Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 373

Chưa bao giờ Thịnh Bảo Trai có không khí căng thẳng như hôm nay.

Chỗ ngồi đại sảnh lầu một đã sớm đầy, người đứng nhiều không biết gấp mấy lần so với người ngồi, người người chen chúc, không cẩn thận thì có thể giẫm lên gót chân người khác.

Bởi vì vật phẩm hôm nay Thịnh Bảo Trai đấu giá có thể nói là oanh động toàn thành, là một truyền thuyết, tồn tại bất tử, tất cả mọi người từng may mắn tận mắt nhìn thấy hoặc nghe đồn đãi đều dạt dào hứng thú, chạy tới thịnh Bảo Trai để thấy.

Người vui vẻ nhất là Thịnh Bảo Trai. Riêng phí vé vào cửa một ngày hôm nay đã là một khoản thu vào vô cùng lớn, ngoài ra tất cả vật phẩm sau khi đấu giá đều trích một phần tiền cho bọn họ. Vân Khê ghen tỵ và hâm mộ Thịnh Bảo Trai, tùy tiện thu vé vào cửa cùng một phần lợi nhuận của vật phẩm đấu giá đã kiếm một số lớn, dưới gầm trời này còn cách kiếm tiền nào có thể có tốt như vậy sao?

Vợ chồng Vân Khê cùng Long Thiên Tuyệt đi tới Thịnh Bảo Trai, tiến vào ghế lô bình thường bởi vì tất cả ghế lô VIP lầu ba đã sớm ngồi đầy rồi, tới toàn bộ đại nhân vật cũng có mặt, có ít người thậm chí cả hai đều chưa thấy qua. Bất quá những thứ này không ảnh hưởng tâm tình vợ chồng bọn họ hôm nay, tâm tình tốt, ngồi ở nơi nào cũng giống nhau. Đi theo bọn họ tới là tứ đại hộ pháp cùng Độc Cô Mưu, trong đó tứ đại hộ pháp tới làm người hầu, mà Độc Cô Mưu chính là thuần túy theo tới uống trà, từ vừa tiến vào ghế liền một mình một người ngồi một bên, lặng yên uống trà.

“Thiên Tuyệt, ta đi ra ngoài trước, sẽ trở lại.” Mới vừa vào ngồi không bao lâu, Vân Khê liền mượn cơ hội rời đi.

Long Thiên Tuyệt hơi nghi hoặc nhưng cũng không có ngăn trở, đợi nàng rời đi, lại gọi Vân hộ pháp đến giao việc.

Hai vợ chồng cất giấu bí mật riêng của mình, đợi đến buổi đấu giá bắt đầu, từ từ công bố.

Cách hai ghế lô, Vân Khê gõ nhẹ ghế lô thứ ba, mở cửa là Triệu Hiểu Du. “Phu nhân, ngươi đã đến rồi.”

Triệu Hiểu Du cười ngọt ngào, đón nàng đi vào, cùng ghế lô trừ nàng cùng Triệu Hiểu Mẫn, còn có Long Thiên Thần, Bạch Sở Mục và Bách Lí Song.

“Ta lúc trước nói với các ngươi, các ngươi nhớ rõ?” Vân Khê hỏi.

“Đại tẩu, tẩu yên tâm, chúng ta nhớ kỹ, hết thảy dựa theo chỉ thị của tẩu làm việc.” Long Thiên Thần hồi hộp, có loại hưng phấn sắp làm”chuyện xấu”.

“Vân nương tử, người cứ yên tâm đi! Hết thảy giao cho chúng ta!” Bạch Sở Mục cười hắc hắc nói, cùng Long Thiên Thần liếc mắt nhìn nhau, rất có cảm giác cấu kết với nhau làm việc xấu.

Bách Lí Song cùng tỷ muội Triệu Hiểu Du ở một bên liên tiếp gật đầu, tất cả mọi người rất phấn khởi, bởi vì bọn họ sẽ phải làm chuyện vô cùng kích thích, bọn họ vô cùng mong đợi.

Vân Khê sờ sờ cằm, nhìn nhìn lại mấy người này, vẫn là có chút không yên lòng.

“Như vậy, Hiểu Du, Hiểu Mẫn thay phiên nhau tham gia báo giá. Song Nhi, Thiên Thần cùng Sở Mục cũng đừng có lộ diện.”

“Tại sao?” Bạch Sở Mục trợn mày hỏi ngược lại, hắn vốn đang tính làm người thứ nhất ra giá đây. Bất kể có đấu giá thành công hay không, hắn cũng không cần giao bạc, chuyện tốt như vậy, hắn lần đầu gặp. Hắn nếu như không thể ở buổi đấu giá chơi đã nghiền, thật làm thất vọng với ba chữ “Bạch Sở Mục” kia?

Vân Khê liếc xéo hắn, ánh mắt bí hiểm nhìn hắn cùng Bách Lí Song: “Ta nhớ được thời điểm Đại hội tỷ võ lần trước, ngươi cùng Song Nhi làm trò trước mặt các vị cao thủ thập đại học viện, trước mặt mọi người bỏ trốn, khó đảm bảo nơi này sẽ không có người nhận ra hai người các ngươi, cho nên...... không an toàn.”

“Người nào cùng hắn bỏ trốn?”

“Người nào cùng nàng bỏ trốn?”

Bạch Sở Mục cùng Bách Lí Song đồng loạt kích động nhảy lên.

“Sư phụ, người đừng loạn tưởng! Con cùng hắn một chút quan hệ cũng không có!” Bách Lí Song vội vàng cùng Bạch Sở Mục phân rõ quan hệ.

Trên khuôn mặt tuấn dật Bạch Sở Mục hiện lên mất mát không dễ dàng phát giác, hắn rất nhanh chấn phấn tinh thần, không chút nào yếu thế phản kích trở về: “Ta với ngươi dĩ nhiên không có quan hệ! Ta cho tới bây giờ tựu ghét nhất nữ nhân, phiền toái, nhất là loại dã man như ngươi không có dáng vẻ nữ nhân, ta càng chán!”

Bách Lí Song hít sâu một hơi, nở nụ cười, sắn ống tay áo, tiến tới gần hắn: “Bạch Sở Mục, ngươi muốn bị đánh có phải hay không?”

“Ngừng!” Bạch Sở Mục đưa tay che ở trước, vội vàng hô ngừng, “Hảo nam không cùng nữ đấu!”

Nụ cười bên môi Bách Lí Song càng lớn, hướng hai tỷ muội Triệu gia vẫy vẫy tay: “Hiểu Du, Hiểu Mẫn, cùng nhau đánh hắn!” Bách Lí Song ra lệnh một tiếng, ba nữ nhân đã bao bọc vây quanh Bạch Sở Mục.

Long Thiên Thần hai tay khoanh trước ngực, cười to, hết sức vui vẻ xem cuộc vui.

Đáng thương Bạch Sở Mục bị ba người hung hăng đánh, không chút đánh trả, mắt thấy không thể dựa vào Long Thiên Thần, không thể làm gì khác hơn là cầu trợ Vân Khê: “Vân nương tử, cứu ta ——”

Vân Khê nhìn hắn, lắc đầu, không một nửa điểm đồng tình: “Thực lực của ngươi thật sự là quá kém, nữ nhân đều đánh không lại, phải huấn luyện lại rồi!”

Bạch Sở Mục hoàn toàn tuyệt vọng, hai tay ôm chặt đầu, trong miệng la: “Một đám người không nhân tính! Không chơi!”

Vân Khê bỉu môi cười trộm, không ở lâu liền rời đi. Vừa mới đi ra ghế lô, hai gã nam tử áo đỏ chờ ngoài cửa, đầu tiên là ánh mắt quái dị đem nàng đánh giá một phen trên dưới, sau đó đưa tay: “Vân cô nương, thiếu gia nhà ta cho mời.”

“Thiếu gia nhà ngươi là ai?” Vân Khê tinh tế đánh giá đối phương, trong lòng hơi kinh ngạc.

Một gã nói: “Thiếu gia nhà ta, là một vị cố nhân của ngài, hắn hỏi ngài, còn nhớ hay không rừng trúc Từ Vân?”

Rừng trúc Từ Vân? Vân Khê ánh mắt lóe sáng, thoáng chốc đoán được thân phận của đối phương, tầm mắt hướng chỗ ghế lô của nàng, chần chờ chốc lát, mở miệng nói: “Dẫn đường đi!”

Dưới sự hướng dẫn hai gã nam tử áo đỏ, Vân Khê đi tới một gian ghế lô VIP lầu ba, hai gã dừng bước ở bên ngoài, giữ vững một khoảng cách, dùng ánh mắt ý bảo nàng đẩy cửa vào. Vân Khê dừng bước, nhìn cánh cửa trước mắt, tay nàng treo giữa không trung, chậm chạp không có rơi xuống. Đi vào sao? Nàng rất muốn biết tình trạng gần đây của hắn, cũng muốn hỏi rõ ràng lần này hắn tới có phải cũng là vì nửa tấm bản đồ Phiêu Miểu Địa Phủ hay không? Bọn họ có thể trở thành đối thủ cạnh tranh tranh đoạt bản đồ hay không? Nàng cũng muốn hỏi hắn có tìm được mẹ không? Hận ý trong lòng hắn có còn hay khôgn? Nàng càng muốn biết đã trở lại bình thường khi đối diện hắn hay không? Song, nàng cũng không khỏi không băn khoăn đến cảm thụ của Thiên Tuyệt. Nếu hắn biết mình nói đi ra lại gặp Hách Liên đại ca, hắn sẽ nghĩ như thế nào làm? Nàng có chút do dự.

Không đợi nàng suy nghĩ cẩn thận, cửa phòng đã mở ra. Vân Khê ngẩng đầu, đụng vào một đôi mắt thâm thúy, thâm trầm như biển. Hắn đang nhìn nàng, lẳng lặng nhìn nàng, u quang chợt lóe lên, ý tứ hàm xúc khó lường.

“Hách Liên, Hách Liên đại ca.” đáy lòng Vân Khê có chút nho nhỏ đau lòng, nàng mới vừa chần chờ, hắn nhất định bên trong đã nhận ra.

“Nàng đã đến rồi.” Hách Liên Tử Phong nghiêng người, tầm mắt đuổi theo nàng, thâm trầm mà nồng đậm. Có loại tình cảm theo thời gian sẽ hoàn toàn biến mất ; có loại tình cảm, ngược lại theo thời gian sẽ từ từ lắng đọng, càng để lâu càng sâu.

Hai gã nam tử áo đỏ chờ ngoài cửa tò mò liếc trộm hai người, cho đến một ánh mắt sắc bén lạnh lùng hướng bọn họ quét ngang, mới thu hồi tầm mắt, yên phận đứng tại chỗ, không dám tùy ý nhìn lén nữa. Cửa phòng nhẹ nhàng khép lại, cản trở tầm mắt của bọn họ. Hai người ngẩng đầu lên, nhìn nhau, đều thật tò mò. Nếu bọn họ không có nhìn lầm, mới trong nháy mắt, khi vị cô nương kia đi qua sát bên người thiếu gia, bọn họ rõ ràng thấy được đáy mắt thiếu gia xẹt qua một loại ôn nhu khó nói lên lời, ánh mắt ôn nhu kia tựa như biển rộng, có thể đem người chết chìm ở trong đó. Đây là ánh mắt bọn hắn chẳng bao giờ thấy trong mắt ở thiếu gia, trong lòng bọn họ một lần nữa xem kỹ vị cô nương này, nàng nhất định ở trong lòng thiếu gia chiếm vị trí hết sức trọng yếu.

Vân Khê vào ghế lô, tùy ý ngồi xuống. Các ghế lô VIP bố trí không sai biệt lắm, cho nên nàng cũng không cảm thấy xa lạ. Thấy trên bàn bày một quyển sách sách đang lật dở, nàng tiện tay nhặt lên, lật xem mấy tờ, hơi sửng sờ, lại lật đến bìa sách, mặc niệm lên tiếng: “Long Tường địa lý chí.”

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía Hách Liên Tử Phong đứng ở bên cạnh bàn, chỉ chỉ sách, hỏi: “Huynh là đang nghiên cứu địa lý Long Tường đại lục? Hay là...... Hay là đang nghiên cứu Phiêu Miểu Địa Phủ?”

Nàng quyết định đi thẳng vào vấn đề, nhưng nếu mục tiêu của hắn cũng là nửa tấm bản đồ kia, như vậy chuyện thật phiền toái.

“Nàng hi vọng...... Ta là đang nghiên cứu cái gì?” Hách Liên Tử Phong không đáp hỏi ngược lại, hắn trên cao nhìn xuống nàng, ánh mắt nhìn như vô cùng bình tĩnh, song nhìn kỹ thì càng mịt mù không đoán được.

“Ta hi vọng... huynh không phải là hướng về nửa tấm bản đồ Phiêu Miểu Địa Phủ mà đến, bởi vì...... Ta không muốn cùng huynh trở thành đối thủ.” Vân Khê nhìn chăm chú vào ánh mắt của hắn, nghiêm túc hỏi, “Huynh thì sao?”

Hách Liên Tử Phong trầm mặc, tầm mắt của hắn chếch đi, tránh ánh mắt sáng quắc của nàng.

Vân Khê đáy lòng lúc này lộp bộp rơi xuống, không nghĩ tới, bọn họ cuối cùng lại muốn đối mặt như vậy. Nàng đứng dậy, chăm chú nhìn hắn, nói: “Bản đồ đối với huynh rất trọng yếu sao? Nó không phải là sẽ ảnh hưởng đến tình cảnh huynh bây giờ chứ?”

Hách Liên Tử Phong nhẹ nhàng gật đầu, nhưng không có nói thêm cái gì.

Vân Khê khó xử. Bản đồ đối với nàng rất trọng yếu, nhưng là đại ca, đối với nàng cũng giống như trước trọng yếu, này làm sao làm đây?

“Hách Liên đại ca, chúng ta thật vất vả cùng đi đến Long Tường đại lục, không dễ dàng có tình cảnh hôm nay, ta không muốn có bất kỳ xung đột lợi ích gì. Nhưng là bản đồ đối với ta mà nói, vô cùng trọng yếu, ta nghĩ chúng ta có lẽ có thể thương thảo ra một phương pháp xử lí vẹn toàn đôi bên, huynh thấy thế nào?”

Hách Liên Tử Phong nhìn thật sâu vào đáy mắt của nàng, cảm nhận được chân thành, mắt của hắn lưu chuyển. Hắn đột nhiên đưa tay, nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng nắm chặt. Ánh mắt của hắn chớp động, mơ hồ động tình: “Khê Nhi, nếu nàng muốn, ta tuyệt đối sẽ không tranh đoạt. Bởi vì ở trên đời này, chỉ có nàng... là thật tâm quan tâm ta.”

Thanh âm của hắn rất thấp rất trầm, làm cho không người nào có thể không đau lòng.

“Huynh đã tìm được mẫu thân chưa? Bà đối với huynh có tốt không?” Vân Khê đáy lòng chua xót, tựa hồ đã mơ hồ đoán được những gì hắn có thể nhìn thấy, là cái gì hùng bá gia tộc Đông Nam Tông Chính tân quý, cái gì thiếu gia, nhưng là nàng có thể cảm thụ nhận được hắn cũng không vui.

Ánh mắt của hắn càng thêm thâm thúy, nàng căn bản không cách nào hiểu. Nghe được câu hỏi của nàng, ánh mắt của hắn trong nháy mắt nghiêm túc, không khỏi đáng sợ, lạnh lẽo phiêu tán trong không khí, làm người ta không rét mà run.

“Ta đã tìm được rồi bà ấy, bà ấy hiện tại... rất tốt.” Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, trong tiếng cười đều là giễu cợt.

Vân Khê nhìn hắn như vậy, lòng cũng nặng nề theo, tư vị khó nói: “Hách Liên đại ca, nếu huynh cảm thấy không vui, vậy thì rời đi, cùng ta ở chung một chỗ.”

Hách Liên Tử Phong nhìn nàng, ánh mắt từ từ nhu hòa, khóe môi kéo nhẹ: “Khê Nhi, nàng quá ngây thơ rồi. Long Thiên Tuyệt tuyệt đối không thể chấp nhận được ta, mà ta cũng không cách nào...”

Ánh mắt của hắn từ từ thâm thúy, vô số tình tố quay cuồng, nồng đậm như vậy, thâm sâu như vậy. Nàng căn bản sẽ không hiểu, hắn yêu nàng sâu đậm. Hắn có thể vì nàng, vung tiền như rác, không chút nào tiếc rẻ. Hắn có thể vì nàng, lần lượt khoét đi thịt trên cổ tay mình, chỉ muốn nhận được càng nhiều chú ý cùng quan tâm của nàng. Hắn có thể vì nàng, không thương tiếc tánh mạng của mình, vì nàng ngăn cản bất kỳ nguy hiểm. Hắn có thể vì nàng, phản bội thân cữu cữu của mình, buông tha kế hoạch lớn nghiệp lớn, chỉ vì nàng có thể hảo hảo mà sống. Hắn có thể vì nàng, một đêm tóc bạc trắng, đơn giản là nàng đau nhói thật sâu tim của hắn. Hắn cũng có thể vì nàng, rời đi nàng, xa xa nhìn nàng hạnh phúc... Nàng căn bản là không hiểu, hắn yêu nàng sâu đậm. Có lẽ chỉ có Long Thiên Tuyệt cũng yêu nàng, mới có thể hiểu được hắn yêu nàng sâu đậm như thế nào, cho nên mới phải tránh hắn như đại địch, tha không được hắn.

“Hảo ý của nàng, lòng ta ghi nhận.” Hắn nhẹ nhàng thở dài, buông lỏng tay nàng, đứng chắp tay nói, “Ta hiện tại không thể rời đi gia tộc Tông Chính, không có được tất cả những gì ta muốn, ta sẽ không dễ dàng rời đi.”

Hơi thở trên người hắn ngay lập tức lạnh lùng, không còn ôn nhu vừa rồi.

Vân Khê nhìn hắn, đáy lòng sinh ra sầu lo, nàng phảng phất cảm nhận được hận ý trên người hắn. Hận ý kia mặc dù bị hắn ẩn sâu, nàng vẫn cảm nhận được, hơn nữa chỉ sâu không cạn, so sánh với trước càng thêm nồng đậm.

“Hách Liên đại ca, huynh không nên quá cố chấp! Cõi đời này còn có rất nhiều chuyện tốt đẹp đang chờ huynh, huynh hoàn toàn có thể buông tha cho những thứ cừu hận cùng bóng ma kia, đi làm những chuyện khác tốt đẹp hơn, không nên trầm mê trong cừu hận. Rời đi, mặc dù không ở chung một chỗ, huynh cũng có thể đi những địa phương khác. Có lẽ ở nơi khác trên Long Tường đại lục, sẽ có một phần hạnh phúc thuộc về huynh, đang chờ huynh, nếu như huynh cứ tiếp tục chấp mê, huynh có thể sẽ bỏ qua vô số tốt đẹp trong nhân sinh...... Hách Liên đại ca, huynh nghe ta, rời khỏi bọn họ đi!”

“Nàng không cần khuyên ta, chuyện ta quyết định là không thể nào sửa đổi.” Hách Liên Tử Phong không nhúc nhích, khuôn mặt của hắn lạnh lùng, lạnh như sương tuyết, “Người từng vứt bỏ ta, ta sẽ khiến bọn họ trả giá thật nhiều!”

“Hách Liên đại ca, bằng sức một mình huynh, sao có thể đối chọi với bọn họ? Huynh làm như vậy, sẽ rất nguy hiểm, tùy thời tùy chỗ cũng sẽ đem mình lâm vào hiểm cảnh, huynh...” Vân Khê còn tiếp tục khuyên bảo, Hách Liên Tử Phong giơ tay lên, ngăn nàng.

“Nàng không cần phải nói! Con đường này là ta lựa chọn, ta tuyệt đối sẽ không hối hận.” Ánh mắt của hắn khẽ nhu hòa đi xuống, thở dài nói, “Ta chỉ hi vọng, vô luận tình cảnh biến thành như thế nào, nàng vẫn như hôm nay quan tâm ta. Như thế, ta liền hài lòng.”

“Hách Liên đại ca, huynh không thể...” Nói tới một nửa, ngoài cửa đột nhiên truyền đến âm thanh quen thuộc, cắt đứt nàng.

“Khê Nhi, buổi đấu giá sẽ phải bắt đầu, cũng đừng ở chỗ này quấy rầy Hách Liên công tử.” Tiếng nói có chứa từ tính, nghe không ra bất kỳ cảm xúc, nhưng Vân Khê cảm thấy là lạ, rất không ổn.

Vân Khê hơi sửng sờ, bỗng nhiên có chút chột dạ, vẫn bị hắn phát hiện sao? Hắn có tức giận hay không, nàng muốn cùng hắn giải thích làm sao đây?

“Đi đi! bản đồ kia, là của nàng.” Hách Liên Tử Phong cất bước, đi tới cửa sổ, đưa lưng về phía nàng, tất cả vẻ mặt biến mất.

Ngữ khí của hắn cũng là hết sức chắc chắn. Hắn không có nói, hắn không cùng nàng tranh đoạt, mà là nói bản đồ kia là của nàng.

Vân Khê không có tinh tế đi tìm hiểu rõ lời của hắn, nhìn bóng lưng của hắn, mở cửa rời đi.

Cầu thang lầu ba, Long Thiên Tuyệt nghiêng người tựa lên thành, tay chân tùy ý giản ra, tư thái có một phen phong tình, đưa tới không ít ánh mắt chú ý người đi đường qua lại. Hắn giờ phút này nhìn thẳng nàng, ánh mắt kia mị hoặc đến cực hạn, cũng câu hồn đến cực hạn, thấy vậy da đầu Vân Khê cũng tê dại, thật giống như mình phạm vào cái gì tội ác tày trời, bị bắt tại chỗ.

“Thiên Tuyệt, chàng nghe ta giải thích, ta mới vừa thật ra thì không phải là muốn tới nơi này, ta mới vừa là ở chỗ của bọn Thiên Thần, ta......” Không đợi nàng nói xong, Long Thiên Tuyệt đưa tay kéo nàng đến phụ cận, hai tay nhốt lại nàng, không tha nàng chạy trốn.

“Nàng muốn giải thích chuyện gì với ta? Ta có nói ta không tin nàng sao?”

Nét mặt của chàng ghi rõ ràng chính là ta-không-tin, có được hay không? Vân Khê ngước cổ, không ngừng lui về phía sau, hắn là không phải là cười đến quá câu hồn đi? Quá không bình thường rồi, cũng quá đáng sợ!

“Thiên Tuyệt, chàng đừng như vậy, ta sẽ không quen.”

“Không quen sao? Ta cảm thấy được chúng ta có cần thiết hảo hảo mà trao đổi một chút.” Hắn một mực cừoi, cười đến vô cùng câu hồn, tầm mắt xẹt qua môi của nàng, xẹt qua cằm nàng, tiếp theo sau đó đi xuống...

Vân Khê theo bản năng vội nắm chặt cổ áo, lòng khẽ run, đối với hắn hiện tại trạng huống suy nghĩ không chừng, cái gì gọi là hảo hảo mà trao đổi một chút? Làm sao trao đổi? Sau một khắc, nàng lập tức sẽ hiểu, cái gì gọi là hảo hảo mà trao đổi, làm sao trao đổi.

Cửa ghế lô bị đóng chặc, tứ đại hộ pháp như bốn pho tượng môn thần canh giữ ngoài cửa, nghe các loại thanh âm quái dị mà mập mờ từ trong truyền ra, bốn người không khỏi đỏ mặt tim đập, muốn tránh ra. Nhưng là không có biện pháp, ai bảo bọn họ là hộ pháp của người ta đây? Muốn đi cũng không cách nào đi. Bọn họ giờ phút này vô cùng hâm mộ Độc Cô Mưu, người ta muốn đi là có thể đi, không giống bọn họ, chỉ có thể lẳng lặng đứng yên tại chỗ này, cho đến bên trong truyền đến hiệu lệnh tôn chủ mới thôi. Bất quá nhìn tôn chủ mới vừa ôm phu nhân đi vào, mặt âm dương quái khí cùng thần sắc gấp gáp giống lúc tôn chủ tìm không được phu nhân, bọn họ đại khái đoán được cái gì, trong lòng đoán chừng tôn chủ một chốc chắc là không để cho bọn họ tiến vào, bọn họ chỉ có thể đợi. Thanh âm bên trong truyền tới có chút lớn, khách lui tới ngang qua đều quăng tới ánh mắt khác thường, Băng hộ pháp mắt lạnh quét ngang qua, nhất thời hù dọa phân nửa người. Còn có vài người nhiều chuyện, lưu lại ở chỗ này, cúi đầu nghị luận, Vân hộ pháp tiến lên hướng bọn họ, lúc này mới đem tất cả mọi người hù dọa chạy. Đầu năm nay, làm hộ pháp, thật là không dễ dàng a!

Cũng không biết đợi bao lâu, buổi đấu giá rốt cục bắt đầu. Hội trường huyên náo không khí, yên tĩnh lại. Trong phòng cũng rốt cục truyền đến thanh âm tôn chủ, bọn họ rốt cục có thể tiến vào. Tứ đại hộ pháp nhất tề thở phào nhẹ nhỏm, cuối cùng kết thúc, bất quá chờ bọn hắn tiến vào đến ghế lô, bọn họ chợt ngược lại hi vọng tôn chủ không để cho bọn họ tiến vào, bởi vì … này không khí thật sự là quá lúng túng. Bốn người liếc trộm thần sắc tôn chủ, tâm tình thoạt nhìn rất tốt, mặt mày hồng hào, nụ cười giắt nơi khóe miệng, khóe miệng cao cao giơ lên, giống như mèo nhỏ mới trộm được sao. Xem xét lại thần sắc phu nhân, lại không tốt chút nào, nàng nắm chặt cổ áo của mình, mím môi sưng đỏ, đuôi mắt quét về phía tôn chủ. Nếu nhìn kỹ còn có thể thấy chỗ cổ nàng có vài dấu hôn, dấu vết để lại dễ dàng khiến cho người khác mơ màng. Đáng thương thay phu nhân, xem ra là được tôn chủ “tận tình chăm sóc”, bọn họ vô cùng đồng tình. Bất quá, ai bảo phu nhân bỏ rơi tôn chủ, lén lút đi gặp tình địch của người? Đây không phải là tự làm tự chịu sao? Vô luận từ đạo nghĩa, luân lý, hoặc là từ suy nghĩ cá nhân, bọn họ đều lựa chọn đứng ở bên tôn chủ.

“Khê Nhi, tóc của nàng rối loạn, ta giúp nàng xử lý.” Long Thiên Tuyệt ôn nhu mỉm cười, nhẹ nhàng vì nàng sửa sang lại tóc mai.

Nhưng nếu mới vừa cái gì cũng không có phát sinh, Vân Khê có lẽ vô cùng cảm động, say mê khi hắn ôn nhu, nhưng là...... Chỉ cần vừa nghĩ tới hắn mới vừa thô lỗ bá đạo ăn nàng, nàng đáy lòng liền tức giận. Gì chứ? Cũng không them biết đây là đâu mà dám làm loạn! Mấu chốt là, thật thô lỗ! Đau quá! Nàng còn không có chuẩn bị xong, hắn lại bắt đầu hành động rồi, hơn nữa còn càng ngày càng hưng phấn, khiến cho nàng hiện tại toàn thân còn vô cùng đau đớn. Phải biết rằng nàng kể từ khi mang thai Tiểu Nguyệt Nha, bọn họ cũng rất ít đụng đến phương diện kia, hiện tại vừa mới bắt đầu, hắn lại cử động thô lỗ, thật là tức chết nàng!

“Cút sang một bên!” Vân Khê tức giận tránh tay hắn.

“Tốt lắm, đừng nóng giận! Ta sai lầm rồi, còn không được sao?” Long Thiên Tuyệt vui vẻ, nắm lấy tay nàng, để sát vào mép nhẹ thổi khí, hai mắt nhìn chằm chằm nàng, cười làm lành nói, “Cùng lắm thì, lần sau ta để nàng ở trên, ngươi nghĩ xử trí như thế nào ta đều được.”

“Phốc!” Vân Khê không nhịn được phun, thật sự là bị hắn mặt dầy vô sỉ đánh bại.

Tứ đại hộ pháp ở một bên dùng sức cố nén, thật vất vả mới nhịn được không phun, tôn chủ đại nhân, ngài lần tới thời điểm nói lời như vậy có thể hay không cho chúng ta tránh một chút? Lời như thế, thật sự là rất tổn hại mặt mũi tôn chủ đại nhân rồi, đả thương không dậy nổi a!

“Quay mặt đi! Ta hiện tại không muốn nhìn mặt ngươi!” Vân Khê giơ tay lên, đẩy mặt sang một bên, quay đầu đi chú ý buổi đấu giá dưới lầu, đây mới là mục đích chủ yếu nàng hôm nay tới Thịnh Bảo Trai.

Long Thiên Tuyệt ngượng ngùng cười cười, vẫn nắm chặt một cái tay của nàng, còn đang nghĩ về quá trình mất hồn mới vừa. Thỉnh thoảng thay đổi địa điểm, cảm giác rất không tệ, hắn rất muốn sẽ tìm cơ hội thử nữa, chỉ sợ Khê Nhi sẽ không đáp ứng. Buồn a! Hai mắt loạn xạ quét ở trên người nàng, tư tưởng rất không đơn thuần.

Vân Khê thật sự có chút chịu không được hắn, liếc mắt xem thường, mặc kệ hắn. Thời điểm nam nhân động dục, luôn là không thể nói lý, nàng hiện tại hoàn toàn không có cách nào đối đãi hắn như một Long Thiên Tuyệt bình thường.

Lúc này, dưới lầu đã bắt đầu đấu giá kiện vật phẩm đấu giá đầu tiên, nghe nói là một viên đan dược cấp sáu. Hiện trường không khí cũng không phải là rất nhiệt liệt, mọi người đối với viên đan dược kia hứng thú không lớn, chỉ có số ít mấy người bên kia đang bỏ giá. Không có quá mấy vòng, đan dược đã bị định giá rồi, cuối cùng đấu giá thành công lấy hai mươi vạn lượng bạc trắng.

Kế tiếp kiện vật phẩm đấu giá thứ hai, đưa tới hiện trường một trận oanh động, nó là một bảo khí thượng phẩm, là một bao cổ tay có đặc thù phòng ngự cùng chức năng công kích. Bao cổ tay có chức năng phòng ngự không kỳ lạ, kỳ lạ chính là, nó còn có so sánh mạnh chức năng công kích, cái này đáng giá khiến cho hiện trường mãnh liệt chú ý.

“Ta nói cái bảo khí luyện chế này sử dụng chất liệu mặc dù bình thường, nhưng thủ pháp cùng tài nghệ luyện chế này cũng là hạng nhất, phẩm chất này đủ để sánh với một hạ phẩm đạo khí.”

“Bảo khí này đến tột cùng do người phương nào luyện chế? Tu vi luyện khí người này khẳng định đã vượt qua cấp bảy luyện khí sư, có lẽ còn không dừng lại, thật muốn gặp một lần chủ nhân bảo khí này a.”

“Đúng vậy a, đối với một tác phẩm luyện khí mà nói, luyện khí cần có tài liệu đúng là rất trọng yếu, nhưng tài nghệ luyện khí sư càng thêm trọng yếu. Đối với một vị luyện khí sư tài nghệ siêu phàm mà nói, có thể sử dụng tài liệu bình thường luyện chế ra một bảo khí khó có hạ phẩm đạo khí nào trên thị trường có thể so sánh, đây không phải là dễ có được.”

“Các ngươi vừa nói như thế, ta cũng vậy rất muốn thấy tận mắt thấy vị luyện khí sư thần kỳ này.”

“......”

Vân Khê nghe mọi người nghị luận, hơn nữa bản thân cũng thích bảo khí, nàng cũng từ từ sinh ra hứng thú đối với vị luyện khí sư thần kỳ có thể từ gỗ chế tác.

“Lợi hại! Thật là lợi hại! Ta từng nghe ngươi nói, muốn luyện chế ra hạ phẩm đạo khí, nhất định phải có đầy đủ Long Tinh Thạch, nhưng vị luyện khí sư này không cần sử dụng Long Tinh Thạch cũng có thể luyện chế ra bảo khí có thể cùng xuất đạo khí so sánh, vậy cũng thật là khủng bố.” Vân Khê thở dài.

“Ngươi cảm thấy hắn rất khủng bố?” Long Thiên Tuyệt nhíu mày.

Vân Khê trịnh trọng gật đầu: “Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy sao?”

“Bình thường thôi.” Long Thiên Tuyệt nói.

Tứ đại hộ pháp ở một bên cúi đầu cười.
Bình Luận (0)
Comment