Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 162

“Sao rồi?” Lưu Xuyên Nhất Hùng nôn nóng, Anh Mộc Đại Lang vừa mới uống thuốc, hắn đã vội vã hỏi.

Mọi người nín thở, nhìn sắc mặt Anh Mộc Đại Lang dần dần tốt lên, không khí ngưng đọng đến đỉnh điểm, sau đó tiếng hoan hô đột nhiên vang lên, cả căn phòng nhỏ đều là tiếng hoan hô vui mừng của mọi người.

“Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được giải dược rồi!”

“Thân nhân của chúng ta được cứu rồi”

“Mau! Mau đem thuốc giải phân tán cho mọi người! Thời gian cấp bách”

“…”

Người Lưu Xuyên gia tộc nhốn nháo, rất nhanh, người Anh Mộc gia cũng ầm ĩ cả lên.

Một đêm khó ngủ, mọi người đều sống trong bầu không khí vui mừng.

Tờ mờ sáng, Vân Tiểu Mặc mang theo Tiểu Bạch lén lút rời khu nhà, chuyện đã giải quyết, hắn lưu lại cũng không còn ý nghĩa gì nữa. Một đêm không về, không biết Phương sư huynh kia sẽ phạt hắn thế nào đây?

“Vân Tiểu Mặc”

Ở ngã rẽ phía đầu đường, Tống Tu hai tay ôm ngực, rốt cuộc cũng đến thời điểm hắn mong chờ. Mặt hắn dù tối sầm nhưng cũng chẳng che đi được sự ghen tỵ cùng căm hận trong lòng hắn.

Thằng nhóc này thế nhưng lại tìm ra giải dược, cứu được người nhà hai gia tộc!

“Di? Làm sao ngươi còn chưa cùng những người khác trở về?” Vân Tiểu Mặc một đêm chưa ngủ, ngáp ngáp, trên hai mắt có quầng thâm nhàn nhạt, tinh thần uể oải.

“Ta đang đợi ngươi” Tống Tu trả lời, đáy mắt loé lên tia sáng quỷ dị.

Vân Tiểu Mặc không có phòng bị hắn, khẽ mỉm cười nói: “Vậy thì tốt quá! Ta còn đang sợ không tìm được đường về đây, chúng ta cùng đi thôi”

“Vậy chúng ta đi nhanh đi” Tống Tu đứng yên một chỗ, yên lặng nhìn Vân Tiểu Mặc đi tới, hai tay ôm ngực từ từ buông xuống, đột nhiên ra động tác tay vô cùng kì quái.

Vân Tiểu Mặc còn đang mơ hồ bước đi, hai bên ngã tư đường đột nhiên vọt ra hơn mười mấy hắc y nhân, từ trên xuống dưới như chim ưng bay vọt tới. Hắn ngẩng đầu, lại thấy trên bầu trời lộ ra một cái lưới thật lớn hướng đỉnh đầu hắn phủ xuống.

Lúc này, Vân Tiểu Mặc hoàn toàn bừng tỉnh.

Đoản kiếm nắm chặt trong tay, hắn vội vàng thi triển chiêu thức, chém chém. Hắn không ngờ tới lưới này chất liệu đặc biệt như vậy, hắn dùng đoản kiếm chém, cư nhiên một chút tác dụng cũng không có, cả người bị lưới bao phủ, y như cá mắc lưới.

“Tiểu Bạch”

Một bóng trắng chớp lóe, Tiểu Bạch từ trong túi áo vọt ra, hàm răng sắc nhọn dùng sức cắn cái lưới, giây lát sau trên lưới thủng ra một lỗ nhỏ, thêm nữa thân mình nó nhỏ xinh, nên không phí nhiều công sức liền chui ra khỏi lưới.

“Tiểu Mặc Mặc, cố chống đỡ! Tiểu Bạch cắn chết bọn họ!”

Một bóng trắng lấy tốc độ tia chớp bay vụt về phía hắc y nhân. Tiểu Bạch nổi giận rồi, mỗi một nhát cắn xuống đều hung hăng cắn trúng động mạch cổ của hắc y nhân. Răng nanh nó vốn có độc, hiện tại lại cắn lên động mạnh, đúng là một kích chí mạng.

Tống Tu đứng ngoài vòng chiến, nhìn Tiểu Bạch dũng mãnh phi thường như thế, ham mê mê dưới đáy mắt lại càng thêm nhiều hơn.

“Tiểu Bạch, có bản lĩnh, thì tới cắn ta này” Hắn cố ý khiêu khích, bàn tay giấu trong ống áo từ từ cử động.

Tiểu Bạch nghe được lời khiêu khích của hắn, nhất thời nổi giận, hắn mới chính là tên đầu sỏ, hại Tiểu Mặc Mặc, đúng là đại hỗn đản!

Bóng trắng như mũi tên phóng vọt, hướng đến mặt Tống Tu, hung hăng công kích.

Tống Tu ổn định hơi thở, đôi con ngươi nhìn thấy bóng trắng ngày càng gần, càng lúc càng lớn, hắn vung ống tay áo lên, tung ra một cái lưới kim loại mềm dẻo như sư tử hùng dũng há mồm, hướng tới thân ảnh nhỏ xinh màu trắng hung hăng vây lấy.

Tiểu Bạch kinh hãi, muốn rút lui, nhưng đã không kịp nữa rồi.

Nó thử biến thân trước khi bị kim lưới bao lấy, phá tan trói buộc, ai ngờ cấu tạo kim lưới này rất kì lạ, nó thoạt nhìn mềm dẻo, lại mỏng như cánh ve, thế nhưng vô cùng vững chắc, có một lực trói buộc đặc biệt, khiến cho sức lực của nó càng lúc càng yếu, căn bản không có cách nào biến thân.

“A—-Đáng giận” Tiểu Bạch gào thét, phát tiết cơn giận của nó.

“Haha biết người Thánh Cung chúng ta làm cách nào bắt giữ Thần Long không? Cái lưới trên tay ta chính là chuyên dùng để bắt Thần Long đó” Tống Tu thấy mình thành công, đắc ý cười ha hả.

“Tiểu Bạch—-“

“Tống Tu! Ngươi mau thả Tiểu Bạch ra!”

Vân Tiểu Mặc giờ phút này vừa bị vây trong lưới vừa bị hơn mười hắc y cao thủ bao quanh, tình cảnh cũng không tốt hơn Tiểu Bạch là mấy. Lần này Tống Tu vì đối phó hắn cũng Tiểu Bạch, bỏ không ít công sức, mời tới hơn mười cao thủ Tử Huyền có huyền giai ngang hắn. Số cao thủ Tử Huyền này nguyên bản đều nghe lệnh huynh trưởng Địa Long tôn giả của hắn, nhưng sau khi Tống Hi xảy ra chuyện, các thủ hạ của y đều quy thuận tới tay Tống Tu. Lần này, vì không để hở một chút sai sót nào, hắn trực tiếp điều động hơn mười Tử Huyền cao thủ, chỉ vì đối phó với một đứa nhỏ Tử Huyền chi cảnh cùng một con thú sủng, có thể nói là “xuất vốn” rất lớn.

Vân Tiểu Mặc thấy Tiểu Bạch bị bắt, còn mình lại không thể thoát khỏi lưới được, nhất thời vô cùng sốt ruột.

Lúc này, một luồng sát khí mạnh mẽ từ một đầu phố khác điên cuồng quét tới.

Trên cả con đường, cát bụi bay mù mịt.

Tống Tu đình chỉ tiếng cười, kinh hãi nhìn phía đầu đường kia, chỉ thấy một người đứng giữa đường, áo đen, mũ trùm, cùng một thanh bảo kiếm tràn đầy sát khí… không đúng, phải nói bản thân y chính là một thanh bảo kiếm tràn đầy sát khí cùng lệ khí, người chưa tới, sát khí đã tới!

Vân Tiểu Mặc quay đầu, thấy được người nọ, không khỏi vui mừng kêu lên: “Độc Cô thúc thúc, nhanh đến cứu Tiểu Bạch”

Tống Tu thầm kêu không ổn, khí tràng trên người kẻ này rất lớn, tuyệt đối không phải kẻ có bậc võ giai như hắn có thể ngăn cản. Dưới tình thế cấp bách, hắn quyết định hạ mệnh giữ mạng, hướng phía mười hắc y cao thủ ra lệnh nói: “Trước hết giết Vân Tiểu Mặc”

Biểu hiện lúc này của hắn có thể nói là hết sức trấn định, ngay tình huống này có thể ra một kế sách phi thường đúng mục tiêu. Hắn biết giờ phút này nếu hắc y cao thủ kia hướng hắn công tới, hắn tuyệt đối không thể nào chạy thoát, nhưng nếu Vân Tiểu Mặc gặp nguy hiểm, như vậy đối phương nhất định sẽ cứu Vân Tiểu Mặc trước. Hắn tin tưởng, đối phương nếu muốn giải quyết hơn mười Tử Huyền cao thủ, phải cần một chút thời gian, mà hắn cần chính là chút thời gian này, để hắn có thể chạy thoát thân.

Mệnh lệnh vừa hạ, hắn không chút do dự, quay đầu bỏ chạy.

“Khốn nạn! Mau thả ta ra! Tiểu Mặc Mặc———-“ Âm thanh Tiểu Bạch của rất nhanh biến mất ở đầu đường.

“Tiểu Bạch——“

Vân Tiểu Mặc vạn phần lo lắng, dưới tầm mắt là mười thanh trường kiếm loé sáng ngân quang, hướng hắn đâm tới, máu toàn thân hắn toàn bộ ngưng tụ tại một chỗ, một tiếng gầm thét từ trong miệng hắn phát ra. Đây là một loại bản năng sinh tồn, lúc sinh mệnh con người bị uy hiếp, tự nhiên sẽ sinh ra năng lực tối cao bảo vệ mình.

Huyền khí màu tím khuyếch đại dần lên!

Tạm thời ngăn trở khỏi kiếm khí công kích.

Con ngươi màu vàng chớp động trong đôi mắt, khí tràng trên người nháy mắt biến hoá, huyền khí màu tím rất nhanh bị ánh sáng vàng bao phủ, tạo thành một kết giới màu vàng bảo hộ. Ở trong kết giới màu vàng, thân ảnh Vân Tiểu Mặc tràn ngập phẫn nộ, giống như sự tức giận của Phật tổ thời xa xưa, lửa giận hừng hực thiêu đốt.

Cả người Độc Cô Mưu như tên rời cung, liều mạng phóng tới, nhìn thấy năng lượng không bình thường từ trong cơ thể Vân Tiểu Mặc bộc phát ra, hơi hơi sửng sốt, hai mắt mở to, nhưng trường kiếm trong tay cũng không hề dừng lại.

Đây là một cuộc chiến không cân tài cân sức!

Hơn mười Tử Huyền cao thủ, nháy mắt đều ngã xuống dưới kiếm của hắn, không kịp khép lại đôi mắt tràn ngập hoảng sợ. Bọn họ sợ rằng đời này cũng chưa từng nhìn thấy kiếm pháp nhanh như vậy, bén nhọn, mười phần sát khí, đáng tiếc khi bọn hắn được nhìn, cũng là lúc tới tử kì của bọn hắn.

Bên trong thân thể Vân Tiểu Mặc đột nhiên bộc phát lực lượng, tạm thời ngăn cản kiếm khí của hắc y cao thủ, nhưng đồng thời cũng có tác dụng phụ, tức giận ngợp trời từ từ nuốt hết ý thức, thân mình hắn lảo đảo muốn ngã.

“Tiểu Mặc” Độc Cô Mưu cả kinh, vội vàng đưa hắn ra khỏi lưới.

“Độc Cô thúc thúc, cứu Tiểu Bạch—–“ suy yếu nói xong một câu, trước mắt Vân Tiểu Mặc liền tối sầm, hắn lâm hôn mê bất tỉnh.

Độc Cô Mưu trong lòng đột nhiên trấn động, ôm lấy Tiểu Mặc, lại ôm chặt thêm vài phần.

Lúc này, Lưu Xuyên Nhất Hùng và Anh Mộc Đại Lang đang dẫn tộc nhân tiến đến, lúc trước bọn họ bận rộn trị liệu cho người bệnh trong tộc, đợi rảnh rỗi, muốn hảo hảo cảm tạ Vân Tiểu Mặc một phen, lại phát hiện hắn đã lặng yên rời đi. Bọn họ vội vàng mang theo tộc nhân đuổi theo, đi đến cuối đường, vừa lúc lại nhìn thấy một màn như vậy.

“Đại hiệp, tiểu công tử… hắn làm sao vậy?”

“Nhanh lên, đem hắn đến chỗ chúng ta đi, nhóm đại phu vẫn đang còn ở đó”

Độc Cô Mưu do dự, giờ phút này sợ rằng cũng chỉ có thể đem Vân Tiểu Mặc mang đến chỗ hai gia tộc mới là an toàn nhất, hắn quay đầu liếc mắt một cái nhìn về hướng Tống Tu chạy, ánh mắt như kiếm, hung hăng xuyên thấu qua mũ trùm.

Chờ đấy, kẻ bị thu thập kế tiếp chính là ngươi!

Long trì trong Thánh cung.

Có một lão già áo xám đã đi lòng vòng bên ngoài Long trì suốt ba ngày, chậm chạp không có tìm được cách tiến vào Long trì, lão hung hăng kéo kéo mái tóc bạc của mình, tâm tình rất là phiền não.

“Chết tiệt, đến tột cùng là kẻ nào thiết kế Long trì, cư nhiên ngay cả cửa cũng không có” Dạ Cô Phong bất mãn mắng, nhìn một toà nhà giống như một công trình khép kín toàn bộ ngay trước mắt, lão chỉ nghe được bên trong truyền tới ẩn ẩn tiếng rồng ngâm, nhưng không có biện pháp, ngay cả cửa vào cũng không tìm ra.

Long trì chính là nơi Thánh Cung nuôi dưỡng Thần Long, nghe nói bên trong có Thần Long đan, vô cùng trân quý.

Sau khi lão đến Thánh Cung, trong lòng đăm chiêu suy nghĩ, nghĩ muốn tìm viên Thần Long đan này, đưa cho tiểu cục cưng của lão, thoả mãn tâm nguyện của tiểu cục cưng. Sau đó, hắn có thể đem tiểu cục cưng rời đi, đến Huyễn Dạ Tinh Hải- địa bàn của lão.

Cái nơi Thánh Cung quỷ quái này, làm sao so được với Huyễn Dạ Tinh Hải của lão chứ?

Lão tin tưởng tiểu cục cưng nhất định sẽ thích nơi đó, sau đó cùng lão nhân gia hắn hưởng thụ thiên luân chi nhạc*. (*người một nhà vui vẻ bên nhau)

Đang mắng, mí mắt hắn đột nhiên giật giận, ẩn ẩn cảm giác có chuyện gì không tốt đã xảy ra.

“Sao lại thế này? Chẳng lẽ Huyễn Dạ Tinh Hải đã xảy ra chuyện gì? Không đúng a, trừ phi vực thông xảy ra vấn đề, bằng không Huyễn Dạ Tinh Hải phòng thủ kiên cố, không có khả năng xảy ra chuyện. Nhưng nếu vực thông xảy ra vấn đề, thì khắp cả biển phải cảm nhận được mới đúng, vậy rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?”

Lão tiếp tục vò vò mái tóc bạc rối bù, vắt lông mày trầm tư, mí mắt lại nhảy lần nữa, trong lòng căng thẳng: “Chẳng lẽ là tiểu cục cưng xảy ra chuyện? Đi xem hắn một chút đã rồi nói”

Cùng lúc đó, tại phía xa Ngạo Thiên quốc, bên trong một chiếc xe ngựa đang trên đường đi đến Đông Lăng quốc, Vân Khê đang lim dim ngủ, đột nhiên bị ác mộng làm bừng tỉnh, doạ ra một thân mồ hôi lạnh.
Bình Luận (0)
Comment