Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 158

Lăng Thiên cung.

Giữa trưa, ánh nắng ấm áp xuyên thấu qua tầng tầng lớp lớp cành lá, chiếu lên người một đôi nam nữ, nữ tử thân ảnh đỏ hồng cùng nam tử dáng người cao ngất hoà vào một chỗ, phác hoạ nên một bức tranh tuyệt đẹp.

Bên trong bức tranh, nữ tử dung nhan đẹp tựa phù dung, cười yếu ớt quyến luyến, nàng nâng tay nam tử, dẫn dắt hắn bước từng bước một rời xa dần xe lăn dưới gốc cây râm mát. Nam tử trên trán rịn ra một tầng mồ hôi, trên khuôn mặt nam tính tuấn dật là nét mặt toả sáng, tinh thần sáng láng, nhìn kĩ lại thấy trong con mắt trong suốt ẩn chứa tia nhu hoà, giống như có thể mang ánh nắng ấm áp buổi trưa thu vào.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt sau khi kết thúc luận võ, liền về thẳng Lăng Thiên Cung. Cách gần ngày Hách Liên Tử Phong đăng vị, bọn họ cần an bài tốt tất cả mọi chuyện trong cung, rồi sớm tới Hách Liên gia tộc ở biên giới Đông Lăng quốc tham gia đại lễ đăng quang của Hách Liên Tử Phong.

Trở lại Lăng Thiên cung, khi đi qua hoa viên, liền nhìn tới một màn ấm áp tốt đẹp như thế. Vân Khê kéo kéo ống tay áo Long Thiên Tuyệt, hai người dừng lại, không muốn quấy nhiễu không khí tươi đẹp như vậy.

“Người có tình sẽ được thành thân nhân, điều không hoàn mỹ là, chân của Thanh ca ca vẫn chưa hoàn toàn hồi phục”

Long Thiên Tuyệt nhìn theo hướng tầm mắt của nàng, thản nhiên mở miệng: “Chúng ta cực khổ một phen, rút cuộc tác thành được cho bọn họ, không bằng làm chuyện tốt thì làm cho trót đi”

“Có ý gì?” Vân Khê hơi kinh ngạc.

Long Thiên Tuyệt nói: “Không phải trên người nàng còn dư Cửu chuyển thái cực đan sao? Lấy một viên cho Vân Thanh ăn vào, ta tin tưởng cái chân bị thương của hắn sẽ hoàn toàn bình phục”

“Đúng rồi! Ta làm sao lại quên mất chứ?” Vân Khê bừng tỉnh, quay đầu nhìn khuôn mặt tuyệt mỹ của Long Thiên Tuyệt, trong đôi mắt đẹp loé ra ánh sáng, mỉm cười nói: “Thiên Tuyệt, chàng thật thông minh nha”

“Bây giờ nàng mới phát hiện” Long Thiên Tuyệt nhẹ chọn chọn mi, đáy mắt ấn chứa một tia đùa cợt, hắn đột nhiên cúi thấp người, nghiêng mình nhìn nàng chăm chú, nói: “Ta phát hiện, ánh mắt nàng nhìn ta dạo này có chút quái lạ nha”

“Lạ thế nào?” Vân Khê không hiểu.

Long Thiên Tuyệt như có thâm ý nhìn nàng, khoé môi hơi nhếch lên: “Ánh mắt nàng mỗi lần nhìn ta, giống như … có cảm giác muốn nhào tới mà ăn ta nha, có đúng không?”

Vân Khê ngẩn ngơ, mắt đẹp chớp chớp, hai gò má hiện lên một tầng đỏ ửng, ra vẻ tức giận, sẵng giọng nói: “Làm gì có? Cuồng tự kỉ”

“Nàng xác định thật sự không có?” Vẫn là cái loại tươi cười bỡn cợt.

Vân Khê nghiến răng, hung ác trừng hắn: “Không có, tuyệt đối không có”

Long Thiên Tuyệt nhợt nhạt nở nụ cười, ánh mắt thâm thuý nhìn bộ dạng nàng đáng yêu xinh đẹp dần dần nhu hoà, hắn tự tay vuốt vuốt tóc nàng, đột nhiên chuyển đề tài: “Nói một chút, phản phệ thuật của nàng luyện được đến đâu rồi?”

“Còn thiếu một chút thành thục” Nói đến đây, Vân Khê từ từ hăng hái đi lên, từ sau khi thu phục được thần khí thứ ba, cấp bậc của nàng lần nữa bay vọt, tăng đến hai phẩm, hiện tại đã là Thiên huyền bát phẩm. Phẩm cấp Huyền giai càng lên cao, tu luyện Tàn hoa bí lục càng suôn sẻ, đúng như lời nàng nói, Phản phệ thuật của nàng chỉ cần thuần thục thêm một chút, là có thể luyện thành, tiếp theo sẽ luyện đến Hấp thu thuật.

Nàng cũng biết, Long Thiên Tuyệt cố ý làm chậm tốc độ, không có lập tức luyện hấp thu thuật, là muốn đợi nàng.

“Tại sao không chăm chỉ tập luyện như vậy? Bắt đầu từ hôm nay trở đi, ta sẽ giám sát nàng luyện công thật tốt”

“Ách, Tại sao đột nhiên lại muốn giám sát ta?” Vân Khê ngạc nhiên.

Long Thiên Tuyệt nhẹ gảy lông mày, nở nụ cười đầy trêu ghẹo nói: “Chẳng lẽ nàng không có phát hiện, ánh mắt ta mỗi lần nhìn nàng, đều mang cảm giác muốn nhào tới mà ăn nàng sao?”

Hai gò má thi nhau đỏ lên, Vân Khê ngây người ngay tại chỗ, trong lòng có loại cảm giác vô cùng hỗn độn.

“Long Thiên Tuyệt ngươi lại còn không biết xấu hổ đến như vậy?” Vân Khê khẽ trừng mắt hắn, vừa thẹn vừa giận, không khỏi tăng thanh âm, đuổi theo hắn hết đấm lại đá.

Nàng còn đang nghĩ, tại làm sao hắn chậm chạp không chịu luyện hấp thu thuật, lại nhất quyết đợi nàng luyện thành phản phệ thuật, rồi mới cùng nhau luyện tiếp. Thì ra hắn chính là hướng đến cái chủ ý quái quỷ gì kia.

Âm thanh của nàng quá lời, quấy nhiễu đến hai người phía xa xa kia, Vân Thanh quay đầu, nhìn hai đang lùa nhau đuổi đánh, nhẹ nhàng cười: “Là Khê Nhi bọn họ trở lại”

Tư Đồ Mẫn Mẫn cũng ngoái đầu lại nhìn, cười như diệp như hoa: “Bọn họ thoạt nhìn thật là hạnh phúc nha”

“Chúng ta cũng rất hạnh phúc” Vân Thanh nắm nhẹ tay nhỏ bẻ của nàng, toàn thân bỗng sinh ra một cỗ sức lực, chống đỡ hắn vững vàng đứng thẳng, khuôn mặt tuấn dật rắn rỏi loé ra thần thái chói mắt khác thường.

Tư Đồ Mẫn Mẫn quay đầu nhìn hắn, cảm giác phong thái thiếu niên tướng quân trên chiến trường kia lại tái hiện, đôi mắt đẹp chớp chớp, nàng tươi cười đến càng quyến rũ.

“Thanh ca ca, đường tẩu, ta nghĩ các ngươi hay là sớm thành thân đi, tránh cho đêm dài lắm mộng”

Vân Khê ý cười trong suốt hướng phía bọn hắn đi tới, trên khuôn mặt xinh đẹp sau màn vui đùa ầm ĩ kia làm cho đỏ ửng, hiện lên một nét phong tình khác.

Long Thiên Tuyệt cất bước đi phía sau nàng, cách ba bước, dáng người tao nhã mà cao quý, so với trước tựa hồ lại thêm một phần hấp dẫn không thế nói rõ, khiến hai người Vân Thanh và Tư Đồ Mẫn Mẫn nhất thời hoảng hốt, không khỏi sợ hãi than, trên đời này chỉ sợ không tìm được người nào tài hoa phong nhã hơn hắn.

“Muốn bàn hôn sự, cũng phải có Tư Đồ gia chủ đồng ý mới được” Vân Thanh thâm tình nhìn Tư Đồ Mẫn Mẫn, cưới nàng, cho tới nay luôn là giấc mơ của hắn, nếu không phải trung gian có quá nhiều trở ngại, hắn đã sớm không thể chờ được.

“Thanh ca ca, ngươi…” Vân Khê nhìn chăm chú vào Vân Thanh từ trên xuống dưới, tâm tư hắn tất cả đều để trên người Tư Đồ Mẫn Mẫn, tựa hồ đã quên mất mình nãy giờ vẫn luôn đứng thẳng, hơn nữa vững như bàn thạch, không hề có dấu hiệu lung lay sắp đổ như mọi ngày, như vậy có phải chứng tỏ thương thế của hắn đã hoàn toàn bình phục hay không?

Nếu thật sự như thế, cũng tiết kiệm được môt viên Cửu chuyển thái cực đan trân quý, giá trị liên thành của nàng.

Vân Thanh kinh ngạc, theo tầm mắt của nàng, nhìn về phía hai chân mình, khuôn mặt còn đang ngạc nhiên của hắn ngay lập tức biến hoá. Hắn thử nhấc chân đi về phía trước vài bước, biểu tình trên mặt càng ngày càng phấn khích.

“Mẫn Mẫn, nhìn xem! Ta đã hồi phục hoàn toàn rồi”

Mặt hắn hiện lên thần sắc kích động, phút chốc bước chân, chạy về phía Tư Đồ Mẫn Mẫn, đôi tay nâng cao nàng lên xoay tròn, vui vẻ giống như nam hài.

“Mẫn Mẫn, nhìn xem! Ta đã hồi hoàn toàn rồi”

Trong mắt Tư Đồ Mẫn Mẫn ánh lên nước mắt, là hưng phấn, là vui mừng cũng là yêu thương lưu luyến.

Rút cuộc, rút cuộc, bọn họ cũng đã nhận niềm vui sau quãng thời gian khó khăn.

Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng cũng cảm thấy cao hứng vì bọn họ.

Chuyện tốt nối tiếp chuyện tốt, Vân Khê đem khế ước thông gia do Tư Đồ Khôi tự tay viết đưa cho hai người, chỉ cần có khế ước này, hôn sự của bọn họ liền như ván đã đóng thuyền.

Đêm đó, già trẻ Vân gia tụ tập một phòng, vì hai người ăn mừng.

Bữa tối, Vân hộ pháp đưa tới bức thư của Đông Phương Văn Tường cùng thư của Độc Cô Mưu. Vân Khê đọc hai lá thư, nội dung cũng không khác biệt lắm, đều nhắc tới tin Tiểu Mặc muốn đi Thánh Cung. Khác biệt chính là, Đông Phương Vân Tường hỏi ý kiến nàng, còn Độc Cô Mưu lại báo cho nàng, hắn đã theo Vân Tiểu Mặc hướng tới Thánh Cung.

Vân Khê nghe tin như thế, nhất thời có cảm giác sét đánh giữa trời quang, ngây người tại chỗ.

Trời ạ, đây sẽ không phải sự thật đi?

Tiểu Mặc đi Thánh Cung?

“Thiên Tuyệt, Tiểu Mặc sợ là sẽ gặp phải nguy hiểm, chúng ta mau đi tới Đông Lăng quốc ngăn hắn”

“Được, sáng sớm ngày mai chúng ta lên đường. Nhưng mà nàng phải chuẩn bị trước tâm lý, nếu Tiểu Mặc chưa đi Thánh Cung vậy không có vấn đề gì, bất quá nếu hắn đã đi Thánh Cung, như vậy nàng phải đáp ứng ta, nhất định phải bình tĩnh, không được hành sự lỗ mãng”

“Nếu quả thật như vậy, ta làm sao có thể bình tĩnh? Tiểu Mặc mặc dù thông minh nhưng kinh nghiệm sống chưa nhiều, trời mới biết hắn sẽ gặp chuyện nguy hiểm gì. Cũng là ta quá sơ ý khinh suất, cho rằng có Đông Phương Vân Tường chiếu cố, hắn sẽ không xảy ra chuyện gì. Ai mà ngờ được, hắn lại bị người Thánh Cung ngắm đến, lại còn muốn theo bọn chúng về Thánh Cung?”

Tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ a, cho dù Vân Khê có vô tâm vô phế thế nào đi chăng nữa, biết được nhi tử gặp chuyện nguy hiểm, nàng cũng không cách nào bình tĩnh nổi.

“Chẳng phải Thánh Cung là nơi dân chúng ngũ quốc tín ngưỡng sao? Tiểu Mặc đi Thánh Cung phải là chuyện tốt mới đúng chứ?” Vân lão gia không sao hiểu được, không chỉ có hắn, Vân lão phu nhân, Vân Dật, Vân Thanh bọn họ cũng không rõ ràng bộ mặt thật của Thánh Cung, cho rằng đi Thánh Cung đối với Tiểu Mặc mà nói, chính là chuyện tốt, làm rạng rỡ tổ tông.

“Đúng a, quyền lực của Thánh Cung còn cao hơn cả ngũ quốc, cho dù là hoàng thượng ngũ quốc cũng phải nghe hiệu lệnh của họ. Dĩ nhiên, gần đây ngũ quốc đều tự cường đại thực lực của mình lên, đối mặt với Thánh Cung cũng không kính sợ như trước, đổi lại trước đây, chỉ cần Thánh Cung phát ra mệnh lệnh, hoàng thượng ngũ quốc có thể coi là nói gì nghe nấy, không bao giờ phản bác, có thể thấy được uy tín của Thánh Cung ở ngũ quốc nha” Vân Dật nhớ lại một ít chuyện cũ, phụ hoạ nói theo.

“Hừ, các ngươi cho rằng Thánh Cung thực sự là nơi tốt như vậy sao?” Vân Khê hừ lạnh nói.

“Các ngươi có biết thân phận khi trước của Thiên Tuyệt là gì không?” Nàng quay đầu nhìn về thẳng về phía Long Thiên Tuyệt, tiếp tục nói: “Hắn lúc trước chính là Thiên Long tôn giả của Thánh Cung, Thánh Cung rút cuộc ngấm ngầm làm chuyện gì, hắn là người rõ ràng nhất”

“Thiên, Thiên long tôn giả?” Vân lão gia hết sức kinh ngạc, vẻ mặt vô cùng phấn khích, hắn làm quan trong triều nhiều năm, quen thuộc chuyện trên dưới của vua và dân chúng, đương nhiên cũng biết chuyện về Thiên Long tôn giả.

Nhớ ngày đó, chỉ cần nhắc tới Thánh Cung, nghĩ đến đầu tiên không phải là cung chủ Thánh Cung, mà là tốt đẹp thanh khiết, chính nghĩa thiện lương, Thiên Long tôn giả. Sự có mặt của hắn, giống như là người phát ngôn của Thánh Cung, đại diện cho mặt thiện của Thánh Cung.

Thật ra thì mọi người chưa biết rõ sự tồn tại của Thánh Cung là như thế nào, bởi vì nó nằm xa đất liền, trú ngụ trên một hòn đảo, những người từng đến đó cực ít, nên cũng không ai biết nó đến tột cùng là cái quái gì, song Thiên Long tôn giả chính là một nhân vật lớn. Hắn thưởng thiện phạt ác, mặt mũi của hắn, liền phản ánh cái tốt cái xấu của Thánh Cung.

Cũng vì nguyên nhân này, sau cái ngày Long tôn giả từ từ biến mất khỏi tầm mắt mọi người, uy danh của Thánh Cung cũng xuống dốc không phanh, về sau xuất hiện các tôn giả thay thế Thiên Long tôn giả tham gia các nghi thức trọng đại nhưng hạng người như Hoàng Long tôn giả, Huyền Long tôn giả, Địa Long tôn giả … làm sao có thể so sánh cùng Thiên Long tôn giả phong hoa tuyệt đại, lại có tấm lòng bồ tát của bọn họ?

Vân lão gia mở to mắt, nhìn cháu rể mình, trên khuôn mặt già nua dày dạn gió sương hé ra thần sắc sùng bái cuồng nhiệt, hắn thế nhưng là Thiên Long tôn giả mọi người ngưỡng mộ ngày đó a. Đáng tiếc thân phận cùng địa vị của hắn cao, ngay cả hoàng đế Nam Hi quốc cũng phải xa xa đứng chờ đón, càng miễn bàn Vân lão gia, cho nên mỗi lần cũng chỉ xa xa nhìn lại, không thấy rõ được mặt hắn, nhưng chỉ một cái thoáng nhìn qua thôi, vẻ thánh khiết tốt đẹp kia chính là hình tượng thật sâu khắc trong đầu hắn. Lại nói Long Thiên Tuyệt hiện tại tà mị và thành thục, so với thanh thuần chính nghĩa năm đó của Thiên Long tôn giả, đúng là thay đổi nhiều lắm, không phải không tốt, nhưng khí chất hai người khác xa nhau, biến hoá quá nhiều, vì vậy đánh chết hắn cũng sẽ không liên tưởng được đến Long Thiên Tuyệt cùng Thiên Long tôn giả là một.

Hiện tại nhân Vân Khê nhắc tới như vậy, hắn mới cần thận nhìn Long Thiên Tuyệt lần nữa, không nhìn thì thôi, càng nhìn lại càng giống, đúng vậy, càng lúc càng giống. Tâm tình sùng bái của hắn, tựa như nước sông cuồn cuộn, chảy dài không dứt.

“Khụ khụ, lão đầu tử, thu hồi nước miếng của ngươi, sắp nhỏ vào thức ăn rồi” Vân lão phu nhân không chịu được sự thất thố của hắn, dùng sức kéo hắn, hài hước nhắc nhở.

Vân lão gia đột nhiên hoàn hồn, thật thà ngây ngô nâng tay lau miệng, lau một cái mới biết mình bị chơi xỏ. Làm gì có nước miếng gì, rõ ràng là lão bà tử cố ý lừa hắn.

Hai tròng mắt dùng sức trừng lên, hắn mở miệng nói: “Không thể tưởng tượng được Thiên Tuyệt chính là Thiên long tôn giả ngày xưa, thật sự rất không tưởng tượng nổi, vậy vì sao sau đó ngươi lại rời khỏi Thánh Cung? Lại vì cái gì mà mai danh ẩn tích? Ta nhớ lúc ấy mọi người đồn nhau nói Thiên Long tôn giả trộm bảo vật của Thánh Cung, hơn nữa ra tay giết đệ tử Thánh Cung, cung chủ Thánh Cung tức giận, mới trục xuất khỏi Thánh Cung. Thật sự có chuyện như vậy sao?”

Long Thiên Tuyệt nhợt nhạt câu khoé môi, cười khổ nói: “Ngày đó ta phát hiện sự phụ của ta, cũng là cung chủ Thánh Cung bí mật nuôi dưỡng thi khôi (con rối xác chết), hắn đem người chết chất đống ở một chỗ, sau đó dùng một loại bí pháp, làm toàn bộ bọn họ sống dậy, biến bọn họ trở thành con rối không có linh hồn, rồi điều khiển bọn họ chém giết lẫn nhau, mục đích chính là để bọn họ sau này trở thành công cụ giúp hắn xưng bá thiên hạ. Hành vi như thế, thật làm người khác sợ hãi. Ta sau khi phát hiện bí mật này muốn chạy trốn bị hắn phát hiện. Hắn vừa uy hiếp vừa thuyết phục ta gia nhập hãng ngũ của hắn, cùng hắn điều khiển thi khôi, thu phục thiên hạ. Ta không đáp ứng, cho nên hắn mới toàn lực đuổi giết ta. Lúc ấy ta bị trọng thương, thiếu chút nữa bị hắn giết ở Thánh Cung. Sau may mắn đào thoát, cung chủ giận tím mặt, liền ném rất nhiều tội danh lên đầu ta, phát lệnh đuổi tận giết tuyệt, làm cho ta ở Ngạo Thiên đại lục không còn chỗ dung thân. Bởi vậy mới có những lời đồn đãi kia trên giang hồ”

Hắn dừng một chút, ánh mắt chứa vài phần ảm đạm, tiếp tục nói: “Hiện tại nếu Tiểu Mặc đi Thánh Cung, khuôn mặt của hắn giống ta như vậy, ta lo lắng một vài trưởng lão trong Thánh Cung nếu nhìn thấy hắn, nhất định sẽ nghĩ đến hắn là nhi tử của Long Thiên Tuyệt ta. Cung chủ tính tình âm lãnh, thủ đoạn tàn nhẫn, chuyện gì cũng có thể làm. Hơn nữa sau khi biết được quan hệ của ta và Tiểu Mặc, ta sợ hắn sẽ trả thù lên người Tiểu Mặc, thậm chí mang hắn uy hiếp ta. Nếu là cái sau, còn tốt một chút, ít nhất trước mắt hắn sẽ không tổn thương tính mạng Tiểu Mặc, nhưng nếu là cái trước thì ….”

Hắn không có nói thêm gì nữa, bởi vì hắn thấy sắc mặt Vân Khê trắng bệch. Hắn đưa tay nắm lấy bàn tay lạnh băng của nàng, yên lặng chấn an. Nàng lo lắng an nguy của Tiểu Mặc, hắn là cha đương nhiên cũng lo lắng, nhưng giờ khắc này hắn tuyệt đổi không thể rối loạn, hắn là người đứng đầu một nhà, nếu ngay cả hắn cũng mất lý trí thì sự tình sẽ ngày càng khó khăn.

Già trẻ Vân gia nghe chân tướng sự việc như vậy, vô cùng kinh ngạc đồng thời cũng lo lắng vạn phần.

“Thánh Cung không ngờ lại là nơi quỷ quái như vậy. Ông nội nó chứ, nếu Tiểu Mặc thật sự gặp nguy hiểm, lão tử ta đây sẽ mang quân đội Vân gia đánh tới, cho dù là tất cả liều mạng, cũng nhất định phải cứu Tiểu Mặc ra” Vân lão gia sôi lên phong thái quân nhân, vẻ mặt hùng hồn giống như phất phất tay áo sẽ xung phong ra trận.

Vân lão phu nhân cũng không kém cạnh “Cả ta nữa! Tiểu Mặc là cục cưng bảo bối của nhà chúng ta, bà già ta cho dù khiêng long đầu quải trượng, cũng muốn cùng người Thánh Cung liều mạng”

“Bà nội, ra chiến trường là chuyện của nam nhân chúng ta, hơn nữa nam nhân của Vân gia đều đang ở đây, làm sao có thể có thể để bà nội người đi liều mạng?” Vân Thanh nói.

“Khê Nhi, ngươi yên tâm, chuyện cứu Tiểu Mặc, chúng ta cũng sẽ tận tâm tận lực” Nhìn Vân Khê bộ dáng thất thần, hắn không khỏi đau lòng, lên tiếng an ủi. Vì chuyện của hắn và Mẫn Mẫn, vợ chồng bọn họ đã tốn không ít công sức, hiện tại đến phiên vợ chồng bọn họ gặp chuyện, hắn đương nhiên sẽ bất chấp gian nguy toàn lực ứng phó, đây mới là chuyện thân nhân chân chính phải làm.

“Đúng vậy a, Khê Nhi, ngươi đừng quá lo lắng, chúng ta người một nhà sẽ luôn đứng chung một chỗ” Tư Đồ Mẫn Mẫn ấm giọng phụ hoạ nói, hoàn toàn đem mình là thành

viên Vân gia.

Vân Khê ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt an ủi của hai người, nàng chân chân thật thật gật gật đầu, nhưng thế nào cũng cười không được.

Vân phu nhân vẻ mặt lo âu, hé miệng nói: “Nhiều người sức lớn! Vì bảo đảm an toàn của Tiểu Mặc, ta nghĩ muốn trở về Dung gia một chuyến, cầu xin cha ta ra tay, cùng nhau cứu Tiểu Mặc. Nói cho cùng, Tiểu Mặc cũng là cháu ngoại, hắn hẳn là sẽ không thấy chết mà không cứu”

Vân Dật nghe vậy, sắc mặt căng thẳng, vững vàng cầm tay nàng, giống như hạ quyết tâm thật lớn nói: “Phu nhân, ta cùng nàng đi Dung gia. Những năm gần đây thật khổ cho nàng, vì ta, nàng cùng Dung gia đoạn tuyệt quan hệ. Bây giờ là lúc hoà giải ân oán giữa hai nhà chúng ta, ta không thể mãi để nàng cùng Dung gia bất phân lui tới, cha con mãi như người dưng được”

“Thật sự?” Vân phu nhân trong cổ nghẹn ngào, thanh âm nồng đậm giọng mũi, tình cảm nhiều năm ẩn nhẫn bây giờ bộc phát. Nhiều năm như vậy, cùng Dung gia đoạn tuyệt lui tới, cha con gần hai mươi năm không có gặp nhau, đã quá lâu quá lâu, nàng thật sự tưởng niệm người nhà.

Vân Dật nắm tay nàng thật chặt, đáy mắt che giấu mấy phần áy náy, thay vào đó là kiên định cùng quyết tâm: “Đương nhiên là thật! Bất kể nhạc phụ đại nhân nhục nhã, trách phạt như thế nào, đều sẽ do một mình ta gánh chịu, ta tuyệt sẽ không để nàng một lần nữa phải đeo trên lưng nhiều gánh nặng như vậy”

Vân Khê nhìn thấy một nhà già trẻ đồng lòng nhiệt huyết như thế, trong lòng vô cùng cảm động, nhưng nàng cũng biết rõ, muốn đối phó Thánh Cung, chỉ bằng lực lượng của bọn họ là hoàn toàn không thế. Quân đội bình thường, chỉ có thể giữ gìn đất đai bảo vệ đất nước, còn cao thủ chân chính quyết đấu là dựa vào đội hình cao thủ cường đại thực sự.

“Cảm ơn mọi người” lời nói của nàng có chút tắc nghẹn, đây chính là người một nhà, lúc hoạn nạn mới thấy rõ chân tình, mặc dù bọn họ chỉ có thể góp vào tác dụng rất nhỏ, nhưng tâm nàng vẫn lĩnh hội được. Có lẽ là nàng quá khẩn trương, quan tâm quá sẽ bị loạn, Tiểu Mặc cuối cùng có đi Thánh Cung hay không, có bị nguy hiểm hay không, nàng căn bản không biết. Chỉ nghe qua tin tức, lòng nàng đã rối loạn, cho nên mới bắt đầu nghĩ lung tung.

“Là ta quá sốt ruột, quá quan tâm an nguy của Tiểu Mặc, nên tâm tình rối loạn, có lẽ mọi chuyện cũng không đến mức bết bát như chúng ta tưởng tượng. Ít nhất còn có Độc Cô Mưu ở bên người bảo vệ Tiểu Mặc, có chuyện gì, hắn có thể truyền tin về. Chúng ta hay là chờ mọi chuyện rõ ràng đã rồi hãy an bài cụ thể cũng không muộn”

Vân Khê hít một hơi thật sâu, từ từ lấy lại bình tĩnh, vừa rồi sở dĩ loạn, đó là phản ứng một người mẹ nên có, bây giờ nàng một lần nữa khôi phục bình tĩnh thường ngày, đó mới là phong thái Vân Khê nàng vốn có.

“Ông nội, bà nội, cha, mẫu thân, sáng mai ta cùng Thiên Tuyệt sẽ rời khỏi Lăng Thiên

cung, đi Đông Lăng quốc trước. Đến đó, chúng ta vừa có thể thăm dò tin tức của Tiểu Mặc, vừa tham gia lễ sắc phong của Hách Liên gia tộc. Nhưng nếu Tiểu Mặc thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, chỉ dựa vào lực lượng của chúng ta, có lẽ còn không có cách nào chống lại thế lực Thánh Cung, chỉ có mượn thực lực của thập đại gia tộc, đối phó Thánh Cung, mới là kế sách tốt nhất. Mọi người trước hết trở về Nam Hi quốc, chờ tin

tức của chúng ta, nhưng nếu thật sự cần, ta sẽ báo tin cho mọi người”

“Được, ông nội sau khi chở về, sẽ chỉnh đốn binh mã, tuỳ thời chờ lệnh! Thách lão tử, lão cũng không tin Thánh Cung kia có ba đầu sáu tay, ta xuất ra mấy chục vạn đại quân từ phía sau đánh lén, chỉ cần mỗi người nhổ một ngụm nước miếng, cũng đủ để người Thánh Cung chết mấy lần!” Vân lão gia nói cùn mà lại không cùn, người Thánh Cung kia thực lực có lẽ rất cường đại, nhưng cường đại đến đâu cũng không thể một người chống lại hết một biển người. Vài chục vạn đại quân đánh lén đến, sợ là có thể đem toàn bộ Thánh Đảo cắn nuốt, chỉ là như vậy thương vong sẽ rất nặng nề.

Vân Thanh nhẹ nhàng khoan khoái cười một tiếng, nói: “Ông nội nói lời này không tệ chút nào! Chúng ta cái khác không có, nhưng được nhất chính là đông người. Khê Nhi cứ việc yên tâm, Tiểu Mặc nhất định sẽ không có chuyện gì”

Vân Khê nghe lão gia tử miêu tả sinh động y thật như thế, không nhịn được phì cười ra tiếng, trong lòng ít đi một phần sầu lo, thay vào đó là ôn nhu cùng cảm động.

“Tốt lắm, ta ở đây cảm tạ mọi người trước”

Vân lão gia tử râu mép vểnh lên, trợn mắt nói: “Đứa nhỏ này, đều là người một nhà, khách khí cái gì? Nếu ngươi còn cảm ơn tới cảm ơn lui nữa, lão già ta đây sẽ mất hứng đó nha”

Vân Khê hé miệng mỉm cười.

“Khê Nhi, mẫu thân ngày mai sẽ cùng cha ngươi lên đường đến tìm ông ngoại ngươi. Dung gia cho dù nói thế nào, cũng là một trong thập đại gia tộc, thế lực hùng hậu, cao thủ nhiều như mây. Nếu ông ngoại ngươi chịu gia tay tương trợ, thì sẽ tăng thêm vài phần thắng” Vân phu nhân nói.

Vân Khê mặt mày khẽ sụp xuống, lắc đầu nói: “Mẫu thân, người cũng ông ngoại đã sớm đoạn tuyệt quan hệ cha con, nếu lần này trở về cầu viện hắn, ta sợ hắn sẽ nhân cơ hội gây khó dễ người và cha. Vì Tiểu Mặc, để hai người chịu nhục như vậy, ta không đồng ý. Hơn nữa, ta cùng biểu ca giao tình không tệ, hắn cũng rất yêu quý Tiểu Mặc. Nếu thật sự có cần thì ta sẽ tự mở miệng cầu hắn giúp, tin là hắn sẽ không từ chối”

Vân phu nhân thở dài một tiếng, trên khuôn mặt ôn nhu hiện lên nhàn nhạt u buồn: “Ta rời nhà cũng đã hai mươi năm, cũng nên trở về xem một chút …”

“Khê Nhi, chuyện này giao cho ta cùng mẹ ngươi đi làm đi. Bất kể có thành công hay không, cũng coi như là dốc một phần tâm huyết. Quan trọng nhất là, cha mặc nợ mẹ ngươi nhiều lắm, bây giờ cũng đã đến lúc bồi thường cho nàng” Vân Dật vỗ về vai Vân phu nhân, ôn nhu an ủi.

Vân Khê thấy cha mẹ ân ái như thế, cũng không còn lời nào để nói, cha đích thực mắc nợ mẹ rất nhiều. Vì hắn, mẹ cùng Dung gia đoạn tuyệt quan hệ, hai mươi năm cha con chưa từng gặp lại nhau, mà hắn thì sao, hắn ngược lại, cư nhiên nửa đường cưới thêm một nhị phu nhân vào cửa, sau lại gây ra một đống chuyện hỗn loạn, hại chết nữ nhi duy nhất của bọn họ Vân Khê … Hắn đúng là nên bồi thường mẹ thật tốt, mặc dù thật sự phải chịu Dung gia làm nhục, cũng là theo lý thường nên làm.

Trải qua một phen thảo luận xong, mỗi người đều việc riêng được phân công của mình, cùng nhau lục tục trở về sửa sang lại hành lý.
Bình Luận (0)
Comment