Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 327

“Ngươi không cần gấp! Muốn nhân chứng, không phải quá đơn giản sao? Chỉ cần ta tuỳ tiện nói một tiếng, nhân chứng tự nhiên sẽ ngoan ngoãn đến đây” Hoa Oánh Oánh tự tin nở nụ cười, bắt được nhược điểm của đối phương, trong nội tâm ả vô cùng sảng khoái. Ả hướng tiểu sư đệ phía sau vẫy vẫy tay, phân phó nói, “Đi khách điếm đem tiểu tử kia gọi tới! Làm cho hắn ngay lập tức đến đây gặp ta, nếu đến muộn, về sau đừng mơ gặp lại ta…”

“Vâng, sư tỷ” Tiểu sư đệ sung sướng lĩnh mệnh rời đi.

Vốn là mâu thuẫn giữa phủ thành chủ cùng Thanh Lân học viện, hiện tại chỉ chớp mắt mâu thuẫn đã rời đi, tiêu điểm của mọi người toàn bộ đều đổ lên người Vân Khê. Lai lịch của nàng, thân phận viện trưởng kế nhiệm Vạn Hoàng học viện đặc biệt của nàng, đã trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, khiến cho nàng càng trở nên thần bí.

Những học viện khác thờ ơ lạnh nhạt, vẻ mặt như xem kịch vui, bất kể song phương bọn họ đến tột cùng kết cục như thế nào, đối với bọn hắn mà nói đều có lợi không có hại, bởi vì mất đi một đối thủ cạnh tranh, tương đương với việc thành công của bọn hắn liền đến gần thêm một bước, dĩ nhiên kết cục tốt nhất là lưỡng bại câu thương*, bọn hắn càng cao hứng. (*hai bên đều thất bại, bị thương tổn)

Bách Lý Trì hí mắt đánh giá Vân Khê, hắn thật tò mò, lời Hoa Oánh Oánh nói đến tột cùng là thật hay giả? Nhưng bất luận nàng là đến từ Long tường đại lục hay Ngạo Thiên đại lục, cũng sẽ không ảnh hưởng đến lập trường của hắn. Chỉ có kẻ nông cạn, mới có thể dựa đó mà phân giới hạn, đoán xằng bậy bản chất thiện ác của một người.

Trong lúc chờ đợi, Vân Khê suy nghĩ rất nhiều, nàng thật ra cũng không lo lắng việc mình đến từ Ngạo Thiên đại lục bị vạch trần, cho dù nàng thật sự đến từ Ngạo thiên đại lục thì sao? Bọn họ có thể làm gì nàng? Chẳng lẽ chỉ bởi vì nàng đến từ Ngạo Thiên đại lục, mà phán nàng tội chết sao? Đây căn bản là vô lý.

Nàng chân chính quan tâm, chính là kẻ đã bán đứng nàng rút cuộc là kẻ nào?

Nàng thống hận nhất, chính là kẻ phản bội người khác.

Mặc dù đáy lòng nàng đã đại khái đoán được tên phản đồ là ai, nhưng cho đến tận khi tiểu sư đệ của Hoa Oánh Oánh dẫn người nhân chứng tới, nàng vẫn là không nén nổi lửa giận thiêu đốt.

Quả nhiên là hắn!

Giữ lại hắn, thật là một mối hoạ không nhỏ a.

Long Thiên Thần cũng căng thẳng theo, lộ ra vẻ phức tạp, có hận ý, có thống khổ, cũng có giãy dụa.

“Hoa cô nương, ngươi tìm ta tới có việc gì không?” Hách Liên Tử Ngọc xuyên qua đám người, cười khanh khách chạy đến trước gót chân Hoa Oánh Oánh, nụ cười ân cần, đáy mắt chỉ thấy được có một mình nàng.

Hoa Oánh Oánh quyến rũ cười một tiếng, ngón tay đùa nghịch lọn tóc ở đầu vai, liếc hắn một cái, nói: “Ta muốn ngươi giúp ta một việc, không biết ngươi có nguyện ý hay không?”

Hách Liên Tử Ngọc vội vàng đáp: “Hoa cô nương có việc gì xin cứ phân phó, phàm là chuyện Hoa cô nương giao cho, Hách Liên Tử Ngọc ta cho dù rơi vào nước sôi lửa bỏng, cũng không chối từ”

“Thật sự?” Hoa Oánh Oánh ném cho hắn một cái mị nhãn, mười phần phóng điện.

Hách Liên Tử Ngọc tâm thần rung động, hoàn toàn không ngăn nổi bị ả hấp dẫn, hai mắt nhìn thẳng vào ả, nghĩ thầm đời này nếu có thể nhìn nàng mãi như vậy, xem nàng cười, hắn chết cũng đáng.

“Đồ ngu” Hoa Oánh Oánh che miệng cười khẽ, tròng mắt, đáy mắt đều là lãnh ý cùng khinh thường.

Con cóc cũng đòi ăn thịt thiên nga? Cũng không trở về tự mình soi gương, nhìn xem mình đến tột cùng có cái đức hạnh gì, xứng đôi với nàng sao?

Ngước mắt lần nữa, ánh mắt trong suốt là mị ý tràn đầy, đầu ngón tay vừa nhấc, chỉ hướng Vân Khê, hỏi: “Người này, ngươi biết không?”

Hách Liên Tử Ngọc quay đầu, nhìn theo phương hướng ả chỉ, lúc này mới phát hiện sự tồn tại của Vân Khê cùng Long Thiên Thần, hắn giật mình, chợt lộ ra thần sắc tức giận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Dĩ nhiên biết! Có hoá thành tro ta cũng nhận ra”

“Vậy ngươi nói một chút, nàng rút cuộc là ai? Quan hệ thế nào với ngươi?” Hoa Oánh Oánh kéo kéo khoé môi, lộ ra vẻ đắc ý.

Vân Khê cũng đang cười, nụ cười lạnh đến đóng băng ngàn dặm.

Long Thiên Thần tuấn mi cau lên, vắt thành một chữ Xuyên (川), đau lòng nhìn Hách Liên Tử Ngọc, không nghĩ tới hắn lại phản bội bọn họ, hơn nữa đứng ở trước mặt bọn họ, giúp đỡ địch nhân phản phế họ.

Tử Ngữ, ta rút cuộc nên làm sao với hắn đây?

Hách Liên Tử Ngọc xoay cổ, nói: “Nàng là Vân Khê, là đại tẩu của vị hôn phu của tỷ tỷ ta”

“Hừ, bất quá ta cho tới bây giờ cũng chưa từng thừa nhận tỷ tỷ ta có vị hôn phu, hắn không xứng”, Hách Liên Tử Ngọc oán hận trừng mắt Long Thiên Thần, ánh mắt kia tựa hồ muốn nói, ngươi có lỗi với tỷ tỷ ta, ngươi căn bản không xứng trở thành vị hôn phu của nàng.

Long Thiên Thần nắm chặt hai tay, trừng lại hắn, răng cắn chặt.

“Vậy thân thế của Vân Khê thì thế nào? Nàng là từ đâu tới đây?” Hoa Oánh Oánh tiếp tục hướng dẫn.

Vân Khê tiếp tục cười nhạt, mâu quang từ từ tối đen xuống.

Hách Liên Tử Ngọc không chút nghĩ ngợi nói: “Nàng giống ta, cũng là từ Ngạo Thiên đại lục tới, khi nàng ở Ngạo Thiên đại lục, là thiên kim của tướng quân phu Nam Hi quốc. Nghe nói nàng chưa kết hôn mà đã có con, chưa thành thân mà đã cùng người khác sinh ra một nhi tử, sau lại bị vị hôn phu của nàng vứt bỏ, rồi cùng nam nhân khác thành thân, cuộc sống cực kì buông thả, từng làm trò cười cho mọi người ở trà dư tửu hậu đồn đại. Nàng còn là người vừa bá đạo, vừa ngoan độc vừa ích kỉ, nàng …”

Nói đến “tội” của Vân Khê, hắn liền liệt kê chồng chất, từ cuộc sống buông thả của nàng, nói đến nàng là làm sao cướp bảo vật của hắn, còn nói nàng làm thế nào câu dẫn đại ca hắn… Tóm lại hắn hận không được làm cho Vân Khê bị ngàn người chỉ trỏ, vạn người chửi rủa, trở thành con chuột chạy qua đường bị người người la đánh, hắn mới hả hận!

Người vây xem chung quanh rối rít cúi đầu nghị luận, hướng phía Vân Khê chỉ chỏ, hiển nhiên là tin lời Hách Liên Tử Ngọc. Ở trong mắt bọn họ, Vân Khê bỗng nhiên trở thành một nữ nhân không đứng đắn, nơi nơi câu ba đáp bốn, ích kỉ bá đạo lại cực kì tàn nhẫn, quả thực không đúng tý nào.

Vân Khê vừa nghe, vừa cúi đầu lên tiếng cười, thì ra cõi đời này còn thật sự có một cực phẩm như vậy, nàng năm lần bảy lượt tha thứ hắn, còn để tỷ đệ bọn hắn đi theo đến Long Tường đại lục, hắn chẳng những không cảm kích, ngược lại trong lòng còn có oán hận. Đối với loại người như vậy, nàng thật sự không còn lời nào để nói.

Hoa Oánh Oánh cùng nữ tử bên cạnh vẫn lạnh lùng nhìn chăm chăm nàng, trừ có chút hả hê đắc ý ở ngoài, còn lại chính là sát ý rồi hận ý.

“Vậy các ngươi làm thế nào tới Long Tường đại lục?” Hoa Oánh Oánh đột nhiên cắt đứt lời nói của Hách Liên Tử Ngọc, hỏi. Mục đích của ả đã đạt được, xác nhận Vân Khê chính là người xâm lăng đến từ Ngạo Thiên đại lục, song càng làm ả tò mò chính là, bọn họ rút cuộc là dựa vào sức mạnh gì hay là phương pháp gì xuyên được đến Long Tường đại lục?

“Chúng ta….”Hách Liên Tử Ngọc vừa muốn nói tiếp, bỗng nhiên một luồng gió lạnh nổi lên, trước mắt hắn thoáng một cái, một bóng người hiện ra trước mặt hắn, một cánh tay gắt gao bóp cổ hắn, làm cho hắn vừa kinh hãi vừa không thở được.

“Buông! Buông ta….ra..Khụ khụ, khụ khụ….”

Vân Khê lạnh lùng nhìn hắn, đáy mắt tràn đầy sát khí, nàng làm sao có thể để cho hắn đem bí mật nàng có thập đại thần khí nói cho mọi người biết. Hắn bán đứng nàng, đã là tội đáng chết vạn lần!

“Vân Khê ngươi muốn làm gì? Muốn giết người diệt khẩu sao?” Hoa Oánh Oánh ngoài miệng thì nói, nhưng lại không hề có chút ý tứ cứu người nào, đối với ả, Hách Liên Tử Ngọc đã đem hết chân tướng sự việc nói ra, đã mất hết giá trị, ả không cần hắn nữa.. Nàng cũng chỉ hi vọng Vân Khê giết hắn, như thế thì càng thêm chứng thực việc nàng giết người diệt khẩu.

“Này còn phải hỏi sao? Thân phận của nàng bị chúng ta vạch trần, nàng thẹn quá hoá giận, giết người diệt khẩu, luận lý thành chương” nữ tử bên cạnh Hoa Oánh Oánh lạnh lùng châm biếm.

Long Thiên Thần trừng mắt nhìn, thấy Hách Liên Tử Ngọc trong nháy mắt rơi vào tay đại tẩu, sinh tử như ngàn cân treo sợi tóc, tâm hắn nhất thời rối loạn.

“Đại tẩu, đừng giết hắn!” Nếu hắn chết, Tử Ngữ chắc chắn sẽ thương tâm a, nàng yêu thương đệ đệ mình như vậy. Hắn không muốn nhìn Tử Ngữ thương tâm, cho nên mặc dù đáy lòng hắn cũng hận Hách Liên Tử Ngọc, nhưng cũng chỉ năn nỉ đại tẩu cho hắn một con đường sống.

Vân Khê thực sự nổi giận rồi, hận không thể giết Hách Liên Tử Ngọc trăm ngàn lần, song nghe được Long Thiên Thần năn nỉ, tâm nàng cũng lay động.

Nếu nàng thật sự giết Hách Liên Tử Ngọc, như vậy sẽ là kẻ thù giết đệ của Hách Liên Tử Ngữ, đại tẩu của vị hôn phu mình lại là người giết đệ đệ mình, tồn tại quan hệ phức tạp như vậy, Thiên Thần cùng Tử Ngữ cũng là hoàn toàn xong rồi. Mặc dù nàng đối với Hách Liên Tử Ngữ không thể coi là thích hay không thích, nhưng dù sao đó cũng là người trong lòng của Thiên Thần, nàng trừ bỏ tôn trọng lựa chọn của hắn, cũng không còn sự lựa chọn nào khác.

Giết Hách Liên Tử Ngọc, tuy rằng hả giận rồi, nhưng phá huỷ cuộc sống của Thiên Thần, tội nặng như vậy lưng nàng đeo không nổi.

Giờ khắc này, nàng do dự.

Tay đang bóp cổ Hách Liên Tử Ngọc cũng nới lỏng xuống.

Hách Liên Tử Ngọc thừa dịp nàng sơ hở, liều mạng từ trong tay nàng thoát ra, hướng phía nàng tức giận mắng: “Vân Khê! Ngươi, nữ nhân độc ác này! Ngươi muốn giết ta? Ta cho ngươi biết, nếu ngươi giết ta, tỷ tỷ ta nhất định sẽ thay ta báo thù”

“Tỷ tỷ ta trước giờ hiểu rõ ta nhất, ngươi nếu giết ta, tỷ tỷ ta vĩnh viễn cũng sẽ không gả vào nhà các ngươi, nàng sẽ hận các ngươi, hận cả nhà các ngươi”

“Ngươi câm miệng lại cho ta! Đừng cho là ta không dám giết ngươi!” Đáy mắt Vân Khê nổi lên một tầng sát khí lạnh lẽo, hung hăng nhìn chằm chằm hắn, nắm chặt quả đấm, trời mới biết nàng phải dùng bao nhiêu lực nhẫn nại, mới có thể khống chế mình ra tay giết hắn?

“Ngươi cho rằng trên đời này cũng chỉ có tỷ tỷ ngươi xứng đôi với chú em nhà ta sao? Ta cho ngươi biết, trên đời này còn rất nhiều nữ nhân tốt, có thể tán tưởng yêu thích con người Thiên Thần, ngươi cho rằng cõi đời này có thể có mấy người có khả năng nhẫn nhịn tha thứ được tính tình khốn kiếp, tư lợi, không biết cảm kích của ngươi? Nếu không phải tính tình Thiên Thần thanh thuần thiện lương, có trách nhiệm, trọng tình nghĩa, vì tỷ tỷ của ngươi, không thể không năm lần bảy lượt tha thứ cho tính tình thối rữa của ngươi, nếu không hắn đã sớm đem ngươi đá ra khỏi cửa. Tỷ tỷ ngươi nếu vẫn không biết quý trọng, sớm muộn gì cũng mất đi hắn, đến lúc đó nàng có khóc chết cũng hối không kịp!”

“Tỷ tỷ của ta mới không hiếm lạ hắn đâu! Tỷ tỷ ta nàng…”

Hách Liên Tử Ngọc gân cổ, muốn cãi lại, Vân Khê nơi nào chịu để cho hắn có cơ hội mở miệng? nàng tiếp tục mắng: “Tỷ tỷ của ngươi hiện tại cái gì cũng không phải rồi! Nàng đã không còn là thiên kim tiểu thư nữa, cũng sẽ không có ai đem nàng làm như đại tiểu thư cưng nựng ở trên tay, nói cho cùng, hai tỷ đệ các ngươi bây giờ chính là kẻ ăn nhờ ở đậu đáng thương! Chúng ta nếu không phải nể mặt Thiên Thần, mới miễn cưỡng chứa chấp các ngươi, bằng không theo tính tình của ta, đã sớm đem tỷ đệ các ngươi đá ra xa rồi. Người không biết cảm kích, không biết thân biết phận, nuôi chính là lãng phí lương thực, nuôi ngươi còn không bằng nuôi một con súc sinh!”

“Ngươi, ngươi….” Hách Liên Tử Ngọc tức đến không thở được, cả người run rẩy, một chữ “ngươi” liên tục nói hơn mười lần.

Đáy lòng Vân Khê trữ một đoàn hoả, nhưng là giết cũng giết không xong, cho nên nàng chỉ có thể mắng. Cho dù không thể đích thân giết hắn, làm hắn tức chết cũng tốt, nếu không ngọn lửa trong lòng nàng, làm sao có thể tiêu?

“Làm sao? Ngươi cảm thấy uỷ khuất? Ngươi cảm thấy mình so ra có giá trị hơn một con súc sinh? Ta nhổ vào!” Vân Khê hướng hắn nhổ một ngụm “ Ngươi tính toán kiểu gì vậy? Muốn nhân tính không nhân tính, muốn phẩm cách không phẩm cách, người liền súc sinh cũng không bằng! Ít nhất cho súc sinh ăn no, nó còn biết vẫy đuôi mừng chủ. Mà người thì sao? Ngươi ăn của chúng ta, dùng của chúng ta, ở của chúng ta, ngày thường trừ gây chuyện sinh sự, oán trách khắp nơi, cho tới bây giờ đều không có được việc gì, không có chút ít cống hiến nào, như ngươi, chẳng những không biết cám ơn, còn bắt cơ hội bán đứng chúng ta, ngươi ngay cả tư cách căn bản để làm người cũng đều không có!”

“Ta, ta…” Hách Liên Tử Ngọc thân thể lảo đảo muốn ngã, thiếu chút nữa tức đến hộc máu.

“Ta cái gì ta? Ngươi còn muốn phản bác?” Vân Khê hừ lạnh, căn bản không cho hắn cơ hội nói chuyện, hận không thể cho hắn tức hộc máu mà chết, “Chẳng nhẽ ngươi không muốn thừa nhận mình ngay cả súc sinh cũng không bằng? Không muốn thừa nhận mình ở chỉ tổ lãng phí lương thực, lãng phí đất đai, ô nhiễm không khí? Hay là không muốn thừa nhận mình không có nhân tính, không có phẩm cách, ngay cả tư cách căn bản để làm người cũng không có?”

“Ngươi, ngươi…” Hách Liên Tử Ngọc kích động một trận, lồng ngực đột nhiên nhảy dựng, từ miệng phun ra một ngụm máu, tay chân cũng bắt đầu run rẩy lên.

Bị mắng bi thảm như vậy, không tức đến hộc máu mà chết mới là lạ!

Người vây xem chung quanh thấy thế, sau lưng phát rét một trận, nghĩ thầm thật may không phải là mình đắc tội với nữ nhân này, nếu không bằng vào công phu mắng chửi người độc ác của nàng, thật sự có bản lãnh tức chết người không đền mạng.

Không dễ chọc a không dễ chọc, sau này không có việc gì, vẫn là tận lực không nên đi trêu chọc nàng, dưới đáy lòng mọi người âm thầm tự cảnh báo mình.

Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục hoảng sợ liếc nhau một cái, song song mãnh liệt nuốt từng ngụm từng ngụm nước miếng, xem ra trước kia nàng đối với bọn họ ác khẩu coi như vẫn là rất khách khí rồi, bọn họ hẳn là may mắn, không có hoàn toàn chọc giận đến nàng, nếu không kết quả khẳng định so với Hách Liên Tử Ngọc cũng không sai biệt lắm, không có bị nàng đích thân giết chết, song bị nàng ác khẩu làm chết tươi cũng không kém là bao.

Khoé miệng Hoa Oánh Oánh cùng nữ tử bên cạnh nhất tề run rẩy, không ngờ tới công phu mắng chửi người của nữ nhân này cao như thế, nếu đổi lại là các nàng, chỉ sợ cũng không chống đỡ được.

Bách Lý nhị ca từ lúc đầu vẫn rất có hảo cảm với Vân Khê, hiện tại nhìn ánh mắt của hắn, lại càng thêm sùng bái nàng. Một nữ tử ghét ác như cừu, yêu ghét rõ ràng như thế, thật là một nữ nhân khí phách, ngay cả nam tử hán cũng không bì được với nàng!

Những huynh đệ khác của Bách Lý gia cũng có ý nghĩ giống hắn, nếu muội muội thật sự đi theo nàng bái sư học nghệ, ít nhất sẽ không cần lo lắng muội muội bị người ta khi dễ, bởi vì chỉ bằng vào tính tình vô cùng bao che khuyết điểm của nàng kia, bọn họ có thể tưởng tượng, một khi muội muội bị người khi dễ, nàng khẳng định sẽ là người đầu tiên đứng ra vì muội muội ra mặt.

Bách Lý Trì yên lặng gật đầu, ý tưởng cùng mấy nhi tử không sai biệt lắm, nữ nhi bái vị sư phụ này, quả nhiên khác người.

Đệ tử dẫn đầu của Bạch Hổ học viện ánh mắt loé lên, nhìn ánh mắt Vân Khê, tăng thêm vài phần hứng thú.

Hách Liên Tử Ngọc hổn hển thở gấp, thật vất vả mới hoãn được một hơi, hắn giơ tay, lau máu ở khoé miệng, con ngươi đảo một vòng, tầm mắt rơi vào bội kiếm của một người bên cạnh. Hắn hung hăng cắn cắn môi, bỗng nhiên xông qua, rút bội kiếm bên hông của người nọ, sau đó giơ kiếm đâm về phía Vân Khê.

“Nữ nhân ghê tởm, ta muốn giết ngươi”

Vân Khê không có tránh né, hai mắt sáng nhiễm lạnh, trừng mắt nhìn hắn. Muốn giết nàng? Hắn nghĩ là dễ dàng như vậy sao?

Trường kiếm sắc bén, từng tấc tiến gần, Vân Khê vươn hai ngón tay, muốn kẹp lấy thân kiếm, làm cho hắn hiểu được rõ ràng, hắn đời này muốn giết nàng, là chuyện hoàn toàn không có khả năng, bởi vì nàng chỉ cần động đầu ngón tay, là có thể lấy mạng hắn.

Nhưng mà, giữa lúc nghìn cân treo sợi tóc, tình huống ngoài ý muốn đã xảy ra.

Ở sau lưng Hách Liên Tử Ngọc, một luồng sát khí đột nhiên tới gần, mang theo hàn quang của trường kiếm từ trong đám người bay vụt ra, thẳng tắp đâm vào ngực Hách Liên Tử Ngọc.

“Rắc!”

Thanh âm răng rắc của trường đâm thấu xương vang lên, rõ ràng lọt vào tai.

Giờ khắc này, thời gian như dừng lại.

Thân mình Hách Liên Tử Ngọc đột nhiên ngừng lại, trường kiếm trong tay tuột ra, loảng xoảng rơi xuống đất. Hắn mở to hai mắt, có chút không thể tin, chưa bao giờ nghĩ đến, sẽ có người ở sau lưng mình ra tay.

Trong miệng làn thứ 2 phun ra một ngụm máu, đỉnh đầu điểm mạnh một cái, liền tắc thở, đến lúc chết, hắn cũng không biết được, người sau lưng ra tay giết hắn, rút cuộc là ai.

Vân Khê cũng sửng sốt, hai ngón tay ở giữa không trung ngừng lại, nghiêng đầu, nhìn về phía người đằng sau Hách Liên Tử Ngọc, nàng phút chốc liền giật mình.

“Mặc Tam Thiếu? Thế nào lại là ngươi?” Trong nháy mắt vừa rồi, nàng liên tưởng đến vô số người có thể xuất thủ, duy chỉ không nghĩ tới, cũng là người đang cầm kiếm trước mắt — Mặc Tam Thiếu!

Hắn tới Thiên Long thành khi nào? Vì sao phải ra tay? Trong đầu nàng tràn ngập nghi vấn.

Nữ tử bên cạnh Hoa Oánh Oánh thấy người nọ, thần sắc liền biến hoá.

“Tử Ngọc, hắn …” Long Thiên Thần ngây ngẩn cả người, mới vừa rồi hắn còn do dự cần xin đại tẩu tha cho hắn một mạng, đại tẩu đúng là đã làm vậy, đáng tiếc đến cuối cùng, Hách Liên Tử Ngọc vẫn là không trốn khỏi tử vận, chỉ bất quá không có chết trong tay đại tẩu, mà là chết trong tay Mặc Tam Thiếu.

Đáy lòng hắn trầm xuống, đầu óc trống rỗng.

Hắn thật sâu hiểu rõ, việc Hách Liên Tử Ngọc chết đi, đối với Tử Ngữ có cảm nhận gì, đối với quan hệ giữa hắn và Tử Ngữ có ý nghĩa thế nào. Lòng bàn tay nhè nhẹ phát lạnh, lúc này, hắn bắt đầu ý thức được, mình và Hách Liên Tử Ngữ trong lúc đó đã hình thành ra một khoảng cách, khoảng cách này sẽ đem bọn họ càng chia càng xa, cuối cùng không quay về được nữa.

Bạch Sở Mục ở bên cạnh đã nhận ra được hắn khác thường, đưa tay liền đỡ thân thể lảo đảo muốn ngã của hắn, lo lắng nhìn hắn, không biết nên an ủi làm sao, chỉ có thể không tiếng động giúp đỡ.

Trường kiếm rắc rắc rút từ trong thân thể Hách Liên Tử Ngọc ra, Mặc Tam Thiếu mặt không chút thay đổi, hờ hững mà thâm trầm.

“Tại sao lại giết hắn?” Vân Khê đối với việc hắn đột nhiên ra tay, rất là mất hứng, nàng đã đáp ứng Long Thiên Thần không giết Hách Liên Tử Ngọc, nhưng Hách Liên Tử Ngọc cuối cùng vẫn chết, hơn nữa còn chết trong tay người khác, đáy lòng nàng nói sao cũng cảm thấy không thoải mái.

Mặc Tam Thiếu ung dung bình thản thu kiếm, thanh âm lạnh lùng nói: “Hắn muốn giết người thừa kế chức vị viện trưởng kế nhiệm của Vạn Hoàng học viện chúng ta, là một thành viên trong đông đảo đệ tử của Vạn Hoàng học viện, ta ra tay giết hắn, chính là lẽ thường tình. Chẳng lẽ Vân sư muội cho rằng, ta nên ngồi yên không để ý đến, nhìn hắn sát hại người kế vị viện trưởng tương lai sao?”

Lời của hắn hợp tình hợp lý, Vân Khê không thể cãi lại, chẳng qua trong ngực rầu rĩ, hắn tự chủ trương, làm sao cũng khiến nàng thấy không thoải mái.

Mặc Tam Thiếu lại nói: “Lúc ta rời Vạn Hoàng học viện, viện trưởng cố ý dặn dò, bảo tất cả những người đi tham gia Đại hội tỷ võ chúng ta, đều phải hảo hảo mà bảo vệ Vân sư muội, che chở Vân sư muội chu toàn. Vân sư muội nếu bởi vì chuyện này, mà đối với ta bất mãn, ta đây cũng không thể nói gì hơn”

Nói một phen, làm Vân Khê á khẩu không nói được lời nào, người ta đã nói rõ là tới bảo vệ ngươi, ngươi chẳng lẽ còn có thể nói, ngươi xen vào việc của người khác?

Vân Khê cúi đầu hừ lạnh một tiếng, trừng mắt liếc hắn một cái, không có trả lời.

Nữ tử bên cạnh Hoa Oánh Oánh nhìn 2 người Vân Khê cùng Mặc Tam Thiếu một chút, đáy mắt chợt loé tinh quang, nàng bỗng nhiên nhấc chân, bước tới bên người Vân Khê, kề sát tai nàng, nói nhỏ mấy câu.

Vân Khê đột nhiên ngẩng đầu nhìn đối phương, mắt sáng như đuốc: “Ngươi nói cái gì?”

“Muốn cứu người… thì một mình đi theo ta, nếu không … nàng ta chết chắc!” khoé miệng nàng ta gợn lên nét cười lạnh, đột nhiên xoay người, nhanh chóng rời đi.

Vân Khê tâm thần nhoáng một cái, quay đầu liếc mắt nhìn Long Thiên Thần, không hề do dự, đuổi theo sát phương hướng rời đi của nữ tử kia.

“Hách Liên Tử Ngữ hiện tay ở trong tay ta, muốn cứu nàng, thì đi theo ta!” đây là một câu nàng kia nói ở bên tai nàng, Vân Khê không thể không chú trọng.

Hách Liên Tử Ngọc giờ đã chết, nếu ngay cả Hách Liên Tử Ngữ cũng xảy ra chuyện, nàng thực sự khó tượng tượng, Thiên Thần nên tiếp nhận sự thật này như thế nào. Thiên Thần tuy không phải đệ đệ ruột của nàng, mà là em chồng, nhưng ở trong lòng, hắn cùng đệ đệ ruột của nàng không có gì khác biệt.

Nàng hy vọng hắn có thể có được hạnh phúc, nàng cũng nguyện ý vì hạnh phúc của hắn mà mạo hiểm.

Cho dù biết đây có thể là cái cạm bẫy, hay là thòng lọng nàng cũng muốn xông vào đầm rồng hang hổ này một lần.

“Đại tẩu!” Long Thiên Thần liếc mắt thấy Vân Khê đột nhiên rời đi, hắn lớn tiếng gọi, đáng tiếc Vân Khê rời đi quá nhanh, nháy mắt, đáng không thấy bóng dáng nàng đâu.

Mặc Tam Thiếu hai tay ôm kiếm, đứng im tại chỗ, nhìn theo hướng Vân Khê và nữ tử kia rồi đi, ánh mắt hắn dần dần thâm thuý, sâu không lường được.

“Thiên Thần, hay là trước tiên đem chôn cất thi thể Hách Liên Tử Ngọc đã” Bạch Sở Mục đề nghị.

Long Thiên Thần yên lặng gật đầu, xảy ra chuyện như thế, trước mắt cũng chỉ có thể làm vậy.

Tử Ngữ, nàng rút cuộc đang ở đâu? Nàng nếu biết được tin Tử Ngọc đã chết, nàng sẽ thế nào đây?

Trong tim hắn tràn ngập hoang mang cùng rối rắm, không biết tình cảnh mình sắp phải đối mặt sẽ ra sao, đáy lòng loạn thành một đoàn.

Nhìn thấy hai người Long Thiên Thần và Bạch Sở Mục kéo thi thể Hách Liên Tử Ngọc đi, Hoa Oánh Oánh xì xì cái mũi, tựa như ghét bỏ mùi máu kia xông vào mũi ả, căn bản nhìn cũng không thèm nhìn Hách Liên Tử Ngọc một cái. Ở trong mắt của ả, hắn trừ bỏ là quân cờ của ả ra, không có bất kì công dụng nào, cho nên có thể tuỳ tay vứt bỏ.

Theo đám người Vân Khê rời đi, nghi vấn về thân thế Vân Khê coi như đã qua, người vây xem cúi đầu nghị luận, trở về chuyện mới phát sinh khi nãy.

Lúc này, Bách Lý Trì rút cuộc đợi không nổi nữa, túm lấy một tên đệ tử giơ lên, lần nữa hướng đám người hô lớn: “Người Thanh Lân học viện, các ngươi là còn rùa đen rụt cổ sao? Các ngươi dám bắt nữ nhi của Bách Lý Trì ta, thì nên nghĩ đến hậu quả! Được lắm, các ngươi vẫn co đầu rụt cổ không ra, vậy thì đừng trách ta không khách khí”

“Lão Nhị, đem y phục của nam lột hết ra! Đem treo lên đầu thành đi!”

Đệ tử Thanh Lân học viện nghe vậy, cả đám đều nóng nảy, bọn hắn đều là đệ tử tới tham gia Đại hội tỷ võ lần này, mọi người thực lực phi phàm, đáng tiếc bọn họ gặp ngay phải nhi tử của Bách Lý Trì, còn có cao thủ phủ thành chủ, bọn họ không thế không thua. Phải biết rằng bản thân Thiên Long thành cao thủ nhiều như mây, cao thủ trong phủ thành chủ thì càng không cần phải nói, tuỳ tiện kéo ra một hộ vệ, cũng là Thần Huyền cao thủ, hộ vệ cấp bậc Huyền Tôn cũng không phải ít, ai bảo người ta là phủ thành chủ của Thiên Long thành có Thiên Long học viện thanh danh hiển hách đây?

Nghe được Bách Lý Trì muốn lột quần áo bọn hắn, nhục nhã bọn hắn, bọn hắn cũng không nhịn được nữa rồi, liền kêu lên.

“Bách Lý thành chủ, ngươi không thể làm như vậy! chúng ta là người của Thanh Lân học viện không sai, nhưng bắt cóc con gái ngươi là người khác, ngươi đối đãi như vậy với chúng ta, chúng ta không phục!”

“Đúng vậy! người bắt cóc con gái ngươi lại không phải chúng ta, tại sao lại đối xử với chúng ta như thế?”

“Chúng ta dù gì cũng là đệ tử môn phái thế tộc, hôm nay ngươi nhục nhã chúng ta, cũng sẽ là nhục nhã gia tộc chúng ta! Ngươi sẽ hối hận! Gia tộc chúng ta tuyệt đối sẽ không tha cho ngươi!”

“…..”

Bách Lý Trì hừ lạnh một tiếng, hoàn toàn không để tâm lời bọn hắn, bàn tay to uy vũ vung lên: “Ta nói cho các ngươi biết! Nói với ta cái gì cũng vô dụng! Muốn trách thì trách trưởng lão các ngươi không có mắt, ai không đụng, hết lần này tới lần khác lại đụng tới con gái bảo bối của Bách Lý Trì ta”

Trong đám người, ở một góc, đoàn người Đại trưởng lão đã sớm ẩn thân từ lâu, bọn hắn chậm chạp không chịu lộ diện, chính là lo lắng Thiên Long thành cùng Thiên Long học viện thế lực quá lớn, bọn hắn không thể chống lại,

Nghe được lời nói của Bách Lý Trì, một gã trưởng lão ân hận lúc đầu đã làm sai: “Chúng ta làm sao xui xẻo như vậy? Bắt người, thế nhưng lại bắt ngay phải nữ nhi bảo bối của cái kẻ điên Bách Lý Trì này? Bách Lý Trì người này luôn bao che khuyết điểm, ai nấy đều nói hắn ái nữ như mạng, hắn mà điên lên, cho dù lão đầu tử của Thiên Long học viện cũng không trấn áp nổi hắn. chúng ta chọc tới hắn, coi như là phiền toán quấn lên thân rồi”

“Còn không phải sao? Vốn cho rằng nha đầu này nhiều lắm cũng chỉ là một tiểu nha đầu không nặng không nhẹ trong Bách Lý gia tộc, người của Thiên Long thành cùng Thiên Long học viện sẽ cố kị đến Đại hội tỷ võ, sẽ không hoàn toàn trở mặt với Thanh Lân học viện chúng ta, lại muốn giữ huyết mạch Bách Lý gia tộc, sẽ đem Kỳ Lân thần thú tới giao dịch. Chúng ta tính toán cược lớn một trận, ai ngờ lại chọc ngay phải cái tên điên Bách Lý Trì này” Một tên trưởng lão khác vừa phụ hoạ, vừa buồn rầu than thở, chuyện này càng náo càng lớn rồi, thật không biết nên thu xếp như thế nào.

Bách Lý Song bị bắt trong tay bọn hắn, huyệt đạo trên người bị điểm, bao gồm cả á huyệt. Nàng mặc dù không thể động, nhưng lại có thể nghe thấy cha cùng các huynh trưởng vì cứu nàng, không để ý lời nói cùng hành động, đáy lòng nàng hết sức cảm động.

Nghĩ đến mình vì một chuyện, mà đối với phụ thân oán hận, mới bỏ trốn khỏi nhà, nàng hiện tại suy nghĩ một chút, liền hối hận không thôi. Mình tại sao cứ không hiểu chuyện như vậy? phụ thân là thật tâm yêu thương nàng, nếu không phải vì tốt cho nàng, làm sao có thể bức bách nàng làm chuyện nàng không muốn làm đây?

“Cha, thật xin lỗi…” Nàng dưới đáy lòng thầm nói với chính mình.
Bình Luận (0)
Comment