khê kinh hỉ rất nhiều, mỉm cười cười nói: “Tại hạ trèo cao, đa tạ Hách Liên công tử đã cho lọt vào mắt xanh!”

Hắn khóe môi dần dần gợi lên độ cong, làm ra một chút nụ cười nhẹ, hắn khóe môi như hội tụ hàng vạn ánh sáng, như phù dung sớm nở tối tàn, kinh diễm hậu thế!

Vân Khê không khỏi xem ngây người, lần đầu tiên thấy hắn tươi cười, cư nhiên rung động như thế. Nàng không khỏi thốt ra: “Hách Liên đại ca, ngươi cười, rất dễ làm người khác phạm tội. Làm ơn đi, ngươi về sau vạn lần không cần cười với ta như vậy nữa, ta sợ ta sẽ chịu không nổi dụ hoặc!”

Hách Liên Tử Phong đôi tay để trước ngực, hơi nhíu nhíu lông mày với nàng, như là cố ý khiêu chiến nàng, ý cười trên bờ môi càng ngày càng lớn, tựa như vô số pháo hoa sáng rực rỡ trong đêm.

“Ta không kiềm chế được!” Vân Khê hai mắt quay đi, coi như giả chết.

Hách Liên Tử Phong cuối cùng vẫn ly khai, hắn không có thói quen tham gia náo nhiệt, nguyên nhân quan trọng hơn là, hắn chịu không nổi Long Thiên Tuyệt thường thường ra ám chiêu hãm hại hắn, làm cho hắn cũng không dám ở Lăng Thiên cung tùy ý ăn uống.

Lúc Hách Liên Tử Phong rời khỏi, Long Thiên Tuyệt tự mình đưa hắn đến mười dặm ở ngoài Lăng Thiên cung, phá lệ ân cần nhiệt tình, còn chuyên môn phái hai người Viêm hộ pháp cùng Vân hộ pháp lại tự hộ tống thêm mười dặm, cho đến khi Hách Liên Tử Phong cách biệt Lăng Thiên cung ba mươi dặm, hắn mới rốt cục buông tâm xuống.

Đối với hành động ngây thơ của Long Thiên Tuyệt, Hách Liên Tử Phong cũng không nói gì.

Chờ coi, lần sau đợi Long Thiên Tuyệt đến Hách Liên gia, hắn nhất định tận tình hết sức, hảo hảo mà nhiệt tình “Khoản đãi” hắn ta, hắn gặp hết thảy đãi ngộ ở Lăng Thiên, sẽ hoàn trả đủ!

Lại tĩnh dưỡng hai ngày, thương thế trên người Vân Khê cũng tốt không sai biệt lắm. Trong hai ngày này, nàng một bước cũng không rời khỏi phòng, bị các loại người các loại lý do ràng buộc ở trong phòng, ngây người là ở trong cùng một cái phòng rầu rĩ đợi hai ngày.

Trong hai ngày này, Vân gia già trẻ cùng Lam Mộ Hiên, Mộ gia thay nhau đến nói chuyện phiếm giải buồn với nàng, Vân phu nhân còn cố ý lại đây làm y phục cho nàng, nói là nên vì nàng làm mấy bộ đồ mới.
Bình Luận (0)
Comment