Thiên Tài Nhi Tử Và Mẫu Thân Phúc Hắc

Chương 484

Trong bóng đêm, bóng người lay động.

Lướt qua mười mấy bẫy rập, đoàn người Lạc trưởng lão rốt cục đã tới giữa Long Vương cốc.

Trong không khí tràn đầy hơi thở của rồng, chung quanh linh khí biến hóa đặc biệt đậm đặc.

“Lạc trưởng lão, lần trước bọn thuộc hạ đi đến được nơi này sau đó không dám tùy tiện đi về phía trước nữa, phía trước ngã ba tương đối nhiều, chúng ta không biết nên chọn hướng nào để đi.”

Tất cả cao thủ đều đang đợi Lạc trưởng lão chỉ huy.

Lạc trưởng lão quay đầu, nhìn về phía Đoan Mộc Tĩnh: “Tiểu Tĩnh, chúng ta nên đi con đường nào đây?”

Ánh mắt Đoan Mộc Tĩnh có chút giằng co, bởi vì nàng thấy được rất nhiều hình ảnh không nên nhìn thấy, nàng muốn ngăn cản......

“Đi bên trái ngã rẽ thứ hai.” Ngón tay nhỏ bé của nàng quyết định hướng đi.Lạc trưởng lão không nghi ngờ gì, mang theo những cao thủ lập tức lên đường.

Song thần sắc do dự của Đoan Mộc Tĩnh, không tránh được ánh mắt quan sát cẩn thận của Tiểu Mặc: “Thần thúc thúc, đuổi theo đi, cháu có lời muốn hỏi Tiểu Tĩnh.” Hắn cúi đầu ở bên tai Long Thiên Thần nói nhỏ.

Long Thiên Thần không chần chờ bước chân tăng nhanh, từ phía cuối đội ngũ xuyên qua đám người phía trước đến bên người Lạc trưởng lão.

Các cao thủ đề phòng nhìn Long Thiên Thần, không ngờ thực lực của hắn thật không tầm thường, vừa rồi là xem nhẹ hắn. Lạc trưởng lão hí mắt, nghiêng đầu theo dõi hắn.

“Ban đêm hơi tối, ở cùng một chỗ với Lạc trưởng lão an toàn hơn một chút.” Long Thiên Thần cười đùa cợt nhả, nghênh đón chính là một cái hừ lạnh khinh thường của lão.

Long Thiên Thần không có để ý, thủy chung vẫn duy trì khoảng cách cùng lão sóng vai. Trên lưng Long Thiên Thần, Tiểu Mặc dùng ánh mắt cùng Tiểu Tĩnh truyền tin tức trong im lặng, ngày trước ở chung một chỗ trong khoảng thời gian dài cho nên hai đứa bé chỉ cần trao đổi một cái ánh mắt là có thể hiểu đối phương muốn nói cái gì.

“Tiểu Tĩnh, có tâm sự gì sao?”

Đoan Mộc Tĩnh liếc nhìn trước sau trái phải, bàn tay nhỏ bé viết chữ, ra dấu trên không trung: “Bên trái con đường thứ nhất, các ngươi đi mau.”

“Vậy còn ngươi?”

Đoan Mộc Tĩnh lắc đầu, tỏ vẻ mình không có việc gì.

Tiểu Mặc vặn chân mày suy tư chốc lát. Nếu Tiểu Tĩnh đã dùng Thiên Nhãn tiên đoán tương lai, như vậy nàng nhất định biết mình gặp chuyện không may. Không bằng trước tìm được Tiểu Bạch, sau đó lại đến tìm nàng.

“Thần thúc thúc, chúng ta quay trở về chỗ ngã ba.”

Long Thiên Thần nghe thấy bé nhắc nhở, vội giảm tốc độ xuống, càng lúc càng có nhiều cao thủ vượt qua hai thúc cháu. Lạc trưởng lão đã nhận ra điều đó, quay đầu nhìn lại: “Ngươi lúc nhanh lúc chậm, rốt cuộc đang giở trò gì?”

“Không có gì, đột nhiên ta cảm thấy ta là một đại nam nhân có gì phải sợ hãi. Ta còn quyết định đi sau cùng. Các ngươi tiếp tục đi, không cần phải để ý đến chúng ta......” Long Thiên Thần cười hì hì nói.

Lạc trưởng lão trừng mắt với hắn, chưa từng thấy ai vô lại như vậy, nói chuyện không suy nghĩ toàn làm chuyện điên rồ.

“Chúng ta đi.”

Lạc trưởng lão dẫn một đám cao thủ Đoan Mộc Gia tộc nghênh ngang rời đi..

Đợi bọn hắn đi xa, Long Thiên Thần cõng Tiểu Mặc đứng yên tại chỗ.

“Thế nào, Tiểu Tĩnh đã nói gì với cháu?”

“Tiểu Tĩnh nói, chúng ta nên đi con đường thứ nhất bên trái.”

“Con đường thứ nhất bên trái! Vậy tại sao Tiểu Tĩnh lại dẫn người Đoan Mộc Gia tộc đi về phía con đường này?” Long Thiên Thần chẳng hiểu gì cả.

Tiểu Mặc lắc đầu: “Cháu cũng không biết, bất quá nhìn vẻ mặt của Tiểu Tĩnh giống như là có lời khó nói. Bất kể là chuyện gì chúng ta nhanh chóng tìm Tiểu Bạch, Long cha và Long nương quan trọng hơn.”

“Được rồi, cháu ngồi vững, chúng ta lên đường.” Long Thiên Thần hít một hơi thật sâu, vận dụng sức lực, vèo một cái giống như mũi tên rời cung, hướng bóng tối chạy như bay.

Tiểu Bạch bị Long Vương xách lên, đi tới nhà mới của nó. Đó là một nơi tráng lệ, có vô số bảo bối cùng trang sức ở bên trong Long Huyệt.

Ánh sáng bảy màu khúc xạ từ cây cột thủy tinh.

Chiếc giường có màu xanh ngọc nhẹ nhàng được làm từ linh thạch,chén uống nước và mâm đựng trái cây làm từ ngọc lưu ly.

Còn có ánh sáng lung linh, sóng nước dập dờn từ phía suối nước nóng bốn mùa quanh năm nước chảy không ngừng bên trong phòng tắm.

Thân là Long thái tử, Tiểu Bạch được tất cả tộc nhân bên trong Long Vương cốc chào đón. Hơn nữa nó khả ái vô địch, ngoại hình cùng tính cách của Tiểu Bạch khiến những con rồng trong Long Vương cốc đều thích nó.Vì xây dựng cho Long thái tử một cái Long Huyệt mới, Thần Long trong cốc đều bỏ ra công sức, mất không ít tâm tư. Trong đó Long Hậu bỏ nhiều tâm sức nhất, tất cả những thứ tốt nhất trong Long Vương cốc đều đem tới Long Huyệt của Tiểu Bạch.

Khi Tiểu Bạch bị Long Vương xách vào huyệt động của mình, từng đạo ánh sáng bảy màu từ những cây cột thủy tinh chiếu lên khuôn mặt nhỏ nhắn. Ánh sáng nhu hòa cùng với bảy màu sắc khiến cho mỗi lần Tiểu Bạch trở lại gian phòng của mình, tâm tình đều vô cùng tốt. Nó rất mong mỏi có một ngày có thể đem Tiểu Mặc dẫn tới gian phòng của nó, cùng nhau chia xẻ.

“Phụ thân, làm sao người biết con mệt mỏi. Bây giờ con có thể đi ngủ rồi chứ” Tiểu Bạch ngây thơ cho rằng Long Vương đưa nó về ngủ, trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn tràn đầy nụ cười.

Cuối cùng có thể nghỉ ngơi rồi.

Trên mặt Long Vương không có biểu hiện gì, chỉ có một cổ long uy phóng ra bên ngoài làm cho Tiểu Bạch đứng im tại chỗ, khuôn mặt tươi cười thu lại thay bằng vẻ mặt tội nghiệp ngửa đầu nhìn phụ thân. Chẳng lẽ không phải mang nó về ngủ sao. Không ngủ thì sẽ không ngủ, phụ thân hung dữ như vậy làm gì.

“Bắt đầu từ bây giờ, phụ vương muốn dạy ngươi cách làm một người bình thường.”

Bàn tay nhỏ nhắn nhàm chán gãi gãi đầu, cái miệng nhỏ nhắn nhếch lên cả nửa ngày. Tiểu Bạch không phục lắm, như nó bây giờ không phải là rất bình thường sao? Sao phải học làm người?.

Long Vương đen cả mặt nhìn chằm chằm vào bàn tay nhỏ bé của Tiểu Bạch vừa tức vừa giận.

“Người đâu, mang nước lên đây”.

Tiểu Bạch tò mò, phụ thân rốt cuộc muốn làm gì?

Một lúc sau, Long trưởng lão ở bên ngoài hang động ló đầu đi vào: “Đại vương, nước ngài yêu cầu đây ạ.”

Một vạc nước từ ngoài động được đưa vào, trong vạc nước đầy, hình dáng Tiểu Bạch cao gấp đôi.

Long Vương ừ một tiếng, đem con trai xách đến vạc nước bên cạnh, trầm giọng nói: “Đem toàn bộ nước trong vạc uống hết.”

Tiểu Bạch vặn vẹo uốn éo bả vai, vuốt vuốt xiêm y sắp bị vò nát. Cái gì nha, chẳng lẽ uống nước là có thể học xong cách làm một người bình thường.

“Phụ thân, con không khát.”

“Không khát cũng uống hết cho ta” giọng Long Vương uy nghiêm,ai dám từ chối.

Tiểu Bạch từ chối trong lòng, uống thì uống không phải là một vạc nước sao. Con ngươi nó đảo một vòng, bỗng nhiên nhớ tới mình mới học được kỹ năng mới. Nó từ từ hít vào một hơi, quai hàm từ từ phồng lên, một lực hút cường đại dần dần hình thành. Trong vạc, nước xoáy thành một cột nước, tự động rót vào miệng Tiểu Bạch.

Tiểu Bạch ngồi ở thành vạc nước, vừa quơ chân, vừa uống nước, đôi tay nhỏ bé nhàm chán khuấy động đùa nghịch “anh bạn nhỏ” của mình.

Thấy bộ dáng Tiểu Bạch như vậy, mặt Long Vương càng ngày càng đen, thật muốn ném nó vào trong vạc nước.

Có tức giận cũng không được, Tiểu Bạch mới biến thành hình người phải từ từ dạy dỗ.

Long Vương cố gắng kiềm chế tâm trạng của mình liếc xéo con trai cho tới khi Tiểu Bạch hút cạn nước trong vạc mới hỏi: “Hiện tại cảm giác như thế nào?”

Tiểu Bạch liếm liếm miệng, sờ sờ cái bụng phình to nói: “Con nghĩ rằng phải đi tiểu”.

“Ừ, vậy con đi đi.” Long Vương bí hiểm nói.

Chỉ đơn giản như vậy? Tiểu Bạch nghi ngờ đi ra khỏi gian phòng, tìm được nơi thuận tiện để đi tiểu thì thấy Long Vương bám theo sau khiến cho trái tim nho nhỏ của Tiểu Bạch áp lực gấp bội.

Phụ thân rốt cuộc là muốn làm gì, nó đi tiểu mà phụ thân cũng đi theo.

“Phụ thân, con muốn đi tiểu một mình.” Tiểu Bạch ngẩng đầu nhìn phụ thân, từ trước tới giờ nó toàn đi một mình.

Long Vương ừ một tiếng, sau đó đứng ở phía sau Tiểu Bạch, không có ý định rời đi.

Tiểu Bạch nuốt một ngụm nước bọt, thực không có thói quen lúc đi tiểu có người nhìn,hơn nữa còn dùng sức để nhìn như thế.

“Phụ thân, con thực sự muốn đi tiểu một mình.”

Long Vương ừ một tiếng, tiếp tục đứng tại chỗ.

“Phụ thân, người cũng muốn đi tiểu phải không. Nếu không người đi trước đi.” Tiểu Bạch cả gan phỏng đoán.

Long Vương ho khan một tiếng: “con tới đây’’.

Chẳng lẽ phụ thân có sở thích kỳ quái là nhìn lén rồng đi tiểu,Tiểu Bạch phỏng đoán lung tung. Bụng thật sự không thoải mái nha. Mặc kệ, dù sao cũng là phụ thân nhà mình muốn nhìn thì cứ nhìn đi.

Long Vương đang định chờ nó cởi quần, từ từ dạy nó những điều cơ bản để làm thế nào làm một người đàn ông, ai ngờ ở nơi khóe mắt hưu một cái, bóng người nho nhỏ hóa thành một quả cầu màu trắng đứng ở trong bụi cỏ, có âm thanh nước chảy truyền vào trong tai.

Đầu rồng dựng đứng lên.

Tiểu tử này lại biến trở về thành quả cầu màu trắng, lúc trước làm như thế nào thì bây giờ làm thế ấy.

“Tiểu, Long, Long......” Long Vương nghiến răng nghiến lợi.

“Làm sao vậy. Phụ thân, người không sao chứ, tóc của người bị làm sao vậy?” Tiểu Bạch vô tội ngẩng đầu lên ân cần hỏi thăm phụ thân từ đầu đến chân.

“Con biến trở về hình người cho ta”.

“Chờ con đi tiểu xong con lại biến trở lại.” Tiểu Bạch không nhanh không chậm nói, rồi tiếp tục làm chuyện của mình.

Long Vương giận đến đỉnh đầu bốc khói, nội thương a.

“Phụ thân, con xong rồi.” Tiểu Bạch một lần nữa biến trở về hình người, thoải mái mà xoa bóp bụng của mình, cảm giác rất thỏa mãn.

Long Vương im lặng nhìn Tiểu Bạch, im lặng một hồi rốt cục nói một câu: “Cùng phụ thân trở về, laị uống một vạc nước nữa”.

Tiểu Bạch buồn bực, không phải phụ thân mắc bệnh không bình thường chứ, làm sao lại thích rình coi người khác đi tiểu như vậy. Không có biện pháp, phụ thân lạm dụng uy quyền, ngay cả dũng khí phản kháng Tiểu Bạch cũng không có, không thể làm gì khác hơn là ngoan ngoãn trở về, tiếp tục uống nước.

Trên đường núi, cao thủ Đoan Mộc Gia tộc đi được một đoạn đường, Lạc trưởng lão đột nhiên dừng lại, quay đầu nhìn lại đội ngũ đi phía sau: “Hai tiểu tử kia đâu? Làm sao lại không đuổi kịp.”

“Vừa rồi vẫn còn đi theo phía sau chúng ta mà”. Những cao thủ còn lại cũng rất kinh ngạc.

“Đi đi, quay lại xem một chút. Vạn nhất để cho Thần Long của Long Vương cốc phát hiện ra bọn họ, bọn họ nhất định sẽ khai ra hành tung của chúng ta, cho nên tuyệt đối không thể để cho bọn họ chạy.” Lạc trưởng lão nhanh chóng quyết định.

Đoàn người dọc theo đường cũ, quay lại ngã ba.

“Lạc trưởng lão, bọn họ chắc chắn chọn đường khác để đi rồi, chúng ta làm sao bây giờ?”

Lạc trưởng lão nghe thấy như vậy, suy tư một lúc lâu, bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Đoan Mộc Tĩnh: “Vừa rồi ngươi nói cái gì với bọn họ phải không, vậy nên bọn họ mới thay đổi đường đi.”

Đoan Mộc Tĩnh hoảng sợ, lắc đầu liên tục.

Lạc trưởng lão hừ lạnh một tiếng, nhìn thấu tâm tư của bé: “Ngươi nói đi, ngươi che giấu chúng ta cái gì phải không.”

Đoan Mộc Tĩnh tiếp tục lắc đầu, đầu cúi càng ngày càng thấp.

Lạc trưởng lão hí mắt, bỗng nhiên khom người, tỉ mỉ quan sát dấu chân trên mặt đất. Ánh mắt của lão bỗng nhiên trở nên sắc bén, đứng lên nói: “Bọn họ đi con đường thứ nhất bên trái, chúng ta đi thôi”.

Đoan Mộc Tĩnh vừa nghe thấy như vậy càng nôn nóng hơn. Nếu bọn Lạc trưởng lão thực sự đi con đường kia, tất cả những thứ bé nhìn thấy chẳng phải sẽ phát sinh hay sao. Bé nên làm gì bây giờ, phải làm thế nào mới có thể ngăn cản họ?
Bình Luận (0)
Comment