Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 275

Tại tiểu lâu của Chí Tôn điện, chỗ ở của Vân Khê, lúc này mọi người tụ tập ở một chỗ, ăn uống linh đình, sung sướng gặp nhau.

Mọi người vây quanh nhau mà ngồi, vừa uống rượu, vừa đàm đạo.

Dưới đáy bàn, tay Long Thiên Tuyệt vẫn vững vàng nắm tay Vân Khê, một khắc cũng không nỡ buông ra.

Tại đây có tổng cộng sáu người, ngoại trừ năm người Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt, cũng chỉ có nột mình Chiến Thiên Dực. Chiến Thiên Dực tâm tình không tệ, uống có chút nhiều, không lâu lắm, một vò rượu cũng đã vào bụng.

“Muội tử, muội phu, đại ca thật cao hứng thay các ngươi! Hôm nay vợ chồng các ngươi có thể đoàn tụ, thật đáng mừng.”

Vân Khê không hề giấu diếm hắn về việc bọn họ đến từ Ngạo Thiên đại lục.

“Ta còn muốn đa tạ Chiến đại ca đã đối tốt với Khê Nhi, nên xin dùng rượu để tỏ lòng biết ơn của ta.” Long Thiên Tuyệt tay trái bưng chén rượu lên, hướng Chiến Thiên Dực giơ lên, khí phách uống một hơi cạn sạch.

“Tửu lượng giỏi!” Chiến Thiên Dực hắng giọng cười một tiếng, ngửa đầu, cũng uống theo một chén lớn.

“Đối với ta, sau này đừng nhắc tới hai chữ tạ ơn, đếu là người một nhà, nói tạ ơn thì giống như người ngoài không phải sao?” Hắn nhìn Vân Khê một chút, ánh mắt khẽ biến hóa, hơi say nói, “Lần đầu tiên ta nhìn thấy muội tử, đã cảm thấy nàng thật giống với muội muội của ta. Muội muội của ta hết sức khả ái, lại là một người biết điều, nàng ghét kẻ ác, yêu ghét rõ ràng, cũng vì vậy luôn tìm đến một chút việc phiền toái cho ta. Mỗi lần nàng ở bên ngoài gây chuyện, nàng sẽ không nói cho ta biết, đều là ta ở bên ngoài lặng lẽ thay nàng giải quyết phiền toái. Nàng cũng không biết chuyện này, còn tưởng rằng mỗi lần nàng làm chuyện tốt, không ai dám trả thù nàng, cho nên sau này mỗi lần thấy chuyện bất bình, nàng là người đầu tiên đứng ra giải quyết...... Thật là một muội muội ngốc! Nàng còn thật cho là không có gì mà nàng không làm được, là một nữ hiệp, ha hả a......”

Chiến Thiên Dực cười chảy lệ, nhớ lại chuyện cũ, tâm tư thoáng cái cuồn cuồn dâng lên.

“Đại ca......” Vân Khê nhìn hắn như thế, không khỏi đau lòng.

Chiến Thiên Dực giơ tay lên, tùy ý lau nước mắt, khoát khoát tay: “Không nói, không nói! Hôm nay là ngày vui, chúng ta không nên nói những chuyện mất hứng. Muội tử, muội phu, các ngươi hiện tại đoàn tụ rồi, sau này có tính toán gì không?”

Dưới đáy bàn, nắm tay nhau thật chặt, mười ngón tay đan xen, Long Thiên Tuyệt ôn nhu mỉm cười, nhìn Vân Khê nói: “Ta sẽ dẫn Khê Nhi rời đi, đi tìm Tiểu Mặc trước, sau đó đi tìm một nơi an bình nhất, cả nhà lẳng lặng sống một cuộc sống bình yên, đợi hài tử mới trong bụng ra đời.”

Vân Khê mỉm cười nhìn lại hắn, trong lòng ngọt ngào.

“Vậy thật sự là đáng tiếc, nếu các ngươi có thể ở lại học viện…, như vậy thực lực Vạn Hoàng học viện ta năm nay sẽ tăng thêm. Chẳng bao lâu nữa tại đại hội tỷ võ, thứ hạng của Vạn Hoàng học viện chúng ta, nhất định có thể đột nhiên tăng lên.” Chiến Thiên Dực thở dài, vẫn duy trì nụ cười trong sáng, chính là nói, “Bất quá, như vậy cũng tốt! Muội tử đang có thai, nên tìm một chỗ hảo hảo tĩnh dưỡng, người một nhà các ngươi cũng có thể đoàn tụ, đây là một chuyện đáng mừng, đại ca chúc phúc các ngươi!”

” Vì sao đại ca lại coi trọng thứ hạng của Vạn Hoàng học viện như thế? Lẽ ra thực lực Chiến gia ở Long Tường đại lục không kém, đại ca lại là người thừa kế duy nhất của chiến gia, nên sớm trở lại chiến gia, lấy năng lực của đại ca, nhất định có thể làm cho thế lực chiến gia ở Long Tường đại lục vững chắc cùng cường đại hơn, tại sao phải lựa chọn ở lại Vạn Hoàng học viện, chậm chạp không chịu rời đi?”

Vân Khê tò mò, thực lực Chiến Thiên Dực có lớn mạnh hơn nữa, danh vọng cao tới đâu, ở trong học viện, nhiều lắm thì là cũng thân phận đại sư huynh, vẫn phải khom gối dưới người ta. Hắn nếu trở lại Chiến gia, làm người thừa kế duy nhất của Chiến gia, tiền đồ của hắn sẽ vô lượng, đây chính là việc nàng không cách nào hiểu rõ.

Chiến Thiên Dực ánh mắt ảm đạm, hơi có vẻ chần chờ, hắn cúi đầu trầm ngâm, nhàn nhạt cười nói: “Muội tử quan sát rất tỉ mỉ, ta sở dĩ ở lại học viện, đúng là có nguyên nhân.”

Nụ cười của hắn, có chút đa sầu đa cảm.

Vân Khê giống như lĩnh ngộ được cái gì, bật thốt lên: “Chẳng lẻ việc này cùng cái chết của muội muội đại ca có liên quan?”

Chiến Thiên Dực nghe vậy, đột nhiên ngửng đầu lên, phản ứng có chút mãnh liệt.

“Chuyện này, muội tử không nên hỏi nhiều thì tốt hơn, ta sợ ngươi sẽ bị liên lụy. Hiện tại hai vợ chồng các ngươi chung một chỗ, cuộc sống gia đình của các ngươi tạm ổn là việc tốt, đại ca vĩnh viễn sẽ chúc phúc cho các ngươi. Thời gian cũng không còn sớm, hai vợ chồng các ngươi nhất định còn có rất nhiều lời muốn nói với nhau, đại ca sẽ không quấy rầy, ta xin cáo từ.

Chiến Thiên Dực vội vàng rời đi, thần sắc có chút khác thường, tựa hồ là cố ý ở tránh bọn họ.

Vân Khê cùng Long Thiên nhìn nhau, trong lòng có chút không yên: “Thiên Tuyệt, đại ca là người tính tình thẳng thắng, chưa bao giờ thất thố như thế. Trong lòng hắn nhất định có việc giấu diếm, không muốn dính líu tới chúng ta, dù sao thời điểm học viện tổ chức tỷ võ còn chưa đến, không bằng chúng ta đợi thêm mấy ngày, giúp đại ca thực hiện tâm nguyện của hắn, sau đó đi tìm Tiểu Mặc cùng Thiên Thần đoàn tụ, như thế nào?”

Long Thiên Tuyệt trầm ngâm chốc lát, gật đầu: “Được rồi! Hiện tại Tiểu Mặc đi theo Âu Li tiên sinh, còn có Đoan Mộc tiền bối bọn họ bảo vệ, sẽ không có chuyện gì. Ta sẽ kêu Vân hộ pháp thường xuyên truyền tin tức của Tiểu Mặc, bảo đảm Tiểu Mặc bình an vô sự, chúng ta liền ở lại vạn hoàng học viện, có lẽ nơi này cũng là một nơi không tệ để tĩnh dưỡng.”

“Như vậy thật là tốt! Sở dĩ võ công của ta có thể đột nhiên tăng mạnh, thì có thể chứng minh, nơi này xác thực là một vùng đất tốt.” Vân Khê đột nhiên nghĩ đến linh mạch, không biết có thể cùng đại ca thảo luận, để cho vợ chồng bọn họ cùng nhau tiến vào tu luyện trong linh mạch hay không? Nếu như có thể, như vậy võ nghệ vợ chồng bọn họ sẽ tiến triển cực nhanh, ngày sau còn sợ không cách có nào đặt chân ở Long Tường đại lục sao?

Long Thiên Tuyệt bắt gặp đáy mắt nàng xẹt qua vẻ sáng sực, yên lặng nhếch môi: “Đích xác là một chỗ đất linh!”

“Cũng không biết Tiểu Mặc thế nào......” Vân Khê đột nhiên có chút nhớ nhi tử, trong lòng không khỏi có chút mất mát.

Đây là một cái thành nhỏ của biên giới Sở thành, tên là Diệp, gọi chung Sở Diệp thành, chính là vì kỷ niệm Sở Diệp một vị nhân vật xuất sắc của Sở gia mà đặt tên cho thành trì, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Sở dĩ xưng là Sở thành, là bởi vì nó thuộc về phạm vi do người Sở gia quản lý, thực lực Sở gia ở Long Tường đại lục không được xem là khổng lồ, nhưng ở địa phương này, thì được xưng tụng như là hoàng đế, quyền lực chống trời, tất cả những nơi xa gần tòa thành, đều thuộc phạm vi mà bọn họ quản lý.

Trong Sở Diệp thành nơi nào đó, có một người đang nổi giận, mặc dù thanh âm đã đề thấp, nhưng vẫn là đưa tới sự chú ý của nhiều người. Cũng không phải do bọn họ, thật sự là do dáng ngoài cùng khí chất bọn người này quá bắt mắt, muốn làm người khác không chú ý cũng khó khăn, nhất là trong bọn họ còn có hai hài tử tựa như tiên đồng, càng làm cho nhiều người đã gặp qua là không quên được.

“Phong thúc thúc, Tiểu Mặc viết một phong thư cho mẫu thân, ngươi có thể giúp Tiểu Mặc đưa đi được không? Tiểu Mặc nhớ mẫu thân quá.”

Dưới gốc cây đại thụ, hai cái thân ảnh một lớn một nhỏ đang đứng, Phong hộ pháp nhìn lá thư tiểu Thiếu chủ đưa tới trong tay của hắn, tâm không khỏi sinh thương tiếc. Tiểu Thiếu chủ còn nhỏ như vậy, hiểu chuyện như vậy, thật là khiến người vui mừng a.

“Tiểu Thiếu chủ cứ yên tâm đi, thuộc hạ nhất định sẽ đem thư đưa đến trong tay phu nhân.” Điều kiện tiên quyết là tôn chủ đã tìm được phu nhân rồi, bất quá hắn cũng không nói, không muốn làm cho Tiểu Thiếu chủ thất vọng.

“Ừ, vậy ngươi đi nhanh về nhanh nga! Chú ý an toàn!” Vân Tiểu Mặc thanh âm ngọt ngào nói xong, rồi cùng Tiểu Bạch, một trước một sau dạo bước rời đi.

Phong hộ pháp nhìn thân ảnh tiểu Thiếu chủ, lệ nóng doanh tròng a, tiểu Thiếu chủ lại yêu quý thuộc hạ như vậy, làm cho hắn thật cảm động a. Nước mắt còn không có lau xong, chỉ thấy xa xa Vân Tiểu Mặc quay đầu lại, tăng thêm câu: “...... Cẩn thận thư của ta nga, chú ý an toàn!”

Phong hộ pháp nhất thời hóa đá, bị thương a, nguyên lai là phải chú ý an toàn cho thư, hắn lại còn không trọng yếu bằng một phong thư, thương tâm đã chết.

Lúc này, Vân Tiểu Mặc lại truyền tới một câu, lập tức làm cho hắn lại từ địa ngục bay thẳng lên trời.

“Phong thúc thúc, ngươi cũng muốn chú ý an toàn nga!”

Cảm động a! Ta đã nói rồi, Tiểu Thiếu chủ không phải là người như vậy!

Long Thiên Thần xa xa thấy hai người nói chuyện với nhau, chờ hắn gần tới, Vân Tiểu Mặc đã dẫn Tiểu Bạch đi. Tầm mắt của hắn rơi vào trong tay Phong hộ pháp, tò mò hỏi: “Tiểu Mặc cho ngươi thứ gì, cho ta nhìn xem.”

“Nhị công tử, đây là bí mật của tiểu Thiếu chủ, tại sao có thể tùy tiện nhìn đây?” Phong hộ pháp đem thư che ở trong ngực.

“Tiểu hài tử có thể có cái gì bí mật? Con nít mà làm như người lớn! Lấy ra!” Long Thiên Thần đưa tay, liền đem thư trong tay Phong hộ pháp lấy ra.

Con nít? Đến tột cùng ai mới người lớn mà như con nít đây?

Phong hộ pháp vuốt lỗ mũi, căm giận bất bình.

“Mẫu thân, người phải nhanh trở lại nga, không cho ở bên ngoài ham chơi, đem Tiểu Mặc cùng Tiểu Bạch quên mất. Phụ thân nói đi tìm người, người nhất định không nên chạy loạn khắp nơi, ngoan ngoãn chờ phụ thân. Chờ phụ thân mang theo người trở lại, Tiểu Mặc còn muốn thấy muội muội cùng với các người đồng thời trở về, Tiểu Mặc sẽ rất yêu rất yêu muội muội, tuyệt đối sẽ không khi dễ nàng.”

Nhìn đến đây, Long Thiên Thần xì cười ra tiếng, có chút bị nội dung trong thư làm cho giật mình.

“Phía dưới còn có......” Phong hộ pháp chẳng biết lúc nào cũng bu lại, chỉ chỉ một đoạn phía sau, hưng phấn nói.

“Muội muội, ngươi mạnh khỏe a! Ta là Tiểu Mặc ca ca vừa khả ái vừa thông minh của ngươi, lần đầu gặp mặt, ca ca sẽ chuẩn bị cho ngươi một bao tiền lì xì thật to, ngươi nhất định sẽ thích nha. Ca ca rất thích ngươi, ngươi cũng nhất định phải rất thích rất thích ca ca, so sánh với thích phụ thân cùng mẫu thân còn muốn thích hơn! Nhanh lên một chút trở lại nga, Tiểu Mặc chờ các ngươi!”

“Phốc! Hắn làm sao biết trong bụng đại tẩu nhất định là nữ nhi? Hắn muốn muội muội muốn muốn điên rồi sao?” Long Thiên Thần buồn cười, đem thư xếp lại tốt, nhét trở lại trong tay Phong hộ pháp, “Mau đi đi! Thuận tiện thay ta mang một câu, nếu như đại ca tìm được đại tẩu rồi, để cho bọn họ không cần gấp gáp trở lại, thai nhi trong bụng đại tẩu tương đối trọng yếu, ta ở chỗ này sẽ hảo hảo chiếu cố Tiểu Mặc.”

“Đã biết, Nhị công tử.” Phong hộ pháp đáp ứng, vội vàng rời đi.

Long Thiên Thần lắc đầu, khóe môi khó có thể ức chế nụ cười trong sáng, cháu nhỏ của hắn thật đúng là khả ái a.

Sau khi Vân Tiểu Mặc đưa thư, trong lúc rãnh rỗi, liền mang theo Tiểu Bạch ở trong sân mò mẫm lắc lư. Một người một thú sủng, một trước một sau, ở trong sân từ từ dạo bước, hình ảnh này không biết có bao nhiêu ấm áp cùng khả ái.

Đi tới trước cửa nhà Âu Li tiên sinh, xa xa thấy có một nam hài chừng bảy tám tuổi quỳ gối dưới gốc cây, hắn mặt mày thanh tú, lưng thẳng, đỉnh đầu quật cường ngẩng cao. Khó được nhìn thấy một tiểu bằng hữu có số tuổi tương cận, thoáng cái hứng thú của Vân Tiểu Mặc đã tới rồi, dẫn Tiểu Bạch, chậm rãi đến trước mặt tiểu bằng hữu kia.

Hắn không nói lời nào, giữ vững thần bí.

Lần đầu tiên lướt qua, tiểu nam hài kinh ngạc liếc hắn một cái, lộ ra thần sắc tò mò giống như những người khác, nhưng rất nhanh lại đem tầm mắt chuyển dời đến trước cửa nhà Âu Li tiên sinh.

Vân Tiểu Mặc tiếp tục không nói lời nào, tiếp tục giữ vững thần bí, lần nữa dẫn Tiểu Bạch từ bên người nam hài lướt qua.

Lần thứ hai lướt qua, nam hài hướng hắn quăng đi nhiều ánh mắt chú ý hơn, nhưng là rất nhanh dời đi tầm mắt, tựa hồ cái cửa lớn kia mới chân chính khiến hắn thấy hứng thú.

Vân Tiểu Mặc không có buông tha cho, vẫn như cũ lần lượt từ trước mặt hắn lướt qua, cho đến lần thứ N, nam hài kia rốt cục không nhịn được mở miệng.

“Uy, ngươi biết Âu Li tiên sinh sao? Có thể giúp ta vin xin hắn để cho hắn thu ta làm đồ đệ hay không?” Thanh âm nam hài có chút trầm thấp, cùng lứa tuổi của hắn hơi có vẻ khác biệt.

“Ngươi đang gọi ta phải không?” Vân Tiểu Mặc ngừng lại, chỉ chỉ mình, đáy mắt lóe ra ánh sáng hưng phấn.

Nam hài khóe miệng giật giật, rốt cục gật đầu, hắn nhiều lần một từ trước mặt mình lướt qua như vậy, không phải là gọi hắn, còn có thể kêu người nào?

Vân Tiểu Mặc cười hì hì đi tới, thật ra thì hắn đã nghĩ đến gần từ rất lâu rồi.

“Ngươi nghĩ để cho sư phụ ta thu ngươi làm đồ đệ?”

“Sư phụ ngươi?” Nam hài kinh ngạc đánh giá hắn, lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, “Thì ra là ngươi chính là đệ tử mà Âu Li tiên sinh thu nhận? Cũng không có cái gì đặc biệt nha, hơn nữa còn nhỏ như vậy, làm sao có thể so sánh với ta?”

Gương mặt Vân Tiểu Mặc đang cười hì hì, lập tức có xu hướng đông cứng, cái gì gọi là nhỏ như vậy? Người ta vốn là năm tuổi rồi!

“Ngươi nói ngươi so với ta lợi hại hơn, vậy ngươi nói một chút, ngươi biết cái gì, có chỗ nào so với ta mạnh hơn?”

Đỉnh đầu nam hài nhất thời ngẩng cao lên, tự tin nói: “Ta trải qua khảo nghiệm luyện khí thiên phú, vô luận là hỏa thuộc tính dung hợp lực, tinh thần lực cùng linh hồn lực đều có cấp bậc thiên phú ở cấp tám trở lên, nhưng thiên phú nhất là thiên tài luyện khí! Rất nhiều đại sư luyện khí cũng muốn thu ta làm đồ đệ, nhưng ta không có đáp ứng, nếu ta muốn bái sư, vậy thì phải bái sư phụ tốt nhất!”

“Ha ha ha ha! Cấp tám có gì đặc biệt hơn người? Tiểu Mặc nhà chúng ta đã vượt qua cấp chín rồi đấy!” Tiểu Bạch chợt cười, dương dương tự đắc nói.

Hừ, cùng so sánh thiên phú luyện khí với Tiểu Mặc, muốn đâm đầu vào chỗ chết!

“Vượt qua cấp chín?” Nam hài nhăn mi, không tin lắc đầu nói, “Không thể nào! Cõi đời này làm sao có người thiên tài có thể vượt qua cấp chín? Tầng tháp cao nhất của khảo nghiệm cũng là cấp chín, nếu như là vượt qua cấp chín, đây chẳng phải là muốn đem tháp khảo nghiệm phá đổ sao?”

“Không sai! Không sai! Chính là phá đổ! Ba tòa tháp khảo nghiệm, đều phá đổ!” Tiểu Bạch lắc lắc eo nhỏ, so sánh với thành tựu của chính mình tựa hồ còn hưng phấn cùng kích động hơn.

Nam hài lúc này mới phản ứng kịp, mới vừa cùng hắn nói chuyện dĩ nhiên là một tiểu cầu có bộ lông xù màu trắng, hắn trợn lớn con ngươi, ngạc nhiên nhìn Tiểu Bạch, nói: “Di? Nguyên lai là một con thú sủng! Nó lại có thể nói, thật thần kỳ!”

“Tiểu Bạch nó rất lợi hại, không phải là một thú sủngbình thường nha.” Vân Tiểu Mặc đối với hắn ấn tượng không xấu, cũng không trách hắn nhìn mình với ánh mắt khinh bỉ.

Tầm mắt nam hài từ trên người Tiểu Bạch, một lần nữa trở lại trên người Vân Tiểu Mặc, nghi ngờ nói: “Ngươi thật sự là thiên tài vượt qua cấp chín sao? Cho nên Âu Li tiên sinh mới thu ngươi làm đồ đệ?”

Nếu thật sự là như thế, hắn coi như là cam chịu, thua ở một thiên tài luyện khí sư vượt qua cấp chín, hắn không còn lời nào để nói, nhưng nếu thiên phú của đối phương xa xa không bằng hắn, hắn nhất định sẽ không cam lòng.

“Quá lời rồi, thật ra thì cũng không có lợi hại như vậy.” Vân Tiểu Mặc khó được khiêm nhường gãi gãi đầu, cười hắc hắc.

“Nhưng tại sao sư phụ lại không thu ngươi làm đồ đệ đây? Thiên phú của ngươi cũng không kém.”

“Âu Li tiên sinh nói, sau khi hắn đệ tử, cuộc đời này cũng sẽ không thu đệ tử nữa, để cho ta hết hy vọng, từ đâu tới đây, thì hãy đi về nơi đó.” Nam hài cúi đầu ủ rũ, tiếp tục nói, “Nhưng nếu như ta liền như vậy đi trở về, mẹ ta nhất định sẽ rất thất vọng, nàng đem tất cả hi vọng ký thác trên người vào ta, nếu ta không thể nên người, ở nhà nàng vĩnh viễn cũng không ngẩng đầu lên được. Thật ra thì ta mỗi lần gặp nàng bị những di nương khác khi dễ, trong lòng ta cũng thật khổ sở, cho nên ta nhất định phải bái Âu Li tiên sinh làm sư phụ, trở thành một luyện khí sư ưu tú, trở thành một người được mọi người tôn kính, như vậy mới có thể bảo vệ mẹ ta, làm cho nàng không bị người khi dễ nữa.”

“A? Ngươi thật đáng thương nga!” nghe vậy lỗ mũi Vân Tiểu Mặc ê ẩm, đột nhiên cầm quả đấm nhỏ nói, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi! Ngươi chờ nga!”

Tiểu nam hài khẽ sửng sốt một chút, sau đó chỉ thấy Vân Tiểu Mặc dẫn thú sủng của hắn, vừa loạng choạng vừa lảo đảo tiến vào gian nhà phía trước. Ánh mắt của hắn chớp chớp, con ngươi đen nhánh chiết xạ ra ánh sáng mong được, âm thầm ở trong lòng cầu nguyện, hi vọng Vân Tiểu Mặc có thể giúp được hắn. Bất quá, nếu không thành công, lòng hắn cũng mang cảm kích, bởi vì ở trên đời này, trừ mẫu thân ra, không còn người nào đối với hắn tốt như thế.

“Sư phụ, sư phụ, tại sao người không thu hắn làm đồ đệ a? Chẳng lẽ là ngại thiên phú của hắn không đủ cao sao?” Vân Tiểu Mặc vừa vào phòng, lại bắt đầu đối với Âu Li triển khai đối sách đeo người.

Âu Li đưa tay kéo hắn đến trước mặt của mình, sờ sờ cái đầu nhỏ của hắn, nói: “Sư phụ tự có kiên trì cùng nguyên tắc của mình, ngươi còn nhỏ, sẽ không hiểu. Chuyện trên thế gian này, không đơn giản giống như ngươi nghĩ, hiện tại phụ thân cùng nương của ngươi đều không ở bên cạnh ngươi, sư phụ chỉ vì an toàn của ngươi suy nghĩ, có thể không gây ra rắc rối, thì tận lực không gây ra rắc rối. Sư phụ làm như vậy, cũng là bảo vệ ngươi, biết không?”

“Nhưng là giữa hai chuyện này có quan hệ sao? Hắn thoạt nhìn thật rất muốn bái ngươi làm sư phụ, hơn nữa mẹ ruột của hắn thật đáng thương......”

“Ngươi biết không? Có chút nguyên tắc một khi bị phá vỡ, sẽ rước lấy nhiều phiền toái vô cùng, sư phụ lúc trước đã nói ra, sau khi thu nhận đệ tử, cuộc đời này cũng sẽ không thu nhận đồ đệ nữa. Nhưng nếu sư phụ nuốt lời, thu hắn làm đồ đệ, như vậy những người khác sẽ có ý kiến với sư phụ. Sau này sợ rằng sẽ có càng nhiều người đến nơi này, không ngừng đến đây bái sư, như vậy thầy trò hai người chúng ta còn có cuộc sống an tĩnh sao?”

“Nga, nguyên lai là như vậy a.” Vân Tiểu Mặc tựa hồ đã hiểu rõ, mấp máy cái miệng nhỏ nhắn, hơi có vẻ thất vọng, bất quá rất nhanh, ánh mắt của hắn vừa sáng lên, ngẩng đầu lên nói, “Sư phụ không thể thu hắn làm đồ đệ, vậy Tiểu Mặc thu hắn làm đồ đệ, có thể hay không? Sau này sư phụ dạy Tiểu Mặc cái gì, Tiểu Mặc sẽ dạy hắn cái đó, cứ như vậy, không phải không có chuyện gì sao?”

“Ngươi thu hắn làm đồ đệ?” Âu Li lộ ra vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, chỉ cho là hắn đồng ngôn vô kỵ, thuận miệng nói một chút mà thôi, vỗ vỗ cái đầu nhỏ của hắn nói, “Đứa ngốc! Hắn còn lớn hơn ngươi hai tuổi, nếu như ngươi có thể làm cho hắn bái ngươi làm thầy, sau này vi sư sẽ nhìn ngươi với một ánh mắt khác! Ha ha ha ha......”
Bình Luận (0)
Comment