Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 201

“Phu nhân ngươi có phải rất ghét ta hay không?” Lam Linh Nhi hàm chứa nước mắt, nhẹ nhàng ngẩn đầu, ủy khuất nhìn Vân Khê.

Chân mày Vân Khê khẽ nhướng, thuận miệng nói “ Ngươi nghĩ nhiều rồi.”

“Phu nhân ta thích Long đại ca, yêu Long đại ca, ta muốn cùng hắn ở chung một chỗ. Cho dù ta có làm tiểu thiếp của hắn, ta cũng nguyện ý. Phu nhân, ngươi có thể giúp ta không?” Lam Linh Nhi đột nhiên đưa tay, nắm lấy ống tay áo của Vân Khê, đau khổ cầu khẩn.

Chân mày Vân Khê càng nhíu chặt hơn, giữ vững trầm mặc.

“Phu nhân, van ngươi! Chỉ cần ngươi chịu giúp ta, ta nguyện ý làm trâu làm ngựa cho ngươi.” Lam Linh Nhi bụp một tiếng quỳ xuống dưới chân Vân Khê, đùi nàng bị thương mà phải quỳ xuống mặt đất, nhận lấy một trận đau nhức, nàng không để ý chút nào, cắn răng ngoan ngoãn nhịn lại.

“Phu nhân, van xin ngươi giúp ta. Ta không thể không có Long đại ca, ta muốn cùng hắn ở chung một chỗ, sanh con dưỡng cái. Chỉ cần có thể cùng hắn ở chung một chỗ, cho ta làm cái gì ta cũng đồng ý.”

Chân mày Vân Khê nhíu thành chữ xuyên (JII), cúi đầu nhìn nàng, đáy mắt thoáng qua vẻ ghét.

“Linh Nhi tình cảm không thể miễn cưỡng. Ngươi cũng thấy đấy, Thiên Thần thích Hách Liên Tử Ngữ, hắn đã chọn lựa, ngươi cũng nên buông xuống mới đúng, chấp nhất một đoạn tình cảm không có kết quả, cuối cùng cũng là ngươi bị thương.”

“Không, không phải như thế! Long đại ca cũng yêu thích ta, bằng không hắn cũng không tha thứ cho sai lầm ta đã phạm phải. Hắn rất quan tâm ta, đối với ta rất tốt. Ta không ngại hắn cưới tiểu thư Hách Liên Tử Ngữ làm vợ, ta cũng không cần danh phận, cho dù làm thiếp, làm nha hoàn ta đều đồng ý.”

“Phu nhân, bình thường Long đại ca rất nghe lời ngươi nói, chỉ cần ngươi làm chủ, hắn nhất định sẽ đồng ý. Cầu xin ngươi, phu nhân, xin ngươi hãy giúp ta.”

Lam Linh Nhi nắm chặt áo Vân Khê không buông, khiến cho Vân Khê đau đầu cau mày.

Hít thở, hít thở, hít thở sâu.

Vân Khê thiệt không nhịn được nữa!

“Đủ rồi” Thanh âm quát chói tai của Vân Khê hướng về phía nàng, mặt lạnh nói “Đây là chuyện của ngươi và Thiên Thần, ta không có quyền can thiệp, ngươi cứ bám mãi không buông thì phải lường trước đau khổ! Làm nữ nhân, nên có tự ái của nữ nhân, người không thương ngươi, ngươi đau khổ dây dưa có lợi ích gì? Nếu ngươi có một chút tự ái, nên buông tha cho đoạn tình cảm này, đi tìm tình yêu thuộc về mình. Ngươi còn nhớ Thiên Thần đối tốt với ngươi thì ngươi càng nên buông tay hắn, chúc phúc cho hắn tìm được tình yêu của riêng mình.”

“Không. Ta làm không được. Tại sao muốn ta buông tay tha cho người, mà không phải là Hách Liên Tử Ngữ?” Lam Linh Nhi ngã ngồi trên đất, bên trong điên cuồng, hét lên “Các ngươi đều xem thường ta, không muốn ta ở chung một chỗ với Long đại ca. Ta sẽ không buông tha, ta sẽ không buông tha.”

“Cứng đầu.” Vân Khê nghiêng người quay đầu, không thèm để ý tới nàng.

Nữ nhân này nhất định là điên rồi, giờ phút này, các nàng thân đang vùi lấp vào hiểm cảnh, có thể qua ải để đi ra ngoài được hay không càn không biết, vậy mà nàng còn có thời gian đau khổ cho nhi nữ thường tình, thật là điên.

“Hô…,”

Lúc này, một trận gió từ bên ngoài truyền tới, cửa ẩn hình biến mất nay lại hiện ra, có hai người đi theo trận cuồng phong đó, ngã vào trong không gian.

“Gia chủ, cứu ta.”

Giọng nữ nhân cao vút vì bị hù dọa, hóa ra là Hách Liên phu nhân sau khi ngã vào không gian, trức tiếp lọt vào vòng chiến của đám người sắt, bị người sắt bao vây, ngươi một cước hắn một chân, toàn bộ chào hỏi ở trên người Hách Liên phu nhân. Hách Liên phu nhân mặc dù cũng là người tập võ, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, làm sao mà chống đỡ được đông đảo người sắt công kích?

Hách Liên lão gia chủ cũng không khá hơn chút nào, rơi trúng ngay chỗ đội quân người sắt đang tụ tập, thân thể vừa rơi xuống đã bị người sắt bao vây.

Bên này Vân Khê đang đứng nhìn, phát hiện người mới đến là vợ chồng Hách Liên lão gia chủ, nàng không khỏi cười khẽ, cái này có tính là ác giả ác báo hay không ta? Hai vợ chồng này cũng không phải đèn dầu đã cạn, nên bọn họ bị người sắt vây quanh đánh, cũng hung hăng đánh trả.

“Phu nhân…” Lam Linh Nhi cũng phát hiện ra họ, tiếng khóc dừng lại, ở bên cạnh Vân Khê gọi khẽ.

Vân Khê nhìn nàng suỵt, không muốn làm cho vợ chồng Hách Liên lão gia chủ phát hiện ra sự có mặt của các nàng, tới cướp đoạt một ít diện tích đảo nhỏ chỉ có thể dung nạp được năm người.

Lam Linh Nhi ngây ngốc, lúc này mới hiểu dụng ý của nàng, kéo kéo y phục một chút rồi ánh mắt lâm vào trầm tư.

Vân Khê biết nàng là nội gián của Lam gia, thái độ đối với nàng không còn thân mật như lúc trước, hơn nữa nàng ta còn ngăn cản mình ở cùng Long đại ca. Nếu như Vân Khê tiếp tục bình an vô sự, cho dù các nàng thật vượt qua khảo nghiệm đi ra khỏi địa cung, thì nàng ta vẫn ngăn trở mình ở cùng Long đại ca.

Phàm là người ngăn cản nàng ở cùng Long đại ca, ta sẽ không bỏ qua dễ dàng.

Hách Liên lão gia chủ có thù oán cùng Vân Khê, nếu có thể mượn người Hách Liên gia trừ đi Vân Khê, như vậy nàng cùng Long đại ca sẽ mất đi một tầng cản trở.

Nàng ngước mắt, tròng đen hiện lên u quang mang vẻ sắc bén, đột nhiên cất giọng, hướng lão gia chủ Hách Liên hô “Hách Liên tiền bối, Hách Liên phu nhân, nhanh đến nơi này, nơi này an toàn.”

Vân Khê híp hai mắt lại, đột nhiên nhìn hướng nàng, không biết nàng đến cuối cùng là cố ý hay vô ý.

Lúc này Lam Linh Nhi co cổ lại, giả trang làm vẻ mặt kinh sợ, dạ thưa giải thích “Phu nhân, Hách Liên tiền bối đức cao vọng trọng, hơn nữa võ nghệ cao cường, có thể giúp đỡ chúng ta phá quan.”

Vân Khê nhìn nàng thật kỹ, ánh mắt lạnh lùng, thật giống như có thể xuyên thấu ánh mắt của Lam Linh Nhi, đến thẳng nội tâm của nàng. Đáy lòng Lam Linh Nhi khẽ run, đúng lúc một trận đau đớn từ đùi truyền đến, nàng ôm đùi phải, đau đớn than nhẹ.

Hách Liên lão gia chủ bị vây trong đám người sắt, lúc này hai mắt sáng lên, mới vừa rồi hắn chỉ lo cứu người, không để ý những chỗ khác, cứ nghĩ đến tầng này toàn bộ là thiên hạ của người sắt, khi thấy đảo nhỏ liền dắt phu nhân của mình, thi triển khinh công, lướt qua đỉnh đầu người sắt, bay theo hướng của Vân Khê và Lam Linh Nhi.

Vân Khê cắn răng, hướng Lam Linh Nhi trợn mắt một cái, thối lui một bước để hai chỗ cho vợ chồng Hách Liên lão gia chủ, nghĩ thầm sao nàng xui xẻo thế, không cùng tầng với Long Thiên Tuyệt…mà lại cùng lũ người đáng ghét ở chung tầng, thật là bức bối! Không biết Long Thiên Tuyệt cùng Tiểu Mặc đến tầng nào rồi, hi vọng tất cả bọn họ đều thuận lợi.

Sau khi vợ chồng Hách Liên gia chủ rơi xuống, chẳng những không cám ơn, ngược lại còn hướng nàng hừ lạnh một tiếng, còn đang ghen ghét chuyện nàng châm chọc hắn.

Hách Liên phu nhân trấn định lại, định tâm lại, sau đó ánh mắt chua ngoa liếc Vân Khê, trầm giọng nói “Long Thiên Thần đâu? Hắn lừa gạt con gái ta đến đâu rồi?”

Nàng cho là cùng nhóm với Long Thiên Thần đến chỗ này, nhưng bây giờ lại không thấy người, nên nghĩ Vân Khê dấu hai người họ đi rồi.

“Bọn họ thật lòng yêu nhau, ngươi tình ta nguyện, tại sao nói là lừa gạt? Hơn nữa chính các ngươi nuôi nữ nhi mà không quản tốt, đảo ngược lại chất vấn em chồng ta, ta cũng có thể nói, là nữ nhi nhà ngươi câu dẫn em chồng ta, các ngươi đã chú em nhà ta giấu đi.”

“Ngươi nói cái gì?” Hách Liên phu nhân tức giận không dứt, hai mắt trợn to nói “Nữ nhân này có biết xấu hổ hay không? Chính là em chồng ngươi dụ dỗ nữ nhi nhà ta, ngươi lại còn nói như vậy, nói xấu con gái ta.”

Thanh âm Vân Khê cười khẽ “Ta nói sai sao? Em chồng ta anh tuấn tiêu sái, phong lưu khoáng đạt, nhiều người thích hắn, nếu không phải nữ nhi nhà các người dùng sắc đẹp câu dẫn hắn, hắn làm sao đỗi đãi khác với nữ nhi nhà các ngươi.”

Long Thiên Thần đang ở tầng thứ tư tự nhiên sợ run cả người, thật là thấy quỷ rồi, người nào nhắc tới hắn thế? Nếu giờ này hắn mà nghe thấy chị dâu của hắn tán dương hắn như thế, cái đuôi của hắn còn không vển lên tận trời sao.

Lời nói Vân Khê rơi vào tai của Lam Linh Nhi, trong nội tâm nàng liền có một cảm giác thoải mái, không sai, chính là Hách Liên Tử Ngữ câu dẫn Long đại ca, nếu không làm sao Long đại ca lại đối với nàng lưu luyến si mê như vậy.

Hách Liên phu nhân nghe vậy, tức đến đỏ mặt, chỉ thẳng vào mặt Vân Khê mắng “Ngươi đừng vội tổn hại danh dự nữ nhi của ta! Trong đệ tử thế gia, rất nhiều người muốn cưới nữ nhi của ta, nàng muốn nam tử thế nào đều có, làm sao có thể thích một người võ công tầm thường, vừa rồi Long Thiên Thần còn không có thực lực gì. Rõ ràng chính các ngươi sử dụng quỷ kế, lừa gạt con gái nhà ta, cho nên mới làm cho nàng bị lừa gạt.”

“Được rồi, ồn ào lằn nhằn làm cái gì? Câm miệng hết cho ta!” Hách Liên lão gia chủ không nhịn được nữa rồi, thanh âm hướng hai người quát chói tai, uy nghiêm mười phần.

Thanh âm của Hách Liên phu nhân lúc này tiêu tan, không dám khiêu khích uy nghiêm của hắn nữa, Vân Khê thì không, cõi đời này không ai có thể vênh mặt và sai khiến nàng.

“Hách Liên tiền bối chính xác là cần phải quản lý tốt phu nhân của mình, tránh cho nàng họa từ miệng mà ra, đến lúc đó chết thế nào cũng không biết.”

Sắc mặt Hách Liên lão gia chủ liền lạnh lại, quát Vân Khê “Nha đầu, ngươi cũng câm miệng cho ta! Ta hỏi ngươi, ngươi cùng Phong Nhi quan hệ thế nào? Tại sao hắn giúp đỡ ngươi khắp nơi?”

Vân Khê cúi đầu nở nụ cười, giữa hai long mày u ám, nhìn như vô ý nói “Ngươi nên hỏi lệnh công tử đi a, ta cũng phải giun trong bụng hắn, ta làm sao biết hắn nghĩ gì? Ta cùng lệnh công tử không có lui tới, nhiều lắm cũng chỉ là gặp mặt một hai lần, hắn giúp ta, chắc là vì Hách Liên gia tộc mà suy nghĩ. Ai cũng biết, ta là nữ nhân của Long Thiên Tuyệt, nữ chủ nhân của Lăng Thiên Cung. Hắn giúp ta, cũng chẳng khác nào lấy lòng Lăng Thiên Cung, không muốn gia tộc Hách Liên đối địch cùng Lăng Thiên Cung. Hắn như thế là vì suy nghĩ cho gia tộc Hách Liên, mà ngươi lại hoài nghi dụng tâm của nhi tử mình, phụ thân mà nghi hoặc như vậy, thật đúng là buồn cười.”

“Là thế thôi phải không?” Hách Liên lão gia chủ vẫn nghi ngờ như cũ.

“Không tin cũng được, đây là chuyện nhà của các ngươi, liên quan gì đến ta chứ?” Ánh mắt Vân Khê khẽ cụp xuống, đột nhiên nghĩ đến cái gì, lại nói “Đúng rồi, lúc trước các ngươi có từng thấy người khác vượt quan không?”

“Có.” Ánh mắt Hách Liên lão gia chủ nhanh chóng, tựa hồ như nghĩ đến ái gì, kinh ngạc nói “Đúng rồi, Ngọc Nhi cùng Khánh trưởng lão đâu? Hắn vượt quan trước chúng ta, làm sao không có ở đây?”

“Nói như vầy đi, sau khi đi từ tầng hai vào, thì không dừng lại một cửa. Bọn họ nhất định đi tới những tầng khác.” Vân Khê sầu lo nói.

“Nói như vậy nơi này chỉ có bốn người chúng ta.” Hách Liên lão gia chủ nhìn đảo một vòng, cuối cùng tầm mắt rơi trên người Vân Khê, ánh mắt lóe sáng, đáy lòng Vân Khê sinh ra dự cảm xấu, hắn sẽ không nghĩ hiện tại nàng không có trợ thủ nào mà ra tay hạ sát nàng chứ?

“Hô”

Lại một lần thanh âm gió lốc gào thét, cửa ẩn hình lại xuất hiện.

Lần vượt quan này tổng cộng có ba người, theo thứ tự là Hách Liên Tử Phong, Tam trưởng lão, và Bàn trưởng lão.

Đợi khi Vân Khê thấy rõ người nào, đáy lòng thầm kêu không ổn, nàng thật là xui đến tận cùng, lại là người của gia tộc Hách Liên. Nếu bọn họ liên hợp lại đối phó với nàng, nàng chạy trời không khỏi trời nắng a.

Hách Liên lão gia chủ nhếch nhếch môi, cười lạnh đầy thâm ý, sau đó hướng ba người hô “Đừng dây dưa cùng bọn họ, nhanh đến nơi này, nơi này an toàn.”

“Vâng gia chủ!” Tam trưởng lão vui mừng kêu lên, chạy khỏi vòng vây người sắt, hướng đảo nhỏ bay tới. Bàn trưởng lão cũng không do dự, đuổi theo sau đó.

Hách Liên Tử Phong liếc đảo nhỏ một cái, chân mày tuấn tú cau lại.

Vân Khê thấy hai người bay đến, mâu quang nàng chợt lóe, trong lòng chợt cảm thấy không ổn. Tiểu đảo này vốn đã chật hẹp nhỏ bé, nhiều nhất cũng chỉ có thể chứa được năm người, bây giờ bọn nàng đứng bốn người cũng đã tỏ ra hết sức chật chội, nếu thêm hai người, vậy tất cần có người rời đảo nhỏ.

Bọn họ đều là người của gia tộc Hách Liên, tự nhiên đồng lòng nhất trí, làm sao có thể chứa chấp người ngoài sống chung?

Trong lúc suy tư, nàng cảm giác được có một cỗ trưởng phong tiến tới, nàng nhanh chóng bay ngược lên, đồng thời kịp thời gọi “Huyền dực.”

Huyền long xuất hiện, ngăn cản được một cỗ chưởng phong do Hách Liên lão gia chủ đánh tới, Vân Khê vừa lui, liền vững vàng rơi trên lưng huyền dực.

“Hèn hạ.” Ánh mắt nàng như điện hung hăng bắn về phía Hách Liên lão gia chủ, hắn ở sau lưng đánh lén nàng. Nếu không phải nàng phản ứng nhanh nhẹn, sợ lúc này đã sớm rơi xuống đầm nước, đi nuôi những con côn trung đen đó rồi.

Thật âm hiểm.

Người như vậy cũng có thể lên làm gia chủ sao? Hay nói, lòng hắn ích kỷ như vậy, làm sao có thể xứng làm gia chủ? Gia tộc như vậy, còn có thể làm cho người ta mong đợi ư?

Vân Khê rất hoài nghi.

“Khê Nhi.” Thân ảnh màu tím như gió chuyển đến bên người nàng, đứng trên lưng Huyền Dực, Hách Liên Tử phong thấy nàng bình yên vô sự, lúc này khẩu khí cũng nhẹ nhàng, vừa rồi hắn cũng thấy, mảnh đất nhỏ như vậy, không thể nào chứa được sáu người. Lúc này hắn liền nghĩ đến sẽ hạ địch thủ, không do dự chút nào, nên hắn lao tới trước tiên.

“Hách Liên đại ca, ta không sao.” Vân Khê cho hắn một ánh mắt yên tâm.

“Vậy thì tốt.” Hách Liên Tử Phong nhìn nàng, ánh mắt mang theo vẻ ôn nhu cùng may mắn.

Một màn này, toàn bộ đều được Hách Liên lão gia chủ cùng Hách Liên phu nhân nhìn thấy, ánh mắt hai người lúc này biến hóa.

“Gia chủ, ngươi thấy được? Đại công tử quả nhiên cấu kết cùng yêu nữ, nếu không phải như thế, quan hệ bọn họ làm sao thân mật vậy?” Hách Liên phu nhân bắt được nhược điểm, liền kích động nói.

Ánh mắt Hách Liên Tử Phong ảm đạm, hiện lên vẻ đau đớn khó có thể che giấu, hắn không trả lời, tiếp tục đứng bên người Vân Khê, giữ vững trầm mặc.

“Cái này còn cần giải thích sao? Nhớ ngày đó mẹ ruột ngươi cũng bởi vì không kiềm chế, thay đổi thất thường, thành thân rồi còn đi câu dẫn người khác, cuối cùng chạy theo nam nhân khác. Mẹ ruột hắn thật là sự sỉ nhục của gia tộc Hách Liên, hắn cũng không khá hơn chút nào, qua lại cùng phụ nữ đã có chồng, câu ba đáp bốn! Cho nên nói, có mẹ thế nào ắt có con như vậy.” Hách Liên phu nhân mắng rất lâm ly thoải mái.

Sắc mặt lão gia chợt lạnh băng, hướng về Hách Liên phu nhân quát “Câm miệng! Không cho nhắc đến con tiện nhân kia!.”

Cả người Hách Liên Tử Phong chấn động, hai tay nắm lại, quanh thân lạnh lẽo tăng lên.

Vân Khê quay đầu nhìn hắn, bắt gặp đáy mắt hắn dâng lên sóng ngầm đáng sợ, đều có thể cắn nuốt hết thảy. Lại là loại ánh mắt đáng sợ này, nàng rất quen thuộc, chẳng lẽ bỡi vì Hách Liên phu nhân nhắc tới mẹ hắn, cho nên trong lòng hắn cừu hận cùng tức giận lại kéo tới.

Thì ra là vậy, tình cảnh của hắn không chịu được ở gia tộc Hách Liên, nàng đột nhiên có chút đau lòng.

Không trách được, thảo nào tính tình của hắn âm u như thế, không muốn thổ lộ tấm lòng của mình với người khác, thì ra bản thân hắn sống trong hoàn cảnh mù mịt tăm tối, lưng gánh vác nhiều hoài nghi cùng khuất nhục.

Không tự chủ được, Vân Khê liền nắm lấy tay hắn, muốn dùng tay mình sưởi ấm cho hắn. Tay hắn khẽ run, lạnh như băng, mấy sợi gân xanh trên tay đều nhúc nhích.

Vân Khê dùng sức nắm chặt, nắm chặt nắm tay của hắn, cảm giác được tay hắn từ từ thả lỏng, lúc này mới buông ra.

“Ngay cả nữ nhân của mình cũng không quản lý tốt, hẳn là nam nhân không có bản lãnh mới đúng. Chẳng qua không biết, nam nhân này mị lực không đủ, hay là phương diện khác của hắn không được?” Ánh mắt Vân Khê nhìn tà tà về phía bộ vị của Hách Liên lão gia chủ, thần sắc bừng tỉnh đại ngộ nói “Nga, Hách Liên tiền bối sẽ không phải là có bệnh tật gì khó nói chứ?”

“Ngươi, ngươi nói cái gì?” Hách Liên lão gia chủ giận dữ, khuôn mặt già nua đỏ lên, phi thân bay lên trời, một trận gió mạnh mẽ thoát ra từ tay hắn, kích động mà đến.

Vân Khê xoay người quay lại, bay khỏi chỗ.

Huyền Dực vung vẩy đuôi rồng, đụng về hướng Hách Liên lão gia chủ.

Oanh, Oanh!

Người và rồng giao chiến hai hiệp, mỗi một hiệp cũng có thể đem khí lưu chung quanh kích động thành từng cơn sóng.

Trảm Lãng kiếm rút ra khỏi vỏ, kiếm quang như tuyết, ẩn tiếng sấm nổ mạnh.

Vân Khê cầm kiếm, động thân lên, giờ phút này địch mạnh ta yếu, nàng chỉ có thể đoạt được tiên cơ, ra sức chém.

“Yêu nữ, mình ngươi chịu chết đi, đừng có trách lão phu.” Hách Liên lão gia chủ rút đay lưng bên hông ra, ánh sáng kiếm quang lạnh lẽo như đóng băng mọi thứ, sát khí bức người.

Thần huyền tam phẩm.

Hách Liên lão gia chủ không phải đèn dầu đã cạn, quả nhiên thực lực đầy đủ.

Chẳng qua chỉ là kiếm khí, đã làm cho Vân Khê cảm thấy áp lực, không thở nổi.

Hừ, lão bất tử! Cùng lắm vận dụng thần khí, tiêu diệt ngươi trước rồi hãy nói.

Đáy mắt Vân Khê sát cơ nảy mầm.

Bên cạnh tiếng gió gào thét, thân ảnh màu tím lại chắn trước người nàng, kiếm trong tay Hách Liên Tử Phong lay động, nói với Hách Liên lão gia chủ “Phụ thân, hiện tại thời gian cấp bách, phá quan quan trọng hơn. Không nên vọng động.”

“Nghịch tử, ngươi lại che chở cho yêu nữ này?” Hách Liên lão gia chủ không muốn thu kiếm lại, ngược lại dơ kiếm đâm tới Hách Liên Tử Phong.

Kiếm trong tay phụ tử chạm nhau, leng keng, ánh lửa văng khắp nơi.

Lúc này tiếng kinh hô từ Hách Liên phu nhân truyền tới “Gia chủ, cứu mạng a.”

Hai cây kiếm vừa mới tiếp xúc, liền lập tức tách ra.

Cúi đầu nhìn lại, trên đảo nhỏ đông nghịt, chẳng biết từ lúc nào vô số côn trùng đen bò đầy.

Mới vừa rồi mọi người chỉ chú ý đánh nhau, lại không chú ý dưới chân vô số côn trùng đen đột nhiên thoát ra, hơn nữa thật nhiều côn trùng đen bò lên chân bọn hắn, chui vào ống quần bọn hắn, đợi bọn hắn phát hiện, côn trùng đen đã tràn lan, xâm chiếm tứ chi cùng da thịt bọn hắn.

Hách Liên lão gia chủ chứng kiến, sắc mặt kinh biến “Rời đi nhanh một chút.”

Vân Khê nhảy nhẹ nhàng, trở lại trên lưng Huyền Dực, cúi đầu nhìn tình hình bên dưới, không khỏi cười, trong tiếng cười mang đầy vẻ hả hê đắc ý.

“Ai, ác nhân tự có côn trùng cắn. Cho nên nói, làm người thiện lương một chút mới tốt.”

Hách Liên lão gia chủ quay đầu lại trợn mắt nhìn nàng, hiện tại hắn không có thời gian so đo với nàng, đem cánh tay thu lại, rơi xuống trên đảo nhỏ, hắn lại là dụng chưởng lực oanh kích cùng trường kiếm chém xuống, cố gắng chém tận giết tuyệt đám côn trùng đen. Song côn trùng giống như vô tận, không ngừng chui lên từ khe rãnh, hắn chém giết một nhóm, lại có một nhóm mới vọt tới, cuồn cuộn không dứt, không ngừng sinh sôi.

Dung mạo Hách Liên phu nhân thất sắc, trên thực tế đã không có dung mạo, nếp nhăn trên mặt ngày càng rõ ràng, cùng tiếng thét chói tai.

Bi thảm nhất không ai khác hơn Lam Linh Nhi.

Lúc trước đùi nàng đã bị côn trùng đen xâm lấn, trên vết thương còn máu, hơn nữa côn trùng đen lại đột kích, ngửi thấy mùi máu tươi trên đùi nàng, bọn chúng trở nên hưng phấn. Hơn phân nửa thân nàng đã bị côn trung đen xâm lấn, nàng mới thật sự là dung nhan thất sắc.

“Phu nhân cứu ta” Ánh mắt Lam Linh Nhi cầu khẩn nhìn Vân Khê, vừa dãy dụa gần kề với cái chết, vừa mạnh mẽ hô to.

Lúc này mới nghĩ đến nàng sao? Vừa nãy nàng ta hại mình sao không nghĩ?

Vân Khê từ trên nhìn xuống nàng, ánh mắt lạnh lùng, thần sắc hờ hững.

Người ta trong lòng độc ác, muốn hại nàng, nàng tại sao phải dùng đức báo oán?

Lam Linh Nhi thấy ánh mắt nàng lãnh mạc, lòng nhất thời lạnh lẽo, nàng hối hận, hối hận không nên sinh tà niệm nới nàng ta, bằng không mà nói…, nàng ta làm sao khoanh tay đứng nhìn, không để ý đến sống chết của nàng.

“Phu nhân, ta sai rồi, cứu ta đi.” Côn trùng đen từ từ che mất thân thể nàng, cổ nàng, mặt nàng.

Lam Linh Nhi kêu cứu thế nào, Vân Khê cũng hờ hững nhìn Lam Linh Nhi, cùng không có bất kỳ động tác nào, khóe môi sâu sắc cong lên. Nàng cho tới bây giờ chẳng phải là người tốt lành gì, người không phạm ta ta không phạm người, nếu người phạm ta, như vậy thật xin lỗi.

“Hách Liên đại ca bây giờ chúng ta nghĩ biện pháp phá quan chứ, thời gian không còn nhiều lắm.” Vân Khê quay đầu, nhìn Hách Liên Tử Phong, nàng không quên đáy mắt hắn chợt lóe lên u quang phức tạp rồi biến mất.

Hắn lặng yên đứng bên người nàng, cũng không có bất kỳ dấu hiệu nào ra tay giúp đỡ, cả người giống như bức tượng điêu khắc, ngoại hình lạnh lùng, như một loại tư thái của thần thánh, mông lung đến không chân thật.

Hách Liên Tử Phong từ từ phục hồi tinh thần, nhìn lại ánh mắt của nàng, màu sắc con ngươi trang nhã nháy mắt chuyển thành ôn nhu, tiếng nói trầm thấp dễ nghe “Tốt, chúng ta cùng nhau phá quan.”
Bình Luận (0)
Comment