Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 177

“Hỏng rồi, hình như cơ quan ở bên ngoài, chúng ta từ bên trong mở không ra.” Vân Tiểu Mặc thử mấy lần đều thất bại, bé gấp gáp hướng bên ngoài hô “Phụ thân, chúng ta bị vây trong lòng đất, ra không được, làm sao bây giờ?”

Long Thiên Tuyệt bên ngoài nghe được tiếng la, tâm trí vừa động liền gào to: “Tiểu Mặc, dưới đất cấm địa có mồi lửa khác thường, để cho Tiểu Bạch nuốt nó! Một khi mồi lửa không còn, cấm địa sẽ bị phá hủy, mau!

Tiếng nói vừa dứt, hắn liền ra chiêu tấn công cung chủ. Tiên hạ thủ vi cường, hắn chỉ có chiếm được tiên cơ, mới có cơ hội cuốn lấy cung chủ.

” Cái gì? Nuốt mồi lửa?” Cung chủ tâm thần lay động, lộ ra vẻ kinh hoàng, nhưng rất nhanh khôi phục bình thường, hắn cần gì quan tâm đây? Cõi đời này làm gì có người hay thú cưng có thể cắn nuốt thần hỏa? Đây rõ ràng chính là quỷ kế của Long Thiên Tuyệt!

Hắn cuồng tiếu nói: “Long Thiên Tuyệt, ngươi thật xảo trá! Để loạn tâm trí bổn cung, thậm chí ngay cả lý do như vậy cũng có thể thêu dệt ra, Bổn cung bội phục vạn phần!”

Cung chủ tay áo phất động, khí thế ngút trời, hai đại cao thủ chính diện đánh nhau, kịch liệt va chạm!

Đất rung núi chuyển!

“Tốt, để lão phu cho ngươi thử một chút uy lực Huyền tôn đỉnh!”

Thanh âm hùng hậu phát ra, một đạo Huyền khí mạnh mẽ khác lập tức từ chân trời đánh tới, không hề thua kém hai Huyền khí chính diện đang đánh nhau, cùng cỗ lực hơi yếu kia hợp thành một, cùng chống đỡ cỗ lực cực mạnh kia,ngang tài ngang sức!

“Đây...... Ngươi chính là lão bất tử Huyễn Dạ Tinh Hải?” Cung chủ ngửa đầu nhìn lại, chỉ thấy một lão giả áo xám từ chân trời theo gió mà đến, tóc bạc, ống tay áo phần phật lay động, giống như tiên nhân, hắn không khỏi ngây ngốc, nhưng ngay sau đó đáy mắt xẹt qua vẻ ngoan lệ.

Cho dù hai người bọn họ Đại Huyền tôn cao thủ liên thủ thì như thế nào?

Hắn không sợ chút nào!

” Rất tốt! Tới đúng lúc! Bổn cung sẽ cho các ngươi cùng nhau đến Tây Thiên!”

Huyền khí của hắn mạnh mẽ phát ra, ba cỗ khí lãng trong nháy mắt bành trướng.

Trên tuấn nhan của Long Thiên Tuyệt bắt đầu có dấu hiệu cố hết sức, hắn quay đầu nhìn về người đột nhiên đến – Dạ Cô Phong, hơi giật mình, càng nhiều hơn là mừng rỡ, tuy xưa nay rất ít cùng người Tam Đại Thánh Địa lui tới, nhưng trong Huyễn Dạ Tinh Hải có vị tuyệt đỉnh cao thủ Huyền tôn chi cảnh, hắn đã sớm nghe thấy, hơn nữa cùng Dạ Hàn Tinh qua lại, nên hắn đối với vị này tuyệt đỉnh cao thủ này ngưỡng mộ đã lâu. Hôm nay không ngờ đến hắn lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lại cùng mình đứng ở một cái chiến tuyến, như thế xem ra, Tiểu Mặc được cứu rồi.

” Đa tạ Dạ tiền bối tương trợ, đợi vượt qua một trận này, cứu ra tiểu nhi, vãn bối nhất định hảo hảo báo đáp tiền bối.”

“Không cần! Lão phu cùng lệnh lang chính là bạn vong niên (bạn không phân biệt tuổi tác), hắn gọi lão phu một tiếng Phong gia gia, lão phu tự nhiên cũng xem hắn như tôn nhi của mình. Hôm nay tôn nhi gặp nạn, lão phu sao có thể khoanh tay đứng nhìn?”

” Thì ra là như vậy.”

Long Thiên Tuyệt cùng Dạ Cô Phong mỉm cười liếc nhau một cái, ngầm hiểu lẫn nhau, nếu mục đích của bọn họ giống nhau, cùng là vì Tiểu Mặc mà đến, liền không có gì để nói thêm rồi, chỉ có chiến!

Cung chủ đón gió mà đứng, ánh mắt âm tàn xẹt qua nhìn hai người, không nghĩ tới chỉ là một hài tử lại có thể điều động hai đại cao thủ Ngạo Thiên đại lục đến đây tương trợ. Sớm biết như thế, hắn nên hoàn toàn lợi dụng nó, nói không chừng có thể đạt được càng nhiều chỗ tốt.

Nơi cấm địa, ba đại cao thủ hình thành thế chân vạc mà đứng, so đấu Huyền khí của mình, không phân cao thấp.

Ba cỗ Huyền khí một khi đã giằng co, chưa phân ra thắng bại, muốn rút lui là tương đối khó khăn.

Vô thanh vô tức, có một đạo sát khí phá không mà đến, đánh thẳng hướng ngực cung chủ.

“Ngươi dám?” Cung chủ quát lên một tiếng lớn, toàn thân liền phát ra Huyền khí đúng lúc ngăn chặn đạo sát khí kia.

” Hừ!” Thanh âm thống khổ khẽ truyền đến, một bóng đen từ giữa không trung rơi xuống, không phải ai khác, chính là Hắc y đấu lạp (đấu lạp: mũ trùm màu đen che mặt) Độc Cô Mưu! Một chiêu đâm tới bị phản chấn, hắn nỗ lực chống đỡ thân thể, thân hình không đứng vững.

” Hừ, chỉ bằng ngươi, cũng dám đánh lén Bổn cung? Bổn cung trước giữ lại tánh mạng của ngươi, chờ thu thập xong hai người bọn họ, lại đến lấy tính mạng ngươi!”Cung chủ tức giận nói, hắn hận không được một tay bóp nát hắn, hận sao hắn lại không có thêm tay.

Long Thiên Tuyệt đuôi lông mày đảo qua, quét về phía Độc Cô Mưu, vui vẻ nói: “Độc Cô huynh, Tiểu Mặc bị giam ở cấm địa dưới đất, ngươi mau vào cấm địa đi cứu hắn!”

” Tốt.” Độc Cô Mưu không do dự, lắc mình liền đi tới cấm địa bên ngoài cửa đá, dưới sự chỉ điểm của Long Thiên Tuyệt, thuận lợi địa tiến vào cấm địa.

Cung chủ giận dữ, nhưng cũng vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là đem tất cả tức giận toàn bộ chuyển đến trên người Long Thiên Tuyệt cùng Dạ Cô Phong. Mặc dù trong khoảng thời gian ngắn không có cách nào đem hai người hoàn toàn phá hủy, nhưng hắn rõ ràng chiếm thượng phong, hắn có lòng tin, chỉ cần tiếp tục cùng bọn họ đấu, hắn có thể nhất cử lưỡng tiện diệt Ngạo Thiên đại lục hai đại cao thủ, từ đó Ngạo Thiên đại lục duy hắn độc tôn!

” Ha ha ha” Các ngươi chớ đắc ý, Bổn cung sẽ làm các ngươi trả giá đại giới!”

Hắn lại tăng thêm vài phần lực đạo, khiến cho Long Thiên Tuyệt cùng Dạ Cô Phong hai người nhất tề rút lui một bước, trên mặt thần sắc cũng càng thêm cố gắng.

Trong cấm địa, Vân Tiểu Mặc nghe được lời nói của Long Thiên Tuyệt, ánh mắt sáng lên, lập tức quay đầu nhìn về phía Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch lúc này ánh mắt so với bé còn phát sáng hơn, nó cao cao nhảy lên: “Tiểu Mặc Mặc, nhiệm vụ này giao cho ta đi! Ngươi ở nơi này chờ, ta làm xong lập tức trở về!”

” Ừ, cẩn thận một chút nha.”

Cửu Long Hồn Hỏa tuy nói là chôn ở dưới đất, nhưng bởi vì lực uy hiếp bản thân nó thật sự quá cường đại, nếu chôn quá cạn, xung quanh cấm địa không ai sống nổi, còn nếu chôn quá sâu, linh hoa linh quả trong cấm địa không thể được hỗ trợ của Cứu Long Hồn Hỏa, cho nên nơi chôn Cửu Long Hồn Hỏa cùng cấm địa được kiến tạo vô cùng xảo diệu, đây cũng là nơi cung chủ cực kỳ tự hào, hết thảy cấu tạo cấm địa đều nằm trong lòng bàn tay hắn.

Tiểu Bạch men theo phương hướng mồi lửa, như một đạo khói trắng bay tán loạn, cho đến đi tới một chỗ sâu ngàn trượng, nó không chút do dự phóng xuống.

Ba đại cao thủ ngoài cấm địa, so đấu đã đến thời khắc mấu chốt nhất.

Long Thiên Tuyệt thân hình lay nhẹ, gọi ra Thiên Long hộ thân, mà Dạ Cô Phong thì chân mang Bạch Hổ, sắc mặt ngưng trọng.

” Các ngươi không cần đau khổ chống đỡ nữa! Bổn cung sẽ làm cho các ngươi hoàn toàn nếm thử sức mạnh cao nhất của Huyền tôn đỉnh!”

Gió lớn nổi lên, kinh động trời đất!

Ngay lúc này, đột nhiên trong cấm địa truyền đến một tiếng rồng ngâm, cao mà vang dài!

Ánh sáng bao phủ cả tòa cấm địa đột nhiên biến mất không thấy, cấm địa bắt đầu rung động, mỗi một đạo tường, mỗi một tấm ngói, đều có dấu hiệu sụp đổ.

” Đó là…” Thần sắc cung chủ đại biến, kinh hãi nhìn cấm địa biến hóa, lộ ra thần sắc bất khả tư nghị. Nhưng nếu hắn cảm giác không có sai, vậy hẳn là cấm địa bị mất đi Cửu Long Hồn Hỏa mới có thể sinh ra dấu hiệu sụp đổ hủy diệt. Cấm địa cùng Cửu Long Hồn Hỏa, nhất vinh câu vinh, nhất tổn câu tổn (như là cùng sống cùng chết a)”Chết tiệt! Đến tột cùng là người nào động Cửu Long Hồn Hỏa của hắn?

Lúc này, nóc cấm địa cũng đã bị phá, một bạch long bay ra, tư thái cao ngạo ngất trời phi thiên. Thân thể của nó khổng lồ, rõ ràng là một con rồng nhỏ trưởng thành, vảy bạch ngọc sáng ngời, che mờ cả ánh trăng, ánh sáng tỏa ra vạn dặm.

Nơi lưng của nó có hai bóng người nằm úp sấp, một lớn một nhỏ, chính là hai người Độc Cô Mưu cùng Vân Tiểu Mặc.

Bạch long ngẩng cổ lên, ngửa mặt lên trời rống một tiếng dài, uy thế kinh người, dường như muốn đem cả thiên địa hủy diệt.

Càng kinh người hơn, kèm theo tiếng rống của nó, một ngọn lửa lớn từ trong miệng nó phun ra, ánh lửa chiếu sáng hơn phân nửa bầu trời bao la, đem đêm tối chiếu lên đỏ bừng.

Ở phía dưới nó, cấm địa đã sụp đổ, trong cấm địa hết thảy tất cả đều bị hủy diệt. Trong khoảnh khắc, cấm địa biến mất, chỉ còn lại vực sâu vạn trượng trước mặt mọi người

” A… Bổn cung nhất định phải giết các ngươi!” Cung chủ khuôn mặt biến ảo, từ từ vặn vẹo, lộ ra vẻ dữ tợn. Cơ nghiệp hắn cực khổ sáng chế, lại bị hủy hoại chỉ trong chốc lát, điều này làm sao không làm cho hắn giận điên cuồng.

“Ha ha ha, bại hoại, tới bắt ta đi!” Liên tiếp một tràng cười dài trong miệng thốt ra, Tiểu Bạch khoan khoái động vòng eo, không thay đổi tính tình bất hảo.

Vân Tiểu Mặc từ trên xuống dưới, mắt nhìn xuống ba người đối trận, không khỏi đứng lên la: “Phụ thân, Phong gia Gia, các ngươi phải cẩn thận a!”

“Tiểu Bạch, ngươi mang theo Tiểu Mặc đi trước!” Long Thiên Tuyệt liếc một cái, quan sát đến biến hóa Tiểu Bạch, lộ ra vẻ vui mừng.

Vân Tiểu Mặc lắc đầu, chẳng những không đi, ngược lại thúc giục Tiểu Bạch nói: “Tiểu Bạch, công kích hắn! Dùng lửa thiêu đốt chết hắn!”

Tiểu Bạch tự nhiên là nghe Tiểu Mặc Mặc, thân thể lao xuống hướng cung chủ đi đến.

Rống

Một ngọn lửa lớn mang theo nhiệt độ cùng năng lượng kinh người, kéo dài đến mấy trượng!

Vị trí của ngọn lửa lại là mặt cung chủ.

“Đáng chết!”

Cung chủ vội vàng rút lui nhảy về phía sau, bay khỏi phạm vi công kích của ngọn lửa.

Bởi vì cung chủ rút lui, Long Thiên Tuyệt cùng Dạ Cô Phong hai người cũng nhanh chóng rút lui về phía sau mới đứng vững được, song song hít một hơi thật sâu, thật là nguy hiểm a.

” Giết! Thánh cung lạm sát kẻ vô tội, phóng hỏa đả thương người, chúng ta nên vì thân nhân đã chết báo thù!”

” Đúng, báo thù! Tất cả mọi người theo ta, hôm nay thề sẽ giết sạch Thánh cung!”

” Giết sạch!”

Vô số tiếng hét hò từ bốn phương tám hướng tụ lại, cả Thánh cung trong nháy mắt đã lâm vào trong biển lửa, đao quang kiếm ảnh, huyết sắc như mưa.

Cung chủ từ chỗ cao nhìn đến tình cảnh Thánh cung lúc này, khuôn mặt vặn vẹo càng thêm dữ tợn, trán nổi gân xanh, hơi thở quanh người càng thêm cuồng bạo.

“Gia gia, người của chúng ta đều tới!” Góc tây bắc, một đạo thân ảnh màu xanh da trời đang đi đến, đi theo hắn mà đến, còn có mười mấy tên cao thủ trang phục thống nhất, nhìn kỹ, rõ ràng chính là những cao thủ của Huyễn Dạ Tinh Hải, mà người lên tiếng chính là tôn nhi Dạ Cô Phong – Dạ Hàn Tinh.

“Long huynh, chúng ta lại gặp mặt!” Dạ Hàn Tinh giương đôi lông mày, hướng về phía Long Thiên Tuyệt cười lớn một tiếng, thân thủ nhanh nhẹn, tiêu sái như gió.

Long Thiên Tuyệt ngoắc ngoắc đầu, khản giọng nói: “Dạ huynh, là tới trả nợ a? Cần gì vội vã như thế?”

Dạ Hàn Tinh khóe miệng co quắp, người này, gặp mặt hắn là đòi nợ, quá không nể mặt đi? Dù sao mình cũng là cứu nhi tử (con trai) hắn mà đến.

Long Thiên Tuyệt tiếng nói vừa dứt, lại nói: “Bất quá, nhìn Dạ huynh cùng các huynh đệ Huyễn Dạ Tinh Hải vì tiểu nhi mà đến, ơn cao hơn trời, vậy nợ nần trước đó của chúng ta xem như xóa bỏ.”

“Vậy còn xem được!” Tâm tình Dạ Hàn Tinh cuối cùng cũng chuyển biến tốt một chút, ngân phiến (cây quạt a >.<) trong tay tát một tiếng mở ra, thoải mái nhàn nhã lay động.

Cung chủ hí mắt nhìn hết thảy chung quanh, sắc mặt âm lãnh, phần lớn Thái thượng trưởng lão dưới tay hắn toàn bộ đã bị Long Thiên Tuyệt hạ độc, những người đó mới là thực lực chiến đấu chính của Thánh cung, hắn biết hôm nay đại thế đã mất, nếu ở lâu thêm, mặc dù không đến nổi thảm bại nhưng cũng không chiếm được phần tốt

May là, hắn vì kế hoạch lớn nghiệp lớn, những năm gần đây lục tục đem thế lực Thánh cung khuếch trương đến ngũ quốc, nhất là tháng gần đây, lực lượng thi khôi hắn nhiều năm nuôi dưỡng đã toàn bộ chuyển dời đến ngũ quốc. Hôm nay cho dù Thánh cung mất đi hắn cũng không sợ chút nào.

” Tốt, rất tốt! Bổn cung nhớ được sỉ nhục hôm nay, mỗi người các ngươi bổn cung sẽ hảo hảo thu thập!”

” Côn Bằng”

Kèm theo tiếng kêu, một con Côn Bằng giương cánh xuất hiện ở trong bầu trời đêm, từ phía Tây gào thét mà đến.

Long Thiên Tuyệt kinh ngạc nhìn con Côn Bằng kia, trong lòng dâng lên nỗi bất an, cho tới nay hắn biết cung chủ có hộ thú thực lực siêu cường hộ thân, nhưng cũng chưa từng thấy qua diện mục thật của nó. Hắn cho rằng là một Viễn cổ Thần Long, bởi vì Thần Long Đan trong Long trì vốn là một Viễn cổ Thần Long, lại không nghĩ hắn đã đoán sai, thú sủng của cung chủ lại là một con Côn Bằng Viễn cổ!

(Ảnh minh họa đây: Côn Bằng là loài thú lai giữa chim và cá

Truyền thuyết có loài cá tên là Côn, không rõ dài mấy vạn dặm, ngang mấy vạn dặm (nói chung là rất to), một ngày nó bay vào đến tận trời, biến thành con chim khổng lồ lớn vài vạn dặm, gọi tên là Bằng.

Đúng vậy, đó là một con Côn Bằng đến từ Viễn cổ!

Trán của nó có ấn ký hiệu cổ xưa, ấn ký kia hắn từng ở một quyển sách cổ nhìn thấy, hình thể của nó khổng lồ, so với Côn Bằng của Hách Liên Tử Phong, lớn hơn đến ba lần

Đúng rồi, Côn Bằng, Hách Liên Tử Phong, cung chủ.

Long Thiên Tuyệt đột nhiên lắc đầu, điều này sao có thể? Nhất định là hắn suy nghĩ nhiều.

Hoảng thần trong nháy mắt, cung chủ đã đến trên lưng Côn Bằng, nghênh ngang rời đi, chỉ còn lại thanh âm nguyền rủa của hắn, thật lâu không thôi.

“Các ngươi chờ cho bổn cung, bổn cung nhất định sẽ làm cho các ngươi trả giá thật nhiều!”

Không có ai đuổi theo, thực lực của cung chủ tuyệt không phải bọn họ có thể chống lại, muốn chân chính trừ đi cung chủ, còn phải bàn bạc kỹ hơn.

“Phụ thân, Phong gia Gia, bại hoại chạy!” Vân Tiểu Mặc hưng phấn chỉ vào hướng cung chủ đi xa kêu lên vui mừng.

“Tiểu Mặc Mặc, bại hoại nhất định là bị Tiểu Bạch hù dọa chạy, kha kha kha...” Tiểu Bạch vẫy đuôi rồng, dùng sức vỗ xuống đất.

Mọi người thấy Tiểu Bạch đùa giỡn, không khỏi ồn ào cười to.

Đừng xem nó hình thể thoạt nhìn giống như rồng trưởng thành, nhưng vừa mở miệng, lập tức lộ ra nửa điểm cũng không có phong thái chững chạc mà một con rồng trưởng thành phải có.

Một đêm này, nhất định không yên ổn.

Âm thanh đao kiếm va chạm, tiếng kêu, tiếng la cũng không có ngừng lại.

Cho đến ngày hôm sau, cả Thánh cung cùng cả tòa Thánh Đảo, mới rốt cục khôi phục sự yên lặng.

Mọi người sau khi thương nghị, quyết định đem trọn Thánh Đảo trả về chủ cũ, một lần nữa giao cho Anh Mộc gia tộc và Lưu xuyên gia tộc, bởi vì hai đại gia tộc bọn họ dù sao ở trên đảo sinh sống gần mấy trăm năm, Thánh Đảo đã sớm thành là nhà của bọn hắn, là căn cơ của bọn hắn, vốn thuộc về bọn hắn.

Đệ tử Thánh Cung đều tử vong, về phần Thái thượng trưởng lão trúng độc kia bị Dạ Cô Phong áp giải về Tam Đại Thánh Địa, tiếp nhận Tam Đại Thánh Địa chế tài (một dạng hình phạt, quản chế).

Đến đây, Thánh Đảo khôi phục sự yên lặng cùng an tường của nó, dân chúng lại có thể tiếp tục an cư lạc nghiệp.

Bờ biển Thánh Đảo, người Huyễn Dạ Tinh Hải lần nữa trở lại thuyền của bọn hắn, cùng trên bờ tiễn biệt.

“Phong gia gia, Tiểu Mặc không muốn cùng người tách ra.” Vân Tiểu Mặc gắt gao ôm Dạ Cô Phong, khóc bù lu bù loa, không chịu cùng hắn chia ra.

“Tiểu Mặc, gia gia cũng không nỡ xa ngươi.” Dạ Cô Phong bị đứa nhỏ làm cho xúc động, mặc kệ đám thuộc hạ trước mặt, nước mắt cũng tuôn đầy mặt.

Mọi người thấy một màn này, vừa cảm động, lại là bất đắc dĩ.

Tất cả mọi người chuẩn bị sắp xếp xong, đều đợi màn chia tay này chấm dứt a.

Dạ Hàn Tinh khóe miệng ê ẩm nói: “Gia gia, ta mới là tôn tử của ngài, làm sao cho tới bây giờ cũng không thấy ngài không nỡ xa ta a?”

“Ngươi thằng nhóc không có tim không có phổi, sao có thể cùng tiểu ngoan ngoan của so sánh chú?” Dạ Cô Phong khinh thường trừng mắt liếc hắn một cái, lau nước mắt, cúi đầu nhìn Vân Tiểu Mặc, nói ” tiểu tiểu ngoan ngoan, ngươi không nỡ xa gia gia như vậy thì cùng gia gia về nhà đi.”

Dạ Hàn Tinh đau lòng không ngớt, quả nhiên, hắn ở trong mắt gia gia không có địa vị nào a.

Không đúng, nếu gia gia thật đem Tiểu Mặc mang về nhà, vậy bọn họ chẳng phải là thành cùng thế hệ, rối loạn bối phận?

“Long huynh, hay là ngươi đem bảo bối nhà ngươi mang về, bằng không gia gia của ta sẽ mất hết mặt mũi trước đám thuộc hạ.”

Long Thiên Tuyệt nghe Dạ Cô Phong nói muốn mang Tiểu Mặc đi Huyễn Dạ Tinh Hải, không khỏi nóng lòng, Khê Nhi vẫn chờ hắn đem nhi tử bình an về gặp nàng, làm sao có thể để cho nhi tử đi theo người khác về nhà?

“Tiểu Mặc, mẫu thân con còn đang chờ chúng ta trở về, chẳng lẽ con không nhớ mẫu thân sao?”

“Dạ, Tiểu Mặc nhớ mẫu thân nhiều lắm.” Vân Tiểu Mặc hít mũi một cái, cuối cùng từ trên người Dạ Cô Phong buông lỏng tay ra, cái miệng nhỏ nhắn nói: “Phong gia Gia, Tiểu Mặc không thể cùng gia gia trở về. Chờ Tiểu Mặc ra mắt mẫu thân, chờ mẫu thân đồng ý, Tiểu Mặc lại đi thăm Phong gia Gia.”

“Các ngươi mỗi một người đều là người xấu, trăm phương ngàn kế muốn chia rẽ ông cháu chúng ta, các ngươi thật xấu!” (chết cười) Dạ Cô Phong ôm chặt Tiểu Mặc, hướng về phía Dạ Hàn Tinh cùng Long Thiên Tuyệt trừng mắt ác độc liếc, vẻ mặt oán giận, thật giống như nhìn kẻ địch của hắn, hai người thấy vậy lạnh run một trận. Đây là đệ nhất cao thủ Tam Đại Thánh Địa trong truyền thuyết sao? Thật đúng là người được người Tam Đại Thánh Địa tôn sung là thủ lĩnh tối cao, lệnh ra lập tức thi hành Dạ Cô Phong sao?

Dạ Hàn Tinh cùng Long Thiên Tuyệt hai người lần nữa liếc nhau một cái, nhất tề nhận định, bọn họ hôm nay nhất định là gặp quỷ.

Trận chia tay này, ước chừng hao phí hai canh giờ mới kết thúc.

Cáo biệt người Huyễn Dạ Tinh Hải xong, lại lục tục cùng đám người Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang nhất nhất lưu luyến chia tay.

“Thiên Long tôn giả, Tiểu công tử, hoan nghênh các ngươi ngày sau quang lâm Thánh Đảo, Thánh Đảo đại môn vĩnh viễn chào đón các ngươi.”

“Tiểu công tử, ngươi tặng chúng ta nhiều bảo vật như vậy, cho chúng ta gầy dựng lại gia viên, chúng ta không có gì báo đáp. Ngày sau nếu có cần chúng ta, xin cứ truyền tin tới, chúng ta dù vượt lửa qua sông cũng không chối từ.”

Vân Tiểu Mặc mím môi cười, ngẩng đầu nhìn hướng phụ thân, bọn họ cũng phải rời đi rồi.

“Lưu xuyên thúc thúc, Anh Mộc thúc thúc, có thể phiền toái các ngươi tìm người hộ tống tiểu công chúa bọn họ trở về nước đi hay không? Bọn họ theo ta đến đây, hiện tại Thánh cung đã phá hủy, ta nghĩ bọn họ nhất định cũng muốn trở lại quốc gia của mình đi.”

Trước khi đi, Vân Tiểu Mặc vẫn không quên an bài cho các bạn thân mến của mình, những người khác cho dù không quan tâm, nhưng Hiên Viên Nghễ Nhi cùng Tây Môn Huyền Phong hai người là theo bé tới, bé không thể bỏ mặc.

Đám người Lưu Xuyên Nhất Hùng cùng Anh Mộc Đại Lang sảng khoái đáp ứng.

“Tiểu Bạch, chúng ta về nhà!”

Tiểu Bạch lần nữa biến thân, hóa thành Tiểu Bạch Long dũng mãnh phi thường, nó cử động lên thân thể, ở dưới ánh mặt trời càng thêm uy phong vô cùng.

“Tiểu Mặc Mặc ngồi xong chưa, ta muốn lên đường!”

Lúc này thân ảnh Tiểu Bạch khẽ động bay về nơi chân trời trải rộng, để lại một đạo ảnh trắng toát cùng tiếng cười vui vẻ.

Ở phía sau của nó, còn đi theo là mười mấy con Thần Long, khí thế ngút trời, làm cho mọi người khiếp sợ không khỏi thầm than trong lòng.

Tràng diện này, không khỏi quá phong cách, quá kích thích người đi!

Long Thiên Tuyệt nhìn đội ngũ phô trương kia càng bay càng xa, hắn bất đắc dĩ lắc đầu cười khẽ, đồng thời triệu hồi ra Thiên Long, cùng Độc Cô Mưu ngồi chung Thiên Long, đuổi sát đội ngũ phía trước.

“Mẫu thân, con tới đây”

” Nữ ma đầu, ta tới đây”

——————–

Tiểu Tuyền: hôm nay bận rộn cả ngày giờ này mới post được cho mọi người, ngày mai ta sẽ cố gắng tranh thủ lên lịch trước để tránh tình trạng post trễ mọi người phải chờ, đồng thời cũng vì bận bịu mà ko post được thứ nữ hôm nay, ta cũng sẽ post nó vào ngày mai, từ mai trở đi ta ít bận rội rồi, nên sẽ tranh thủ post đúng lịch và lì xì truyện mới trong dịp tết cho các nàng ^_^
Bình Luận (0)
Comment