Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 350

“Thật sao?” Đoan Mộc Tĩnh đối với Vân Tiểu Mặc giải thích bán tín bán nghi, nhưng căn cứ vào lòng sùng bái mù quáng đối với Tiểu Mặc ca ca, bé cũng là không suy nghĩ nhiều. Tiểu Mặc ca ca thì Tiểu Mặc ca ca đi, có một ca ca chăm sóc bé, đối xử với bé tốt, cũng rất tốt.

Lúc này, Sở Thiểu Dương, Long Vũ Hiên cùng mấy tiểu hài tử Thiên Long học viện từ ngoài cửa đi đến, thấy lễ vật trước mặt Vân Tiểu Mặc, cả đám trợn mắt há mồm, đây cũng quá khoa trương rồi? Một lần sinh nhật thu nhiều lễ vật như vậy?

“Tiểu Mặc, ngươi phát tài rồi! Lại thu nhiều lễ vật như vậy! Các ngươi không phải là sắp rời đi Thiên Long Thành sao? Cái này thật nhiều lễ vật a, ngươi phải làm sao bây giờ? Một mình ngươi lấy hết được sao?”

“Tiểu Mặc, mỗi lần quá sinh nhật cũng có thể nhận được nhiều lễ vật như vậy sao? Ngươi thật hạnh phúc nga!”

“Ta mỗi lần sinh nhật thêm tuổi, lễ vật thu tối đa cũng là người trong nhà đưa, còn chưa từng có nhận được quá nhiều lễ vật như vậy đâu, thật là hâm mộ a.”

“Sinh nhật của các ngươi, cha mẹ các ngươi đều nhớ được, đã là rất tốt rồi. Cha ta cùng nương ta hàng năm đều quên mất sinh nhật của ta, ta thật đáng thương, một lễ vật cũng không nhận được.”

“Tiểu Mặc, ngươi nhiều lễ vật như vậy, một người cũng không dùng hết, không bằng đưa ta một chút đi.”

“Ta cũng muốn! Cũng đưa ta một ít!”

“Phải, phải, thứ tốt phải chia sẻ cho mọi người!”

“......”

Chúng bạn nhỏ loạn thất bát tao, ngươi một lời ta một câu, vừa hâm mộ vừa đỏ mắt.

Đôi con ngươi đen bóng của Vân Tiểu Mặc đảo qua, chẳng những không cảm thấy được hâm mộ là một chuyện tốt, ngược lại cảm giác rất không ổn, quả nhiên không ngoài dự đoán của bé, bắt đầu có người hướng bé yêu cầu chia lễ vật.

“Mọi người xem! Đây là cái gì?” Một ngón tay nhỏ bé của bé chỉ phương hướng ngoài cửa. Thừa dịp mọi người đồng loạt quay đầu lại ngắm nhìn gian phòng khách, cái tay nhỏ bé lại di chuyển nhanh, hơn nữa Tiểu Bạch cũng chặt chẽ phối hợp, thoáng cái đem tất cả hạt châu hết thảy đều thu vào bên trong chiếc nhẫn trữ vật của Tiểu Mặc.

Bé và Tiểu Bạch ăn ý phối hợp, quả thực đạt đến cảnh giới thiên y vô phùng, tốc độ nhanh tới mức ngay cả Đoan Mộc Tĩnh ngồi ngay cạnh cũng không có nhận thấy được. Bàn tay nhỏ bé lau mồ hôi, Vân Tiểu Mặc giữ vững trấn định, làm như không có chuyện gì phát sinh qua.

“Cái gì cũng không có a? Di? Hạt châu đâu? Nhiều hạt châu như vậy làm sao lại không thấy rồi?” Người đầu tiên quay đầu lại, bỗng dưng phát hiện hai hòm lớn hạt châu đã không thấy nữa, liền kinh ngạc vô cùng.

Ngay sau đó, những tiểu hài tử còn lại cũng rối rít quay đầu lại phát hiện, mọi người đem ánh mắt khác thường nhìn về phía Vân Tiểu Mặc trấn định như thường cùng Tiểu Bạch với thần sắc khả nghi đang ở trong lòng ngực của bé, đang yên lành nhiều hạt châu như vậy làm sao có thể không cánh mà bay chứ? Nhất định là có người sau lưng động tay động chân......

“Nơi này một chút cũng không có gì chơi, chúng ta đi chơi đi!” Vân Tiểu Mặc từ trên ghế dài nhảy xuống, lôi kéo tay Đoan Mộc Tĩnh, liền hướng ngoài cửa mà đi.

Bé vừa cử động, móng vuốt của Tiểu Bạch ôm vật ở trong lòng, một viên hạt châu còn chưa kịp nộp lên trên liền thuận thế rơi xuống.

Lọc cọcc......

Thanh âm Hạt châu lăn xuống, ở trong phòng đặc biệt nỗi bậc.

Trên trán mọi người rối rít rơi xuống hắc tuyến, đem ánh mắt hoài nghi nhất tề rơi trên mình một người một thú sủng.

Tiểu Bạch mang vẻ mặt áy náy cùng phạm sai lầm, xám xịt đem hạt châu nhặt được trở lại, trả lại trong tay Vân Tiểu Mặc. Tiểu Mặc Mặc, Tiểu Bạch thật xin lỗi ngươi, lòi đuôi rồi.

Vân Tiểu Mặc không có bất kỳ khác thường nào, mặt không đổi sắc đem hạt châu nhận lấy, làm trò trước mặt mọi người, bỏ vào trong ngực của mình, ngẩng đầu đối với Phong hộ pháp canh giữ ở cửa bên cạnh nói: “Phong thúc thúc, sau này không nên làm trò trước mặt bằng hữu của ta dấu lễ vật, như vậy là rất thất lễ! Lần sau không để xảy ra chuyện này nữa nha!”

“Chúng ta đi thôi!” Không để ý đến Phong hộ pháp xốc xếch ở trong gió, Vân Tiểu Mặc phất tay một cái, liền dẫn mọi người rời phòng.

Phong hộ pháp đón nhận từng ánh mắt khinh bỉ của bằng hữu tiểu thiếu chủ, hoàn toàn sụp đổ.

Tiểu Thiếu chủ, làm sao ngươi có thể như vậy?

Hắn thật là vô tội a, hắn không làm chuyện xấu gì a.

Hắn muốn được an ủi!

” Học viện Hạc Tiên đến!”

“Khí học viện của học viện Thiên Long, Kim trưởng lão đến!”

” Sứ giả của Luyện khí minh đến!”

“......”

Từng tiếng kêu to, nghênh đón một nhóm cùng một nhóm nhân vật có uy tín danh dự dẫn đầu tới các tân khách rối rít nghển cổ nhìn quanh, không khỏi tấm tắc khen. Ngay cả sứ giả luyện khí minh đều tới vì Tiểu công tử của Vạn Hoàng học viện chúc thọ, có thể thấy được lực ảnh hưởng người một nhà này a.

” Thành chủ Thiên Long Thành cùng gia quyến đến!”

Cả thành chủ cũng tới? Mặt mũi này cũng quá lớn đi?

Các tân khách lại cả kinh, kiễng chân nhìn lại, chỉ thấy thành chủ Bách Lí Trì mang theo phu nhân cùng sáu nhi tử lục tục bước vào cánh cửa, khuôn mặt tươi cười đón chào hướng vợ chồng Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đi tới, hoà hợp êm thấm, không một chút nửa điểm thành chủ kiêu ngạo.

“Chúc mừng Tiểu công tử thêm một tuổi, lễ vật nho nhỏ, xin tặng.” Bách Lí Trì khách khí nói, hơn nữa sai người dâng lên liễu lễ vật, nói là lễ mọn, nhưng đường đường một thành chủ lễ vật có thể nhỏ bé được sao?

Long Thiên Tuyệt làm thủ thế, liền có Viêm hộ pháp cùng Vân hộ pháp hai người lục tục nhận lấy lễ vật, nếu không phải là đại nhân vật, vợ chồng bọn họ hai người không phải tự mình tiếp đãi, để cho bọn họ tự đi tìm Tiểu Mặc đưa tặng lễ vật, nhưng là nhân vật lớn giống như Bách Lí thành chủ, bọn họ vẫn nghĩ cấp cho chút mặt mũi, tự mình nhận lễ trọng.

“Thành chủ khách khí! Chẳng qua là sinh nhật nhỏ của nhi tử mà thôi, để cho thành chủ tốn kém rồi.”

Một sinh nhật nho nhỏ mà thôi?

Kể hết cả Thiên Long Thành, người nào sinh nhật lại có thể tưng bừng như sinh nhật Tiểu công tử nhà bọn họ như vậy? Tất cả nhân vật lớn nhỏ đều tới tặng lễ, còn đông đúc hơn lễ đại thọ sáu mươi tuổi của phụ thân hắn, Bách Lí viện trưởng.

Bách Lí Trì khẽ mỉm cười, liền dẫn phu nhân cùng nhi tử hướng nơi khác đi.

Vân Khê kịp thời gọi Bách Lí phu nhân, đem nàng kéo đến vừa hỏi thăm: “Phu nhân, Song Nhi đâu? Làm sao không thấy nàng cùng tới đây?”

Bách Lí phu nhân thần sắc có chút khó xử, đấu tranh hồi lâu sau, rốt cục thổ lộ chân thật: “Vân cô nương, không nói gạt cô nương, người chúng ta một nhà đều rất phản đối Song Nhi đi theo Vạn Hoàng học viện. Song Nhi từ nhỏ ở bên người chúng ta lớn lên, còn chưa từng đi xa, lần trước nàng vì đào hôn rời nhà trốn đi, chúng ta một nhà lo lắng vô cùng. Hiện tại nàng thật vất vả trở lại, chúng ta không thể cho nàng rời đi, tuổi của nàng cũng không nhỏ, qua ít ngày nữa, chúng ta chuẩn bị chọn cho nàng người trong sạch, gả nàng đi giúp chồng dạy con. Cô nương cuối cùng nên hướng tới cuộc sống an ổn bình yên, trên giang hồ đánh đánh giết giết, không thích hợp với nàng.”

Nhìn tâm tình người làm mẹ như Bách Lí phu nhân, Vân Khê cũng không nên ở ngay mặt phản bác cái gì, không thể làm gì khác hơn là nhợt nhạt cười cười, đưa mắt nhìn nàng rời đi.

Đáng thương Song Nhi, xem ra ngươi cũng chạy không thoát vận mệnh phổ biến của con gái thời đại này a, song có thể có mấy người có quyết đoán như nàng vậy, có thể tránh thoát hết thảy trói buộc, theo đuổi tình yêu của mình đây?

Xem ra nàng cần đi gặp Song Nhi một mặt, cùng nàng ấy đàm đạo một phen, xem một chút trong lòng nàng ấy rốt cuộc là nghĩ như thế nào. Nếu như nàng ấy một lòng muốn theo nàng đi học viện Vạn Hoàng, không quan tâm đến hôn phối, thì cho dù đắc tội một nhà Bách Lí thành chủ, nàng cũng muốn thành toàn nàng ấy. Ai bảo nàng ấy hiện tại đã là đồ đệ của nàng, người của nàng đây?

“Bách Lí viện trưởng của học viện Thiên Long đến!”

Mới vừa rồi còn đang cảm thán Bách Lí thành chủ cho Long Thiên Tuyệt vợ chồng mặt mũi, các tân khách lại một lần nữa bị khiếp sợ, thậm chí ngay cả viện trưởng Thiên Long học viện cũng tự mình quang lâm, thực sự là vô cùng vinh quang rồi!

Bách Lí Trì cũng ngẩn ngơ, không nghĩ tới phụ thân đại nhân cũng sẽ đích thân tới chúc thọ, được rồi, hắn hiện tại thu hồi câu mới vừa rồi nói, sinh nhật tiểu thiên tài luyện khí đã hoàn toàn có thể so sánh cùng với thọ yến phụ thân đại nhân.

Đi theo Bách Lí Mục Nhiên cùng đến, còn có hai sư đồ của Viên Lão cùng Vân Trung Thiên, Bách Lí Trì lập tức cùng gia quyến nghênh đón.

“Bách Lí tiền bối, Viên lão, nhị vị đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa.” Long Thiên Tuyệt khách khí chờ đón, đối với hai người hảo cảm không tệ, dù sao ba người từng đồng tâm hiệp lực, cùng nhau phá qua ván cờ Trân Lung.

“Chúc mừng!” Bách Lí mục Nhiên cũng không nhiều nói, trực tiếp để cho Vân Trung thiên đi theo hắn mang lễ vật dâng lên.

Vân hộ pháp cùng Hỏa hộ pháp đang muốn tiến lên đón lấy, Vân Khê đi mau một bước, chắn ở trước mặt của bọn hắn, nàng nhìn chằm chằm đôi mắt của Vân Trung Thiên, tinh tế tìm tòi nghiên cứu.

“Vân sư muội, có chuyện gì sao?” Vân Trung Thiên nhàn nhạt nhìn lại nàng, vẻ mặt thản nhiên.

“Có thể tìm một nơi nói chuyện hay không?” đôi mắt Vân Khê chớp chớp, càng ngày càng cảm thấy ánh mắt của hắn cùng hắc y nhân đêm qua rất tương tự, nàng nhất định phải hiểu rõ chuyện này.

Vân Trung Thiên cười yếu ớt, khẽ gật đầu mà không có cự tuyệt.

Đang cùng Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão nói chuyện với nhau, Long Thiên Tuyệt chợt phát hiện Vân Khê theo Vân Trung Thiên rời đi, chân mày hắn nhíu nhíu, trong lòng sinh ra nghi ngờ, hướng Vân hộ pháp đưa ánh mắt. Vân hộ pháp lĩnh ý, không thể làm gì khác hơn là lấy áp lực, mà bám theo đuôi.

Tôn chủ a, người làm thế không phải là hại thuộc hạ sao? Nếu để cho phu nhân biết bị hắn theo dõi, còn không lột da hắn sao?

Vân Khê dẫn Vân Trung Thiên một đường đi đến chỗ tương đối hẻo lánh bên hồ nhỏ của hậu viện, mới dừng lại, đuôi mắt quét nhìn cái đuôi theo phía sau, thân ảnh lén lén lút lút kia không phải là Vân hộ pháp, thì còn có thể là ai? Nàng nhẹ nhàng nhếch môi, không khỏi mỉm cười, không cần hỏi cũng biết là ai sai khiến tới.

Vân Trung Thiên đối diện hồ mà đứng, cái bóng cao to in trong hồ nước, kèm theo nước gợn, từ từ tràn ra. Vẻ mặt hắn tự nhiên tự đắc, thật giống như chỉ đi đến bên hồ để ngắm cảnh vậy.

Vân Khê trên dưới đánh giá hắn một phen, rồi hít một hơi thật sâu, mở miệng hỏi: “Hắc y nhân đêm qua có phải ngươi hay không?”

Vân Trung Thiên nhẹ nhàng mà gật đầu thừa nhận.

Đem một bụng ẩn chứa chất vấn cùng chứng cứ…, toàn bộ nuốt trở về, Vân Khê hơi kinh ngạc, không nghĩ tới hắn lại thừa nhận nhanh như vậy. Hắng giọng một cái, Vân Khê lại nói: “Vậy tại sao ngươi muốn cứu ta?”

Vân đạm phong khinh khẽ mỉm cười, Vân Trung Thiên đáp: “Cứu người, cần lý do sao?”

Ách, Vân Khê đột nhiên phát hiện mình có chút mệt mỏi: “Chẳng lẽ không cần sao?”

Vân Trung Thiên nhẹ nhàng mà cười, nụ cười trong sáng, so sánh với trời xanh càng xanh thẳm và tinh khiết hơn.

Trong nháy mắt Vân Khê có chút thất thần, người trước mắt rõ ràng thoạt nhìn rất sạch sẻ rất tinh khiết, nhưng vì sao nàng lại cảm thấy mông lung mờ ảo như vậy, thật giống như trên người của hắn giấu đầy bí mật, làm cho nàng nhìn không thấu, đoán không ra.

“Được rồi, vậy thì tạm thời bỏ cái vấn đề này qua một bên. Ta hỏi ngươi một vấn đề khác, lần trước ngươi lấy đi của ta vài giọt máu, đến tột cùng là muốn làm cái gì? Hoặc là nói......” Vân Khê Tâm bỗng dưng căng thẳng, ngữ điệu hơi có vẻ trầm trọng nói, “Ngươi rốt cuộc phát hiện cái gì?”

Hồi mâu, lẳng lặng ngưng mắt nhìn nàng, trong con ngươi của Vân Trung Thiên hiện lên một chút thần sắc phức tạp, hắn bỗng nhiên giơ tay phải lên, xoa tóc mai của Vân Khê, ánh mắt thoáng chốc đầy ôn nhu.

Vân Khê ngây dại, từ đáy lòng một đáp án sinh động hé mở, chẳng lẽ đã để nàng đoán đúng?

Quan hệ của bọn họ phải là.....

Làm sao có thể? Bọn họ rõ ràng tới từ đại lục khác nhau, hắn là thiên chi kiêu tử (*)của Vân tộc, mà nàng bất quá là một nữ nhi bình thường trong phủ tướng quân Ngạo Thiên đại lục, bọn họ làm sao có thể sẽ có quan hệ gì đây? Duy nhất điểm chung, cũng bất quá là cùng họ Vân thôi.

Làm sao có thể? Làm sao có thể?

(*) ý nghĩa là con cưng, đứa con của trời.

Trong lòng Vân Khê nhất thời căng thẳng lên, cũng không có đi để ý tới tay của hắn còn đang vuốt trên tóc mai nàng, một đôi con ngươi xinh đẹp chặt khóa vào đôi mắt hắn, chỉ sợ bỏ lỡ bất kỳ biến hóa mảy may nào trong đó.

Vân hộ pháp núp ở sau núi giả quan sát, chợt thấy một màn như vậy, hắn cũng hít một hơi khí lạnh, thầm kêu không ổn. May là không phải là tôn chủ tự mình đến đây theo dõi, nếu không nhìn thấy một màn mập mờ này, tôn chủ sẽ giận đến không thể nhịn rồi.

Lại có người công khai đùa giỡn phu nhân, mà phu nhân không có né tránh...... Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ phu nhân thật muốn cho tôn chủ đội nón xanh?

Vân hộ pháp trong lòng bối rối a, có nên trở về bẩm báo sự thật cho tôn chủ hay không đây?

Thân là một trong tứ đại hộ pháp của tôn chủ, hắn là có nghĩa vụ đem sự thật chân tướng bẩm báo cho tôn chủ; song trong ngày thường phu nhân cũng đối đãi không tệ, nếu hắn bán đứng phu nhân, chẳng những làm cho tôn chủ cùng phu nhân xảy ra mâu thuẫn cùng nghi kỵ, phu nhân cũng tuyệt đối không tha cho hắn. Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng hắn vẫn là tính toán tẩy não cho mình, làm như cái gì cũng không có nhìn thấy. Hắn cần phải tin tưởng phu nhân, bằng vào tình cảm thâm hậu của phu nhân cùng tôn chủ, chỉ là một tiểu bạch kiểm thì căn bản không cách nào phá hư nó được.

Vân hộ pháp trong lòng giãy dụa một phen.

Vân Khê thì vẫn một mực đang đợi đáp án của Vân Trung Thiên, một lòng không yên.

Vân Trung Thiên nhìn nàng, khẽ cười một tiếng, từ từ đưa tay thu trở về: “Đáng tiếc, ngươi không phải là muội muội ruột của ta.”

Vân Khê giật mình, mặc dù nàng muốn chính là đáp án thật của hắn, song khi chân chính chiếm được đáp án này, nàng ngược lại không bình tĩnh được.

“Thật không phải sao? Ngươi xác định?” Vân Khê khẩn trương kéo cánh tay hắn, hỏi tới, “Nếu như ta không phải là muội muội ruốt của ngươi, vì sao đêm qua ngươi phải cứu ta? Vì sao trong cuộc thi đại quyết, lại để cho học sinh học viện Thiên Long bày ra trường xà trận? Chẳng lẽ đây hết thảy cũng chỉ là trùng hợp sao?”

“Ngươi không phải là muội muội ruột của ta, đây chính là sự thật.” Vân Trung Thiên cười, tránh thoát tay nàng, xoay người, nhanh nhẹn rời đi.

Vân Khê giật mình đứng yên tại chỗ, tâm tình phức tạp, chỉ trong nháy mắt, nàng thật rất hi vọng hắn chính là ca ca ruột của nàng. Không biết có phải là nàng sắm vai nhân vật Vân Khê quá lâu hay không, nàng cảm giác mình đã hoàn toàn cùng tình cảm của Vân Khê hòa làm một, đến khi có đáp án của hắn,trong nháy mắt tâm nàng như trống rỗng.

Nàng nghĩ, Vân Khê chân chính, cũng là hi vọng có một ca ca như hắn, không phải bởi vì hắn xuất sắc ra sao, kinh tài tuyệt diễm như thế nào, mà đơn giản chỉ vì hắn là ca ca ruột của nàng.

Thật lâu, vẫn đứng ngây người ở bên hồ, đáy lòng Vân Khê không khỏi mất mát.

Bởi vì cách quá xa, nên căn bản nghe không rõ bọn họ nói chuyện gì với nhau, Vân hộ pháp thấy một màn vừa rồi cũng không hiểu ra sao, thật sự không hiểu đến tột cùng xảy ra chuyện gì, tại sao vẻ mặt phu nhân kỳ quái như thế?

Thôi, đi về trước bẩm báo cho tôn chủ vậy.

Ba người Long Thiên Tuyệt cùng Bách Lí Mục Nhiên, Viên lão trò chuyện với nhau thật vui vẻ, những tân khách khác không thể làm gì khác hơn là xa xa ngắm nhìn, không dám tiến lên quấy rầy, dù sao hai vị đại tông sư cấp quan trọng này, không phải là người bình thường có thể kết giao.

Lúc này, lại nghe được ngoài cửa truyền tới một tiếng hô kích động: “Long Vương cốc, Long Vương, Long Hậu đến!”

Cái gì? Long Vương cốc? Long Vương Long Hậu?

Các tân khách trực tiếp bị dọa ngất đi thôi!

Một viện trưởng Thiên Long học viện quang lâm chúc thọ, cũng đã vô cùng khó lường rồi, thậm chí ngay cả Long Vương cùng Long Hậu của Long Vương cốc đều tới, đây đâu chỉ là vinh quang?

Cả Long Tường đại lục, sợ rằng không có ai có thể mời được Long Vương Long Hậu của Long Vương cốc. Đệ nhất cường giả của Long Tường đại lục a, ai có thể mời được bọn họ đây? Đừng nói là mời, có thể tiến vào Long Vương cốc hay không cũng rất khó nói.

Chúng tân khách ngất đi liền tỉnh lại, mọi người trừng lớn mắt, ngẩng đầu nhìn hướng lên bầu trời. Nói như thế nào Long Vương Long Hậu hẳn là từ phía trên bay tới a? Bọn họ nói gì cũng muốn thấy hình dáng của Long Vương Long Hậu, mặc dù ban đêm ngày hôm qua mơ hồ có một chút thấy tư thế uy vũ oai hùng của Long Vương Long Hậu, nhưng hai người thật sự là quá nhanh, không đợi bọn họ thấy rõ ràng, Long Ảnh chợt lóe lên liền mất đi bóng dáng.

Một người ngẩng đầu sau, liền lập tức có phản ứng dây chuyền, cơ hồ tất cả tân khách đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn về trên không, mong đợi Long Vương Long Hậu hiện thân.

Làm Long Vương cùng Long hậu vừa cất bước tiến vào đại môn thời điểm, chỉ thấy chúng các tân khách nhất tề ngửa đầu đang nhìn bầu trời, mỗi ánh mắt đều mang ánh sáng hưng phấn.

Long Hậu có chút kinh ngạc, nghĩ thầm trên trời có cái gì hấp dẫn ánh mắt của bọn họ, để cho cả đám bọn họ đều chuyên chú chăm chú nhìn như vậy?

“Tiểu Mặc đâu?” Long Vương dạo bước tới tới trước người Long Thiên Tuyệt, tùy ý hỏi một câu, đối với đám người chung quanh thì làm như không thấy.

“Tiểu Mặc ở phía sau đại đường, ta dẫn các vị đi.” Long Thiên Tuyệt tự mình dẫn Long Vương Long Hậu hướng chính sảnh đại đường đi tới, trước khi đi còn nhìn về phía Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão gật đầu, nói xin lỗi không tiếp được.

Bách Lí Mục Nhiên cùng Viên lão đưa đưa mắt nhìn bọn họ rời đi, không khỏi thở dài, bọn họ hôm nay tới cũng là nể mặt mũi Long Vương Long Hậu, chỉ tiếc bọn họ ở trước mặt Long Vương Long Hậu ngay cả một câu cũng không được nói, thật là đả kích a.

Hai người liếc mắt nhìn nhau, cũng đi theo vào chính sảnh.

Đợi mấy người rời đi, các tân khách còn lại đang đau khổ ngắm nhìn trên không trung, đợi Long Vương Long Hậu xuất hiện.

Viêm hộ pháp nghẹn cười đến mức đỏ bừng cả khuôn mặt, nhưng có ý xấu không muốn nhắc nhở mọi người, thật ra thì Long Vương Long Hậu đã sớm vào nhà.

Trong lúc mọi người chờ mong Yến hội long trọng rốt cục cũng bắt đầu, các tân khách cuối cùng cũng được như ý nguyện là nhìn thấy Long Vương Long Hậu, đáng tiếc bọn họ chỉ có thể xa xa ngắm nhìn, bởi vì bàn tiệc của bọn họ được an bài ở sân ngoài trời, căn bản không cách nào tới gần chính sảnh đại đường, bất quá chỉ cần xa xa liếc mắt nhìn như vậy, bọn họ cũng đủ hài lòng.

“Phía dưới ta tuyên bố, sinh nhật yến của Tiểu Thiếu chủ, chính thức bắt đầu!”
Bình Luận (0)
Comment