Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 430

Rời đi Đan Minh, sắc trời đã tối.

Vân Khê cùng Vân Trung Thiên đều nói về chỗ trọ trước.

Còn chưa bước vào vườn, từ xa đã nghe thấy tiếng kêu thảm thiết, Vân Khê đi nhanh tới, tưởng là phát sinh chuyện ngoài ý muốn gì đó. Đến gần nhìn lên, thì ra là hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục đang cùng vượn trắng đối chiến, mà Long Thiên Tuyệt thì đứng ở một bên giám sát hai người luyện công.

“Các ngươi nhớ kỹ! Thời điểm khi cùng kể địch đối chiến, chiêu kiếm có lực nhất chính là chiêu kiếm tốt nhất, không cần quan tâm đến hình thức cùng chiêu số kiếm pháp, hóa phức tạp thành đơn giản, mới là mấu chốt chiến thắng.”

“Thiên Thần, lực cánh tay của đệ không đủ, cầm kiếm muốn ổn, trọng tâm phải thực vững. Thời điểm một kiếm đâm ra, quyết đoán có lực, không cần có bất kỳ do dự nào.”

“Sở Mục, tốc độ phản ứng của ngươi không đủ nhanh. Phải chú ý phán đoán hướng kẻ địch ra chiêu, phản ứng trước, nếu chờ thấy rõ ràng đối phương ra chiêu mới phản ứng, ngươi đã bị giết.”

Long Thiên Tuyệt ánh mắt tinh tường, rất nhanh liền phát hiện chỗ yếu của hai người, cứ nhằm vào đó mà huấn luyện.

Liếc mắt, nhìn thấy hai người Vân Khê cùng Vân Trung Thiên tiến vào vườn, Long Thiên Tuyệt giơ tay lên, đối với hai người Long Thiên Thần cùng Bạch Sở Mục nói: “Hai người các ngươi dựa theo lời ta vừa mới nói, tiếp tục luyện tập, sau một canh giờ, thì có thể nghỉ ngơi.”

“Không! Đại ca, chúng ta muốn luyện thêm hai canh giờ!”

“Không sai! Có thể kiên trì bao lâu thì kiên trì bao lâu, chúng ta tuyệt đối không mệt.”

Một đôi dở hơi này, hôm nay lại khác thường chủ động yêu cầu luyện thêm. Long Thiên Tuyệt nhấc nhẹ lông mày, nhìn vào hai người bọn họ.

“Tùy các ngươi.”

Long Thiên Tuyệt dời bước, đi về phía Vân Khê cùng Vân Trung Thiên, hắn liếc mắt xẹt qua trên người Vân Trung Thiên, ánh mắt lóe sáng, đen như bảo thạch rạng rỡ phát sáng: “Trung Thiên huynh gần đây tu vi tiến nhanh a.”

Hắn nói chính là sự thật, nhưng cũng không giảm đi tự tin cùng kiệt ngạo đầy ở hai đầu lông mày của hắn.

“Cũng vậy.” Vân Trung Thiên nhàn nhạt mà cười, đồng dạng tự tin.

Hai người nhìn lẫn nhau trong chốc lát, bỗng nhiên nhất đồng thời nghênh ngang mà cười, tiếng cười tiêu sái khoái ý.

Vân Khê thấy vậy nhịn không được mà cảm thán mối quan hệ chung đụng kỳ diệu ở giữa các nam nhân.

“Đứa nhỏ đâu? Ta có thể gặp không?” Vân Trung Thiên nói.

“Trong phòng á.” Long Thiên Tuyệt đưa tay, thân mật ôm bên hông Vân Khê, trong mắt đầy tình ý.

Tầm mắt Vân Trung Thiên ở trên người hai người lướt qua, khóe môi khẽ cong, hiểu ý mà cười.

Ba người đi tới gian phòng, bên trong gian phòng vui vẻ hòa thuận, Vân Thần Thụ bị Bách Lí song cùng Lam Mộ Hiên mang về, đang cùng Tiểu Mặc cùng nhau đùa với đứa bé, cười vui vẻ.

“Thiên ca ca!”

“Mỹ nhân thúc thúc!”

Vân Thần Thụ cùng Tiểu Mặc hai người đối với việc Vân Trung Thiên đến, rất là mừng rỡ.

“Đứa bé tên gọi là gì?” Vân Trung Thiên khom người, thử muốn bế Tiểu Nguyệt Nha, nhưng không có kinh nghiệm, đổi nhiều tư thế, cuối cùng mới cẩn thận từng li từng tí đem hài tử ôm trên cánh tay.

“Đại danh của bé gọi Long Huyên, nhũ danh gọi Tiểu Nguyệt Nha.” Long Thiên Tuyệt dù ngoài ý muốn nhưng cũng không có ngăn hắn, Vân Trung Thiên cũng coi như là một trong những người tương đối may mắn, có thể làm trò trước mặt hắn, ôm nữ nhi của hắn.

“Bé cũng được gọi là Tiểu Huyên Huyên, nhưng mà đây là ca ca của bé, cũng chính là cháu thì mới được gọi.” Tiểu Mặc đắc ý lắc lư đầu nhỏ nói.

Vân Trung Thiên trong lòng cười một tiếng, cúi đầu nhìn Tiểu Nguyệt Nha cái miệng nhỏ nhắn phủ một tầng nước bọt ướt át, ánh mắt của hắn từ từ mê ly, phảng phất như xuyên thấu qua nàng nhìn thấy một người khác, hắn kìm lòng không được than nhẹ: “Thật giống a!”

Hắn ngón tay thon dài đẩy nhẹ mở cổ áo Tiểu Nguyệt Nha ra, một cái bớt hình trăng khuyết rõ ràng đập vào mắt của hắn, ánh mắt của hắn càng thêm mê ly.

Vân Khê kinh ngạc nhìn cử chỉ hắn, quay đầu lại cùng Long Thiên tuyệt trao đổi ánh mắt, ngầm hiểu lẫn nhau.

“Giống ai?” Vân Khê hỏi.

“Tất nhiên là giống ngươi.” Vân Trung Thiên đáp, lời ra hai ý nghĩa.

Vân Khê không khỏi mê hoặc, nàng cảm thấy Vân Trung Thiên khi nói ra “Chân tướng” thời điểm, rõ ràng là một … ý tứ sâu xa khác. Nhưng mà, nếu hắn không muốn nói, cưỡng cầu cũng vô dụng.

“Hi hi, hi hi......” Tiểu Nguyệt Nha không biết là nhìn thấy đồ thú vị gì, bỗng nhiên tươi cười rạng rỡ, quơ tay nhỏ bé, cười khanh khách lên.

“Nhìn xem. Bé nhìn Thiên ca ca cười, mới vừa rồi bé cũng cười với ta, bé thật đáng yêu thật xinh đẹp, Tiểu Thụ thật thích bé!” Vân Thần Thụ vui mừng cười ra tiếng.

Vân Trung Thiên cúi đầu nhìn đứa trẻ trong ngực, bên mép đọng lại nụ cười, yêu thích không buông tay.

Lúc này, ngoài phòng đột nhiên có người vội vã chạy vào, cũng là Vân hộ pháp chật vật mà đến.

Hắn đang muốn mở miệng, thì Long Thiên Tuyệt giơ tay lên ngăn cản hắn, hạ thấp giọng nói: “Có chuyện gì, đi ra bên ngoài nói.” Hắn không muốn quấy nhiễu đến hai đứa bé.

Vân Khê thấy sự tình không ổn, cũng đi theo ra ngoài.

Ngoài phòng, Vân hộ pháp cúi đầu bẩm báo: “Tôn chủ, đại sự không ổn! Chúng ta hai ngày này một mực ở phụ cận Thương Thủy Lĩnh tìm kiếm cửa vào gia tộc Hiên Viên, vốn vẫn bình an vô sự, ai ngờ hôm nay đột nhiên nhô ra một đội cao thủ gia tộc Hiên Viên, đem người của chúng ta bắt đi. Viêm hộ pháp Phong hộ pháp, cũng bị bọn họ bắt đi rồi, hai người Dung Thiếu cùng Băng hộ pháp cũng không biết tung tích......”

“Tại sao có thể như vậy? Người Mặc Tam Thiếu đâu?” Long Thiên Tuyệt sắc mặt tối lại.

Vân hộ pháp nói: ” Người Gia tộc Hiên Viên vốn là cũng bắt được bọn họ, sau lại nghe nói là người Mặc gia, liền cảnh cáo một phen, đuổi bọn họ trở về, ra lệnh cưỡng chế bọn họ ngày sau không được tùy tiện tới gần Thương Thủy Lĩnh nửa bước.”

“Thầy trò Côn Luân lão giả cùng Sở Sở cô nương bọn họ đâu?” Vân Khê hỏi.

“Bọn họ không cùng đi với chúng ta, giờ phút này có thể còn đang ở phụ cận Thương Thủy Lĩnh điều tra, cũng có thể gặp phải người của gia tộc Hiên Viên......” Vân hộ pháp không quá lạc quan.

“Lại kinh động người của gia tộc Hiên Viên, làm bọn họ dẫn người ra tay. Thiên Tuyệt, bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?” Vân Khê không ngờ sự việc sẽ phát triển biến hóa đến thế, cửa vào tìm không được, lại đem người mình bị bắt vào.

“Khê Nhi, nàng cứ an tâm ở trong này tham gia đại hội luyện đan, ta tự mình đi phụ cận Thương Thủy Lĩnh xem một chút.” Long Thiên Tuyệt nhíu mày nói.

“Vậy chàng cẩn thận.” trong khoảng thời gian ngắn Vân Khê cũng nghĩ không ra biện pháp khác, đại hội luyện đan thì nàng tuyệt đối không thể bỏ qua, để luyện chế ra Tru Tiên Đan, nàng cần phải vô địch đại hội luyện đan để có được Thất Diệp Tang Hoa.

Long Thiên Tuyệt không ở lâu, lúc này liền dẫn Vân hộ pháp rời khỏi Viên Tử.

Vân Khê không quá yên tâm, tự mình đi tìm Long Thiên Trạch, nàng biết Thiên Tuyệt chắc sẽ không chủ động tìm phụ thân hỗ trợ, nhưng cũng chỉ có ông quen mới thuộc gia tộc Hiên Viên hơn cả, có ông, Thiên Tuyệt cũng nhiều hơn một người hỗ trợ.

Thời điểm tìm được Long Thiên Trạch, hắn đang ở bên trong gian phòng khoanh chân ngồi, tiến vào trạng thái nhập định nào đó.

Vân Khê chờ một lúc, rốt cục mới đợi đến lúc hắn luyện xong.

“Chuyện gì?” Hắn hỏi.

Vân Khê đem chuyện vừa rồi tự thuật lại một lần, rồi nói: “Thiên Tuyệt hiện tại một người một ngựa đi, ta không quá yên tâm, không biết có thể xin ngài ra tay, giúp hắn một chút hay không?”

Long Thiên trạch phất ống tay áo, đến gần trước mặt nàng, nhíu mày nói: “Cao thủ Gia tộc Hiên Viên xuất hiện, xem ra tứ đại hộ pháp bọn họ đã tiếp cận cửa vào gia tộc Hiên Viên, nếu tối nay không thể thừa dịp xông vào cửa thì…, đến ngày mai, chúng ta cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm cửa vào. Việc này không nên chậm trễ, ta phải đi, hết thảy nơi này, một mình con cẩn thận một chút.”

Vân Khê gật đầu, đưa mắt nhìn bóng lưng ông vội vàng rời đi, trong lòng đột nhiên khẽ động, có lẽ đây là một cơ hội tốt để phụ tử bọn họ vứt bỏ hiềm khích lúc trước.

Từ nơi không xa, tiếng đàn du dương chậm rãi truyền vào tai của nàng, Vân Khê nhíu mày, nàng làm sao quên mất, đối diện trong viện bọn hắn, còn ở một vị gọi là “Tân quý” của gia tộc Hiên Viên rồi?

Nam Cung Dực, không sai! Hắn có lẽ biết cửa vào gia tộc Hiên Viên ở chỗ nào.

Trong bóng đêm.

Nam Cung Dực một thân áo bào màu bạc ở dưới ánh trăng khảy đàn, tư thái ưu nhã, quý khí mười phần.

Hắn đang đánh đàn cổ trước mặt, nước sơn màu đen tỏa ra sáng bóng, vừa nhìn chất liệu gỗ kia liền biết có năm tháng rất xưa, và giá trị không rẻ.

Cho tới bây giờ hắn là người cực kỳ chú trọng bề ngoài, từ đầu đến chân, không khỏi hiển lộ rõ quý phái cùng chu đáo. Vừa nhìn, mọi người cũng sẽ bị khí chất trong trẻo lạnh lùng nhã trí quý phái của hắn hấp dẫn, năm đó nổi tiếng cả Nam Dực quốc, vô số thiếu nữ si mê, chính là người này!

Trong ngoài vườn không có bất kỳ thủ vệ nào, Vân Khê rất dễ dàng tiến vào đến trong vườn, hắn giống như là cố ý dùng tiếng đàn dẫn nàng đến.

Vân Khê cách hắn năm bước thì đứng lại, lạnh giọng chê cười: “Không nghĩ tới Tĩnh vương gia mà tất cả mọi người của Nam Hi quốc đều biết, hiện nay đã biến hóa nhanh chóng, thành tân quý của gia tộc Hiên Viên, ta thật tò mò, ngươi như thế nào làm được.”

Một thân áo choàng bạc, lọt vào mắt của nàng, nàng cảm thấy rất chói mắt. Bởi vì Vân Trung Thiên cũng mặc áo choàng màu bạc, cho dù so sánh với người trước mắt thì thánh khiết mà cao quý, còn người trước mắt chỉ biết điếm ô màu bạc thánh khiết cùng cao quý này.

Tiếng đàn chậm rãi dừng lại, Nam Cung Dực cười khẽ, cũng không có tức giận.

“Ta không cần ngươi nhìn như thế nào, chuyện ta muốn làm, không ai có thể ngăn cản ta. Ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, các ngươi không nên uổng phí tâm cơ nữa, tìm kiếm cửa vào gia tộc Hiên Viên. Ta sẽ không cho các ngươi có cơ hội đến gần bất luận là kẻ nào gia tộc Hiên Viên.”

“Những cao thủ gia tộc Hiên Viên kia, là ngươi phái đến?” Vân Khê cảm thấy không ổn.

Hai mắt Nam Cung Dực từ từ thâm thúy đi: “Không sai. Người của các ngươi, bây giờ đang ở trong tay của ta. Ta bất kể các ngươi bởi vì nguyên nhân gì, muốn tìm được cửa vào gia tộc Hiên Viên, ta chỉ muốn các ngươi đáp ứng, không được nhúng tay vào bất cứ chuyện gì của gia tộc Hiên Viên, ta liền thả người của ngươi. Ta không muốn chúng ta là địch, các ngươi cũng không cần ép ta!”

Vân Khê tức giận, tiến lên một bước nói: “Chúng ta tìm kiếm cửa vào gia tộc Hiên Viên, là có chuyện quan trọng khác, hoàn toàn không liên quan đến ngươi. Hơn nữa Sở Mục đã đáp ứng ngươi, không vạch trần thân phận chân thật của ngươi, chúng ta cũng sẽ tôn trọng quyết định của hắn. Ngươi cần gì làm điều thừa, đối với chúng ta đề phòng nhiều hơn như thế?”

“Ta tin tưởng sư đệ ta, nhưng các ngươi...... Ta không tin!” Nam Cung Dực dừng một chút, lạnh lùng nói, “Ta thật vất vả mới có địa vị hôm nay, ta phải bảo vệ nó, ai cũng đừng nghĩ phá hủy nó!”

Vân Khê cười lạnh: “Ngươi thật là đáng buồn! Chẳng qua chính là thân phận một công tử Hiên Viên gia thôi, đáng giá cho ngươi phí nhiều tâm tư hoảng hốt như thế sao? Nói cho ngươi biết, thân phận cùng địa vị của ngươi, ở trong mắt ta căn bản không đáng giá một đồng!”

Ánh mắt Nam Cung Dực chợt trầm xuống, trên huyệt Thái Dương vài sợi gân xanh nổi lên dữ dội: “Ngươi dĩ nhiên có thể không cần! Bởi vì ngươi họ Vân, cùng Vân tộc có thiên ti vạn lũ quan hệ, chỉ một cái dòng họ này, cũng đã giá trị ngàn vàng. Ta từng gặp phải một phế vật họ Vân, hắn cái gì cũng không biết, cái gì cũng đều không hiểu, trong ngày hết ăn lại nằm, nhưng cũng bởi vì hắn họ Vân, có cái dòng họ này cao quý, cho nên hắn dễ dàng chiếm được chức vị mà ta nỗ lực một tháng sắp sửa lấy được. Cũng bắt đầu từ khi đó, ta mới biết được ở Long Tường đại lục, nếu không có huyết thống, không có bối cảnh, ngươi cái gì cũng không phải.”

“Không có huyết thống, không có bối cảnh thì như thế nào? Muốn ở Long Tường đại lục nên người, chỉ có thực lực mới là trọng yếu nhất, ngươi căn bản là ngốc cầu van xin mạt hạn! Nam Cung Dực, ngươi bây giờ, thật để cho ta xem thường.” Vân Khê trách mắng.

“Thực lực? Ngươi nói được mới nhẹ làm sao! Ngươi cũng biết, đối với một người bình thường mà nói, muốn mau sớm tăng thực lực lên là cỡ nào khó khăn? Bọn họ có thể cần hao phí thời gian mấy năm, mười mấy năm, mới có thể tấn chức một Huyền giai, mà các quý tộc kia thì sao? Trong Gia tộc của bọn hắn đầy linh thạch linh quả tích lũy thành đống, người khác cần cố gắng mấy năm, mười mấy năm, thậm chí mất vài chục năm thời gian, vậy mà bọn họ ở trong một đêm đã có thể làm được, đây chính là chỗ chênh lệch.” Vầng trán của Nam Cung Dực nghiêm chỉnh, lãnh ngạo bỗng nhiên tỏa ra.

“Ngươi nói không sai, muốn đặt chân ở Long Tường đại lục, chỉ có dựa vào thực lực chân chánh, mới có thể thành danh! Ngươi bây giờ cũng nhìn thấy, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, sinh tử của chút ít thủ hạ Long Thiên Tuyệt liền lập tức bị nắm giữ ở trong tay ta, hơn nữa ta nói cho ngươi biết, cho dù ta hiện tại thoát khỏi gia tộc Hiên Viên, trong tay của ta vẫn nắm giữ được thực lực, ta đã sớm không phải là Nam Cung Dực mới vào Long Tường đại lục, khắp nơi vấp phải trắc trở, cùng đường.”

Một luồng kiệt ngạo từ sâu trong mi tâm hắn sinh ra, hắn cúi đầu nở nụ cười, mấy phần lãnh khốc, mấy phần mị hoặc: “Lời của ta đã nói rất rõ ràng, chỉ cần các ngươi buông bỏ việc đến gần gia tộc Hiên Viên, rời đi lúc này, cách xa nơi đây, ta liền thả người của ngươi.”

“Nam Cung Dực, ngươi sẽ không sợ ta hiện tại sẽ giết ngươi sao?” hai mắt Vân Khê chợt phát sáng, sát cơ hiện lên.

“Ngươi có thể giết ta, nhưng là người của các ngươi, cũng đều chôn cùng ta.” Nam Cung Dực không sợ hãi chút nào, đầu ngón tay vuốt trên cầm Huyền, đàn ra khúc không được uyển chuyển liên tiếp, mà hơi có vẻ đứt quãng.

“Ngươi...... Hèn hạ!” Vân Khê nắm chặt tay, thật vất vả mới nhịn xuống vọng động muốn xé hắn thành mảnh nhỏ, hơn nữa nàng mơ hồ cảm thấy hiện tại tu vi của Nam Cung Dực đã tiến nhanh, tựa hồ cách Huyền tôn đỉnh không xa, mặc dù hắn cố ý giấu diếm, nhưng là từ bên trong hơi thở của hắn, vẫn có thể mơ hồ phán đoán ra.

Hắn dám uy hiếp như thế, chắc chắn là đã có chuẩn bị mà đến, chung quanh Viên Tử sợ là mai phục không ít cao thủ, hắn rất yêu quý cái mạng của hắn, không dám dễ dàng mạo hiểm.

Tay đánh đàn của Nam Cung Dực ngừng lại, bỗng nhiên ngước mắt, thẳng ép hướng Vân Khê, ánh mắt chợt sáng chợt tối: “Ta cũng không muốn cùng ngươi là địch, dù sao chúng ta từ trước......”

Hắn thở dài, sâu xa nói: “Từ trước là ta không tốt, thối hôn với ngươi, nhưng nếu ta sớm một chút đón nhận tình ý của ngươi đối với ta, cũng sẽ không phát sinh rất nhiều chuyện sau này, nói không chừng chúng ta bây giờ đã là một đôi vô cùng ân ái, con cái một đoàn......”

Vân Khê cau mày, chán ghét cắt đứt hắn: “Câm miệng! Đó là Vân Khê ban đầu mắt bị mù, mới có thể coi trọng ngươi, vì ngươi nhảy núi mà chết!”

“Nhảy núi mà chết?” Nam Cung Dực mi tâm chợt sáng, tim không khỏi từ từ như cỏ mọc lan tràn, hắn tiến lên mấy bước, bắt được tay Vân Khê, ánh mắt lấp lánh, “Ngươi nếu ban đầu có thể vì ta mà chết, vậy thì chứng minh trong lòng ngươi, người ngươi yêu là ta. Khê Nhi, đến bên cạnh ta đi, ta không ngần ngại ngươi có hai đứa bé, ta sẽ coi bọn họ như con mình. Chỉ cần ngươi tới bên cạnh ta, bằng trí khôn cùng thực lực của hai người ta và ngươi, chúng ta nhất định có thể ở Long Tường đại lục làm ra một phen sự nghiệp.”

“Bốp!”

Vân Khê một cái tát mạnh mẽ vung đến trên mặt của hắn, tránh thoát tay của hắn, châm chọc hừ lạnh nói: “Ngươi đừng nằm mơ! Đừng nói ta căn bản không có yêu ngươi, cho dù có yêu thật, đó cũng là chuyện mấy trăm năm trước. Ta bây giờ là thê tử của Long Thiên Tuyệt, hai đứa con ta cũng là vì hắn mà sinh. Hắn đỉnh thiên lập địa, dám làm dám chịu, toàn bộ bằng sức một mình tới bảo vệ thê tử của mình, thuộc hạ của mình, hắn trọng tình trọng nghĩa, là nam nhi, chân chính anh hùng. Còn ngươi, ngươi giả mạo thân phận người khác, làm chuyện ti tiện tiểu nhân để đổi lấy hết thảy tất cả mọi thứ hiện tại, còn vì mình tìm kiếm các cớ để che dấu sự ti tiện cùng dối trá của ngươi, so với hắn, đến một sợi tóc hắn ngươi cũng không bằng!”

“Ngươi......” Nam Cung Dực thịnh nộ, trong đôi mắt phun ra ngọn lửa, “Vân Khê, ngươi không nên ép ta đối với người bên cạnh ngươi hạ thủ! Đúng như như lời ngươi nói, ta là tiểu nhân, am hiểu nhất đúng là tính toán lấn hiếp người. Nếu ngươi đem ta hoàn toàn chọc giận, chuyện gì ta đều có thể làm được, ngươi tốt nhất nên tin tưởng lời của ta”

“Ta cũng dâng tặng ngươi một câu, nếu ngươi dám thương tổn một cọng tóc gáy người của ta, Vân Khê ta cũng thề không lưỡng lập, không chết không thôi. Ngươi...... Tốt nhất không cần ép ta.” Vân Khê vận chưởng lực, ống tay áo giương lên, một đạo kình phong đột nhiên đẩy ra, oanh kích ở một góc vườn.

Rầm ——

Không khí đột nhiên ba động, thanh âm vang lớn.

Ở chỗ tối, hai gã cao thủ phi thân ra, khóe miệng đều chảy máu, bị uy lực kình phong gây thương tích.

Nam Cung Dực rút lui mấy bước, hút một hơi, hắn vạn lần không ngờ rằng thực lực Vân Khê lại tấn chức nhanh như vậy. Hắn cho là ngắn ngủn trong vòng mấy tháng, hắn ăn vào nhiều linh quả, thu nạp nhiều linh thạch linh nguyên như vậy, lại có tiền bối gia tộc Hiên Viên giúp hắn thực hiện nghi thức xối nước lên đầu, cải thiện gân cốt, thực lực của hắn đã tăng lên rất nhanh. Lại không nghĩ tới Vân Khê vẫn chạy trước mặt hắn, chẳng lẻ cả đời này hắn đều không thể vượt xa nàng?

Vân Khê nhìn lại, bắn tới một đạo ánh sáng lạnh, băng hàn như sông băng ngàn năm: “Ta hạn ngươi trong vòng một ngày, đem người của ta hết thảy giao ra đây, nếu không ta liền giết ngươi, cho ngươi đi theo chôn cùng. Bản thân ta muốn nhìn một chút, ở đáy lòng ngươi, đến tột cùng là tánh mạng của ngươi quan trọng, hay là quyền vị của ngươi quan trọng.”

“Ngươi không dám giết ta!” Nam Cung Dực chuyển động thân, lãnh đạm nói.

“Phải không? Vân Khê ta chán ghét nhất, chính là bị người uy hiếp. Nếu bây giờ ngươi dừng cương trước bờ vực, đem người thả ra, có lẽ ta còn có thể làm như chuyện gì cũng không có phát sinh, nhưng nếu ngươi đem ta ép quá đáng, thì chuyện gì ta cũng đều làm được. Không tin, chúng ta có thể đánh cược một trận!” khóe miệng Vân Khê nhếch lên nụ cười lạnh tàn khốc, xoay người, nàng ào ào phất tay áo đi.

“Vân, Khê! ——” Nam Cung Dực âm thầm cắn răng, gân xanh chỗ trán giăng đầy, là hắn coi thường nàng sao? Vừa đấm vừa xoa, nàng lại không có động tâm, nàng bây giờ, tựa hồ so sánh với trước càng thêm khó đối phó.
Bình Luận (0)
Comment