Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 284

“Để cho muội giúp huynh tìm đường trước.” Vân Khê đưa tay, từ trong áo lấy ra mấy thỏi bạc, phủi phủi rồi đem nén bạc ném xuống dưới.

Keng keng keng keng —–

Tiếng nén bạc va chạm thanh thúy truyền vào tai, mọi người thở phào nhẹ nhõm. Thì ra tất cả chỉ là huyễn ảnh mà thôi, phía dưới chính là mặt đất, chỉ vì chứa đầy linh khí nên mới tạo ra huyễn cảnh.

“Hoàng sư huynh, Ngụy sư huynh, hai huynh chính là hai vị có tư lịch cao nhất trong chúng ta, theo lý chính là hai huynh đi trước mới phải.” Vân tiên tử đột nhiên mở miệng nói.

Vân Khê trừng ả một cái, lúc đầu chưa biết có nguy hiểm hay không, sao ngươi không dõng dạc như vậy? Hiện tại xác định tất cả chỉ là ảo ảnh, cũng không có nhiều nguy hiểm, ả lại đưa người của ả đi trước, đúng là vô sỉ đến cực điểm.

Vô sỉ hơn chính là, rõ ràng chính ả muốn đi trước, lại không nói rõ, mượn cớ nói là Hoàng Thạch cùng Ngụy Trọng hai người vào trước. Ba người bọn họ vốn là cá mè một lứa, hai người kia vào trước cùng với chính ả vào có gì khác nhau?

“Ai nha, chậm chân rồi, ta tới trước nha.” Vân Khê đột nhiên vươn chân ra, nghênh nghênh ngang ngang gác trên cửa, thân thể ngửa ra, dán lên phía đại môn, tư thế rất lưu manh chắn lại cửa lớn.

Gác chân, động tác này tuyệt đối là lưu manh!

Đo độ vô sỉ phải không? Vậy thì xem ai vô sỉ hơn?

Chiến Thiên Dực cố nén cười, nhìn Vân Khê bằng ánh mắt bội phục bội phục,không thể không nói, cõi đời này không có vô sỉ nhất chỉ có vô sỉ hơn!

Hai người âm thầm trao đổi ánh mắt, Chiến Thiên Dực dẫn đầu tiến vào không gian bên trong, hắn vốn là đứng gần cánh cửa cho nên không hề trở ngại mà cất bước tiến vào.

Những người còn lại thần sắc quái dị nhìn chằm chằm vào động tác gác chân của Vân Khê, vẻ mặt khác thường.

Nữ nhân này cũng quá không biết liêm sỉ đi. Trước mặt nhiều người lại làm ra tư thái “trang nhã” nhường ấy.

Vân tiên tử hừ lạnh một tiếng, đánh ra một đạo chưởng phong hướng Vân Khê công kích. Lúc này, ả tuyệt đối không để cho Chiến Thiên Dực chiếm tiên cơ, dẫn đầu khiến cho Vạn Hoàng chi Hoàng nhận chủ, nếu không, cơ hội hiếm có như vậy, chẳng phải là sẽ bị ngâm nước nóng sao?

“Vân tiên tử ngươi làm cái gì?”

“Vân cô nương cẩn thận!”

Mục Tiêu Tiêu cùng Mục Tương Tương đã nhận ra nguy hiểm, trước tiên hô lên đồng thời nhất tề xuất thủ, muốn chặn lại Vân tiên tử, chỉ tiếc Vân tiên tử tốc độ quá nhanh, các nàng đã chậm một bước.

Lúc này Hoàng Thạch cùng Ngụy Trọng hai người cũng đồng thời xuất thủ, ngăn trở hai tỷ muội họ Mục từ phía sau công kích Vân tiên tử.

Tình thế hết sức căng thẳng.

Tỷ đệ Hàn Thiên Phong nắm chặt kiếm, nhìn xem Vân Khê có thể ngăn cản được công kích bén nhọn từ Vân tiên tử hay không. Còn Mặc Tam thiếu thì âm trầm cười một tiếng, ôm kiếm mà đứng, không có bất cứ động tác gì.

Chỉ một thoáng ánh mắt của mọi người tập trung hướng tới Vân Khê cùng Vân tiên tử, một gác chân dựa cửa mà đứng, một thì mắt lộ hung quang, kiếm chiêu tuyệt sát, bộ dáng quyết tuyệt, không chết không thôi.

Vân tiên tử một chiêu sống chết, chưởng phong lạnh thấu xương hướng thẳng đỉnh đầu Vân Khê, chưởng này nếu trúng coi như một tảng đá lớn cũng sẽ bị đánh nát bấy chứ đừng nói là thân thể mềm mại. Có thể thấy Vân tiên tử hận thấu xương Vân Khê, muốn dồn Vân Khê vào chỗ chết.

Vạn Hoàng chi Hoàng chính là vật ả muốn, ai muốn ngăn ả, chính là tử địch của ả!

“Hừ, muốn lấy được Vạn Hoàng chi Hoàng sao? Mơ tưởng!” Vân Khê trong mắt hiện lên sát ý, trực tiếp đánh ra một quyền, bùm bùm, một quyền này đánh ra như dẫn động không khí xung quanh bùng nổ, hiện ra hơi thở vương giả. Bất kì vật gì gặp phải sức mạnh này chắc chắn cũng bị đánh nát thành tương.

“Hử?” Vân tiên tử xem chiêu, ánh mắt khẽ biến. Mấy ngày trước rõ ràng thấy đối phương mới tấn chức Huyền tôn nhị phẩm, tại sao hôm nay khí thế của nàng ta lại càng hung mãnh hơn rồi?

Vân tiên tử dao động trong nháy mắt, công kích cũng đột nhiên ngừng lại, Vân Khê lại đánh ra một quyền đem ả lùi lại mấy bước.

Nhân cơ hội, Vân Khê lắc mình vào bên trong.

Đối với Chiến Thiên Dực mà nói, bằng này thời gian cũng đủ cho Chiến Thiên Dực tìm thấy Vạn Hoàng chi Hoàng rồi, nàng cũng thấy mừng thầm cho đại ca. Chiến Thiên Dực tới thu phục Vạn Hoàng chi Hoàng, sau đó trở thành viện trưởng kế nhiệm của Vạn Hoàng học viện, đó cũng là thuận lí thành chương thôi.

Khi Vân Khê tiến vào bên trong, dưới chân hiện ra rõ ràng những lộ tuyến mảnh dài, hẹp, giăng khắp nơi. Vân Khê hít một hơi, thân thể có chút lâng lâng, dưới chân không ngừng bước đi, lấy tốc độ nhanh nhất, men theo hơi thở của Chiến Thiên Dực đi.

Không gian chứa linh mạch tạo nên ảo cảnh rất đặc biệt, mỗi bước đi lại thấy cảnh tượng biến ảo ra khác nhau, hơi thở vừa động cũng đủ để tạo nên ảo cảnh mới. Cho nên khi thân ảnh Vân Khê biến mất trong ảo cảnh, đám người Vân tiên tử xũng không thể thấy bóng dáng nàng, chỉ có thể dựa vào hơi thở mà truy tìm.

Vân Khê cũng vậy, nàng hoàn toàn không thấy phương vị của Chiến Thiên Dực, chỉ có thể dựa vào sự ăn ý mà mấy ngày nay hai người tạo dựng nên.

“Tiểu muội, mau tới đây” Một thanh anh quen thuộc nhẹ nhàng vang lên bên tai Vân Khê, là đại ca dùng bí âm, có lẽ sợ kẻ khác cũng đi theo tìm được.

Vân Khê trong lòng vui mừng, lập tức theo phương hướng chạy đi.

Từ trong ảo cảnh, Vân Khê rốt cuộc thấy được thân ảnh cao lớn của Chiến Thiên Dực, phía sau hắn mơ hồ có kim quang lóe sáng.

“Thế nào đại ca! Có tìm được Vạn Hoàng chi Hoàng sao?” Vân Khê cũng dùng bí âm.

Chiến Thiên Dực hướng nàng vẫy tay, ý bảo nàng lui lại một chút, hắn từ trong lông ngực lấy ra một thứ, trông giống như Thiên Vương Kính của Tiểu Mặc, đem nó treo lên trên không nhưng ở vị trí khác.

“Đây là Càn Khôn Kính, chính là truyền gia chi bảo của Chiến gia ta, có thể thông qua ánh sáng chiết xạ tạo ra ảo cảnh giống như thật.”

Hắn vừa dùng bí âm truyền lại tin tức, vừa chỉ phía sau hắn.

Vân Khê nhìn lên, không khỏi ngây người. Ở đây, một vòng hào quang màu vàng bao phủ, một Tiểu Phượng Hoàng đang thoải mái, nhàn nhã ăn linh quả, hơn nữa khẩu vị của nó thoạt nhìn hết sức chán chường, Linh Nguyên quả vô cùng trân quý nhưng nó chỉ tùy tiện ăn một chút rồi ném qua một bên, đúng là phá gia.

Nàng nhất thời hiểu được dụng ý của Chiến Thiên Dực. Hắn là muốn thông qua Càn Không Kính tạo ra ảo cảnh, đem đám người Vân tiên tử hấp dẫn qua đó, để cho bọn họ lầm tưởng rằng đã tìm thấy Tiểu Phượng Hoàng, nhưng kỳ thực đó chỉ là một ảo ảnh mà thôi, trong khi đó, huynh muội hai ngươi họ có nhiều thời gian hơn để thu phục Tiểu Phượng Hoàng.

Quả nhiên là vô cùng thông minh!

Vân Khê không khỏi giơ ngón tay cái tán thưởng a.

Vân tiên tử là người đầu tiên đi theo Vân Khê, nhưng chỉ chớp mắt đã mất đi tung tích của nàng, ả nhíu chặt chân mày, vừa tìm kiếm vừa lo lắng. Trăm triệu lần không thể để cho Vân Khê cùng Chiến Thiên Dực tìm được Vạn Hoàng chi Hoàng, mặc dù ả rất có lòng tin đối với huyết thống cao quý nhưng không sợ vạn nhất, chỉ sợ nhất vạn, ả không cho phép có sai sót gì!

ở bên cạnh ả, Mặc Tam thiếu vô thanh vô tức đi tới gần, nhanh chóng đẩy vai ả ra, hướng phía trước lao đi.

Vân tiên tử sắc mặt trầm xuống, thiếu chút nữa quên mất, nơi này còn một nhân vật nữa có khả năng uy hiếp tới ả. Nắm chặt vạt áo đối phương, Vân tiên tử đuổi theo, tuyệt không thể để cho người thứ ba vượt ả đi trước.

Mặc Tam thiếu dư quang quét nhẹ ả một cái, trong lòng âm thầm cười lạnh mang theo vài phần khinh thường.

Trước kia vì mượn hơi thế lực Vân tộc, hắn mới có chút thân cận ả, ai ngờ nữ nhân này quá tham hư vinh, lại âm thầm sai người phóng tin đồn, nói Mặc Tam thiếu hắn theo đuổi ả. Kể từ đó danh tiếng Vân tiên tử của ả bay lên như diều gặp gió. Hắn chẳng qua là lười giải thích nên mới để cho lời đồn này không ngừng khuếch tán, nhưng nếu như ả cho là như vậy có thể khiến cho Mặc Tam thiếu trở thành con cờ trong tay ả thì ả sai lầm to rồi.

Hừ, trong lòng Mặc Tam thiếu hắn, nữ nhân căn bản không đáng nhắc đến. Có cái gì có thể quan trọng hơn quyền lực?

“Muốn thu được Vạn Hoàng chi Hoàng? Ngươi tỉnh mộng đi.” Mặc Tam thiếu cười lạnh.

Vân tiên tử sắc mặt rất khó coi, hiện tại chỉ có hai người bọn ở chỗ này, ả không cần phải giả trang nữa, dù sao lộ mặt cũng không phải lần một lần hai.

“Những lời này phải là ta nói với ngươi. Ta có một phần tám huyết thống Vân tộc cổ xưa, ngươi có cái gì? Ngươi sao có thể sao sánh với ta?”

Mặc Tam thiếu cúi đầu nở nụ cười: “Huyết thống Vân tộc? Đừng quên nữ nhân kia cũng họ Vân, nói không chừng nàng so với ngươi càng có huyết thống tinh thuần hơn.”

Vân tiên tử vốn đang đi ngang hắn, thoáng cái dừng lại, trong đầu ả đột nhiên chấn động.

Đúng vậy a, sao ả lại không nghĩ đến điều này?

Nữ nhân kia cũng họ Vân, hơn nữa điều tra được nàng cũng không phải người trong Vân tộc, nhưng phạm vi ả điều tra cũng chỉ là trong nơi ở của Vân tộc mà thôi, nếu nàng chân chính là người Vân tộc nhưng lại không có trong Vân thành (nơi ở của Vân tộc), như vậy cũng chỉ có một cách giải thích duy nhất…

Đáy lòng ả lộp bộp nhảy lên, mãnh liệt cảm giác nguy cơ đang tới gần.

Không, ả không thể để cho nữ nhân kia thu được Vạn Hoàng chi Hoàng, Vạn Hoàng chi Hoàng là của ả!

Nàng gầm nhẹ, tăng nhanh tốc độ, xông vào ảo canh chồng chất bên trong.

Phía trước bỗng nhiên có kim quang ánh vào mắt ả, Vân tiên tử định thần nhìn lại, trong ánh kim quang rực rỡ có một Tiểu Phượng Hoàng đang đợi trong đó, nhưng nó hiện tại cũng không phải bị giam cầm mà đang nhàn nhã ăn linh quả. Lại không biết nó bị kẻ nào bứt lông, đang nhảy nhót trong vòng sáng kim sắc, Tiểu Phượng Hoàng lại muốn xông ra, phá tan vùng sáng mà ra rồi lại bị kim quang bao phủ không có biện pháp thoát ra.

Vân tiên tử mừng rỡ, ả nhìn xung quanh không phát hiện thấy thân ảnh của Vân Khê cùng Chiến Thiên Dực, nàng hưng phấn muốn kêu lên.

Ông trời có mắt, cuối cùng đã để cho ả là người đầu tiên nhìn thấy Vạn Hoàng chi Hoàng, điều này đủ để chứng minh ả mới là chủ nhân chân chính của Vạn Hoàng chi Hoàng!

Ả kích động che miệng, tránh để cho tiếng cười của mình làm hành tung, khiến kẻ khác phát hiện. Ả lặng lẽ chạy tới chỗ Tiểu Phượng Hoàng đang được bao phủ trong vòng kim quang, bắt đầu nghĩ biện pháp thuần phục nó.

Song ả trăm triệu lần không nghĩ tới, cái mình nhìn thấy chẳng qua chỉ là huyễn tượng do Càn Khôn Kính tạo ra, căn bản không phải là thật. Ả vẫn đang đắc chí, đúng là mơ mộng hão huyền.

Vạn Hoàng chi Hoàng chân chính giờ phút này đang bị Vân Khê chọc giận đến lông mao dựng đứng cả lên.

Vân Khê nhìn đến Tiểu Phượng Hoàng “ăn hoang phá hại” như thế, thật sự là không chịu nổi nữa rồi. Nhiều Linh nguyên quả như vậy lại bị nó chà đạp, ăn một miếng liền bỏ, quả thực là phung phí, đáng bị thiên lôi đánh.

Vì giúp nó chuộc tội, khiến nó khỏi bị thiên lôi trừng phạt, Vân Khê liền hết sức hảo tâm đem tất cả Linh nguyên quả chung quanh nó thu vào túi mình (tỉ…vô sỉ a…lấy việc công làm việc tư)

Tiểu Phượng Hoàng vốn cũng không cảm thấy Linh nguyên quả là đồ ăn ngon, nhưng bây giờ thấy có người đem đồ của mình đoạt lấy, nó không dựng đứng lông mới là lạ.

“Ô ô…. Khi dễ Tiểu Phượng Phượng, người xấu!” Tiểu Phượng Hoàng thanh âm trẻ con hướng về phía Vân Khê lên án. Kể từ khi nó bị viện trưởng cùng các trưởng lão dùng vầng kim sắc này bao phủ ở trong, một thân thần lực không cách nào thi triển, hiện tại lại bị khi dễ, tâm tính con nít liền bộc lộ, nó khóc rống lên.

Vân Khê trán đầy hắc tuyến, đây chính là Vạn Hoàng chi Hoàng trong truyền thuyết, có thể cứu vớt và thay đổi Vạn Hoàng học viện sao? Sao lại còn non nớt hơn cả Tiểu Mặc thế? Không đúng, nó tại sao lại có thể sánh được với Tiểu Mặc, chính là so với Tiểu Bạch còn muốn kém hơn nhiều.

Tiểu Bạch đáng thương, vô duyên vô cớ lại bị trở thành vật hy sinh.

Chiến Thiên Dực trên trán rơi xuống càng nhiều hắc tuyến hơn, lá gan của tiểu muội cũng quá lớn đi, lại dám giật đồ với Vạn Hoàng chi Hoàng, còn chọc Vạn Hoàng chi Hoàng đến sắp khóc, cái tinh huống này thật sự là….

“Được rồi, đừng khóc! Đồ vô lương tâm này, nếu không nhờ có ta, ngươi có thể tách vỏ trứng mà ra sao? Ta cùng lắm chỉ lấy của ngươi vài quả cây, có cái gì đáng giá? “ Vân Khê trầm giọng quát.

Tiểu Phượng Hoàng nhìn chằm chằm vào con mắt đang giận dữ của Vân Khê, nhìn một lúc nó đột nhiên nghiêng đầu nói: “Thì ra chính là ngươi để lại trên người ta một giọt nước mắt.”

“Ngươi cuối cùng cũng nhớ ra.” Vân Khê tâm tình tốt hơn chút.

Chiến Thiên Dực kinh ngạc nhìn một người một thú.

“Hừ, coi như là ngươi giúp ta phá xác trọng sinh, đừng mơ tưởng ta sẽ nhận ngươi làm chủ nhân. Ta chính là Vạn Hoàng chi Hoàng cao quý nhất, vĩ đại nhất, có được truyền thừa của vạn đời Vạn Hoàng chi Hoàng, là vương giả thông minh nhất, lợi hại nhất cõi đời này, không ai có thể là chủ nhân của ta!” (tiểu Mộng: thần thú cũng tự kỉ thấy mồ =’=; TT: *gật đầu* nó là con tự kỷ nhất trong đám thần thú) Tiểu Phượng Hoàng cao ngạo vô cùng, cũng nhanh trí đoán ra ngụ ý của bọn họ, nhưng lại dùng cái thanh âm trẻ con nói ra, quả thật không có nửa điểm khí thế.

Vân Khê nhíu nhíu mày, liếc xéo tiểu vô tâm này, xem kỹ, Tiểu Phượng Hoàng này cũng giống Tiểu Bạch, cao ngạo vô cùng, nhưng lại rất đơn thuần khả ái. Nhưng nếu Tiểu Mặc nhà nàng ở chỗ này, nàng tin tưởng Tiểu Mặc Mặc sẽ thu phục được nó.

“Ai nói là ta tới thu phục ngươi? Ngược lại, ta tới tìm ngươi tính sổ. Ngươi có biết không, cũng bởi tại ngươi đột nhiên phá xác chui ra, làm hại ta trôi dạt đến cái địa phương quỷ quái này, khiến cho ta cùng người thân chia lìa xa cách. Ngươi nói xem, việc này chúng ta tính toán sao, hả?” Vân Khê quyết định dùng phương pháp trái ngược, nàng không tin không thuyết phục được vật nhỏ này.

“Ai nói nơi này là địa phương quái quỷ? Nơi này chính là chỗ tốt nhất trên đời, chính là nơi tổ tiên ta từng sinh sống.” Tiểu Phượng Hoàng hơi có chút chột dạ.

Điểm tốt nha! Xem ra tiểu thú này cũng không phải vô tâm vô phế như nàng tưởng tượng, cũng biết nó chính là nguyên nhân khiến một nhà Vân Khê bị chia lìa.

“Ta quản gì tổ tiên với không tổ tiên? Dù sao chính ngươi hại ta bây giờ không thấy con trai của ta. Chính là lỗi của ngươi!” Vân Khê lại sờ sờ bụng của mình, “Còn có hài tử trong bụng của ta, bé đang từng ngày lớn lên, nếu như chờ khi bé ra đời không thấy được ca ca của bé, một người cô đơn, đó cũng là lỗi của ngươi.”

“Không liên quan đến Tiểu Phượng Phượng! Không liên quan đến Tiểu Phượng Phượng! Ngươi là người xấu!” Tiểu Phượng Hoàng gấp đến độ vỗ cánh, nhảy về phía trước, tội danh lớn như vậy nó không muốn cõng trên lưng đâu.

“Hừ, có phải lỗi của ngươi hay không có ông trời chứng giám. Ngươi nếu muốn chuộc lỗi mà nói.. bản thân ta có thể cho ngươi một cơ hội.”

Tiểu Phượng Hoàng mở to đôi mắt, cái đầu xinh đẹp tựa trong cánh, lộ ra thần sắc khả ái, thoạt nhìn rất không tình nguyện, cũng rất không cam lòng.

“Ta hỏi ngươi, đến tột cùng có muốn chuộc tội hay không?” Vân Khê dùng giọng điệu dụ dỗ tiểu bằng hữu, “Nếu như ngươi chịu chuộc lỗi, ta chẳng những sẽ không bắt ngươi nhận ta làm chủ nhân, mà còn giúp ngươi rời khỏi chỗ này, giúp ngươi bay lượn ngoài trời cao biển rộng. Thế nào?”

“Thật không cần để cho ta khế ước? Còn có thể giúp ta rời khỏi cái nơi chết tiệt này?” Tiểu Phượng Hoàng có chút động tâm, dù sao cũng là tâm tính tiểu hài tử, làm sao đồng ý bị giam ở đây mỗi ngày.

“Đúng vậy!” Vân Khê cười rất nham hiểm, rất giống một kẻ lừa đảo. (TT: tỷ là một kẻ lừa đảo (^o^)/

“Vậy thì được! Ngươi mau nói cho ta biết, chuộc tội như thế nao?” Tiểu Phượng Hoàng đã mắc câu rồi!

Vân Khê hai tay xoa mặt của mình, che giấu nụ cười đắc ý, hắng giọng nói: “Hài tử của ta chỉ mấy tháng nữa là ra đời rồi, nếu như ngươi muốn chuộc lỗi mà nói, vậy phải giúp ta bảo vệ đứa nhỏ cho đến khi bé ra đời mới thôi. Nhưng nếu bé có chút ngoài ý muốn, thì do ngươi bảo hộ không chu đáo, không làm hết phận sự, sẽ bị thiên lôi trừng phạt.”

Mở to đôi mắt, Tiểu Phượng Hoàng chăm chú nhìn vào bụng nàng, con ngươi xanh biếc như ngọc lưu ly phát ra ánh sáng khác thường, thật giống như nhìn thấy một vật thần kỳ nào đó, khiến nó thất thật hứng thú: “Di, thật đáng yêu! Đó chính là hài tử của ngươi sao?”

Vân Khê kinh ngạc nhíu mày, cúi đầu nhìn bụng của mình, ngẩng đầu nhìn Tiểu Phượng Hoàng, trong lòng không khỏi phỏng đoán, chẳng lẽ nó có năng lực nhìn thấu, có thể nhìn thấy hình dáng bào thai trong bụng nàng sao?

“Thế nào? Ngươi đã nghĩ thông suốt chưa?” Vân Khê hỏi.

Tiểu Phượng Hoàng nâng cánh gãi gãi đầu nhỏ, cuối cùng gật đầu: “Ưm… được rồi. Ta đây trước hết theo ngươi, chờ ngươi sinh xong hài tử, ta liền tự do, không cho phép ngươi tìm những người xấu kia đến bắt ta.”

Vân Khê mừng rỡ. Chỉ cần nó chịu đi theo nàng, sau nay sẽ từ từ thuần phục nó. Nàng không làm được thì sẽ để Thiên Tuyệt tới; Thiên Tuyệt không làm được sẽ để cho Tiểu Mặc tới; Tiểu Mặc không được sẽ để cho tiểu hài tử trong bụng của nàng. Tóm lại nguyên tắc của nàng chính là phù sa không chảy ruộng ngoài!

“Đại ca, làm sao có thể đưa Tiểu Phượng Phượng ra bên ngoài?”

“Cái này sợ rằng phải hỏi viện trưởng… Bất quá nếu viện trưởng để chúng ta tới đây có lẽ là một loại khảo nghiệm đối với chúng ta. Đừng nóng vội, cuối cùng cũng sẽ có biện pháp.” Chiến Thiên Dực mỉm cười nói, đối với Tiểu Phượng Hoàng đồng ý đi theo, hắn vô cùng cao hứng vì Vân Khê, mặc dù không có khế ước chính thức nhưng có thể làm cho Tiểu Phượng Hoàng cam tâm tình nguyện theo nàng rời đi, đây cũng là thành công bước đầu.

Hắn tin tưởng, Vạn Hoàng chi Hoàng sớm muộn gì cũng là của nàng!

Mà nàng chính là người phát dương quang đại Vạn Hoàng học viện!
Bình Luận (0)
Comment