Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 469

Gò núi mờ mịt xa xa một màu bạc trong suốt xuất hiện rực rỡ xinh đẹp.

Hắn nhanh nhẹn chuyển động, kiếm quang lóe lên, giết chết bảy tám Tử Linh.

Áo bào thật mỏng màu bạc, tựa như cánh ve rất nhẹ nhàng không mang theo bất kỳ sức nặng, vạt áo nhợt nhạt vẽ ra độ cong tươi đẹp, không biết làm say đắm bao nhiêu ánh mắt.

Dạ Tử Hi bám theo một đoạn cách nhau khá xa, song khoảng cách này cũng không ảnh hưởng tới hắn. Thân thủ của hắn lặng lẽ đi vào trái tim của nàng.

Nàng thật tò mò, không biết hắn vì sao một mình tới đây, nàng cũng lo lắng, sợ hắn một người khó có thể đối kháng với nhiều tử linh như vậy. Sự thật chứng minh, tử linh tựa hồ cũng đi theo hắn men theo thân ảnh của hắn mà đi.

Là nơi nào gió thổi qua lướt lên trán của hắn tóc dài như mực ở trong gió như tơ như lụa trải ra.

Dạ Tử Hi xa xa nhìn một màn này, bỗng nhiên say mê, nàng ghen tỵ gió kia, nó có thể tùy ý khẽ vuốt trán của hắn, lặng lẽ hôn gương mặt bóng loáng như ngọc của hắn......

Nàng hi vọng mình chính là cơn gió kia, thỉnh thoảng nghịch ngợm sát qua trán của hắn trước, rình coi khuôn mặt rạng rỡ như mặt trời của hắn.

Khi thấy bóng lưng của hắn, nàng bẩm sinh tự tin cùng cao ngạo, chỉ một thoáng đã trở nên rất nhỏ bé nhỏ bé, như những hạt bụi trong không khí, nàng nguyện cuộc đời này chìm đắm trong đôi mắt sáng của hắn trọn đời sa vào không muốn rơi vào nhân gian.

Trong thoáng chốc, phía sau đột nhiên bay tới một trận sát khí, nàng thốt nhiên hoàn hồn, huy kiếm tà phách, sát phạt quả quyết, gọn gàng.

Nguy cơ giải trừ, Dạ Tử Hi hít vào thở ra một hơi, chợt phát hiện mình chẳng biết lúc nào lại suy nghĩ một cách ủy mị như thế, tại sao nàng lại thế này? Khi nào lại sinh ra tâm tình của tiểu nữ nhi? Đây là Dạ Tử Hi một lòng dốc lòng vì tiền đồ Dạ gia trù tính sao?

“Dạ tiểu thư.”

Bên tai một tiếng khẽ gọi, ngẩng đầu, chống lại nụ cười nhàn nhạt của hắn, trong sáng mà thuần túy, trong lòng bỗng dưng một trận hít thở không thông, Dạ Tử Hi khuôn mặt nóng bừng, ánh mắt bối rối.

Vân Trung Thiên mỉm cười, ánh mắt lấp lánh, nàng lãnh diễm như sương lạnh mùa đông, trên má lại hiện vẻ màu hồng kiều diễm như mùa xuân, đôi mắt đẹp bối rối lưu chuyển như hương thơm đêm hè, lại như cánh hoa cúc mùa thu. Có lẽ nàng không biết, giờ phút này nàng trong mắt hắn có bao nhiêu kiều mỵ, bao nhiêu đẹp đẽ động lòng người

“Dạ tiểu thư như thế nào ở chỗ này?”

“Ta...... Ta tùy tiện đi ra ngoài đi hóng mát một chút.” Dạ Tử Hi nghiêng người, tránh được tầm mắt sáng rực của hắn, muốn tìm kiếm một chút gió lạnh để thổi tan sự nóng rực giờ phút này trong lòng nàng.

Vân Trung Thiên tiếp tục mỉm cười chuyển đề tài: “Cô nương đúng là không thích hợp hoàn cảnh ác liệt như này, nếu có thể, ta cũng hy vọng Thiên Thiên có thể sống trong nhung lụa, sung sướng an bình mà không phải vượt qua nguy hiểm.”

Cùng đoàn người Vân Khê chung đụng một đoạn thời gian, Dạ Tử Hi đã đại khái hiểu rõ đến hắn cùng với Vân Khê quan hệ trong đó, nghe được hắn nói tới hai chữ “Thiên Thiên”, tự nhiên cũng biết trong miệng hắn nói người đó chính là Vân Khê.

Trong lòng tỏ ra hâm mộ.

“Sau này có thể không gọi ta là Dạ tiểu thư không? Gọi ta Tử Hi là được rồi.” Không suy nghĩ nàng đột nhiên nói một câu như vậy, nói xong sau đó nàng liền hận không tát vào miệng của mình. Lời này cũng không tránh khỏi quá mức rõ ràng, bọn họ trong lúc này tựa hồ còn không có quen thuộc mà có thể gọi tên lẫn nhau.

Nàng nói như thế là đã tiết lộ tâm sự của mình?

Hắn sẽ nhìn nàng như thế nào đây?

Thầm cắm môi dưới, ảo não, nghe được âm thanh thanh nhã của Vân Trung khẽ gọi: “Tử Hi.”

Rõ ràng chẳng qua là hai chữ nhưng như có hai cổ nóng lạnh luân chuyển chảy vào trái tim của nàng, hợp thành một dòng nước xoáy sâu kín. Khắp người của nàng tan ra không khỏi có chút lâng lâng.

Hắn thật gọi tên của nàng.

Chỉ là một cái tên từ trong miệng của hắn nói lên, lại giống như tuyết trên Thiên Sơn đang từ từ tan chảy, gột rửa lòng người, làm tim nàng chập chờn.

Nàng quả nhiên là trúng độc quá sâu.

“Khụ...... Ừ!” Nàng lúng túng quay đầu, đem một tia mừng thầm, dấu ở trong ánh mắt.

Vân Trung Thiên cười một tiếng, bỗng nhiên con mắt mờ mịt từ từ thu hồi nụ cười phiêu nhiên như tiên quanh thân bịt kín một tầng nhàn nhạt trong trẻo lạnh lùng.

“Trở về đi thôi, xa hơn phía trước sát khí càng nặng, số lượng Tử Linh cùng thực lực cũng sẽ đi tương ứng tăng theo khó đối phó.”

“Vậy còn ngươi? Ngươi không trở về?”

Vân Trung Thiên im lặng hồi lâu nhìn phía trước âm thanh như có như không nói: “Ta đang tìm kiếm một tấm bia đá cổ xưa, theo mấy lão nhân nói ở trên có khắc lời tiên đoán, ta nghĩ muốn tìm được nó, sưu tầm một ít đầu mối. Có lẽ trên mặt của nó sẽ ghi lại một ít chuyện, từ đó tìm phương pháp xử lí Tử yêu cùng quái vật một cách hoàn toàn.”

“Ta cùng ngươi đi!” Dạ Tử Hi không chút nghĩ ngợi, chủ động xin đi giết giặc, “Nếu phía trước Tử linh số lượng càng ngày càng nhiều, ta vừa lúc có thể giúp ngươi tiêu diệt một phần Tử linh, vì ngươi mở đường.”

Vân Trung Thiên lắc đầu cự tuyệt: “Không cần! Ta sợ đến lúc đó sẽ phân tâm bảo vệ ngươi......”

Trong lòng bỗng dưng dâng lên một cỗ tức giận, Dạ Tử Hi hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ kiên quyết khí khái, thoáng cái liền vọt lên: “Ai muốn ngươi bảo vệ? Hay là một mình ngươi cẩn thận đi!”

Nói xong nàng sải bước về phía trước có mấy phần giận dỗi.

“Ngươi đi đâu vậy?” Vân Trung Thiên đuôi lông mày đè xuống.

Dạ Tử Hi cũng không quay đầu lại lãnh nhạt ưỡn ngực lạnh lùng trả lời: “Ta cũng đi tìm tấm bia đá, tấm bia đá cũng không phải là của ngươi, ngươi quản được sao?”

Vân Trung Thiên bất đắc dĩ cười khẽ, hắn thật giống như dùng sai phương pháp rồi, ý định ban đầu là chỉ chọc tức nàng, ai ngờ tâm tính nàng như thế phản nghịch, càng là không để cho nàng làm nàng càng là muốn làm.

“Ta đi dẫn đường.” Vạt áo màu bạc nhẹ bay, Vân Trung Thiên rất nhanh đi tới bên người của nàng, cùng nàng sóng vai đồng hành, “Theo sát ta, không nên phớt lờ, rất nhiều Tử Linh kinh nghiệm mấy ngàn năm, nhiếp vô số hồn phách, không yếu hơn so với Tử yêu.”

“Ta không kém như vậy.” Dạ Tử Hi tự tin nhướng mày.

Vân Trung Thiên cười khẽ không nói.

Bị hắn làm cho chột dạ, Dạ Tử Hi oán hận cắn môi dưới khí khái nói: “Ta sớm muộn gì sẽ thắng được ngươi, đến lúc đó...... Ta tới bảo vệ ngươi!”

Sắc mặt đen tối có chút kinh hoảng, Vân Trung Thiên trong lòng không khỏi dao động.

Đây là lần đầu tiên từ trong miệng một cô gái nghe được lời nói phải bảo vệ hắn. Không biết là bắt đầu từ đâu, hắn vẫn là một người học võ luôn kiên trì là không có ai có thể làm cho hắn dựa vào, hắn cũng không thể dựa vào bất luận kẻ nào, hắn chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình

Ở trong cuộc sinh tồn. Mỗi một ngày, cũng như giẫm phải băng mỏng, đây là vận mệnh của hắn!

Chính là nhận định vận mệnh của mình, cho nên mạng hắn mỏng như nước, nhìn thấu tình đời.

Bên cạnh hắn, rất nhiều cô gái cảm mến hắn đếm không xuể, mà hắn cho tới bây giờ cũng là lạnh nhạt không dính dáng. Bởi vì hắn không muốn làm vận mệnh của mình liên quan đến những người khác, hơn nữa đến nay chưa từng gặp được một cô gái, có thể đả động hắn, để cho hắn chú ý.

Cô gái trước mắt, nói không rõ đến tột cùng là cảm giác gì, có thể là bởi vì trên người nàng có một chút bóng dáng Thiên Thiên đi? Cho nên có chút ấn tượng đặc biệt sẽ không hơn.

Mà giờ khắc này, lời của nàng để lại đáy lòng của hắn một trận gió mát.

Dạ Tử Hi nhìn thần sắc của hắn không khỏi ảo não, có phải hay không lời của mình quá mức mập mờ, rước lấy khinh thị của hắn?

“Ý của ta là nói chờ thực lực ta so với ngươi còn mạnh hơn, ta liền có thể giúp ngươi ngăn cản cường địch......”

“Cám ơn.” Vân Trung Thiên chặt đứt giải thích của nàng từ nội tâm phát ra ý cười. Nụ cười kia thật giống như con nít mới sinh thuần túy điềm tĩnh không có một tia tạp chất.

Dạ Tử Hi nhìn không khỏi ngây dại.

Quả nhiên, hắn đối với mình lực sát thương là trăm phần trăm, nàng hoàn toàn không có năng lực chống cự.

Thân ảnh của hai người rời đi gò núi không lâu, đội ngũ cao thủ áo đen sau đó đi tới.

“Chủ tử, nơi này có hai dấu chân người, nhìn dấu chân lớn nhỏ, hẳn là một nam một nữ.”

Cô gái cầm đầu nhóm áo đen nhìn chăm chú một phen, ánh mắt phát sáng: “Thật tốt quá! Nhất định là xú nha đầu Vân Khê kia cùng trượng phu nàng, bọn họ một mình hành động. Đây chính là thời cơ tốt nhất đối phó bọn họ. Ngươi mang một số người tiếp tục đi trước điều tra, người còn lại, theo ta cùng đuổi theo hắn!”

“Dạ, chủ tử!”

Ngồi ở dưới đất nghỉ ngơi Vân Khê truyền thụ hoàn thuật pháp, mọi người riêng của mình trở về lĩnh ngộ ôn tập. Vân Khê trở lại các cao thủ đại gia tộc nhìn quét một vòng, nhưng không có phát hiện thân ảnh huynh trưởng.

“Tiểu Thụ, Thiên ca ca của đệ đây?”

“Thiên ca ca nói, huynh ấy muốn đi tìm tấm bia đá gì đó, hình như trên tấm bia đá có thể khắc phương pháp xử lí quái vật.” Vân Thần Thụ vừa loay hoay bắt tay vào làm trong bình bình lọ lọ, vừa biết điều trả lời.

“Tấm bia đá?” Vân Khê kinh ngạc.

Mai công tử ngồi bên cạnh, nghe nói liền giải thích nghi hoặc: “Truyền thuyết rất nhiều năm trước, ở bầu trời di tích chiến trường cổ, trời giáng vẫn thạch, trên đó có khác một số lời tiên đoán, ví dụ như lời tiên đoán thần thú trấn giữ thập đại học viện lần nữ xuất thế cũng được khắc trên đó. Sau đó, rất nhiều người muốn tranh đoạt vẫn thạch, vẫn thạch bị hủy, phân thành ba mảnh, mỗi một mảnh bên trên ghi lại lời tiên đoán. Tử yêu kia cùng thần thú trấn giữ thập đại học viện đời trước là thuộc về cùng một thời đại, trên tấm bia đá có lời tiên đoán về thần thú, nói vậy cũng sẽ nói tới Tử yêu kia, cho nên ta nói cho Vân Trung Thiên vị trí đại khái của tấm bia đá, để cho hắn đi tìm kiếm thử một chút.”

“Một mình hắn đi?” Vân Khê không khỏi lo lắng lên an nguy ca ca.

Mai công tử gật đầu, nếu thương thế hắn hoàn toàn khôi phục, hắn cũng sẽ cùng nhau đi xem.

“Hắn tại sao có thể một người một mình hành động? Vạn nhất gặp nguy hiểm thì làm sao?” Vân Khê nhíu mày.

“Ta mới vừa thấy bác thật giống như cũng cùng theo một lúc đi.” Dạ Hàn Nhật đột nhiên xen vào nói.

“Dạ tiểu thư?” Vân Khê không nhịn được giơ lên đuôi lông mày, cười quỷ dị quay đầu nhìn về phía Độc Cô Mưu cùng Hoa Sở Sở trong đám người đang nghỉ ngơi. Hướng về phía Độc Cô Mưu cao giọng chào hỏi, “Độc Cô, có thể hay không đi tìm Vân công tử? Ừ...... Tìm được nếu như không có cái gì ngoài ý muốn, âm thầm đi theo là được, cho đến khi hắn trở lại mới thôi.”

Độc Cô Mưu ôm kiếm đứng dậy, đỉnh đầu khẽ gật, liền lạnh lùng xoay người rời đi.

“Mưu ca ca, ta cũng đi!” Hoa Sở Sở mấy bước đuổi theo, vững vàng níu lấy chéo áo của hắn, hơi có chút đắc ý. Độc Cô Mưu cũng không có hất ra nàng, một mình lạnh lùng đi ở trước, một cái đuôi nhỏ tựa như đỉa dắt chéo áo của hắn, đi theo phía sau hắn.
Bình Luận (0)
Comment