Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 230

“Văn trưởng lão khẩn trương như vậy làm cái gì? Chẳng lẽ trên người ngươi thật sự ẩn giấu bảo bối gì à?” Vân Khê ra vẻ ngạc nhiên, đôi mắt đẹp lười biếng quét nhẹ qua bộ dạng thần kinh căng thẳng của Văn trưởng lão, nàng bỗng nhiên phát giác, từ từ hành hạ hắn, khác xa với việc hành hạ hắn một lần cho xong, càng có thể giúp nàng giảm bớt nỗi tức giận!

Nàng tà tà nhếch môi, đột nhiên kêu lên: “Ây da! Ta chỉ là tùy tiện nói một chút mà thôi, chẳng lẽ thật sự bị ta cho nói trúng?” giọng nói của nàng tỏ vẻ kinh ngạc, Văn trưởng lão nghe vậy, hắn cũng giật mình một phen, không thể phân biệt được rốt cuộc nàng là giả bộ hay là thật.

“Văn trưởng lão chính là nhân vật có uy tính nhất trên Tam Đại Thánh Địa, trên người tự nhiên có không ít bảo bối, có lẽ một ít bảo bối nào đó còn có linh tính đây.” Long Thiên Tuyệt cười đến mị hoặc, thanh âm có chút lười biếng như trước, “Khê Nhi, không bằng ngươi hô một tiếng thử, thử xem có thể khiến bảo bối từ trên người hắn rơi xuống không?”

Vân Khê hướng về phía hắn lộ ra một nụ cười hội tâm*(nụ cười tỏ vẻ hiểu được những thứ người khác không biết đến), thần thái mang chút tà khí nghịch ngợm, khiến dung nhan tuyệt sắc trong nháy mắt tỏa sáng lung linh.

“Lão phu trên người căn bản không có bảo bối gì, coi như có, lão phu cũng sẽ không cho các ngươi!” Văn trưởng lão vững vàng che túi áo bên hông, làm bộ xoay người rời đi, “Dạ tiệc cũng không xê xích gì nhiều, chúng ta đi!”

“Văn trưởng lão gấp cái gì đây?” Long Thiên Tuyệt nhẹ nhàng cất bước ngăn cản đường đi của hắn, kết giới cường đại trong nháy mắt phóng thích, kết giới vô hình cường đại này lấy hắn làm trung tâm, bao bọc hắn trong vòng hai mươi bước, cũng có thể nói, phần lớn mọi người trong buổi tiệc đều bị bao phủ trong kết giới khổng lồ này, không cách nào thoát khỏi.

Một kết giới do cao thủ Huyền tôn kết thành, trừ phi là hơn mười cao thủ Thần huyền đỉnh liên tiếp công kích, mới có thể đem kết giới này đánh vỡ. Nếu không, bất luận kẻ nào cũng đừng mơ tưởng có thể thoát khỏi tay hắn.

Bất quá, Huyền tôn cao thủ không phải là vạn năng, bọn họ mỗi lần tạo ra kết giới này, sẽ hao tổn rất nhiều Huyền lực. Cho nên những lúc bình tường, trong vòng một ngày, bọn họ sử dụng nhiều nhất chỉ có hai đến ba lần. Nếu như liều mạng sử dụng, sẽ đưa đến hậu quả hư thoát vô lực, mà lúc bình thường, thời khắc đó chính là lúc Huyền tôn cao thủ yếu nhất.

Long Thiên Tuyệt lúc này dứt khoát sử dụng kết giới, đều do hành động của Văn trưởng lão xấu xa này chọc tức hắn, dám ở trước mắt hắn ám hại âm nữ nhân của hắn, có thể nhẫn tất không thể nhẫn.

Văn trưởng lão cảm thấy vô cùng áp bách, sau khi đi về phía trước vài bước, cũng không thể bước đến nửa bước. Khí tràng của Ngưng giới vô hình, giống như là một bức tường đồng vách sắt, ngăn ở trước mặt hắn, khiến hắn không cách nào vượt qua.

Những cao thủ đang ngồi rõ ràng cũng có thể cảm nhận áp lực của Long Thiên Tuyệt mang đến cho bọn hắn. Mọi người ai nấy đều khiếp sợ, không khỏi thấp giọng hô lên.

“Là cảnh giới của Huyền tôn! Trời a, Ngạo Thiên đại lục lại thêm một gã Huyền tôn cao thủ!”

“Long tôn chủ chưa được bao nhiêu tuổi, đã có thành tựu cao như vậy, tiền đồ vô hạn a.

Nói không chừng ngày sau còn có thể đột phá Huyền tôn, vươn lên cảnh giới cao hơn nữa đấy!”

“......”

Những âm thanh tràn ngập niềm hâm mộ, mọi người ai nấy đều kinh hãi thực lực của Long Thiên Tuyệt, mọi người rối rít rời xa đoàn người Văn trưởng lão, sợ bị liên luỵ.

“Tiểu Tả? Còn không mau trở lại?” Phía sau, truyền đến Vân Khê thanh âm uyển chuyển khẽ gọi, Văn trưởng lão đầu tiên sửng sốt, sau đó rõ ràng cảm thấy trong túi áo có vật gì đó đang cố thoát ra, hắn âm thầm kinh hãi, chẳng lẽ nàng đã khôi phục sức mạnh, có thể gọi thần khí trở về?

Tay của hắn gắt gao nắm chạy túi áo, vô luận thế nào, hắn cũng không thể đem thần khí trong tay này làm mất. Hắn vẫn chờ ngày mai trở lại Tam Đại Thánh Địa, tiếp nhận khen ngợi của trưởng lão hội đây!

“Chết tiệt! Không được lộn xộn!” Văn trưởng lão hướng hướng về phía thần khí trong túi áo khẽ quát lên.

Vân Khê mỉm cười, gọi khẽ lần nữa: “tiểu Tả, đừng trốn như nữai, còn không mau mau trở lại?”

Hưu ——

Túi áo Văn trưởng lão định trực tiếp xuyên một cái lỗ, một chiếc khuyên tai cổ kính hình tròn màu bạc bay ra... Cũng không biết có phải đang đùa cợt Văn trưởng lão hay không, nó không trực tiếp bay đến tay Vân Khê, mà là bay một hồi, nhảy nhót một phen, giống như cố ý đang đợi Văn trưởng lão.

“Chết tiệt! Trở lại!” Văn trưởng lão vươn cánh tay cướp đoạt.

Hai gã sứ giả của Độc Cô lĩnh thấy thế, cũng tham gia cướp đoạt, bởi vì bọn họ đều nhận ra rồi, khuyên tai màu bạc kia chính là một trong thập đại thần khí, không phải chuyện đùa.

“Mau, bắt nó!”

Đối mặt với sự vây bắt của tam đại cao thủ, Tiểu Tả nhanh chóng tránh thoát, mỗi lần đều cố ý tại lúc ba người sắp bắt được, nó lại đột nhiên vòng sang đường khác.

Nói tóm lại, nói tóm lại, chính là...... Trêu chọc ngươi khác!

Ba vị cao thủ này thực lực không hề thấp, song người lại bị bắt trong kết giới của Long Thiên Tuyệt, thực lực của bọn họ bị giảm đi một nửa rồi, đây chính là khả năng của Huyền tôn cao thủ. Mà sức mạnh của thần khí lại không bị trói buột bên trong kết giới, cho nên ba vị cao thủ muốn hợp lực bắt nó, có chút khó khăn.

Bạch Sở Mục cùng Nam Cung Dực hai người đứng một bên, không hề có ý giúp một tay. Nhìn Văn trưởng lão ba người làm trò cho người khác, Bạch Sở Mục không nhịn được lắc đầu thở dài, đây vốn không phải đồ của bọn hắn, tội gì còn gắt gao giữ lấy nó đây?

Vân Khê nhàn nhạt nhếch môi, đáy mắt giảo hoạt chớp động: “Tiểu Hữu, còn không mau mang bạn của ngươi trở lại?”

Văn trưởng lão không hề chuẩn bị tí nào, bên này còn đang phí sức bắt tiểu Tả, tất cả thần khí trong túi áo đột nhiên nhất tề nhảy lên, vượt ngục mà chạy!

Văn trưởng lão ba người kinh hãi, cũng chầm chậm chấp nhận sự thật, thập đại thần khí hoàn toàn thoát khỏi tay bọn họ, không có biện pháp mang nó về rồi a.

Trước ánh mắt ngạc nhiên của mọi người, từng kiện thần khí lục tục bay đến giữa không trung, linh hoạt nhảy nhót, phảng phất có linh hồn như người bình thường vậy.

Ngạc nhiên hơn chính là, chỉ thấy Vân Khê nhẹ tung mình một cái, chấm dứt màn múa xinh đẹp này bằng một động tác bay đến giữa không trung. Nàng đứng giữa bầu trời, bạch y bồng bềnh, như chính nàng là thiên nữ hạ phàm!

Nàng nhàn nhạt nhếch môi, nhất tiếu khuynh thành, điềm đạm chớp nhẹ mi mắt, xoay một vòng bay ngang trên không trung.

Tiếng hút khí nối đuôi liên tục vang lên.

Mọi người thấy thập vật thần khí rối rít quay chung quanh thân thể nàng, vờn quanh, xoay tròn, giống như một tiểu hài tử vui mừng khi thấy mẹ của bọn nó, thánh khiết quang mang lóe sáng. Ánh sáng đem cả người Vân Khê vây quanh, càng lúc càng sáng, cho đến khi tất cả mọi người đều không thể mở mắt ra.

Bầu trời Thánh Đảo, một mảnh khiết quang chiếu rọi, Ánh sáng lấn át cả Nguyệt quang. Tại một đêm trăng đẹp như hôm nay, sáng lạng phóng thích năng lượng của bọn nó!

Vân Khê bị thập vật thần khí vây quanh ở trong đó, nội tâm cảm thấy tiếng lòng của chúng, tâm tình của nàng cũng đi theo vô cùng hưng phấn, giống như gặp lại bằng hữu xa cách đã lâu lắm vậy.

“Tiểu Tả, các ngươi đều tốt sao?” Nàng trao đổi với chúng bằng suy nghĩ.

“Chủ nhân, trên người cái tên bại hoại kia thối quá! Hắn mỗi ngày mang theo chúng ta, bất ly bất khí, còn dẫn chúng ta vào nhà xí, đều nhanh đem chúng ta thối chết rồi!” giọng nói của tiểu Tả thể hiện sự ghét bỏ.

“Đúng vậy, đúng vậy, thối chết, thối chết!”

“Chủ nhân, sau này chúng ta đều đi theo ngươi, ta thích nhất là mỹ nhân.”

“Đúng vậy nga, chủ nhân thật là đẹp! Chẳng qua là so với chủ nhân chúng ta thì kém một chút chút mà thôi.”

“......”

Thập vật thần khí khí linh vừa mở miệng thì cứ như cái máy hát, ngươi một lời ta một câu, dừng lại không được liễu.

Vân Khê không khỏi lén lau mồ hôi, nói: “Vậy chủ nhân chân chính của các ngươi là ai?” Nàng tự nhiên hiểu từ chủ nhân trong miệng bọn họ không phải là thập đại gia tộc, mà là chủ nhân chân chính chế tạo ra bọn nó.

Câu hỏi của nàng vừa ra, các khí linh lập tức yên tĩnh lại, cảm xúc ưu thương tràn ngập.

“Chủ nhân chân chính của chúng ta bị ám hại rồi, hồn phách nàng bị khóa tại một nơi bí mật, trải qua ngày tháng dài hằng ngàn năm, vẫn không thể siêu thoát chuyển thế.” Tiểu Tả nói với vẻ ưu thương.

“Vậy các ngươi biết hồn phách của nàng bị khóa ở địa phương nào sao?” Vân Khê ngạc nhiên nói.

Có một khí linh đoạt trước nói: “Không, chúng ta chỉ biết là nó nhất định ở trong Long Tường đại lục. Chúng ta từng nhận được tín hiệu của nàng gọi về, hiện chủ nhân đang chờ chúng ta đi cứu nàng, nhưng là chúng ta cũng không đủ năng lực, cũng không thể một mình xông phá đến Long Tường đại lục cứu chủ nhân. Hiện tại tốt rồi, chúng ta có chủ nhân mới, trên người ngài có huyết mạch chủ nhân, cho nên có thể thao túng lực lượng của chúng ta. Chủ nhân, chủ nhân, có thể cứu cứu chủ nhân của chúng ta?”

“Đúng vậy a, đúng vậy a, chủ nhân nàng thật đáng thương, bị người xấu hại, còn không cách nào đầu thai chuyển thế, ô ô......” Một khí linh sầu não khóc nỉ non, các khí linh còn lại cũng rối rít khóc theo.

Ánh sáng bao quanh Vân Khê từ từ yếu đi, khí tức không ngừng chuyển động, Vân Khê nhận lấy, có chút há hốc mồm. Những khí linh này quá đơn thuần a, nhưng cũng rất thiện lương, nếu như không đáp ứng thỉnh cầu của bọn nó, thật sự có chút không xong.

Hơn nữa, nàng cùng chủ nhân chân chính của bọn họ là quan hệ huyết thống, coi như là lão tổ tông của nàng liễu. Lão tổ tông gặp nạn, nàng vẫn phải là giúp một tay.

“Tốt lắm, các ngươi đừng khổ sở nữa, ta đáp ứng các ngươi, chỉ cần ta đến Long Tường đại lục, nhất định sẽ giúp các ngươi cứu chủ nhân.” Vân Khê cười nói.

“Có thật không? Chủ nhân ngươi thật tốt quá! Ta thích ngươi nga!”

“Chủ nhân, ta cũng thích ngươi! Thật ra thì...... Thật ra ngươi cũng đẹp giống chủ nhân cũ của chúng ta! ha ha, ha ha!”

“......”

Thánh Quang lần nữa nở rộ, đem Vân Khê toàn thân cảm thấy ấm áp. Vân Khê không khỏi cảm thấy buồn cười, những thần khí này cũng thật là đáng yêu!

Thời điểm nàng cùng các thần khí trao đổi, mọi người thấy vậy đều cảm thấy choáng váng.

Bọn họ đang nằm mơ sao?

Hay là nàng căn bản là không phải là người phàm, mà là tiên tử lạc xuống phàm trần, bây giờ là thời điểm nàng nên trở về Thiên Đình sao?

“Trời ạ, lão phu không có nhìn lầm sao? Đó chính là thập đại thần khí trong truyền thuyết đi? Trên đời có người có thể khiến thập đại thần khí cùng lúc tỉnh lại ư, thật là bất khả tư nghị.” Trong đám người, có người lên tiếng kinh hô.

Lúc trước mọi người chẳng qua là cảm thấy ngạc nhiên, cũng không biết thập đại thần khí, hiện tại sau khi có người nhắc nhở, các loại tiếng kinh hô liên tiếp van lên, tiếng hô hoan hỉ là nhiều nhất.

“Thập đại thần khí? Thật sự là thập đại thần khí? Thật tốt quá! Chúng ta rốt cục có hi vọng trở lại Long Tường đại lục!”

“Về nhà! Rốt cục có thể trở về nhà!”
Bình Luận (0)
Comment