Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 139

Nói về Vân Tiểu Mặc được người cửa hàng Tường Thụy ngân hiệu bảo vệ chạy thẳng tới phủ nhị hoàng tử Đông Lăng quốc, dọc đường đi đã đổi mấy chiếc xe ngựa ở các địa điểm liên lạc bí mật, cuối cùng rốt cục thuận lợi tới đích.

Vén màn xe ngựa, Vân Tiểu Mặc thấy các binh sĩ đang vây quanh phủ nhị hoàng tử đông nghịt một mảnh, hai mắt hắn mở to, có chút giật mình, trong lòng mơ hồ có dự cảm xấu.

Ba người bảo vệ hắn, một người điều khiển xe ngựa, hai người khác có võ công đơn giản là để hộ vệ giữ cửa, ba người nhìn thấy trận chiến như thế, đồng thời giật mình cùng do dự, thời gian này hiển nhiên không thích hợp đem trẻ con vào phủ hoàng tử. Sau khi xe ngựa dừng lại, thì chầm chậm tiến về phía trước, ba người chỉ giả bộ làm người đi đường.

“Xe ngựa dừng lại! Các ngươi là ai, làm cái gì?” Vệ đội trưởng binh lính nhạy cảm phát hiện sự khác lạ của bọn hắn, lên tiếng cản lại.

“Quân gia, chúng ta chỉ đi ngang qua.” Một người trong đó trả lời.

“Đi ngang qua?” Vệ đội trưởng vén màn xe lên, nhanh chóng nhìn thấy Vân Tiểu Mặc bên trong xe ngựa, thần sắc cao ngạo hỏi: “đứa nhỏ này là ai?”

“Hắn, hắn là…”

Người nọ đang ấp úng, không biết nên cho Vân Tiểu Mặc thân phận gì cho phải, Vân Tiểu Mặc lại đột nhiên mở miệng nói: “ta là nghĩa tử của Tường thúc thúc, ta tới tìm Tường thúc thúc.”

Ba người còn lại nghe nói, kinh hãi, đáng tiếc ngăn cản không kịp nữa rồi.

Vệ đội trưởng ngạc nhiên nói: “Ngươi là nghĩa tử của nhị hoàng tử?”

Vân Tiểu Mặc gật đầu nói: “ừ, ta có thể gặp Tường thúc thúc chứ?”

Vệ đội trưởng quay đầu lại, liếc mắt với mấy tên binh lính bên cạnh.

“Thái tử điện hạ đang thăm hỏi nhị hoàng tử điện hạ, nhị hoàng tử e rằng không tiện gặp ngươi. Hơn nữa nhị hoàng tử bệnh nặng, sợ cũng không còn bao thời gian nữa…”

“Ngươi nói cái gì? Tường thúc thúc bệnh nặng? Tại sao có thể như vậy?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc nhíu lại, rất lo lắng: “Ta càng muốn đi gặp hắn.” Vừa nói, vừa lập tức nhảy xuống xe, không để ý đến kẻ nào ngăn cản, liều lĩnh xông vào bên trong.

“Uy, ngươi không thể vào!”

“Người đâu, ngăn cản hắn cho ta!”

Chỉ một thoáng, trước cửa phủ trở nên lộn xộn.

Bên trong phòng ngủ, tràn ngập mùi thuốc.

Đông Phương Vân Tường sắc mặt tái nhợt, nằm ở trên giường bệnh, yếu ớt vô lực, thần sắc hắn mệt mỏi nhìn lên thái tử Đông Phương Vân Mạc đứng ở cạnh giường, đáy mắt tràn đầy vẻ thê lương nhàn nhạt.

Đông Phương Vân Mạc đích thân bưng một chén thuốc, cười cười, cực kỳ giống vị huynh trưởng từ ái đang một mực khuyên hắn uống hết thuốc.

“Nhị đệ, đây là vi huynh hao hết tâm tư để lấy được các thuốc bổ thượng đẳng cho ngươi. Chỉ cần ngươi uống hết nó, bệnh tình sẽ nhanh chóng chuyển biến tốt.”

“Để đại ca phải hao tâm tổn trí rồi…” Đông Phương Vân Tường nhàn nhạt cười, khóe môi cong lên khổ sở, đều nói bệnh lâu thành y, nhiều năm làm ấm sắc thuốc như vậy, hắn có thể đoán được trong bát thuốc này có hòa tan những loại thuốc gì. Hiện tại bệnh tình phụ hoàng nguy kịch, đại ca, thân là thái tử liền vội vàng muốn trừ bỏ phe đối lập như vậy sao? Tam đệ hắn, tứ đệ hắn đã lần lượt không rõ nguyên do mà qua đời, hiện tại rốt cục đến lượt hắn sao? Đại ca, vì sao ngươi phải nhẫn tâm như thế, ngay cả người hàng năm bệnh tật quấn thân là hắn cũng không bỏ qua cho?

Đại ca, ngôi vị hoàng đế thật quan trọng với ngươi thế sao?

Nếu thật là thế, vậy ta tác thành cho ngươi!

Hắn từ từ đưa tay nhận lấy chén thuốc, tay của hắn không hề run nhưng là lòng hắn đang run rẩy.

“Nhị hoàng tử điện hạ, không thể uống được!” Vinh bá quỳ lạy trên mặt đất, sao hắn lại không biết đó là một chén thuốc độc? Gần đây thái tử điện hạ vội vàng trừ bỏ phe đối lập, ra tay với huynh đệ của mình, giờ phút này làm sao có thể tốt bụng tặng thuốc cho đệ đệ của mình?

“Nhị hoàng tử điện hạ” Hắn trợn tròn hai mắt, ra sức nháy mắt cho Đông Phương Vân Tường, nói cho hắn biết thuốc kia có vấn đề.

Đông Phương Vân Mạc mắt lạnh quét về phía hắn, lớn tiếng quát lên: “cẩu nô tài! Nơi này đến lượt ngươi nói chuyện sao?”

“Vinh bá, ngươi lui ra đi.” Đông Phương Vân Tường nhìn thật sâu Vinh bá một cái, ánh mắt này chứa vô số hàm nghĩa buông tha, chỉ liếc mắt một cái, sóng mắt hắn lưu chuyển rơi vào người Đông Phương Vân Mạc: “đại ca, Vinh bá đi theo ta nhiều năm, hàng năm bôn ba mệt nhọc, chưa từng có một ngày sống an ổn, hi vọng đại ca cho phép hắn trở lại quê cũ dưỡng thọ. Về phần hạ nhân trong phủ…nếu đại ca không yên lòng, để bọn họ đến biên quan.. lưu cho họ một con đường sống là được rồi.”

Đông Phương Vân Mạc chấn động, thì ra hắn đã biết, vậy hắn còn… Chẳng biết tại sao, đáy lòng không khỏi sinh ra một phần áy náy, kí ức khi còn bé phảng phất hiện ra trước mắt.

“Thái tử, câu đối giao cho ngươi luyện chữ thật tốt ở thư phòng, đây là thành quả câu đối được giao của ngươi?”

“Phụ hoàng, nhi thần…”

“Phụ hoàng, chuyện không liên quan đến đại ca, là hài nhi muốn kéo đại ca đi chơi. Phụ hoàng muốn trừng phạt thì trừng phạt con là được rồi.”

“Nhị đệ, lần này đại ca đã gây họa, ngươi nhất định phải giúp đại ca một chút.”

“Đại ca, đừng nóng vội, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Ta…đêm qua ta uống nhiều rượu quá, ra tay giết chết công tử của Hà đại nhân, ta nên làm gì bây giờ? Nếu Hà đại nhân ầm ĩ đến chỗ phụ hoàng, phụ hoàng nhất định sẽ đánh chết ta.”

“Được rồi, đại ca cứ an tâm trở về phủ, chuyện còn lại ta sẽ xử lý giúp ngươi.”

“Nhị đệ, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Công tử Hà đại nhân rõ ràng đã bị ta giết chết, tại sao hắn lại sống lại? còn đứng yên lành trước mặt ta?”

“Đại qua chẳng qua là nhất thời nóng ruột nên không xem xét kĩ, Hà công tử chẳng qua là bị thương nặng hôn mê, cũng chưa chết.”

“Nhị đệ, cảm ơn ngươi! Ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta! Ngươi yên tâm, sau này chỉ cần một ngày có đại ca, đại ca nhất định sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự…”

Lời thề ngày xưa còn quanh quẩn bên tai, song hôm nay, hắn lại không thể không trừ đi chướng ngại trước mắt, chỉ vì đổi lấy phần an tâm hoàn toàn. Chỉ trách bọn họ sinh ở hoàng gia, chỉ trách nhị đệ hắn tài năng vô song, ngay cả hắn cũng không nhịn được mà hâm mộ và ghen tị.

Sau một phen giãy dụa, Đông Phương Vân Mạc thở dài nói: “Nhị đệ yên tâm, đại ca sẽ không làm khó hạ nhân của ngươi. Uống thuốc nhanh một chút, uống, bệnh cũng tốt rồi.”

“Cảm ơn đại ca.” Đông Phương Vân Tường ngắm nhìn hắn, đáy mắt nổi lên một tầng sương mù dày đặc, đây chính là tình huynh đệ hắn vẫn quý trọng a! Khổ sở, chua sót, tuyệt vọng… hàng vạn hàng ngàn suy nghĩ quẩn trong lòng, huynh đệ ở chung sớm chiều hai mươi năm cũng có thể tàn nhẫn như thế, thế gian này còn có gì đáng để hắn lưu luyến?

Hắn bưng chén thuốc lên, để mặc cho hơi nóng nồng đậm kia phun lên gương mặt tái nhợt, một tiếng “tõm”, một giọt nước mắt rơi xuống từ trong vành mắt. Hắn nghĩ đây là giọt nước mắt cuối cùng của hắn rơi trên thế gian rồi.

“Nhị hoàng tử điện hạ, không thể uống!!” Vinh bá muốn xông lên trước ngăn cản hắn, lại bị người của thái tử vững vàng ngăn lại.

Đông Phương Vân Tường ngẩng đầu lên lần nữa, mong mỏi liếc hắn một cái, nói: “Vinh bá, có thời gian, giúp ta đi thăm Tiểu Mặc một chút, nói cho nó biết.. Tường thúc thúc vẫn luôn nhớ nó! Nếu ta mất đi, sau này toàn bộ tài sản của ta thuộc về nó.”

“Nhị hoàng tử điện hạ… lão nô nhớ kỹ.” Vinh bá lặng lẽ rơi lệ, đau đớn đến tột cùng.

Nghĩ đến Tiểu Mặc, trên khuôn mặt thê lương của hắn rốt cục cũng có một nụ cười, đó là nơi đáng giá vui vẻ duy nhất mà hắn có lúc còn trên đời, một hài tử thông minh đáng yêu như vậy, còn có một cô gái tốt đẹp như vậy… Đáng tiếc, tất cả đó chỉ là thoảng qua như mây khói.

Như là hạ xuống quyết tâm thật lớn, một lần nữa hắn giơ chén thuốc lên, đưa đến khóe miệng.

Đông Phương Vân Mạc yên lặng nhìn chăm chú hắn, trái tim cũng treo trên cổ họng, trong nháy mắt thời gian, hắn cư nhiên muốn nhào lên đoạt xuống chén thuốc kia, nhưng lý trí của hắn chiến thắng phần tình cảm còn sót lại kia. Chỉ cần hắn ta uống xong chén thuốc, như vậy ngôi vị hoàng đế chính là của hắn rồi, hắn nắm chắc thắng lợi! Ngay tại thời khắc ngàn cân treo sợi tóc này, một thanh âm trẻ con non nớt có đủ lực xuyên thấu bay qua cửa sổ lọt vào đây: “Tường thúc thúc, người ở đâu? Tiểu Mặc tới thăm người!”

“Các ngươi đừng tới đây, nếu không ta liền thực sự cho tiểu Bạch cắn các ngươi!”

“Tiểu Bạch, lên..”

Thanh âm trẻ con non nớt mềm nhũn cũng không làm giảm lực uy hiếp của nó.

Tay bưng chén thuốc của Đông Phương Vân Tường đột nhiên dừng lại, tiếng “Tường thúc thúc” mềm mại kia giống như một ánh sáng rực rỡ đến từ thiên đường, trong nháy mắt chiếu sáng trái tim hắn, khiến nỗi tuyệt vọng trong lòng hắn như tro tàn lại bùng cháy.

Hắn hoàn toàn có thể tưởng tượng ra tình hình Tiểu Mặc của hắn cùng tiểu Bạch dễ thương đang bướng bỉnh chiến đấu với mọi người, đó nhất định là hình ảnh tốt đẹp nhất thế gian.

Một giọt lệ nóng không khỏi dâng lên, ươn ướt vành mắt hắn, nhưng lại làm trái tim nguội lạnh của hắn trở nên ấm áp.

“Tiểu Mặc.” Nó cư nhiên tìm tới.

Hắn cúi đầu nở nụ cười, trong nụ cười có nước mắt, không ai có thể hình dung tâm tình của hắn giờ phút này.

Vinh bá thấy nhị hoàng tử điện hạ dừng lại động tác uống thuốc, cả người cũng trở nên kích động, nếu nói đến trên đời này, người có thể làm dao động tâm trí nhị hoàng tử chỉ sợ cũng chỉ có đứa bé hồn nhiên đó.

Không biết lấy sức mạnh từ đâu, hắn ra sức tránh thoát mấy binh lính, xoay người chạy ra ngoài cửa: “Tiểu Mặc, Tường thúc thúc của ngươi ở đây, ngươi đến đây nhanh một chút!”

Đông Phương Vân Mạc không ngờ sẽ có biến cố phát sinh, sắc mặt hắn đột nhiên trầm xuống, lộ ra không vui vẻ.

Vân Tiểu Mặc nhanh chóng thấy được Vinh bá, trên khuôn mặt nhỏ nhắn nở ra một nụ cười sáng lạn, quơ quơ đoản kiếm trong tay, từ trong đám người chạy một đường tới chỗ Vinh bá.

Miệng tiểu Bạch phun luồng lửa thật dài, cản trở người đuổi theo phía sau.

Rất nhanh, bọn họ thuận lợi tới trước mặt Vinh bá.

“Vinh bá, Tường thúc thúc đâu?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Vân Tiểu Mặc tràn đầy phấn khởi cùng vui mừng, nụ cười kia tỏa sáng hơn ánh mặt trời, có thể đem người thiêu đốt.

Vinh bá nhìn hắn, chỉ một thoáng nước mắt tuôn đầy mặt, người ta nói làm việc thiện sẽ được báo đáp, nhị hoàng tử điện hạ đối xử thật lòng với đứa bé trước mắt này như thế, bây giờ rốt cục đã được báo đáp. Nhớ đến tình cảnh hiện tại của nhị hoàng tử điện hạ, hắn vội vàng giơ tay lên, lau đi nước mắt, nói: “Mau, ngươi mau vào đi! Nói cho nhị hoàng tử điện hạ, nhất định không thể uống chén thuốc độc đó!”

“Thuốc độc?” Vân Tiểu Mặc thất kinh, không nói gì nữa, thoáng chốc, chạy như một cơn gió chui vào gian phòng rồi.

“Tường thúc thúc” Vân Tiểu Mặc đứng trước giường, hai mắt lóe sáng nhìn Đông Phương Vân Tường ở trên giường, không chút nghĩ ngợi liền nhào tới, ôm cổ hắn. Tay Đông Phương Vân Tường run lên, không kịp đặt nó xuống, đã bị Vân Tiểu Mặc mạnh mẽ đụng vào, chỉ nghe thấy một tiếng vang thanh thúy, chén thuốc hoàn toàn đổ ra.

Toàn bộ người trong phòng thoáng chốc sững sờ cả người, không kịp phản ứng với chuyện xảy ra.

Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn thân thể nho nhỏ mềm mại trước ngực, nghe tiếng gọi thân mật của nó, cảm nhận độ ấm nó truyền đến, cùng một ít hương sữa tinh khiết trên người nó. Trong mũi hắn đau xót, hai tay ôm chặt thân thể nhỏ nhắn xinh xắn của nó, giờ phút này, tim hắn như được lấp đầy, chân thực như vậy, thỏa mãn như vậy.

“Tiểu Mặc” Tiếng hắn khàn khàn, trầm thấp mà gọi.

“Tường thúc thúc, Tiểu Mặc không cho người chết!” Vân Tiểu Mặc cúi đầu ghé vào lỗ tai hắn, dùng thanh âm chỉ hai người mới nghe thấy, mềm mại nói.

Thân thể Đông Phương Vân Tường cứng ngắc lại, lúc này mới hiểu ra, thì ra là nó cố ý, cố ý muốn làm đổ chén thuốc kia. Thật là đứa bé ngốc!

Đông Phương Vân Mạc hé mắt nhìn thuốc độc vung vãi tung tóe trên mặt đất, một lần nữa mắt lạnh nhìn chằm chằm hai người một lớn một nhỏ đang ôm chặt nhau trên giường, trầm ngâm trong chốc lát, bỗng nhiên phất tay áo nói: “nếu nhị đệ hôm nay có khách tới chơi, vậy ngày mai đại ca lại đưa thuốc đến.”

Hắn vô tình phất tay áo rời đi, vừa đến cửa, hắn cố ý nâng cao âm điệu, dặn dò nói: “tất cả các ngươi ở lại, trông nom tốt nhị hoàng tử điện hạ, nếu có sai xót gì, cẩn thận cái đầu của các ngươi!”

Cùng với tiếng bước chân ngày càng xa, đám binh sĩ trong phòng ngủ cũng đi ra khỏi phòng.

Vinh bá nhìn một lớn một nhỏ trong phòng một chút, cũng ra khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa cho hai người, im lặng bảo vệ bên ngoài cửa để tránh có người quấy rầy.

“Tường thúc thúc, không phải mẫu thân bảo Phong thúc thúc đến đưa thuốc cho người sao? Tại sao người lại tiều tụy như vây?” Vân Tiểu Mặc từ trên cổ của Đông Phương Vân Tường ngẩng đầu lên, cái tay nhỏ bé vuốt ve khuôn mặt tái nhợt rõ rệt của hắn, trong đôi mắt đen tràn đầy thương xót và đau lòng.

Đông Phương Vân Tường khẽ mỉm cười, sau đó giơ tay lên tới chỗ tóc mai bên tai, theo động tác của hắn, một tầng mặt nạ da người bị kéo xuống dần dần, lộ ra khuôn mặt vốn có của hắn, ngược lại với vẻ tái nhợt lúc trước, trên khuôn mặt trắng nõn có một chút ửng đỏ tự nhiên. Hắn giơ mặt nạ người, nhỏ giọng nói: “Tiểu Mặc đây là bí mật của Tường thúc thúc, con nhất định không được nói cho người khác biết.”

Vân Tiểu Mặc ngạc nhiên mà nhìn, vội vàng lắc đầu nói: “Tường thúc thúc yên tâm, Tiểu Mặc nhất định bảo vệ bí mật cho Tường thúc thúc.”

“Thật tốt quá! Bệnh Tường thúc thúc đã tốt lên rồi đúng không?” Vân Tiểu Mặc vui mừng ôm lấy cổ hắn một lần nữa, cười đến cực kỳ vui vẻ.

Đông Phương Vân Tường nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ bé của nó, trên khuôn mặt tuấn tú nho nhã cũng theo đó nở ra một nụ cười hạnh phúc, ý niệm sinh tử chỉ trong một khoảnh khắc. Mới vừa rồi, mặc dù hắn giả bệnh nhưng đối mặt với sự ép hại của đại ca ruột thịt, hắn cũng không muốn sống tiếp nữa. Nhưng bây giờ thì khác rồi, sau khi nhìn thấy nụ cười như thiên sứ của Vân Tiểu Mặc, đột nhiên hắn cảm thấy trên thế gian này còn vô số tốt đẹp, hắn không nên cứ rời bỏ thế gian như vậy, dễ dàng buông tay như thế.

“Tiểu Mặc, nếu Tường thúc thúc mất thật, con có khổ sở, đau lòng không?”

“Dĩ nhiên có! Tiểu Mặc sẽ rất đau đớn, rất khổ sở! cho nên, Tường thúc thúc nhất định không được có việc gì, Tiểu Mặc sẽ không bỏ qua cho bất kỳ người nào muốn hại Tường thúc thúc!” Khuôn mặt nho nhỏ không có cách nào ngăn cản sự dứt khoát, lại làm chấn động lòng Đông Phương Vân Tường.

Hắn hoàn toàn có thể đoán được nếu có một ngày hắn chết trong tay đại ca, tuy rằng Tiểu Mặc còn nhỏ tuổi nhưng cũng sẽ ghi nhớ thù hận này.

Hắn làm sao có thể để cho tâm hồn thơ bé của nó hứng chịu thù hận đó?

Hắn vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn thực sự kiên quyết của Vân Tiểu Mặc, trong lòng bỗng dấy lên một ngọn lửa hừng hực, cả khuôn mặt của hắn cũng láng lên.

“Tiểu Mặc yên tâm, Tường thúc thúc không sao? Bắt đầu từ hôm nay, Tường thúc thúc sẽ làm bản thân mạnh mẽ hơn, sẽ không có người nào có thể bắt nạt Tường thúc thúc, cũng không ai có thể bắt nạt Tiểu Mặc. Tường thúc thúc muốn trở thành cái ô cho Tiểu Mặc, vĩnh viễn che gió tránh mưa cho Tiểu Mặc…’

“Ừ, Tường thúc thúc đã nói, muốn làm chỗ dựa vững chắc cho Tiểu Mặc.” Vân Tiểu Mặc dựa lên người hắn, cười ngọt ngào.

“Đúng, Tường thúc thúc muốn làm chỗ dựa cho Tiểu Mặc, làm cái ô của Tiểu Mặc. Sau này chỉ cần là ở Ngạo Thiên đại lục, dù Tiểu Mặc muốn đi ngang cũng không có ai dám ngăn cản.” Cặp mắt cơ trí lạnh nhạt của Đông Phương Vân Tường bỗng dưng biểu hiện ra ánh sáng rực rỡ không gì sánh được, sáng quắc chói mắt, phảng phất như nhìn thấu không gian, xuyên đến tương lai.

Vân Tiểu Mặc vểnh cái miệng nhỏ nhắn, nghiêng đầu nói: “Đi ngang, đó không phải là con cua sao? Tiểu Mặc không muốn làm con cua.”

Đông Phương Vân Tường không nhịn được, cất giọng phá lên cười.

Vinh bá chờ đợi ngoài cửa, nghe được tiếng cười đã lâu của nhị hoàng tử, lại một phen tuôn nước mắt đầy mặt.

“Tiểu Mặc, bây giờ Tường thúc thúc có một chuyện vô cùng quan trọng cần con đi làm, con sẵn lòng không?”

“Tường thúc thúc cứ căn dặn, Tiểu Mặc bằng lòng.”

Đông Phương Vân Tường móc ra một vật từ trên người, bên trên chạm trổ một con mãnh hổ, cái này chính là Hổ phù.

“Con nghĩ cách ra ngoài phủ, sau đó cầm cái hổ phù này đi ra Hổ Dực doanh cách thành mười dặm, tự mình chuyển giao nó cho đại tướng quan Chu Vô Địch ở Hổ Dực doanh. Đồng thời nói cho hắn biết, ‘tạc dạ tinh các hựu đông phong, bất tri tha hương tri kỷ an? Đều nhớ kỹ chứ?

“Nhớ kỹ rồi!” Tay Vân Tiểu Mặc cầm hổ phù, nhìn kỹ mấy lần, liền cho nó vào trong chiếc nhẫn trữ vật của mình.

Đông Phương Vân Tường nhìn hắn cẩn thận tỉ mỉ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng ngày càng tuấn tú, đáng yêu, lại liên tưởng đến phụ thân tài hoa phong nhã của hắn, trong lòng từ từ miêu tả hình dáng hắn sau khi lớn lên, nhất định sẽ xuất sắc hơn phụ thân hắn sao?

“Tiểu Mặc, nhất định phải chú ý an toàn. Nhưng nếu có người giữa đường chặn con lại, gây hại cho con thì con giao hổ phù ra, không thể mạo hiểm, biết không? Nhớ kỹ, trên đời này không có chuyện gì quan trọng hơn tính mạng của con.”

Nhưng Vân Tiểu Mặc bướng bỉnh lắc đầu nói: “Tường thúc thúc yên tâm đi, Tiểu Mặc nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

Vinh bá dẫn Vân Tiểu Mặc đi về phía cửa phủ, trên đường đám binh sĩ muốn ngăn cản lại không dám. Bọn họ nhìn Vân Tiểu Mặc và Tiểu Bạch có vẻ như vô hại ở trên bả vai hắn, đáy lòng không ngừng rung lên, không nên chọc vào hai cái tiểu biến thái này là tốt hơn. Dù sao chỉ là một đứa bé và một thú sủng, đi thì đi rồi, có thể dấy lên sóng to gió lớn gì chứ?

Cho nên, Vân Tiểu Mặc rất thuận lợi rời đi phủ nhị hoàng tử.

Chỉ có điều đi thì đi nhưng không tránh được có mấy bóng dáng theo sau, những binh lính này là những người không dám ngăn cản, cũng không thể không trông coi, luôn luôn chú ý tới hướng đi của hắn để tùy thời có thể báo lại cho thái tử, tránh việc không hoàn thành chức trách.

“Tiểu Mặc Mặc, chúng ta bị người ta theo dõi rồi.” Tiểu Bạch dỏng tai nghe động tĩnh phía sau.

Vân Tiểu Mặc vẫn duy trì bước đi vốn có, rất bình tĩnh nói: “ta biết, trước tiên chúng ta tìm chỗ ngồi ăn cơm.” Dọc đường bị người ta theo dõi nhiều lắm rồi, hắn cũng đã quen, gặp chuyện cũng thong dong rất nhiều.

Tìm được một tửu lâu, một người một thú sủng bước vào.

Một đứa bé phấn điêu ngọc mài bất chợt tới tửu lâu như vậy, nhanh chóng hấp dẫn tầm mắt mọi người, tiếng ca ngợi không ngừng vang lên bên tai.

“Tiểu khách quan, tới dùng bữa sao?” Rất nhanh có tiểu nhị đến chào đón, thái độ phục vụ rất tốt.

“Ừ, bưng tất cả món ngon của tửu lâu các ngươi đến đây.” Vân Tiểu Mặc có chút hào phóng vung tay, rất có tư thái đoan chính.

Tiểu nhị nhíu mày, nhìn phía sau hắn không có người khác, không khỏi hỏi: “chỉ một mình ngài sao?” Ý nói là một mình ngươi có thể ăn nhiều như vậy sao?

Vân Tiểu Mặc nghiêng đầu, chỉ chỉ tiểu Bạch gục ở bả vai hắn nói: “còn có nó!”

Tầm mắt tiểu nhị vừa chuyển, rơi vào trên người tiểu Bạch, hai mắt không ngừng mà trắng dã, hắn không nhìn lầm chứ? Đó là cái quái gì? Giống chuột bạch mà không phải chuột bạch, giống nhím lại không có gai. Nếu tiểu Bạch mà biết đáy lòng hắn so sánh mình với chuột bạch và con nhím, không thể không nổi đóa, người ta là hậu duệ Long tộc vĩ đại, mới không phải là chuột bạch và con nhím gì đó!

“Nhanh lên một chút, chúng ta đói bụng!” Vân Tiểu Mặc không để ý tới vẻ đờ ra của hắn, trực tiếp vòng qua hắn, tự tìm chỗ trống bên cửa sổ ngồi lên. Tiểu nhị lắc đầu, vộng vàng đáp: “tiểu khách quan chờ chút, thức ăn sẽ được chuẩn bị nhanh chóng cho ngài.” Tiểu nhị nhìn hắn ăn mặc sang trọng, cùng thái độ kiêu ngạo, nên cũng không lo lắng là hắn tới ăn cơm chùa, liền hét lớn cho nhà bếp chuẩn bị thức ăn.

Vân Tiểu Mặc từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài mấy lần, phát hiện mấy cái đuôi đi theo vẫn ở đó.

Làm sao bân giờ? Tường thúc thúc bảo hắn đi ra Hổ Dực doanh cách thành mười dặm, cũng không được để người đi theo sau, tiết lộ hành tung. Đầu óc nho nhỏ của hắn linh hoạt chuyển động, âm thầm suy tư kế sách thoát thân. Không lâu sau, thức ăn hắn muốn đã được chuẩn bị đầy đủ.

May mà tiểu nhị cũng có lương tâm, đúng là mang lên tất cả thức ăn của lâu theo yêu cầu của hắn lên một lần, nhưng chọn lấy năm sáu loại thức ăn, đủ một mình hắn, ách, thêm một cái tiểu Bạch ăn xong. Thức ăn chuẩn bị đầy đủ, một người một sủng liều mạng bắt đầu ăn. Nói thật, đi đường lâu như vậy, bọn họ đúng là đói bụng chết đi được, nghĩ đến còn phải chạy mười dặm đường đi mật báo, thì càng ra sức ăn, bổ xung năng lượng.

Khách khứa xung quanh nhìn tướng ăn của một người một thú không khỏi líu lưỡi.

Mấy tên binh lính chờ chực ngoài cửa thấy Vân Tiểu Mặc ăn say sưa, trong bụng cũng bắt đầu sôi lên.

“Không thì chúng ta cũng đi ăn một chút, một đứa trẻ mà thôi, không cần phải trong coi chặt chẽ như vậy.”

“Bây giờ là thời kỳ bất thường, không thể sơ suất được. Nhỡ đâu lộ ra tai vạ gì, thái tử điện hạ trách tội xuống, chúng ta đều không chịu nổi.”

“Vậy không thì để một người ở lại trông coi? Ta thấy hắn ăn một lúc cũng không hết được.. Nhìn đi, hắn vừa gọi thức ăn rồi.”

Quả nhiên, ăn xong một lượt, Vân Tiểu Mặc và tiểu Bạch hoàn toàn chưa ăn no, cho nên gọi thêm một lượt nữa.

Binh sĩ cầm đầu suy nghĩ một chút, nói: “Vậy cũng được! Ta ở đây trông coi, các ngươi đi nhanh về nhanh.” Khóe mắt nhìn thấy mấy tên binh lính đi về hướng cửa hàng thức ăn đường phố, khóe môi hắn cong lên, vẫy vẫy tay với tiểu Bạch, hạ giọng, nói thầm. Binh sĩ tiếp tục ở lại theo dõi lúc nhìn đồng nghiệp mình, lúc nhìn Vân Tiểu Mặc một chút, nhìn bọn họ ăn ngon, hắn cũng nuốt nước miếng theo. Không được, đợt bạn hắn ăn xong rồi, hắn sẽ đổi lại cho bọn họ, mình cũng đi ăn một bữa no nê. Đang suy tư oán trách, thì thình lình trước mặt một bóng trắng nhanh chóng đánh về phía hắn, hai mắt hắn nheo lại, lập tức trợn lên, hắn không phản ứng kịp, trơ mắt nhìn bóng trắng kia đâm vào sống mũi mình. Phịch một tiếng, hắn ngã ngửa người trên mặt đất. Nhưng cái bóng màu trắng lại không bỏ qua cho hắn như vậy, thân thể nhỏ nhắn tròn trịa nhảy qua nhảy lại trên mặt hắn, cho thấy hắn quả muốn giết người đến phát điên.

“Chết tiệt, ta muốn giết ngươi!” Hai tay hắn khua khua, muốn xua nó từ trên mặt xuống, ai ngờ quả cầu trắng nhỏ kia cực kỳ linh hoạt, mỗi lần tay của hắn đều đánh vào mặt mình, tự chịu hậu quả.

Bất chợt, trên mặt ẩm ướt mà chảy xuống một ít chất lỏng, hắn hít mũi ngửi ngửi, ngửi thấy một luồng mùi hôi thối nồng đậm. Trong đầu hắn lập tức sinh ra dự cảm xấu, không phải là…

“Hì hì, cho ngươi bắt nạt Tiểu Mặc Mặc!” Tiểu Bạch hưng phấn đưa cái mông nhỏ ra sức cọ chà nơi khô ráo trên mặt hắn, lúc này mới ung dung mà đi.

“A— đừng để ta bắt được ngươi, ta không thể không giết ngươi!” Thanh âm hô to của binh lính vạm vỡ quấy rầy đến vô số người đi đường, cũng thu hút các bạn hắn tới đây.

“Lão đại, làm sao vậy?”

Binh sĩ cầm đầu tức giận, bỗng nhiên tỉnh ngộ, nhìn về hướng cửa sổ lần nữa. Vừa nhìn tới, hắn càng thêm tuyệt vọng: “không tốt, tiểu tử kia chạy!”

“Mau đuổi theo!” Mấy người vội vàng đuổi theo, đáng tiếc cả bóng dáng cũng không thấy, không biết rốt cuộc hắn đi phương hướng nào, chỉ có thể buồn bực mò mẫm tìm.

Cửa thành, Vân Tiểu Mặc chờ chực ở đây từ sớm, thấy tiểu Bạch ghé vào trên đỉnh một chiếc xe ngựa ra khỏi thành, vuốt bụng đi nhờ xe, khóe miệng hắn co rút, thật là phục nó.

Tiểu Bạch vừa vuốt bụng tròn vo, vừa liếc khắp nơi, rất nhanh thấy được Vân Tiểu Mặc vẫn chờ ở cửa thành, xẹt một cái nó lập tức nhảy xuống khỏi đỉnh xe, chui vào ngực Vân Tiểu Mặc.

“Tiểu Mặc Mặc, tiểu Bạch mời hắn uống nước tiểu, tiểu Bạch lợi hại không?” Tiểu Bạch cong người ra sức cọ trong lòng hắn, rung đùi đắc ý, ra sức tự đắc.

“Tiểu Bạch lợi hại nhất!” Vân Tiểu Mặc không tiếc lời khen nó một câu, tiểu Bạch mừng rỡ càng thêm tự đắc.

Ra khỏi cửa thành, một người một thú liền tiếp tục lên đường. Xe cộ đi qua bên người bọn họ, một người một thú phải hứng rất nhiều tro bụi, rất là chật vật, không lâu sau, trên người bọn họ phủ thêm một tầng bụi bặm, trở thành “người bụi”.

“Tiểu Bạch, hay là chúng ta nên tìm một cái xe ngựa mới đúng nhỉ?”

“Ừ, sớm biết thì vừa xong vẫn đi nhờ xe là được rồi.”

“Đi nhờ xe? Ý kiến hay!”

Cho nên một người một thú ngừng lại, đứng ở ven đường chờ xe ngựa khác ra khỏi thành thì thuận tiện ngồi một cái. Nói đến cũng lạ, vừa rồi lúc bọn họ không muốn đi nhờ xe thì hết cái này đến cái xe ngựa ra khỏi thành, liên tục không dứt, bây giờ bọn họ muốn đi nhờ rồi thì chỉ thấy xe vào thành, còn xe ngựa ra khỏi thành một cái cũng không thấy.

Vân Tiểu Mặc gục đầu xuống, có chút chán ngán thất vọng: “Tiểu Bạch, nếu ngươi có thể bay thì tốt —“

Tiểu Bạch vống đang gục cái đầu nhỏ, nghe hắn nói như vậy, đột nhiên ngẩng đầu lên, thân thể nho nhỏ vui thích nhảy lên: “đúng thế! Sao tiểu Bạch lại quên cái này nhỉ?”

“Tiểu Mặc Mặc, ngươi chờ nhé!” Tiểu Bạch vặn vẹo uốn éo vòng eo, móng vuốt nhỏ múa qua múa lại, trong miệng thì không biết nói thầm cái gì, bất chợt, một làn gió không có nguồn gốc cuốn tung cát bụt trên mặt đất bằng phẳng.

Vân Tiểu Mặc vội vàng che mặt, nhắm mắt lại, để tránh cát bụi xâm lấn.

Lúc này, nghe thấy tiếng tiểu Bạch ghé vào lỗ tai hắn vang lên: “Tiểu Mặc Mặc, nhanh lên lưng ta, ta phải bay rồi!”

Vân Tiểu Mặc từ từ mở mắt, một con bạch long nhỏ còn quanh quẩn quầng sáng màu trắng hiện ra sống động trước mắt khiến hắn không khỏi ngây dại.

“Ngươi, ngươi là tiểu Bạch?”

Tiểu Bạch lắc lắc cái đuôi của nó, lay động toàn thân với những cái vảy hoàn mỹ như bạch ngọc, vui vẻ rạo rực nói: “hắc hắc, Tiểu Mặc Mặc, là ta! Trước đây không lâu ta mới phát hiện mình có thể biến thân rồi, nhưng mà … thân thể này thật nhỏ, chẳng uy phong giống của Long gia gia!”

Thanh âm của tiểu Bạch ngày càng yếu xuống, rất là bất mãn với cơ thể nhỏ nhắn của mình hiện tại, nó cảm thấy chưa đủ uy phong.

Vân Tiểu Mặc xác nhận tiểu bạch long trước mắt quả thực là tiểu Bạch, hắn cười ngọt ngào, nhìn chăm chú đánh giá, thân thể tiểu bạch long đúng là không uy phong như Long gia gia nhưng mà hắn thấy cũng là cực kỳ khổng lồ rồi, dài khoảng hơn mười người hắn vậy. Quan trọng nhất là thân thể nó thật đẹp, cái vảy trắng noãn không tỳ vết, tỏa ra ánh sáng trắng, làm người ta yêu thích không muốn buông tay.

“Tiểu Mặc Mặc, nhanh lên một chút! Tiểu Bạch muốn cất cánh.”

Tiểu Bạch ngẩng cao đầu, hướng lên trời gầm mấy tiếng, khiến người hai bên đường đã sớm thất thần lại càng thêm ngẩn ngơ.

Là rồng a!

Hơn nữa lại còn là một con rồng trắng nhỏ!

Đến khi mọi người lấy lại tinh thần thì tiểu bạch long đã chở một đứa bé áo đen, cưỡi mây bay đi.

Chỉ một thoáng cả con đường mọi người nhốn nháo.

Phát hiện ra rồng thật ở ngoại thành thủ đô Đông Lăng quốc, đây là một tin tức động trời! Hơn nữa chủ nhân của tiểu bạch long thoạt nhìn chính là một thằng bé…tin tức này càng bùng nổ hơn nữa.

Tin tức một truyền mười, mười truyền trăm, cho nên Vân Tiểu Mặc và tiểu Bạch vô hình chung mà một phát thành danh.

“Tiểu Bạch, chậm một chút! Ta sắp ngã xuống rồi.”

“Thật xin lỗi Tiểu Mặc Mặc, tiểu Bạch hưng phấn quá, cho nên, hắc hắc…” Trong mây mù mờ ảo, tốc độ tiểu bạch long rốt cục chậm lại, từ từ lướt qua tầng tầng lớp lớp áng mây.

Vân Tiểu Mặc cưỡi trên lưng nó, khuôn mặt nhỏ nhắn bị gió lạnh thổi vào đỏ bừng, rất là đáng yêu. Mặc dù đây không phải lần đầu tiên cưỡi rồng, cưỡi mây đạp gió, nhưng tâm tình lần này đặc biệt không giống, bởi hắn cưỡi không phải con rồng khác mà là bạn thân của hắn, tiểu Bạch.

Nghĩ đến rốt cục tiểu Bạch tấn chức rồi, có thể tùy ý biến đổi thành rồng, hắn thật lòng thấy vui mừng cho tiểu Bạch.

“Tiểu Bạch, sau này lúc gặp phụ thân và mẫu thân, chúng ta sẽ cho bọn họ một bất ngờ!”

“Được được, nữ ma đầu nhất định không nhận ra lúc tiểu Bạch xuất hiện, ha ha.”

Trên tiếng tầng mây, tiếng cười khoan khoái theo mây và gió truyền đi xa xa.
Bình Luận (0)
Comment