Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 462

“Thất muội, muội đã trở lại!”

Khi Long Thiên Thần cùng Bách Lí song hai người trở lại Tứ Hiền cốc, ba huynh đệ Bách Lí từ xa đi tới.

Nhìn thấy hai người tay trong tay, thái độ thân mật, huynh đệ ba người cười đến mấy phần mập mờ.

“Tiểu tử thúi, sau này nên hảo hảo mà đối đãi muội muội ta, còn dám chọc cho nàng không vui, ba người chúng ta đánh ngươi cũng không dừng lại, chúng ta Bách Lý gia nhiều người. Chính là dùng để đánh người.” Ca ca Bách Lí Nhị ôm Long Thiên Thần, cười không ngớt, hồn nhiên đã đem Long Thiên Thần coi là em rể của bọn họ rồi.

“Tiêu công tử thật đáng thương, hắn đối với Song Nhi cũng là một mảnh tình thâm, chỉ tiếc hữu duyên vô phận......” Bách Lí Thanh Hoa ôn nhuận địa cười một tiếng, nhìn Bách Lí Song nói, “Song Nhi, Tiêu công tử đã chủ động bỏ qua tỷ thí, nên rời đi trước rồi. Hắn làm như thế, cũng là vì thành toàn hai người các muội.”

“Thật sao?” Bách Lí Song hai mắt lóe lên, ngượng ngùng cười nói, “Tiêu công tử đối xử với muội thật tốt, ngày sau có cơ hội, muội sẽ báo đáp hắn.”

“Tiêu công tử?” Mọi người ở đây nhất tề kinh ngạc nhìn về phía nàng, đối với nàng gọi rất là kinh ngạc.

“Tại sao? Không đúng chỗ nào sao?” Bách Lí Song thấp thỏm.

“Thất muội, cho dù coi như hai người các muội hòa hảo rồi, muội cũng không cần đối với Tiêu Mạc Sanh như thế vô tình đi? Hắn nếu là nghe được muội gọi hắn là ‘ Tiêu công tử ’, hắn nhất định sẽ thương tâm tới chết.”

“Đúng vậy, muội từ trước tới nay đều gọi hắn là‘ Tiêu ca ca ’, làm sao đột nhiên trong một lúc liền gọi hắn là “Tiêu công tử” rồi? Có cần thiết vạch rõ giới hạn như vậy sao?”

“Thất muội, đây chính là của muội rồi, mặc dù là có người yêu, cũng không thể thấy sắc quên bạn đi? Ha ha ha......”

Ba vị Bách Lí huynh đệ cho là cùng muội muội chọc cười rồi, ngươi một lời ta một câu, thật náo nhiệt.

Bách Lí Song khóe môi dưới kéo nhẹ, cười đến hàm súc, bất quá cũng là hóa giải không khí lúng túng vừa rồi.

Long Thiên Thần không nói gì, ở một bên lặng yên nhìn nàng, trong đôi mắt có mấy phần nghi ngờ. Tại sao Song Nhi đột nhiên trở nên xa lạ như thế? Nếu là đổi lại ngày thường, nàng đã sớm cùng mấy ca ca nàng tranh đấu, sao có thể an tĩnh như vậy?

Rốt cuộc là chỗ nào có vấn đề đây?

“Song Nhi, vòng ngọc của nàng đâu?” Hắn đột nhiên hỏi.

“Vòng ngọc?” Bách Lí Song theo bản năng sờ sờ cổ tay của mình.

Long Thiên Thần chuyên chú nhìn nàng, gật đầu: “Đúng vậy a, ta có đưa cho nàng một vòng ngọc? Nó sẽ không rơi xuống ở trong rừng đi? Vòng ngọc kia là đồ gia truyền của Long gia chúng ta, đại ca của ta nơi đó có một cặp, hắn đưa cho đại tẩu, chỗ này của ta cũng có một đôi, trước đó không lâu ta có đưa cho nàng, nàng không nhớ sao?”

“Sao, vòng ngọc chàng đưa ta nghĩ hơn phân nửa là rớt lại trong rừng. Vậy làm sao bây giờ? Chúng ta bây giờ có muốn hay không trở về tìm xem?” Bách Lí Song mỉm cười nói.

Long Thiên Thần nhìn nàng cũng mỉm cười, song trong tươi cười nhưng mấy phần nàng xem không hiểu ý tứ.

“Không cần, nàng nhất định là mệt mỏi, đi nghỉ trước đi, ta một người trở về tìm là được.” Long Thiên Thần hướng trên bầu trời huýt sáo, thần thú Dực Long bay gần mặt đất, hắn nhẹ nhàng nhảy lên phía sau lưng thần thú Dực Long. Nơi đó, còn có một người lâm vào trong hôn mê….cô gái áo đen......

“Thiên Thần ——” Bách Lí Song hướng Thiên Thần lớn tiếng la lên, đáng tiếc vẫn không thể nào gọi được Long Thiên Thần, nhìn bóng lưng hắn bay nhanh rời đi, nàng đáy mắt sinh ra lo lắng.

“Tốt lắm, Thất muội, không phải là tách ra một lúc thôi sao, lưu luyến như vậy sao?” Bách Lí nhị ca ôm vai nàng, đẩy nàng hướng đi theo đến nơi mọi người nghỉ ngơi.

“Ta không có......” Bách Lí Song mặt ửng đỏ, hơi có vẻ ngượng ngùng.

“Ha hả, Thất muội lại đỏ mặt, thật là càng lúc càng giống nữ nhân.” Bách Lí nhị ca cười đến phóng túng.

Bách Lí Thanh Hoa nhìn thân ảnh muội muội, xẹt qua vẻ nghi ngờ.

“Đại ca, thế nào?” Bách Lí tam ca thấy đại ca chưa muốn đi, không khỏi hỏi.

“Các ngươi không cảm thấy Thất muội có chút bất đồng sao?” Bách Lí Thanh Hoa nói.

Bách Lí tam ca hắng giọng cười một tiếng, tùy tiện nói: “Là có chút bất đồng, bất quá nữ nhân mười tám hay thay đổi, cô bé có người trong lòng của mình, có chút thay đổi cũng không thấy là lạ.”

“Phải không? Bất quá biến hóa này cũng không tránh khỏi quá lớn đi?” Bách Lí Thanh Hoa lắc đầu, trong lòng nghi ngờ vẫn như cũ không giảm.

Cùng với Bách Lí Thanh Hoa so sánh, Long Thiên Thần trong lòng nghi ngờ so với hắn càng sâu, hắn sở dĩ vội vã rời đi, là bởi vì hắn muốn xác nhận một chuyện...... Song Nhi chân chính rốt cuộc đi nơi nào?

Hắn xác định người vừa rồi căn bản không phải là Song Nhi, bởi vì từ đầu hắn cũng chưa có tặng vòng ngọc cho Song Nhi, mà đồ gia truyền Long gia cũng chỉ có đại tẩu có, không có thứ khác. Nếu nàng là Song Nhi, không thể không biết chuyện này.

“Song Nhi, Song Nhi, ngươi ở đâu?” Hắn đi đến cánh rừng, bay qua bay lại mấy vòng, không bỏ sót bất kỳ nơi nào. Hắn nhớ những hắc y nhân kia lúc rời đi, không có mang theo bất cứ người nào khác, vậy có phải hay không bọn họ đem Song Nhi chân chính quăng đi ở đâu đó trong rừng, hoặc là dấu ở một nơi bí ẩn để cho một nữ nhân khác tới giả mạo nàng?

“Song Nhi......” Nàng có thể hay không đã bị hại rồi? Long Thiên Thần trong lòng căng thẳng, ngồi tê liệt ở trên lưng Phì Phì, tâm thần hoảng hốt.

“Chủ nhân, ngươi đừng gấp gáp, chúng ta nhất định sẽ tìm được Bách Lí cô nương.” Phì Phì quan tâm an ủi.

“Phì Phì, ta có phải là rất ngu? Ta lại đem Song Nhi trở lại, hơn nữa...... Hơn nữa ta cảm giác nàng chính là......” Long Thiên Thần tâm tình xuống thấp.

“Là cái gì?” Phì Phì hỏi.

“Không biết tại sao, ta có loại cảm giác rất kỳ quái, nàng thật giống như chính là...... Hình như là......” Long Thiên Thần muốn nói lại thôi, thủy chung cũng không nói ra, bởi vì chỉ cần liên tưởng đến một cái tên, hắn liền không nhịn được đau lòng cùng thất vọng. Nàng tại sao có thể làm như vậy? Nàng cuối cùng còn muốn làm cái gì?

“Ngô ngô...... Ngô ngô ngô......” cô gái áo đen lâm vào trong hôn mê, chẳng biết lúc nào đã tỉnh, trong cổ đang muốn phát ra âm thanh, muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn, đồng thời một đôi mắt đẹp đen bóng dùng sức trừng hướng hắn, giống như là muốn nhắn nhủ tin tức gì.

Long Thiên Thần quay đầu nhìn về phía nàng, chống lại cặp mắt kia của nàng, trong bụng hơi động một chút, cảm giác có chút quen thuộc. Được lực lượng nào đó thúc đẩy, hắn đưa tay lột xuống khăn che trước mặt nàng.

Nàng là Song Nhi sao?

Liên tưởng trong rừng chuyện phát sinh trước sau, hắn càng ngày càng cảm thấy khả năng này rất lớn.

Tư tưởng không khỏi hăng hái, khẩn trương tới cực điểm.

Ngay khi khăn che mặt rút đi, lộ ra hình dáng cô gái, Long Thiên Thần cả người chấn động, làm cho giật mình. Chỉ thấy trên mặt kia của nàng, lồi lõm không bằng phẳng, không trôi chảy, quả thực thê thảm không nỡ nhìn, thật ngoài dự liệu của hắn, trong miệng, không nhịn được bật thốt lên: “Lớn lên xấu như vậy, còn ra ngoài để dọa người? Ngươi có đạo đức không hả?”

Cô gái áo đen nghe nói như thế, giận đến hai mắt trắng dã, suýt nữa ngã ra bất tỉnh.

Long Thiên Thần đáng ghét, ngươi nhớ kỹ cho ta!

Đáng tiếc giờ phút này nàng không có cách nào phát ra bất kỳ thanh âm gì, lại không có nhúc nhích được, quả thực làm nàng buồn bực.

Không sai, nàng chính là Bách Lí Song, chẳng qua là trên người bị người ta hạ độc, tạm thời thay đổi dung mạo của nàng, còn làm cho nàng mất thanh âm, nàng bây giờ là có trăm cái miệng cũng không thể bào chữa, thật căm hận người bỏ thuốc cho nàng.

Nghĩ đến mình giờ phút này thật bi thảm, nước mắt liền ngăn không được chảy xuống, nếu không phải Long Thiên Thần kiên trì mang theo nàng, giờ phút này nàng sợ rằng sớm bị mãnh thú trong rừng tha đi, hoặc là một mình ở nơi nào đó tự sinh tự diệt. Lần này nàng phải làm sao bây giờ mới có thể làm cho hắn tin tưởng mình mới thật sự là Bách Lí Song đây? Còn có, hiện tại dung mạo nàng xấu như vậy, hắn có thể hay không ghét bỏ nàng đây?

“Ngươi đừng khóc a, lớn lên xấu cũng không phải là lỗi của ngươi......” Long Thiên Thần nói đến một nửa, bỗng nhiên nhận thấy được lời nói an ủi của mình không có một chút trọng lực, ngược lại còn đổ thêm dầu vào lửa, hắn vội vàng dừng lại không nói tiếp nữa.

Bách Lí Song nổi cáu, cũng không biết làm sao, cứ để nước mắt chảy ra, đem ủy khuất trong lòng hết thảy phát tiết ra.

Long Thiên Thần không nhìn được người khác rơi lệ, mặc dù có thể là kẻ địch, hơn nữa lớn lên cũng có chút xấu, bất quá tóm lại là một người sống, trong lòng khó tránh khỏi sinh ra lòng trắc ẩn.

“Được rồi, ngươi đừng khóc. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết chuyện, ta liền thả ngươi đi, sẽ không làm khó ngươi.”

Bách Lí Song nghe được lời của hắn, nước mắt lập tức dừng lại, liền hướng hắn nháy mắt, muốn để cho hắn giúp mình giải huyệt.

“Ta hỏi ngươi, các ngươi có bắt một người tên Bách Lí Song không? Các ngươi rốt cuộc đem nàng giấu đi nơi nào?”

Bách Lí Song hướng hắn trợn mắt, nàng không phải ở chỗ này sao? Ngu ngốc, còn không mau giải huyệt cho nàng? Cho dù nàng không thể nói chuyện, nhưng ít ra cũng có thể diễn tả bằng điệu bộ.

“Ngươi trừng ta là có ý gì? Thật xấu quá!” Long Thiên Thần sợ run cả người, bây giờ có chút không dám khen tặng dung mạo của đối phương, thấy đối phương còn đang trừng hắn, hơn nữa ánh mắt càng ngày càng tức giận, hắn bỗng nhiên tỉnh ra, đối phương tựa hồ không cách nào nhúc nhích, cũng không còn biện pháp nói chuyện.

Hắn vươn hai ngón tay, giải khai huyệt đạo trên người nàng.

Một trận hương thơm hất vào mặt, không đợi hắn kịp phản ứng, Bách Lí Song phi thân đến trên người của hắn, đem hắn đặt ở phía dưới, vung quyền hướng về phía mặt hắn đánh một trận.

Long Thiên Thần chết tiệt, lại dám nói nàng xấu? Lại không cứu nàng, ngược lại đi cứu nữ nhân kia?

Thật là đáng chết, đáng chết, đáng chết a......

Ngươi đã nói ta xấu, vậy hãy để cho ngươi trở nên xấu giống như ta!

Bốp! Bịch!

Bách Lí Song cưỡi ở trên người của hắn, dùng hai tay đem Long Thiên Thần đánh làm hắn hai mắt nổ đom đóm.

Phì Phì thấy chủ nhân bị đánh, thân thể bắt đầu lay động: “Nữ nhân xấu, không cho đánh chủ nhân ta!”

Phía dưới thoáng một cái chuyển động, Bách Lí Song tiếp theo mất đi thăng bằng, bỗng nhiên thân thể mãnh liệt tiếp cận, nàng cùng Long Thiên Thần hai mặt kề nhau......

Bốn mắt nhìn nhau, hai cặp ánh mắt đồng thời phóng đại người trước mặt.

Ánh mắt hai bên chiếu vào, một bên xấu xí một bên sưng đỏ.

Bất quá, đây không tính là cái gì, chân chính là, đôi môi hai người vừa vặn cũng dán vào cùng nhau, chặt chẽ, đôi môi truyền đến một trận đau đớn. Nhưng kết quả là khuôn mặt xấu xí kia lại có hương vị ngọt ngào mềm mại, một cổ dòng điện kỳ dị trong phút chốc chảy khắp toàn thân, hai người nhìn lẫn nhau, nghe được tiếng tim đập của đối phương.

Thật kỳ diệu!

Long Thiên Thần kinh ngạc nhìn ánh mắt đối phương, ở trên mặt của đối phương, tựa hồ cũng chỉ còn dư lại đôi mắt kia đáng giá nhìn lên, cảm thấy ánh mắt đó giống như đã từng quen biết, khắc sâu hấp dẫn hắn, để cho hắn bất tri bất giác say đắm.

Bách Lí Song cũng nhìn hắn, trong đầu chợt lóe lên hình ảnh khi bọn họ ở trong Phiêu Miểu Địa phủ vô ý thân mật với hắn, hắn hoàn toàn không nhớ, mà nàng lại nhớ được. Lần này, bọn họ nhớ lại được......

Bầu không khí quái lạ tràn ngập.

Phì Phì trong lúc vô tình quay đầu lại, thấy được như vậy rung động một màn, nó không nhịn được la hoảng lên: “Không cho khi dễ chủ nhân! Ngươi nữ nhân xấu này. Đại dâm ma!”

Đại dâm ma?

Ba chữ này trong nháy mắt khắc sâuvào trí nhớ Bách Lí Song, lấp lánh phát sáng.

Nàng lúc nào thì biến thành đại dâm ma rồi?

Phì Phì, ngươi có có cần quá kinh người thế không? Tư tưởng thuần khiết một chút có được hay không?

“Đại dâm ma, mau buông chủ nhân ra!” Phì Phì bắt đầu nổi dóa rồi, thân thể run lẩy bẩy, muốn đem Bách Lí Song trên người đẩy xuống.

Phì Phì đẩy ngược lại không như mong muốn, Bách Lí Song vì giữ vững thăng bằng, sống chết gì cũng ôm cứng Long Thiên Thần, nếu không nghe lời, nàng cũng không muốn từ giữa không trung té xuống.

Không được! Nói ta là đại dâm ma, ta liền phóng túng cho ngươi xem!

Bách Lí Song trong bụng càng suy nghĩ càng độc, sống chết ôm lấy người phía dưới, ngậm môi của hắn, hung hăng gặm cắn.

Long Thiên Thần sửng sốt một trận, đợi phục hồi tinh thần lại, nhận thấy được mình dường như bị người ta phi lễ. Hai người khoảng cách quá gần, trận trận hương thơm truyền vào trong mũi của hắn, tâm trạng của hắn một hồi hoảng hốt, hương vị rất quen thuộc, còn có ánh mắt của nàng, thần thái của nàng, cùng với tính tình nóng như lửa của nàng...... Chẳng lẽ nàng thật sự là Song Nhi?

Trên tay hắn dùng sức, đem người đẩy ra một khoảng cách, đôi môi sưng đỏ mở ra, hỏi: “Nàng...... Nàng là Song Nhi?”

Bách Lí Song hung hăng hướng hắn liếc mắt, hắn hiện tại mới nhận ra nàng? Nàng gật đầu, nếu là bỏ lỡ giờ phút này thật là không biết còn cơ hội nào nữa không, cơn ác mộng của nàng chẳng biết lúc nào mới có thể kết thúc đây?

“Phì Phì, không cần náo loạn, nàng chính là Song Nhi!” Long Thiên Thần mừng rỡ như điên, dùng tay cầm mặt của nàng, đem nàng ngắm tới ngắm lui đánh giá nhiều lần, bỉu môi nói, “Nhưng là, làm sao nàng lại xấu như vậy rồi?”

Bách Lí Song bỉu môi, tức giận trừng hắn, xem diện mạo chính ngươi nhìn một chút đi, cũng có tốt hơn nàng chỗ nào đâu.

Đang trợn mắt nhìn hắn, cánh tay của hắn đang cầm tay nàng bỗng nhiên dùng sức kéo nàng đến gần, đem nàng đè xuống chỉ chừa chút ít khoảng cách.

“Bất quá, xấu như vậy, ta cũng thích.” Hơi thở ẩm ướt phun trên hai má của nàng, sau một khắc, mang theo nhiệt độ một đôi cánh môi nhanh chóng dán vào, chiếm hữu đôi môi mềm mại của nàng, hăng say mút vào. Trằn trọc trở mình, nhẹ nhàng hôn, nóng bỏng nhưng ôn nhu.

Bách Lí Song trong lòng phẫn nộ bỗng chốc liền tan biến mất, xụi lơ khi hắn ấm áp ôm vào trong lòng, hai người cơ hồ hợp nhất làm một.

Môi, càng ngày càng nóng. Hơi thở, càng ngày càng mê loạn.

Phì Phì mang theo hai người càng bay càng cao, chẳng có mục đích chỉ là bay lên, không muốn quấy rầy nhã hứng của chủ nhân.Lúc rãnh rỗi nó thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn trộm

Nhìn...... Di, Thật xấu hổ nga!

Phì Phì cười trộm, vừa bay có chút mất trật tự, có chút lơ lửng.
Bình Luận (0)
Comment