Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 147

Mọi người đưa mắt nhìn về phía Tống Tu, mặc dù thái độ của hắn rất kiêu căng vô lễ, nhưng cũng không có ai đứng ra trách cứ hắn, thứ nhất thân phận của hắn rất đặc thù, không thể đắc tội, thứ hai mọi người muốn nhìn một chút xem thử Tân hoàng đế Đông Lăng quốc sẽ xử lý chuyện này như thế nào.

Ðông Phương Vân Tường híp mắt lại, quay đầu nhìn về phía Phù trưởng lão, chỉ thấy lão ta cúi đầu nhìn chén rượu, làm như không thấy rằng Tống Tu đang gây hấn. Ðông Phương Vân Tường trầm ngâm trong chốc lát, đang muốn lên tiếng, thì lúc này Vân Tiểu Mặc lại từ trên ghế rồng nhảy xuống, thanh âm non nớt giòn tan vang lên trên ðại điện.

“Tỷ thí thì tỷ thí!, nếu như ngươi thua, chiếc nhẫn trên tay ngươi sẽ là của ta!”

“Tiểu Mặc......” Ðông Phương Vân Tường khẽ gọi hắn một tiếng, trong lòng có chút lo lắng.

Vân Tiểu Mặc quay lại, tặng cho hắn một nụ cười thật tươi: “Tường thúc thúc, yên tâm đi! Ta sẽ không thua hắn!”

Tiểu Mặc hướng về phía Tống Tu nói: “Chúng ta ra bên ngoài đi, chỗ này quá nhỏ.” Đúng thật là quá nhỏ, căn bản không đủ chỗ cho Tiểu Bạch biến thân.

Vân Tiểu Mặc quyết tâm chiếm cho bằng được chiếc nhẫn trữ vật trên tay đối phương, nếu cần, hắn sẽ phóng Tiểu Bạch ra, cùng hắn kề vai chiến đấu. Hắn mà cùng Tiểu Bạch liên thủ, lẽ nào lại có thể thua? Hắn đối với lần tỷ võ này tràn đầy tự tin.

Tống Tu nhếch môi cười lạnh, cái đại điện này đúng thật là quá nhỏ......

Trên quảng trường trống trải trước điện, hai thân ảnh nhỏ gầy đứng giằng co, trong tay đều lộ ra bảo kiếm. Trong tay Vân Tiểu Mặc vẫn là một thanh đoản kiếm thuận tiện, mà trong tay Tống Tu là một thanh nhuyễn kiếm nhẹ nhàng mỏng gọn, đối với những tiểu hài tử như bọn họ, kiếm nặng không thích hợp, đoản kiếm cùng nhuyễn kiếm mới là vũ khí thuận tiện nhất.

Những người còn lại đang đứng trên bậc cung xem cuộc chiến, cất tiếng nghị luận sôi nổi.

Nghe nói Tống Tu tuy mới chín tuổi, nhưng Huyền giai cũng đã bước vào đỉnh của Tử Huyền, có thể nói là thiên tài trong thiên tài, so với Địa Long tôn giả năm đó còn vượt cả một bậc, Tiểu hoàng tử làm sao có thể đánh thắng được hắn?”

“Vị Tiểu hoàng tử này cũng không đơn giản, người quên rồi sao? Lần trước hắn ở trong hoàng cung Ngạo Thiên quốc, một kích đánh bại Tứ hoàng tử Bắc Tương quốc, nếu như ta nhớ không lầm, hắn cũng là một thiên tài đã bước vào Tử Huyền chi cảnh.”

“Ðúng! Hõn nữa Tiểu hoàng tử năm nay mới năm tuổi, thiên phú so với Tống tu, còn hõn một bậc! thiên tài chân chính phải là hắn mới đúng!”

“Nói những thứ này có ích lợi gì? Cho dù Tiểu hoàng tử có thật là thiên phú dị bẩm, nhýng dù sao hắn cũng mới chỉ có năm tuổi, trận tỷ võ trýớc mắt này, rốt cuộc ai thắng ai thua, không thể nào đoán trước được.”

“......”

Ðông Phương Vân Tường khẽ nhăn mi tâm, không quá yên tâm, hắn lần nữa âm thầm làm một ám hiệu. Bên ngoài Ðại điện, có mấy đạo bóng đen chớp lên, tùy thời chuẩn bị nghĩ cách cứu Tiểu hoàng tử.

Phù trưởng lão hí mắt nhìn hai đứa bé ở giữa sân, trong thoáng chốc trong đầu chợt lóe lên một cảnh tượng quen thuộc, hắn lắc đầu, có chút khó tin, điều này sao có thể?

Hắn chăm chú nhìn kỹ lần nữa, đích thực là quá giống.

Rất nhiều nãm trước, ở Thánh cung, hắn thường xuyên nhìn thấy hai đứa bé tỷ thí với nhau, mà hai đứa bé trước mắt dung mạo thần thái cùng hai đứa bé kia lại cực kỳ giống, đến tột cùng là trùng hợp, hay là...... Hắn không khỏi lâm vào mê hoặc.

“Tiểu Mặc, cố lên a!” Nam Cung Anh đứng trên bậc cung thích thú cổ vũ cho Vân Tiểu Mặc, đối lập với tính cách tùy hứng của nàng, Hiên Viên Nghễ Nhi cùng Trịnh Nam chỉ lặng yên cầu nguyện ở trong lòng, bọn họ cũng không muốn Vân Tiểu Mặc thua.

Tứ hoàng tử Bắc Tương quốc đứng yên một chỗ, nhìn hai người xuất sắc ở giữa sân, tâm tình của hắn có chút phức tạp. Từ trước đến nay hắn vẫn cho rằng mình là xuất sắc nhất, nhưng hiện tại lại đồng thời xuất hiện hai thiên tài vượt xa hắn, lòng tự tin của hắn từng chút từng chút bị đánh tan.

Tào Trì nắm chặt quả đấm, âm thầm nguyền rủa ở trong lòng, hắn hi vọng Tống Tu có thể đem Vân Tiểu Mặc hảo hảo dạy dỗ một phen, để cho hắn ta bị bêu xấu trước mặt mọi người, vậy sau đó, biểu muội sẽ không thèm để ý hắn như vậy nữa.

“Xông lên đi! Ta nhường ngươi trước ba chiêu!” Tống Tu vẻ mặt kiệt ngao, nhuyễn kiếm ở trong tay khẽ lóe lên, thân kiếm như một con rắn đang uốn éo.

“Tốt!” Vân Tiểu Mặc không nói gì mà bĩu môi, ngươi thích thì ngươi nhường, đánh thắng mới là quan trọng nhất. Đoản kiếm ở trong tay hắn khẽ đung đưa, chỉ một thoáng, trong bầu trời đêm liền nở ra một đóa sen tuyết, lộng lẫy chói mắt.

“Ðó là......” Phù trưởng lão thất thố tiến một bước về phía trước, một đôi mắt tinh duệ gắt gao nhìn chằm chằm Vân Tiểu Mặc, đáy mắt tràn ngập vẻ khó tin, đồng thời cũng chứa nồng đậm vui sướng.

Là thật! Mới vừa còn không thể xác đinh, nhưng bây giờ nhìn đến tý thái cầm kiếm của hắn còn có chiêu này chính là chiêu đầu tiên trong Phiêu Tuyết Thập Tam Kiếm này khiến hắn càng thêm xác định đứa bé này nhất định cùng người trong ấn tượng của hắn có quan hệ mật thiết.

Không vội, thời gian tới hắn có thể từ từ điều tra rõ ràng.

“Tu Nhi, không thể khinh thường! Thực lực của Tiểu hoàng tử cũng ngang với ngươi, nếu ngươi nhường hắn thì không nghi ngờ gì ngươi chắc chắn phải thua!” Hắn không nhịn được cất giọng nhắc nhở, hắn muốn nhìn xem hai người tranh đấu bằng thực lực chân chính.

Tống Tu nhíu chặt mày, từ trước đến giờ Phù trưởng lão không bao giờ nói bừa, nếu như hắn nói thế, nhất định có đạo lý của hắn. Hắn vội hoàn hồn, chăm chú tinh tế nhìn về phía Vân Tiểu Mặc, cùng với chuyển động của Vân Tiểu Mặc, đôi con ngươi của hắn từ từ mở rộng.

“Tử Huyền! Hắn cư nhiên cũng đạt Tử Huyền!” Tống Tu cắn chặt rãng, tính ưu việt trời sanh lần đầu tiên bị khiêu chiến. Hắn nhớ thời điểm mình năm tuổi, Huyền giai chẳng qua cũng chỉ là Lục Huyền, sau đó ngoại trừ nhờ sự thiên phú của mình ra, còn có các loại đan dược có thể làm tăng huyền giai của Thánh cung hỗ trợ, nên hắn mới có thể có được thành tựu ngày hôm nay. Nhưng tiểu tử trước mắt này lại mới năm tuổi cũng đã là Tử Huyền chi cảnh, hắn thật tò mò, rốt cuộc là hắn ta có thiên phú dị bẩm, hay là cũng giống như hắn dùng một lượng lớn đan dược có thể làm tăng Huyền giai? Nếu có thể, hắn nguyện ý tin tưởng vế sau đúng.

Nặng nề hừ lạnh một tiếng, xét đến cùng, Huyền giai cao hay thấp cũng không thể hiện được gì cả, quan trọng nhất vẫn chính là cảnh giới của kiếm thuật, hắn cũng không tin mọi nỗ lực mà hắn đã bỏ ra, mọi vất vả đều là uổng phí.

“Tiếp chiêu!” Hắn cũng không quan tâm mình có phải ỷ lớn hiếp nhỏ hay không, trong tim của hắn chỉ có một mục tiêu, chính là không tiếc bất kỳ thứ gì cũng phải đánh bại đối phương!

Hai đạo thân ảnh nhỏ gầy nhanh chóng sáp gần nhau, màu bạc cùng màu xanh của kiếm quang ở giữa không trung giao hội, nặng nề chạm vào nhau.

Mỗi người đang đứng ở đây đều cảm nhận phảng phất có chấn động dưới chân, khi nhìn kỹ lại, ở giữa sân hai thân ảnh xanh trắng quấn giao ở một chỗ, Tử Huyền khí nồng đậm bao quanh hai người, tình hình chiến đấu hết sức kịch liệt.

Thấp thoáng bên trong, mọi người như nhìn thấy một cỗ huyền khí màu tím quanh quẩn trên không trung, cùng những bông tuyết rơi xuống khắp nơi.

Vân Tiểu Mặc ngay từ đầu đã cảm nhận được cỗ uy lực đối phương chèn ép mình, cho nên cũng không dám chậm trễ chút nào, vừa ra chiêu chính là chiêu thức mà hắn nắm chắc nhất trong Phiêu Tuyết Thập Tam Kiếm. Khi đối phương còn không biết rõ thức lực của mình, vừa ra tay chính là chiêu thức lợi hại nhất, khiến đối thủ khó lòng phòng bị, đây chính là chủ ý trong lòng hắn.

Song hắn lại không ngờ, Tống tu sở dĩ kiêu căng hống hách, cũng bởi vì hắn có năng lực để kiêu căng hống hách, Vân Tiểu Mặc phóng ra chiêu thứ nhất, quả thật khiến cho Tống tu trở tay không kịp, nhưng phản ứng của hắn khá nhanh nhẹn, mau chóng múa kiếm, cũng sử dụng chiêu thức hắn tâm đắc nhất nhất hiện nay, bộc lộ tài nãng!

Bàn về kinh nghiệm chiến đấu, Vân Tiểu Mặc làm sao có thể so với Tống Tu tranh cường háo thắng, khiêu chiến với không biết bao nhiêu cao thủ khắp Thánh cung? Qua vài hiệp, Tống Tu lấy kinh nghiệm chiến đấu bù cho kiếm chiêu không lợi hại của hắn, thực lực hai bên không phân cao thấp.

“Hoàng Long, hiện thân –” Tống Tu đột nhiên nhảy khỏi sàn chiến, hướng về phía không trung hét to một tiếng. Hắn không thể ngờ rằng kiếm chiêu của Vân Tiểu Mặc cư nhiên cao minh như thế, mặc dù hắn từng chiến đấu với vô số người, có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, nhưng cũng không thể tranh được bất kì lợi thế nào dù chỉ một chút, lòng háo thắng nhất thời không kiềm lại được, hắn nhất định đánh bại tên kia!

Chân trời truyền đến một tiếng rồng ngâm, một đạo long ảnh màu vàng heo sát tới, che đi ánh trăng cùng ánh sao trên bầu trời, thấp thoáng dưới ngọn đèn dầu, thân thể to lớn của Hoàng Long lộ ra vẻ phá lệ uy vũ mà thần bí.

Phù trưởng lão khẽ cau mày, trong lòng không khỏi thầm trách Tống tu tranh cường háo thắng, Hoàng Long này vốn chính là thú sủng của Hoàng Long tôn giả, kể từ khi Hoàng Long tôn giả vô cớ bị sát hại, nó liền chở thi thể chủ nhân trở về Thánh cung, sau lại bị cung chủ tặng lại cho Tống Tu. Chỉ bằng vào năng lực của một mình Tống Tu, rất khó có thể ký khế ước với Hoàng Long, may mà có các trưởng lão của Thánh cung hợp lực tương trợ, cuối cùng mới đem Hoàng Long trở thành thú sủng của Tống Tu.

Tống tu lúc này tùy tùy tiện tiện gọi ra thú sủng, cùng một hài tử nhỏ hơn hắn so tài tỷ thí, làm như thế, cho dù có thắng cũng không vẻ vang gì. Phù trưởng lão không khỏi lắc đầu thở dài, đứa nhỏ này so sánh với Thiên Long tôn giả năm đó, thật sự là kém quá xa.

Đúng rồi, Thiên Long tôn giả!

Ánh mắt hào hứng của hắn liền chuyển sang hướng Vân Tiểu Mặc, không nói đến hình dáng bên ngoài của Tiểu hoàng tử cùng Thiên Long tôn giả có bao nhiêu nhiều điểm giống nhau, đến thần thái đạm mạc hờ hững, không kiêu ngạo không siểm nịnh kia, cùng Thiên Long tôn giả cũng cực kỳ giống.

Mặc dù hắn cũng không rõ lắm vì sao năm đó cung chủ phải trục xuất Thiên Long tôn giả khỏi Thánh cung, đối với cái tội danh mà cung chủ nói, hắn một chút cũng không tin tưởng,. Ở tận đáy lòng hắn, vẫn như cũ hoài niệm cái Thiên long tôn giả được người người kính ngưỡng tán thưởng, Hắn đã tận mắt nhìn Thiên Long tôn giả lớn lên, người đó tư chất xuất sắc cùng thiên phú của hắn không ai sánh bằng. Các trưởng lão trong Thánh cung thường xuyên nói rằng thành tựu của Tống tu hơn hẳn Thiên Long tôn giả năm đó, hắn lại từ chối cho ý kiếm, hắn tin rằng trên cõi đời này sợ rằng cũng không thể tìm ra người thứ hai có thể bì kịp được với Thiên Long tôn giả.

Trong lúc hắn suy nghĩ, thì những người chung quanh lại lần bàn tán xôn xao.

“Trời ạ, là Hoàng Long! Hắn thế nhưng lại có Hoàng Long tương trợ Tiểu hoàng tử nhất định sẽ thua.”

” Thánh cung nhân cũng thật quá ức hiếp người! Vốn tuổi của hắn so sánh với Tiểu hoàng tử đã lớn hơn, chiếm tiện nghi, hiện tại thậm chí ngay cả Hoàng Long cũng gọi ra, thật là không biết xấu hổ!”

“Nhỏ giọng một chút! Vị tiểu tổ tông này cũng không phải là người có thể trêu chọc được.”

“Hừ, có gì đặc biệt hơn người? Hắn có Hoàng Long, Tiểu Mặc cũng còn có Tiểu Bạch đây! Tiểu Mặc, nhanh lên phóng Tiểu Bạch ra, để nó hung hăng cắn!” Kẻ mù quáng sùng bái Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch này, không ai khác chính, chính là kẻ không biết tất không sợ- Nam Cung Anh, trong thâm tâm nàng, Tiểu Mặc chính là người bất bại, không bao giờ ngã gục.

Cho nên mới nói, hồng nhan họa thủy a, nhất là hồng nhan không có đầu óc......

Hiên Viên Nghễ Nhi băng lãnh liếc nàng một cái, nếu có một ngày Vân Tiểu Mặc chết ở trong tay đối thủ, vậy nhất định là bị nàng hại mà xui xẻo hi sinh. Đối với tình hình chiến đấu trước mắt, nàng thấy rất không lạc quan, mày đẹp không khỏi nhướng lên, lộ ra vẻ lo lắng.

Tào Trì đứng bên cạnh nàng, lộ ra nụ cười âm lãnh, thật tốt quá, để xem thử tiểu tử thúi này làm cách nào mà xoay xở, tốt nhất nên để Tống Tu đánh hắn bò lết, để cho hắn ta trở thành trò hề ở trước mặt mọi người, trở thành thằng hề trong cả thiên hạ, như vậy hắn mới thấy sảng khoái!

Ðông Phương Vân Tường lộ ra thần sắc căng thẳng, ám hiêu trên tay trong bóng tối không ngừng biến hóa.

Mọi người chăm chú nhìn xuống, Vân Tiểu Mặc lại ngẩng đầu nhìn lên cao mặc cho Tống Tu ngồi trên sống lưng của Hoàng Long, ánh mắt trầm tĩnh, không một chút bối rối, cái miệng nhỏ nhắn của hắn hé mở, thoải mái mà quát lên: “Tiểu Bạch, biến thân –”

“Tiểu Bạch đến đây–”

Trên bầu trời, một khối đỏ đỏ nhỏ nhỏ bay xuống, đó là nội khố mà Tiểu Bạch dùng để che giấu thân mình, đáng tiếc hiện tại nó đã biến thân, cái nội khố nhỏ bé đã hoàn toàn không thể thỏa mãn nhu cầu của nó.

Một đạo ánh sáng bạc chói mắt chợt lóe sáng, ở phía đối diện của Hoàng Long, xuất hiện một cái bạch long nho nhỏ. Nói nó là bạch long nho nhỏ, là bởi vì thân thể của nó không bằng một phần năm thân thể Hoàng Long, cùng Hoàng Long ðứng ở một chỗ, thật giống như củ khoai tây đối đầu với hạt đậu đỏ, chớp mắt đã bị đè bẹp.

Lúc nãy, mọi người phía dưới còn đang kinh ngạc bởi một đạo bạch quang đột nhiên xuất hiện, bây giờ nhìn rõ ràng diện mục đích thực của Tiểu Bạch Long, nhất thời một trận cười vang lên. Nếu là một mình Tiểu Bạch Long xuất hiện ở nõư này, có lẽ sẽ làm cho người ta kinh ngạc sợ hãi không ngớt, nhưng bây giờ so sánh với Hoàng Long, nó lập tức trở nên rất là buồn cười!

“Ha ha ha, đây chính là thú sủng của ngươi? Ngươi có tin hay không Hoàng Long của ta chỉ cần một ngụm là có thể nuốt trọn nó vào bụng?” Tống Tu ngẩng đầu đứng ở trên sống lưng Hoàng Long, cười đến vô cùng kiêu ngạo, nhưng mà hắn không có chú ý tới, khi Hoàng Long đang đáp xuống, trong giây phút nhìn thấy Tiểu Bạch biến thân, cả thân thể đều khẽ run rẩy.

Vân Tiểu nhẹ nhàng phi thân, dùng tư thái cực kỳ cao nhã nhảy lên trên sống lưng Tiểu Bạch, hắn chu chu môi, phản đối lại: “Thú sủng của ngươi xấu như vậy, làm sao có thể so sánh với Tiểu Bạch xinh đẹp của ta? Tiểu Bạch của ta tuổi xuân còn trẻ, hào hoa phong nhã, mà Hoàng Long của ngươi vừa già vừa xấu, căn bản không có cách nào so sánh với Tiểu Bạch, để nó và Tiểu Bạch đứng cùng một nơi, thật sự rất là mất mặt!”

Tiểu Bạch lỗ mũi phun ra hơi thở của rồng, đắc ý lắc lắc cái đuôi, hừ hừ nói: “Đúng vậy! Bộ dạng xấu như vậy, lại còn đi ra gặp người, thật sự rất tổn hại thể diện của Long Tộc chúng ta rồi!”

“Các ngươi đừng có mà khua môi múa mép lung tung! Bây giờ xem các ngươi còn có thể xinh đẹp kiểu gì!” Tống Tu thét lớn, hướng Hoàng Long tấn công về phía họ, ai ngờ Hoàng Long không biết đã xảy ra biến cố gì, nhất thời biến sắc, bỗng nhiên cúi đầu xuống, trong miệng phát ra thanh âm ô ô.

“Sao lại thế này?” Tống Tu thử cùng Hoàng Long trao đổi, sau một lúc, sắc mặt hắn đại biến, khiếp sợ nhìn về Tiểu Bạch Long đối diện, lộ ra thần sắc khó có thể tin.

“Ngươi, ngươi rốt cuộc là cái thứ gì?” Tống Tu chỉ vào Tiểu Bạch, vênh mặt hất hàm ngông cuống chất vấn.

“Rống –” Tiểu Bạch há mồm, hướng về phía hắn phun ra một ngọn lửa thật dài, bất mãn kêu ầm lên, “Ngươi mới là cái thứ gì, ta là Long Tộc cao quý, Long Tộc cao quý, có hiểu hay không?”

Ngọn lửa không hề báo trước đã tập kích liền, Tống Tu cùng Hoàng Long không kịp chuẩn bị vội vàng bối rối lui về phía sau. Tống Tu đứng ở trên sống lưng của Hoàng Long, lảo đảo muốn ngã, suýt chút nữa liền từ bên trên trực tiếp rơi xuống.

Vốn Hoàng Long đối với Tiểu Bạch Long không khỏi sợ hãi, hắn cũng biết hôm nay mình vốn không thể nào thắng đối phương rồi, hiện tại thấy bản lãnh phóng hỏa củaTiểu Bạch, hắn lại càng thêm thất bại.

Lúc trước còn giễu cợt thú sủng của đối phương buồn cười, hiện tại hắn mới biết được thưck lực cường hãn chân chính của thú sủng,mới biết là không thể đánh giá năng lực chỉ dựa vào bề ngoài.

Sau một trận hoảng hốt, cảm xúc ghen ghét lại ập đến, bao phủ tâm trí của hắn, tại sao Vân Tiểu Mặc có thể có một thú sủng lợi hại như thế, mà hắn lại chỉ có thể có một con Hoàng Long mới chỉ thấy đối phương đã sợ hãi cúi đầu phục tùng?

Tham muốn không giớ hạn lần nữa thiêu đốt, thổi bùng lên ngọn lửa dưới đáy mắt hắn, hắn nhất định phải nghĩ biện pháp đem Tiểu Bạch Long từ trong tay Vân Tiểu Mặc đoạt lấy, hắn là thiên chi kiêu tử, những thứ tốt nhất trên đời này, nhất định tất cả phải là của hắn!

Ống tay áo của hắn lay động, một mai mai tiêu lặng yên không một tiếng động bay ra khỏi tay áo hắn, hướng về phía hướng của Vân Tiểu Mặc, xuất thủ cực kỳ nhanh, cực kỳ bất thình lình, khiến cho người ta khó lòng phòng bị.

Vân Tiểu Mặc cảm giác được có sát khí tới gần,cũng đã chậm một bước, đến khi mai mai tiêu sắp đánh trúng hắn, thân thể hắn đột nhiên bị vung lên cao, một cái đuôi trắng quét ngang, đem mai mai hoa tiêu kia vốn dĩ đang theo quỹ đạo đột nhiên hung hãn vòng trở lại!

Tiểu Bạch sau khi xuất ra một kích, vội vàng phóng người lên, vững vàng tiếp được Vân Tiểu Mặc. Chính nó cũng không có nhận thấy được, đến tột cùng là sức mạnh bộc phát từ nơi nào, chỉ thấy Vân Tiểu Mặc gặp nguy hiểm, nó cơ hồ là phản ứng theo bản năng liền vung vẩy đuôi rồng, đem cái hoa mai tiêu kia đánh trở về.

“A –”

Chỉ nghe một tiếng hét thảm thiết kinh ngạc, Tống Tu bị chính mai hoa tiêu của mình đánh trúng vai trái, thân thể chấn động, từ trên lưng Hoàng Long thẳng tắp rơi xuống.

Tiểu Bạch nắm chắc cơ hội, không để cho đối phương có kịp thở, chở Vân Tiểu Mặc, thân mình hướng về phía trước lao xuống một cái, trực tiếp hướng về phía Hoàng Long, mồm to của nó hé ra, một cái ngọn lửa mãnh liệt hơn cả hỏa trụ* hùng dũng xuất ra. (*là cột lửa dùng trong các lễ hiến tế)

Đốm lửa đốt cháy vảy của Hoàng Long, lại mau chóng lan rộng như cháy trên cỏ khô, không cách nào dập tắt.

Chỉ đáng thương cho Hoàng Long, từ đầu hoàn toàn không dám công kích đối phương, giờ không lý do liền thành vật hi sinh, trong nháy mắt biến thành một con rồng lửa, một con rồng bị lửa thiêu nướng!

“Ngao ngao –” Hoàng Long bị đau đến gào khóc rên rit, đáng thương cho nó, không biết nói tiếng người, bằng không khẳng định chửi trời mắng đất, kêu cha gọi mẹ. Nó oan a, chết oan rồi! Nó rốt cuộc đã trêu chọc người nào a?

Toàn bộ mọi người quan sát ở phía dưới đều hoa mắt chóng mắt, nhất là những người mới vừa rồi giễu cợt Tiểu Bạch Long, giờ phút này một câu cũng nói không nên lời.

Cũng quá bưu hãn đi!

Nó lại đem một cái Hoàng Long thân thể khổng lồ gấp mấy lần nướng sống luôn......

Phù trưởng lão tiếp thân thể Tống Tu đang rơi từ không trung xuống, ngẩng đầu nhìn lên, cũng đã thấy cả người Hoàng Long tắm trong biển lửa, vô cùng thê thảm.

“Tiểu hoàng tử, xin hạ thủ lưu tình!” Phù trưởng lão lần đầu tiên lên tiếng cầu tình, phải biết rằng cho tới nay Thánh cung muốn bồi dưỡng được một cái Thần Long thật không dễ dàng, nhưng nếu cứ để nó bị nướng sờ sờ trước mặt như vậy, thật là có bao nhiêu tổn thất? Tâm của hắn thật không đành lòng.

Vân Tiểu Mặc nhìn hết thảy trước mắt, cũng có chút ngẩn ngơ, hành động vừa nãy của Tiểu Bạch hoàn toàn không phải chuyện hắn muốn làm, là nó tự mình hành động, thật ra thì hắn cũng không có ý nghĩ hỏa thiêu thú sủng của đối phương, hõn nữa nghe tiếng rên rỉ của Hoàng Long, thiện tâm nho nhỏ của hắn bắt đầu nảy sinh, tâm có chút không đành lòng.

“Tiểu Bạch, để cho nó một con đường sống đi!”

Tiểu Bạch đang chơi đùa vui vẻ, lại nghe thấy lời nói của Vân Tiểu Mặc….nó khó xử lắc đầu: “Ngô, Tiểu Bạch chỉ biết là phóng hỏa, không biết cách dập hỏa a......”

Mọi người nghe được lời nói trẻ con của Tiểu Bạch, không nhịn được đồng loạt ngã xuống, thật đúng là một cái Tiểu Bạch Long thành thực, chỉ biết phóng hỏa, không biết dập hỏa!

Vân Tiểu Mặc gãi gãi đầu, cũng hơi có chút khó xử, loại lửa mà Tiểu Bạch phun vốn không phải loại lửa thường, không phải tùy tiện dùng nước là có thể dập tắt, vậy phải làm sao bây giờ?

Tống Tu ngửa đầu ngưng mắt nhìn Hoàng Long đi theo mình mấy tháng, trong lòng dâng lên một trận đau đớn, đây chính là đồng bọn của mình, chiến hữu của mình, mặc dù thực lực của nó làm cho hắn rất thất vọng, nhưng làm sao hắn có thể kiến tử bất cứu?

Hắn cho rằng Vân Tiểu Mặc là cố ý thấy chết mà không cứu, cho nên hung hăng cắn răng một cái, hô lớn: “Ta nhận thua! Chỉ cần ngươi dập tắt lửa trên người Hoàng Long, ta liền dâng lên ngươi chiếc nhẫn trữ vật bằng cả hai tay!”

Vân Tiểu Mặc nghe được bốn chữ “Chiếc nhẫn trữ vật”, ánh mắt đột nhiên sáng lên, suy nghĩ cũng trở nên linh hoạt.

“Có rồi!”
Bình Luận (0)
Comment