Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 156

Đông Phương Vân Tường cầm bút viết, không biết nghĩ tới cái gì, trong mắt hiện lên một tia mềm mại.

Đây là lần đầu tiên hắn viết thư cho nàng, sau khi nhìn thấy, nàng có hay không sẽ tự mình tìm đến, hắn có thể gặp lại dung nhan tuyệt sắc của nàng hay không? Nghĩ đến, trong lòng lại có chút hồi hộp.

Lo lắng việc Tiểu Mặc sẽ đến Thánh Cung một mình, cho nên hắn phải đem việc này thông báo cho nàng, hy vọng sẽ không quá muộn.

Trong đầu, lại lần nữa hiện lên hình ảnh lần đầu tiên gặp nhau, một cái nhìn khiến hắn kinh diễm cùng động lòng, hắn cả đời cũng sẽ không quên. Hắn có thể dễ dàng miêu tả dáng người thướt tha, dung nhan tuyệt sắc của nàng nhưng lại khó có thể mô tả ánh sáng trong đôi mắt ấy phút chốc bắn ra tứ phía, tao nhã vạn phần.

Bỗng dưng, bắt đầu tưởng niệm nàng.

Cũng không biết ngẩn người trong bao lâu, cho đến khi mực được mài trong nghiên sắp tràn, hắn mới hoàn hồn, cúi đầu, tiếp tục múa bút thành văn, sau đó thu bút.

“Người đâu, cấp tốc mang thư gửi đi!”

Có thị vệ chạy vào ngự thư phòng, vừa nhận thư, vừa bẩm báo nói:

“Hoàng thượng, gác cổng lúc nãy hồi báo, nói Phù trưởng lão dẫn đoàn người gồm tiểu hoàng tử rời khỏi cung, nói sẽ lập tức sẽ đi tới Thánh cung”

“Cái gì?” Đông Phương Vân Tường kinh hãi, đột ngột đứng lên, chạy ra khỏi ngự thư phòng.

Bên ngoài cung, một chiếc xe ngựa xa hoa từ từ đi, trong xe có bốn đứa nhỏ, đó chính là bốn thần đồng ưu tú được chọn từ cuộc Thánh đồng tổng tuyển cử lần này.

Ngoại trừ ba người Vân Tiểu Mặc, Hiên Viên Nghễ Nhi, cùng Tống Tu còn có một người là người ưu tú nhất được tuyển ra từ lần tuyển cử Thánh đồng này. Hắn là tiểu hoàng tử của Tây Mộ quốc, Tây Môn Huyền Phong.

Bốn đứa nhỏ tính cách khác nhau, ngồi cùng một cái xe ngựa, không khí rất là quỷ dị.

Tống Tu từng thua trong lần luận võ với Tiểu Mặc, trong lòng mang ý hận, làm sao có thể trưng ra sắc mặt ôn hoà? Mới bước vào trong xe, hắn liền một mình một người chiếm vị trí chính giữa, hai chân mở to, tư thế rắn rỏi, làm ra một bộ khí thế uy phong bá đạo.

Ở bên trái hắn là Vân Tiểu Mặc và Hiên Viên Nghễ Nhi, Vân Tiểu Mặc cúi đầu đùa với Tiểu Bạch, đối với địch ý của Tống Tu làm như không thấy.

Hiên Viên Nghễ Nhi ngồi yên tĩnh một chỗ, thanh lịch cao quý, ngẫu nhiên cùng Tiểu Mặc nói vài câu, còn đối với hai người kia đều là lạnh nhạt mà xa cách.

Trong đó, làm người ta không có cảm giác tồn tại nhất, không ai khác ngoài Tây Môn Huyền Phong. Hắn tính tình quái gở, không thích nói chuyện, từ đầu đến cuối đều là bộ mặt không chút thay đổi, giống như người khác thiếu nợ hắn, thứ duy nhất thân cận với hắn là thanh đao ngắn mà hắn luôn mang theo bên người không rời tay.

Thấy không khí trong xe quá mức nặng nề, Hiên Viên Nghễ Nhi thử cùng Vân Tiểu Mặc tán gẫu:

“Tiểu Mặc, chúng ta rời đi như vậy, có quá nóng vội hay không? Ta còn chưa kịp viết thư báo cho phụ hoàng yên lòng nữa”

“Ta cũng chưa kịp tạm biệt Tường thúc thúc, Tường thúc thúc nếu không thấy ta, nhất định sẽ rất sốt ruột”

“Ngớ ngẩn!” Tống Tu mắt lạnh liếc nhìn hai người một cái, nhịn không được lên tiếng nói “Các ngươi hiện tại đã là người của Thánh Cung, mọi chuyện đương nhiên phải nghe theo hiệu lệnh của Thánh Cung. Hiện tại cung chủ triệu chúng ta về gấp, chắc chắn là có chuyện lớn xảy ra, các ngươi cho rằng Thánh Cung cũng như nhà, muốn làm gì thì làm muốn đi đâu thì đi sao?”

Hiên Viên Nghễ Nhi thản nhiên nhìn hắn, ngữ khí hờ hững nói:

“Ngươi có ý gì? Còn không phải cùng chúng ta giống nhau, đều là thánh đồng của Thánh Cung thôi. Trừ bỏ thân phận này ra, người còn có cái gì?”

Cơ mặt Tống Tu giật giật, hắn cùng bọn họ có vài điểm khác nhau, bọn họ cho dù không có tiến vào Thánh cung, thì vẫn là thân phận hoàng tử công chúa, mà hắn kì thật xuất thân bình dân, chỉ vì anh trai Tống Hi của hắn ở Thánh Cung có địa vị cao, nên mới được đãi ngộ đặc biệt, hiện nay anh trai tự dưng bị người sát hại, hắn ở Thánh Cung mất đi chỗ dựa, nếu không phải hắn được các trưởng lão Thánh Cung sủng ái, giờ phút này có lẽ hắn đã bị cô lập không ai giúp đỡ, trở thành cô nhi.

Ánh mắt ảm đạm xuống, hắn không có phản bác gì, nỗi ưu thương nhàn nhạt bao phủ lấy hắn, khí thế trên người cũng thu lại.

Hiên Viên Nghễ Nhi cho rằng hắn sẽ hung hăng phản bác, không nghĩ hắn lại trầm mặc, hơn nữa biểu tình thoạt nhìn rất đau thương. Đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì, khiến cho một người kiêu ngạo bất tuân như hắn lại toát ra thần sắc thương cảm như vậy?

Vân Tiểu Mặc nâng mi, nhìn đến biểu tình của Tống Tu, đột nhiên không biết làm sao lại bày ra bộ dáng ông cụ non mà thở dài: “Người trên giang hồ, thân bất do kỉ”

Vừa nói xong, lập tức nghênh đón ba đạo ánh mắt quỷ dị bắn tới, Vân Tiểu Mặc mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim tiếp tục bình tĩnh nói: “Người sống trong giang hồ đều phiêu lưu a, sao có thể không bị kẻ khác ám toán…”.

Ba người lâm vào trầm mặc.

Lúc này, phía sau xe ngựa truyền đến một trận tiếng vó ngựa phi nhanh.

Hiên Viên Nghễ Nhi xốc mành cửa xe lên, nhìn ra xung quanh, hơi hơi sửng sốt, lập tức đẩy Vân Tiểu Mặc: “Tiểu Mặc, là Tường thúc thúc của ngươi đuổi tới”.

Vân Tiểu Mặc vội vàng nhìn ra bên ngoài cửa sổ, quả nhiên nhìn thấy một con ngựa trắng chở theo một người quất roi phi nhanh, áo bào phần phật, đang ra sức đuổi theo xe ngựa, không ai khác chính là Tường thúc thúc của hắn.

Hắn mừng rỡ, hướng tới phía sau xe ngựa vẫy tay nhỏ bé, hô lớn: “Tường thúc thúc, ta ở trong này”

“Mau dừng xe ngựa lại, mau dừng lại! Ta muốn gặp Tường thúc thúc” Hắn trực tiếp xốc màn xe, hướng phu xe cùng Phù trưởng lão đang giục ngựa bên cạnh đó hô.

Phù trưởng lão quay lại liếc mắt nhìn Đông Phương Vân Tường đang giục ngựa đuổi theo, mắt già nheo lại, thấy phía sau Đông Phương Vân Tường chỉ mang theo vài tên thị vệ bên người, không có gì khác. Thân là vua một nước, lại tuỳ tiện xuất hành như thế, có thể thấy được tầm quan trọng của Vân Tiểu Mặc đối với hắn. Hắn nâng tay, ý bảo xe ngựa dừng lại, chờ người phía sau đuổi tới.

Ngựa càng ngày càng đến gần, Đông Phương Vân Tưởng vội vàng kéo dây cương, nhìn Vân Tiểu Mặc bình an vô sự đứng ở trên xe ngựa, trong lòng liền thoải mái hơn một nửa.

Hắn đưa mắt nghiêm nghị nhìn về phía Phù trưởng lão, cũng không thèm để ý thân phận Thái thượng trưởng lão Thánh Cung của y, trách móc hỏi: “Phù trưởng lão, vì sao không nói một tiếng liền vội vàng rời đi, còn mang theo Tiểu Mặc của trẫm?”

“Bệ hạ dường như đã quên, Tiểu Mặc hiện tại đã là người của Thánh Cung ta, lão phu đột nhiên nhận được lệnh triệu hồi của Cung chủ, bảo lão phu lập tức mang thánh đồng về cung. Không kịp lên tiếng chào bệ hạ, cũng là do tình thế bức bách, bệ hạ chất vấn lão phu như thế, không khỏi quá mức chuyện bé xé ra to. Chẳng lẽ bệ hạ còn sợ lão phu bạc đãi Tiểu Mặc?” Phù trưởng lão đối với ngữ khí chất vấn của Đông Phương Vân Tường cảm thấy không ưng thuận.

“Là chuyện bé xé ra to sao? Thử hỏi nếu con của Phù trưởng lão đột nhiên mất tích, Phù trưởng lão sẽ không sốt ruột sao?” Thần sắc Đông Phương Vân Tường dâng lên chút lãnh lệ, không hề có ý thoái nhượng. Hắn phi người nhảy xuống khỏi lưng ngựa, thong thả bước đến trước mặt Vân Tiểu Mặc.

“Tiểu Mặc, trước mắt cùng Tường thúc thúc trở về đi. Tường thúc thúc vừa mới sai người đưa thư cho mẫu thân ngươi, tạm thời đừng đi Thánh Cung, đợi tin của mẫu thân ngươi rồi hãy nói sau. Một mình ngươi đi Thánh Cung, Tường thúc thúc lo lắng”

Vân Tiểu Mặc mím môi, có chút do dự.

Phù trưởng lão thấy vậy, không khỏi nóng nảy. Hắn thật vất vả mới tìm được một đứa trẻ có tư chất xuất sắc, làm sao có thể tùy tiện bỏ lỡ dễ dàng như vậy? Ai biết được mẫu thân nó sẽ có cái chủ ý gì chứ?

Thấy thần sắc lo lắng của Đông Phương Vân Tường, hắn vốn muốn phản bác lại thu toàn bộ trở về, ánh mắt lảng tránh, ngữ khí tương đối dịu đi nói: “Bệ hạ nếu như lo lắng an nguy của Tiểu Mặc, lão phu lúc này có thể cam đoan với ngươi, chỉ cần Tiểu Mặc vào Thánh Cung, lão phu nhất định dốc toàn lực bảo vệ hắn chu toàn, nếu không, lão phu tự mình đến cửa hướng ngươi thỉnh tội. Như thế, bệ hạ có thể yên tâm đi?”

“Phù trưởng lão thật sự có thể bảo đảm Tiểu Mặc ở Thánh Cung bình yên vô sự?” Đông Phương Vân Tường cẩn thận quan sát sắc mặt đối phương, không giống như giả bộ, nếu đúng như y nói, y có thể đảm bảo Tiểu Mặc an toàn, như vậy hắn có thể yên tâm hơn một chút, dù sao Phù trưởng lão ở Thánh Cung địa vị cùng uy tín vẫn là cực cao.

“Lão phu nhất ngôn cửu đỉnh!” Phù trưởng lão đảm bảo chắc nịch.

Đông Phương Vân Tường cúi đầu nhìn Tiểu Mặc, xoa xoa đầu bé, thấy Tiểu Mặc cũng không có ý định cùng mình trở về, hắn không biết làm sao nhẹ than một tiếng, vậy đành thoả mãn tâm nguyện của bé đi.

“Tiểu Mặc, vậy ngươi phải tự bảo vệ mình thật tốt, một khi có việc gì, bảo Tiểu Bạch báo tin cho Tường thúc thúc. Nếu người của Thánh Cung dám động đến một sợi tóc của ngươi, Tường thúc thúc cho dù phải dốc hết lực lượng toàn quốc cũng sẽ cùng Thánh Cung đòi lại công bằng cho ngươi” Hắn cố ý tăng thêm ngữ điệu ở câu sau để Phù trưởng lão nghe, mục đích chính là qua thái độ đó, đảm bảo an toàn của Tiểu Mặc.

Phù trưởng lão ánh mắt khẽ chớp, không nói gì thêm, trong tâm như ngầm hiểu.

“Tường thúc thúc, thúc trở về đi, Tiểu Mặc có thể tự chăm sóc cho mình” Vân Tiểu Mặc dùng thanh âm mềm mại nói, hắn cũng có một mặt cố chấp và kiên trì trong mình, một khi quyết định chuyện gì, chín con ngựa cũng không thể ngăn hắn được.

Đông Phương Vân Tường không biết làm sao, cười khẽ, gắt gao ôm chặt hắn, ống tay áo che đậy đem một vật lén lút nhét vào túi áo trong của Vân Tiểu Mặc. Ở bên tai hắn nói nhỏ: “Lúc gặp nguy hiểm, nhớ dùng nó”

Vân Tiểu Mặc đầu tiên là sửng sốt, sau đó cảm giác được có vật gì ở trong túi áo mình, liền hiểu ý, vội vàng gật đầu trả lời.

Sau một màn ly biệt lưu luyến không rời xong, xe ngựa tiếp tục đi.

Rời khỏi thành đô của Đông Lăng quốc, giữa trưa, xe ngựa tạm nghỉ ở vùng ngoại ô.

Mấy người Vân Tiểu Mặc lần lượt xuống ngựa, tìm chỗ, ngồi trên chiếu. Hiên Viên Nghễ Nhi ngồi sát bên người Vân Tiểu Mặc, vô cùng thần bí mà nói:

“Tiểu Mặc, Tường thúc thúc của người rút cuộc cho ngươi vật quý gì vậy?”

Hiên Viên Nghễ Nhi cười giảo hoạt, mới vừa rồi theo góc độ của nàng, một màn Đông Phương Vân Tường đưa vật nhỏ cho hắn đều bị nàng nhìn thấy hết.

Vân Tiểu Mặc nhìn nhìn, cũng không gạt nàng, vụng trộm lấy ra một loại đạn tín hiệu gì đó. Tường thúc thúc nói khi có nguy hiểm thì dùng nó, vậy nhất định là vật hộ mệnh rất quý.

“Thì ra là đạn tín hiệu. Tường thúc thúc của ngươi đối với ngươi cũng thật tốt, suy nghĩ thật chu đáo. Dọc đường đi khẳng định là hắn phái rất nhiều cao thủ bảo vệ ngươi, một khi ngươi có nguy hiểm, phát ra đạn tín hiệu, những cao thủ đó sẽ lập tức xuất hiện cứu ngươi” Hiên Viên Nghễ Nhi rất có kinh nghiệm mà nói. Bởi vì khi nàng rời khỏi Ngạo Thiên quốc, phụ hoàng của nàng cũng cho nàng một loại đạn tín hiệu như vậy. Nàng cũng biết, ở thân phận của nàng, lúc nào cũng có rất nhiều cao thủ đi theo, nên nàng mới có thể an tâm, thoải mái mà đi theo Phù trưởng lão đến Thánh Cung.

“Đó là đương nhiên rồi! Tường thúc thúc vẫn luôn rất tốt với ta nha” Nói đến Tường thúc thúc, trong lòng Tiểu Mặc lại ấm áp, hắn cẩn thận đem đạn tín hiệu cất kĩ. Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, hắn sẽ không dùng đến nó.

Hai người đang khe khẽ nói chuyện, bỗng dưng có mùi thức ăn không xa từ trong rừng truyền tới, thơm mê người, khiến mọi người không nhịn được mà cảm thấy đói.

“Thơm quá a! Mùi này bay từ đâu tới vậy ta?” Hiên Viên Nghễ Nhi tò mò nói.

Tiểu Bạch vừa ngửi thấy, lập tức rục rịch người, cái đầu nhỏ chui ra từ bên hông của Vân Tiểu Mặc, lắc người nhìn xung quanh hô: “Ở đâu? Ở đâu? Tiểu Bạch đói đói.”

Tiểu Bạch nhà ngươi lúc nào mà chả đói đói.

Vân Tiểu Mặc sờ sờ bụng của mình, hắn cũng có chút đói đói.

“Chúng ta qua kia xem thử đi!”

Phù trưởng lão quay đầu nhìn bọn nhỏ hướng vào rừng đi, sắc mặt hơi trầm xuống, cất bước, cũng đi theo.

Bên trong cánh rừng rậm rạp xanh ngắt, có một ông lão tóc trắng áo xám, trước người đốt một đống lửa, lửa bốc lên đang nướng một con lợn rừng đã lột sạch da, mỡ lợn từ từ theo ngọn lửa chảy xuống, tiếng lửa bép bép rung động, mùi thơm mê người lại càng nồng đậm.

Một bên mặt lão hướng về phía bọn họ, tóc bạc tuỳ ý xoã xuống che đậy khuôn mặt làm không thấy rõ dung mạo. Vân Tiểu Mặc nhìn lão, trong nháy mắt sinh ra một loại cảm giác quen thuộc.

Quá giống, thật sự quá giống!

Có một loại tình cảm đặc biệt, rục rịch muốn trào dâng.

Vân Tiểu Mặc không tự chủ được chạy nhanh vài bước, đứng cách lưng ông lão một bước chân, thanh âm non mềm kêu một tiếng: “Phong gia gia?” Chỉ là gọi thử một câu, hắn cũng không dám xác định.

Thân hình ông lão hơi hơi cứng đờ, sau đó từ từ quay đầu.

Vân Tiểu Mặc nhìn động tác xoay người của lão, trong lòng càng khẩn trương.

“Phong gia gia, là người sao?”

“Đứa nhỏ, ngươi nhận sai người rồi đi?” Lão già quay đầu, giữa một mái tóc bạc rối tung, hé ra một khuôn mặt bình thường đến không thể bình thường hơn, thanh âm trầm xuống, rất có cảm giác tang thương.

Vân Tiểu Mặc vốn đang kích động trong lòng, nháy mắt liền ủ rũ, lông mi sụp xuống, có chút tiu nghỉu.

Thì ra không phải là Phong gia gia, hại hắn cao hứng một hồi.

Tiểu Bạch vốn vùi ở trong người hắn lập tức nhảy đi ra, đảo xung quanh con lợn rừng nướng thơm phức chậc chậc lưỡi, nước míếng không tự chủ được rơi xuống.

“Tiểu Bạch —–” Vân Tiểu Mặc mang vẻ mặt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, thật sự rất doạ người nha!

Vân Tiểu Mặc hướng về phía lão già ngây ngốc cười, nhức đầu nha, rất là ngượng ngùng. Hắn cùng Tiểu Bạch vốn là một. Tiểu Bạch mất thể diện, cũng là hắn mất thể diện, thật sự là rất ngượng ngùng nha.

“Kỳ thật Tiểu Bạch nó … bình thường không phải như thế đâu a” Hắn thử vì Tiểu Bạch vãn hồi chút ít hình tượng.

Lão già mỉm cười hiền lành, không có nửa điểm để ý, nhìn Vân Tiểu Mặc với ánh mắt phá lệ ôn nhu từ ái: “Không sao, dù sao một mình lão nhân ta cũng không ăn hết nhiều như vậy, các ngươi nếu nguyện ý thì chúng ta cùng nhau ăn”

“Tốt quá! Tốt quá!” Không đợi Vân Tiểu Mặc kịp phản ứng, Tiểu Bạch đã mừng rỡ hấp tấp như điên, hận không thể lập tức nhào lên con lợn vừa nướng mà ăn, thoải mái biết bao a?

“Vậy cảm ơn lão gia gia” Vân Tiểu Mặc lễ phép trả lời, cũng không khách khí, nói thật, hắn cũng bị mùi thịt thơm ngào ngạt hấp dẫn.
Bình Luận (0)
Comment